Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 411 - Chương 412: Kiêu Ngạo Của Sơn Hà Thư Họa

Chương 412: Kiêu ngạo của Sơn Hà Thư Họa Chương 412: Kiêu ngạo của Sơn Hà Thư HọaChương 412: Kiêu ngạo của Sơn Hà Thư Họa

Nếu nói, một người một vạn bức họa đã đủ làm người khác phải rúng động.

Bây giờ lại tăng thêm kỳ hạn một giờ, khiến người ta phải trợn tròn mắt, trực tiếp hóa thạch.

Tuyệt đối không có khả năng.

Quả thật là thiên hoang dạ đàm.

Với thực lực bản thân, trong vòng một tiếng làm ra được một vạn bức họa là điều không dám tưởng tượng.

Ngẩn người qua đi là những tiếng nghị luận vang lên.

Chấn động tận mây xanh.

Đối với tất cả những người có mặt mà nói, đây không thể nghi ngờ là một câu chuyện buồn cười đến cực điểm.

- Tưởng chúng tôi là kẻ ngu à?

- Đó là người, không phải thần.

- Đây là câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ mà tôi đã từng nghe.

Thần sắc đám người Trương Siêu lại càng đặc sắc. Nhìn Quân Thiết Anh trên đài, Trương Siêu nhịn không được lắc đầu thở dài:

- Xem ra vị Quân tam tiểu thư này đã cùng đường mạt lộ, nói mà không lựa lời rồi. Làm trò trước mặt công chúng như vậy, chẳng khác nào tự xách lửa đốt mình.

- Haha, Giám đốc Trương, ông đang thương xót cô ta sao?

Trương Siêu cười hắc hắc:

- Sai. Đây chính là tư thái đặc biệt của người chiến thắng.

Nghe những tiếng nghị luận âm ï bên dưới, Quân Thiết Anh trên đài cũng không có nửa điểm động tác. Dưới đài, Tô Thắng Kỷ giật mình. Chuyện khó tin như vậy, Tô Thắng Kỷ đương nhiên là không thể tin. Nhưng trong tiềm thức, ông đối với Tiêu Dương lại có một lòng tin không thể hiểu nổi.

Hắn thật sự có thể hoàn thành hành động mang tính chất sử thi như thế này không?

Thành viên của Sơn Hà Thư Họa đứng một bên cũng trợn tròn mắt. Trước đó, tâm lý sẽ là không yên, chờ mong, kích động. Nhưng bây giờ, đầu óc bọn họ hoàn toàn trống rỗng.

Thanh âm ồn ào kéo dài khoảng chừng năm phút. Trong vòng năm phút này, không người nào chú ý đến, trên con đường bên cạnh quảng trường, một loạt xe ngừng lại. Đồng thời từng đạo thân ảnh nhanh chóng chạy vào bên trong quảng trường.

Trên trang phục của những người này đều có thêu hình ngọn lửa màu xanh.

Người của Thanh Diễm Xã đã đến.

Trên chiếc xe cuối cùng, một cô gái với thân hình nóng bỏng mặc chiếc áo tơ tằm bước xuống.

Lúc này, phía trên sân khấu, Quân Thiết Anh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng đảo mắt nhìn đám người bên dưới, thần thái vô cùng tự tin.

- Tôi biết các người không tin tôi. Bởi vì, từ trước đến giờ không người nào có thể làm được chuyện như vậy. - Tôi chỉ có thể nói cho mọi người biết. Thần thoại như vậy vẫn có thể phát sinh. Và đây sẽ là thân thoại của Sơn Hà Thư Họa.

- Hừ, chúng tôi muốn nhìn xem, đây là thần thoại hay là các người chỉ mạnh miệng.

Trương Siêu cười lạnh.

- Đây không chỉ đơn thuần chỉ là một thần thoại. Hơn nữa, người này còn mang theo sắc thái suy diễn ma huyễn.

Quân Thiết Anh mỉm cười, có chút không để lời nói của Trương Siêu trong lòng, ánh mắt sáng ngời, ngửa đầu, giương mắt nhìn lên trên:

- Mọi người hãy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, và đừng bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

- Mời họa tác danh gia mang đến ma họa thư pháp cho mọi người chiêm ngưỡng. Thiết bút huy mặc, vạn lý sơn hà.

Lời vừa nói xong, không ít người vô thức ngẩng đầu lên.

Những người vốn ôm tâm lý chuẩn bị xem chê cười, lập tức ánh mắt mở to, gắt gao nhìn chằm chằm vào đêm tối. Lúc này, một tờ giấy cực lớn mang theo khí tức sinh mệnh xuất hiện, tựa hồ không có điểm cuối.

