Chương 413: Pháo hoa sau sáng chói thì vẫn tắt
Chương 413: Pháo hoa sau sáng chói thì vẫn tắtChương 413: Pháo hoa sau sáng chói thì vẫn tắt
Kiếm quang vạn trượng, trong khoảnh khắc trải rộng bầu trời đêm. Kiếm quang khiến người khác hít thở không thông như bông tuyết đầy trời. Mũi kiếm sắc bén huy động đến bức tranh vạn lý sơn hà.
Một khắc này, không ít người đều lui về phía sau, vô cùng hoảng sợ.
Ánh mắt chợt hiện lên sự tiếc nuối.
Một bức tranh kinh thế hãi tục, sinh ra chưa được vài phút đã sắp bị hủy đi.
- Không...
Bên dưới, Tô Thắng Kỷ giống như nhìn thấy được vật yêu quý của mình bị phá hủy, không nhịn được mà kinh hô lên. Không chỉ có ông mà còn có rất nhiều người khác.
Một bức tranh thần thánh như vậy, cho dù chỉ bị một góc nhỏ thôi cũng đủ làm người khác phải đau lòng, chứ đừng nói chi đến việc thanh y nam tử cầm kiếm chém thẳng.
- Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Ánh mắt Tô Thắng Kỷ lộ vẻ tiếc nuối, thở dài lắc đầu. Cho dù ông có tiếc đến cách mấy, mục đích chủ yếu của Sơn Hà Thư Họa đêm nay chính là giao ra một vạn bức họa.
Lựa chọn này của Tiêu Dương không có gì đáng trách.
Từ một bức lớn phân ra thành một vạn bức, nhưng yêu cầu của từng bước đều đáp ứng được tiêu chuẩn tỉnh phẩm. Điều này cũng đủ nói rõ, trình độ của bức gốc ban đầu cao đến bao nhiêu.
Họa tác danh gia năm sao?
Mặc dù không nhìn thấy được diện mạo thật, nhưng chưa người nào dám hoài nghi năng lực của họa tác danh gia kia. Thử hỏi, nếu không phải là họa tác danh gia năm sao, làm sao có thể thực hiện được cảnh tượng trước mắt?
Vù vù vù...
Kiếm quang làm rối loạn ánh mắt người nhìn. Một vài bức tranh rơi xuống sân khấu, sự tiếc hận trên gương mặt Tô Thắng Kỷ lại càng đậm. Tiêu Dương không phải tùy tiện cắt bức tranh ra, mà là chọn lựa khoảng cách khác nhau, trực tiếp phân chúng thành mảnh nhỏ.
Nhưng như vậy, bức tranh đã không còn hy vọng ráp lại như cũ.
Cảnh tượng như vậy quả thật chẳng khác nào thần thoại trong lòng mọi người. Như Tiêu Dương đã nói, đây không chỉ là thân thoại của Sơn Hà Thư Họa, mà còn là kiêu ngạo của Sơn Hà Thư Họa.
Không thể phục chế.
Lúc này, đám người mặc tranh phục Thanh Diễm Xã chạy lên sân khấu, nhặt những bức tranh lên, đồng thời lén lút xuất ra những bức tranh đã được chuẩn bị trước. Đây chính là nguyên nhân Tiêu Dương nhờ sự giúp đỡ của Thanh Diễm Xã, lợi dụng sức lực của nhiều người, trong thời gian ngắn nhất thu vào một vạn bức họa.
Thanh âm sợ hãi lẫn sùng bái tận đáy lòng liên tiếp vang lên. Mặc dù đã hơn 11h đêm, nhưng người trên quảng trường lại càng lúc càng nhiều. Đằng trước, sắc mặt đám người Trương Siêu trầm như nước, cảm giác được tay chân của mình hoàn toàn lạnh lại.
Tất cả nhìn nhau, đều nhìn ra được sự hối hận và vô lực trong mắt đối phương.
Một vạn bức họa, phân chia bình quân mỗi công ty sẽ nhận một ngàn bức. Quy mô của mười công ty này không lớn. Một ngàn bức tranh cấp A khiến bọn họ có chút nuốt không trôi. Vốn tưởng rằng có một cái bánh ngọt không công từ trên trời rơi xuống, không nghĩ đến nhất thời tham lam lại tạo thành cảnh tượng xấu hổ như ngày hôm nay.
Bọn họ căn bản không nghĩ đến Sơn Hà Thư Họa lại có thể thuận lợi giao ra một vạn bức họa. Vì vậy, bọn họ không kịp chuẩn bị tiền để ứng phó.