Độ rộng vượt ra khỏi phạm vi một trăm mét của sân khấu.

Chiều dài tạm thời không thể đo lường.

Trên tờ giấy màu đỏ hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hai chữ "ma pháp".

- Ma pháp thư họa.

- Đây chính là ma pháp thư họa sao?

- Cảnh tượng này thật sự rất rúng động. Chỉ là, một bức tranh lớn như vậy, ai có thể hoàn thành?

Thanh âm nghị luận rất nhỏ vang lên. Đại đa số người vẫn lựa chọn ngẩng đầu nhìn phía trên, dường như muốn tìm ra mánh khóe nào đó.

Càng làm cho mọi người rúng động hơn chính là, dưới ánh đèn chiếu xuống, tờ giấy nhìn như không thấy điểm cuối bỗng nhiên rơi vào trạng thái nửa trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy cả sao trên trời.

Cứ như vậy, một cuộn giấy khiến người ta hít thở không thông kéo dài trên bầu trời, đơn bạc phiêu động trong gió, tùy thời có thể bị gió xé rách.

- Cái này là cái gì vậy?

Thanh âm khiếp sợ vang lên, ngón tay chỉ vào chỗ sâu trong đêm tối.

Tất cả ánh mắt đều tập trung lại, mở to như muốn nứt ra, thậm chí có người không tin nổi phải dụi dụi mắt của mình, miệng không nói nên lời.

Một cảnh tượng không thể tin nổi hiện ra trước mắt.

Xuyên qua nửa trang giấy trong suốt, bất ngờ nhìn thấy một bộ trường bào màu xanh, ngự gió mà đến.

Khuôn mặt được che bằng vải bố sa, cơ thể phiêu dật bay trên không, thân hình thẳng tắp, tay cầm một cây bút lông thật lớn.

Ánh mắt thâm thúy lập tức xuyên thấu tờ giấy.

Tinh thân rúng động.

Vô thức mà nín thở. Cảnh tượng ma pháp như vậy đã hoàn toàn thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Mọi người thậm chí không nhìn thấy phi cơ trực thăng hay sợi dây nào phía trên người mặc trường bào.

- Vẩy mực.

Tiêu Dương cũng không dừng lại. Khi thân hình bay đến trung tâm tờ giấy, bỗng nhiên quát nhẹ một tiếng.

Xôn xao.

Mực nước như mưa bỗng nhiên xuất hiện. Mùi mực nồng đậm tràn ngập cả bầu trời đêm.

Trong khoảnh khắc, tim mọi người đập thình thịch, vô thức nắm chặt tay, há miệng ngẩng đầu nhìn lên trời.

- Tốt.

Bút lông trong tay Tiêu Dương dài khoảng ba thước. Sau khi cười ha hả một tiếng, Tiêu Dương vung tay. Bút lông từ một hóa hai, từ hai hóa bốn, từ bốn hóa tám, từ tám hóa mười sáu, từ bốn phương tám hướng chấm vào mực nước.

Vù, vù, vù.

Mỗi một lần vẩy mực, đều có rất nhiều mực nước rơi xuống tờ giấy. Một bức tranh sông núi bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng được hình thành.

Nhìn thì như vẩy mực bình thường, nhưng lại huyền diệu như điểm mắt rồng.

Đây là cảnh giới cường hãn đến cỡ nào.

Lúc này, dưới đài, Tô Thắng Kỷ sớm đã ngồi không yên, thân hình đứng thẳng tắp, ngửa đầu gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt.

- Không thể tưởng tượng nổi.

Đám người trên quảng trường chỉ còn một động tác, ngửa đầu và rung động.

Phía trên vạn lý sơn hà, một thanh y nam tử đang chỉ điểm giang sơn.

Vẩy mực.

Vung bút.

Suy diễn ma pháp, sáng tạo thần thoại.

Trên một thân cây bên cạnh quảng trường, Bạch Húc Húc bắt chéo hai chân nhìn phía trước, ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ:

- Quả thật đẹp trai đến mức không dám nhìn thẳng.

- Sai, hẳn là đẹp trai đến mức toàn bộ thế giới cũng phải ngưỡng mộ.

Bên cạnh Bạch Húc Húc, Chu Mạt cảm thán nói.

- Đi, đến thời điểm đại ca vẩy mực rồi.

- Sau lưng một người đàn ông thành công đều có bóng dáng của một đám tiểu huynh đệ yên lặng ủng hộ. ...