Kiếm quang run lên, thân ảnh thanh y nam tử một lần nữa rơi xuống sân khấu. Một lát sau, Tiêu Dương nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy ngắn tơ tằm bên cạnh sân khấu. Tô Tiểu San liền gật đầu với Tiêu Dương.
- Một vạn bức họa, hoàn thành.
Tiêu Dương mỉm cười với Quân Thiết Anh.
Ánh mắt Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương thật sâu, sau đó nhìn xuống sân khấu:
- Các vị giám đốc, Sơn Hà Thư Họa chúng tôi may mắn không làm nhục sứ mệnh, hoàn thành một vạn bức họa. Bây giờ...
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ:
- Vẫn còn hai mươi phút, các người có thể đến kiểm chứng chất lượng của những bức tranh này.
Mặt người nào cũng xám như tro tàn.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Tiêu Dương vẽ nên bức tranh, chất lượng căn bản không có bất cứ vấn đề gì.
Á khẩu không trả lời được.
Cả người vô lực mà ngồi xuống ghế, cảm nhận được thanh âm châm chọc xung quanh. Không ít người cúi đầu, hối hận đến cực điểm.
Đáng tiếc, không còn cơ hội để bọn họ hối hận.
Tiêu Dương và Quân Thiết Anh nhìn nhau cười.
Tối nay, vô cùng hoàn mỹ.
Thanh danh Sơn Hà Thư Họa như quả pháo được bắn lên. Tin rằng, không bao lâu nữa, danh tiếng của thanh y nam tử thần bí của Sơn Hà Thư Họa sẽ theo chuyện tối nay mà truyền ra ngoài, xâm nhập lòng người.
Đối với mười công ty mà nói, tuy rằng tài chính không kịp xoay vòng, nhưng cũng không đến nỗi phải phá sản. Tuy nhiên, điều khiến cho bọn họ ôm hận nhất, chính là đã hoàn toàn mất đi cơ hội hợp tác với Sơn Hà Thư Họa.
Nếu biết Sơn Hà Thư Họa có tiềm lực vững vàng như vậy, cho dù hợp đồng của công ty mình với Sơn Hà Thư Họa có hết hạn, cũng nhất định theo Sơn Hà Thư Họa quật khởi mà được lợi.
Nhưng vì tham lam, bọn họ đã không thể quay đầu lại.
Sơn Hà Thư Họa hiển nhiên sẽ không còn bất kỳ liên quan nào đối với các công ty này.
- Các vị giám đốc, bây giờ đã là kỳ hạn cuối của hợp đồng, xin mời nhận tranh.
Thanh âm Quân Thiết Anh lạnh lùng vang lên:
- Nếu các vị không mang theo tiền mặt đến, có thể dời bước đến Sơn Hà Thư Họa để tiến hành chuyển khoản. Đương nhiên, các vị đều là thương nhân. Tôi tin rằng tất cả mọi người sẽ không phải chỉ lo giục tranh mà không mang tiên đến. Lời nói của Quân Thiết Anh càng khiến cho người của mười công ty càng trở nên khó chịu cực kỳ.
- Còn nữa, nếu các người không có tiền trả, như vậy có được tính là các người vi phạm hợp đồng hay không?
Quân Thiết Anh không chút nương tay, lạnh nhạt nói.
Đám người bên dưới lại càng biến sắc.
Dân chúng chung quanh dường như nhìn ra được mánh khóe gì bên trong, nhất thời thanh âm nghị luận lại vang lên.
Khác với nghị luận lần trước, nghị luận lần này của dân chúng là đứng về phía Sơn Hà Thư Họa. Có thể nói, Sơn Hà Thư Họa đã nhận được danh lợi song thu.
Hoạt động tuyên truyền tối nay đã kết thúc một cách thắng lợi.
Người của mười công ty chật vật ra về trong tiếng nghị luận, thẳng đến công ty Sơn Hà Thư Họa, tiến hành giao dịch cuối cùng. Cho dù là điều động tài chính khẩn cấp, bọn họ cũng không dám vi phạm hợp đồng. Nếu vi phạm, số tiền bồi thường sẽ còn nhiều hơn.
- Chúc mừng đại tiểu thư tiếp quản Sơn Hà Thư Họa, ngày đầu tiên đã bán được một vạn bức tranh cấp A.
Tiêu Dương mỉm cười.
Đây quả thật là một công trạng khiến người ta phải lác mắt.
Phải biết rằng, thị trường ở Viêm Hoàng đều do liên minh thư họa lũng đoạn. Các công ty thư họa đều là tiểu đánh tiểu nháo. Hoàn thành mua bán được một vạn bức tranh cấp A đã là cực nhỏ rồi.
Có thể nghĩ, chuyện tối nay truyên đến tai Quân gia, tuyệt đối có thể làm cho không ít người nổi trận lôi đình, càng thêm đứng không yên. Khí thế của Sơn Hà Thư Họa, muốn trong vòng một năm hoàn lỗ là chuyện có thể làm được.
Nhưng người của Quân gia nhất định sẽ không để cho Quân Thiết Anh thuận lợi hoàn thành khảo hạch.
Thanh y nam tử thần bí cũng không biết rời đi từ lúc nào. Đám người vây xem cũng dần dần ra về. Cả Tô Thắng Kỷ và Tô Tiểu San cũng không còn xuất hiện.
- Khốn kiếp.
Loảng xoảng.
Lúc này, ánh mắt Quân Minh Đức tràn đầy phẫn nộ, ném cái ống nhòm xuống, gân xanh nổi đầy cánh tay, cả giận nói:
- Không thể nào? Không thể nào? Tam trưởng lão không phải đã nói không có họa tác danh gia năm sao nào rời khỏi thủ đô sao? Vậy người thần bí đêm nay rốt cuộc là ai?
Rõ ràng là đã chạm tay đến thắng lợi, nhưng lại lọt vào một cái bẫy, khiến Quân Minh Đức không cách nào thừa nhận.
- Thật sự là khó tin. Sơn Hà Thư Họa mời được cao thủ như vậy ở đâu nhỉ?
Quân Tả Nguyên căm hận nói:
- Đại thúc, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn Quân Thiết Anh vượt qua kiểm tra, lại còn mua bán có lời như vậy sao?
- Làm sao bây giờ? Quân Minh Đức võ vào vách tường, tức giận nói:
- Biểu hiện của Sơn Hà Thư Họa đêm nay không chê vào đâu được. Chúng ta không có khả năng hay bất cứ lực lượng nào để lôi cục diện thắng lợi của bọn họ xuống. Quân Thiết Anh...
Quân Minh Đức thở một hơi thật sâu:
- Người phụ nữ này, cả Quân gia đều coi thường cô ta.
Quân Tả Nguyên nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn không cam lòng.
Quân Thiết Anh một tay nghịch chuyển, làm cho danh tiếng và thực lực của Sơn Hà Thư Họa bay gấp trăm lần. Điều này tuyệt đối nằm ngoài dự liệu của mọi người.
- Cháu không cam lòng nhìn bọn họ chiến thắng như vậy.
Ánh mắt Quân Tả Nguyên hiện lên sự tàn nhẫn, cố gắng đè thấp thanh âm:
- Đức thúc, không phải chú đã nói, Tam trưởng lão có lệnh, khi cần thiết... một mồi lửa...
- Lửa?
Ánh mắt Quân Minh Đức mở to, khuôn mặt hiện lên nụ cười âm hiểm.
- Không sai. Chúng ta còn chưa thua.
Quân Minh Đức võ vai Quân Tả Nguyên:
- Tả Nguyên, cậu đúng là đã nhắc nhở chú đúng lúc.
- Ý của Đức thúc là...
- Hừ, bây giờ khẳng định người của cả Sơn Hà Thư Họa đang đắm chìm trong thắng lợi. Bọn họ đang giao dịch thủ tục cuối cùng với mười công ty kia, tính cảnh giác sẽ ở mức thấp nhất.
Thần sắc tàn nhẫn càng phát ra từ mắt Quân Minh Đức:
- Chúng ta hoàn toàn có thể thừa dịp này, cho Sơn Hà Thư Họa một mồi lửa, biến nó thành tro bụi.
- Tốt nhất là nên để cho Quân Thiết Anh chôn cùng.
Quân Minh Đức hưng phấn nắm chặt tay:
- Không sai. Chính là như thế.
- Đám người Sơn Hà Thư Họa, bọn họ không ai hiểu được một chân lý.
Khóe miệng Quân Minh Đức nhếch lên:
- Pháo hoa có sáng đến đâu, sau khi cháy cũng phải tắt.
- Haha, đây chính là thời khắc sáng chói nhất của pháo hoa. Nhưng sau đó, chúng ta sẽ cho bọn chúng một kích trí mạng.
Quân Tả Nguyên càng thêm mong chờ:
- Cháu thật sự không thể chờ đợi được, muốn tận mắt chứng kiến thần sắc chưa vui được bao lâu đã phải tuyệt vọng của bọn họ.