Chăm chú vẽ núi sông, Tiêu Dương căn bản không để ý bất kỳ động tĩnh nào bên dưới. Cả tinh thân của hắn đều đắm chìm trong việc sáng tạo vạn lý sơn hà. Dưới ngòi bút của hắn, từng ngọn cây cọng cỏ, từng tảng đá hay dòng suối đều như có sự sống.

Đây không phải là vẽ tranh mà là đang sáng tạo sự sống. Sau cái lần ở Thần Điện đảo quốc, Tiêu Dương một lần nữa chìm vào cảnh giới huyền diệu đến cực điểm này.

Trái tim đang dùng tốc độ cực kỳ kinh khủng tăng lên.

Bao gồm tất cả mọi người bên dưới, ai nấy đều quên mất thời gian, thậm chí còn quên mất cả cơn đau nhức của cổ khi ngẩng quá lâu. Sau khi không thể phân biệt được thanh y nam tử và bức họa đang dần hình thành, mọi người mới từ từ cúi đâu xuống, xoa xoa cái cổ mỏi của mình, thỉnh thoảng lại ngẩng lên trời. Đến lúc này, bọn họ hoàn toàn có lý do để tin tưởng bọn họ sắp sửa chứng kiến một thần thoại trong giới thư họa.

Bỗng nhiên...

Thanh âm rúng động linh hồn vang lên.

- Thiết bút vung mực, vạn lý sơn hà đồ, hoàn thành.

Vù, vù, vù...

Thanh y nam tử ném cây bút lông thật lớn về phía xa. Thân ảnh rất nhanh rơi xuống sân khấu, hạ xuống bên cạnh Quân Thiết Anh. Bức tranh cực lớn cũng nhanh chóng rơi xuống mấy thước, hơn nữa còn mạnh mẽ xoay tròn.

Âm.

Khí thế rầm rộ mang theo khí tức của vạn dặm núi sông, chẳng khác nào vạn mã lao nhanh rơi vào mắt người xem. Chỉ trong chốc lát, một cảnh tượng sông núi Thân Châu khiến người ta hít thở không thông, hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ hiện ra trước mặt mọi người.

Không thể tìm ra khuyết điểm.

Nhìn thời gian, tất cả mọi người đều không thể tin được, chỉ chưa đầy một tiếng, thanh y nam tử đã hoàn thành một bức tranh kinh thế hãi tục.

Trừ những khuôn mặt rúng động, không còn bất cứ ngôn ngữ nào có thể miêu tả được bức tranh sông núi vặn dặm này.

Một giọng nói vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Thanh y nam tử nhìn Quân Thiết Anh, mỉm cười nói:

- Đây chẳng những là thần thoại của Sơn Hà Thư Họa, mà còn là kiêu ngạo của Sơn Hà Thư Họa.

Đúng vậy, là kiêu ngạo.

Đủ để cho tất cả thành viên của Sơn Hà Thư Họa phải kiêu ngạo.

Trừ Sơn Hà Thư Họa, trên thế gian này còn có người có thể suy diễn ra được thân thoại như vậy không?

- Kiêu ngạo, kiêu ngạo.

Phía sau sân khấu, tất cả các thành viên của Sơn Hà Thư Họa không nhịn được mà nắm chặt tay, ánh mắt kích động.

- Hừ.

Một tiếng hừ lạnh bén nhọn vang lên:

- Cho dù bức tranh vạn lý sơn hà của các người có kinh thế hãi tục thì như thế nào? Có thể xem là một vạn bức họa sao?

Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng thần thoại vừa nãy, có không ít người của mười công ty đã bắt đầu hối hận. Cảnh tượng này đủ để nhìn ra được tiên đồ không thể ước lượng của Sơn Hà Thư Họa. Mà chính mình đã tự bóp chết cơ hội hợp tác với bọn họ.

- Một vạn bức họa?

Thanh y nam tử cười tủm tỉm, quan sát những người bên dưới:

- Anh có từng nghe qua một tấc sơn hà, một tấc vàng chưa?

Vù.

Vừa dứt lời, thanh y nam tử đột nhiên nhảy lên.

Hưu.

Trong tay như làm ảo thuật, bắn ra một mũi kiếm lợi hại, xẹt qua một đạo kiếm quang màu bạc, chỉ thẳng vào bức tranh vạn lý sơn hà.

- Để cho tôi các người xem, vạn lý sơn hà sẽ biến thành vạn tấc hoàng kim.

Kiếm quang trong khoảnh khắc biến thành sáng chói.
Bình Luận (0)
Comment