Chương 415: Nếu tôi ngu như vậy, chẳng phải đã sớm bị anh ăn hết rồi sao?
Chương 415: Nếu tôi ngu như vậy, chẳng phải đã sớm bị anh ăn hết rồi sao?Chương 415: Nếu tôi ngu như vậy, chẳng phải đã sớm bị anh ăn hết rồi sao?
Thanh âm vang vọng, quanh quẩn trong con ngõ nhỏ. Hành động này của Quân Tả Nguyên cũng khiến cho Tiêu Dương phải kinh ngạc.
Cho dù có muốn sống, cũng không cần chỉa súng vào đầu chú của mình chứ?
- Tả Nguyên, cậu... cậu làm cái gì vậy?
Quân Minh Đức kinh hãi, ánh mắt mở to, cảm nhận được một luồng khí tức lạnh băng đang đến gần, không khỏi rùng mình một cái, giọng run run:
- Tả Nguyên, cậu điên rồi. Mau bỏ súng xuống, mau.
Đầu bị súng chỉa vào, cả người Quân Minh Đức trên dưới đều không có cảm giác an toàn.
- Tôi không điên.
Quân Tả Nguyên dữ tợn, tay cầm súng có chút run rẩy, cố gắng trấn định, lớn tiếng nói:
- Tôi chỉ là không muốn chết thôi. Các người đừng ngăn cản tôi.
Trong giờ phút này, trong lòng Quân Tả Nguyên, Quân Minh Đức chính là người đã bức y vào tử lộ.
- Mày...
Không đợi Quân Minh Đức mở lời, Quân Tả Nguyên đã quay sang Tiêu Dương, trầm giọng nói:
- Tôi nói cho cậu biết, người đứng đằng sau chỉ thị hành động cho chúng tôi chính là...
- Tả Nguyên.
Quân Minh Đức gào lên, sắc mặt giận dữ:
- Quân gia không có người sợ chết.
- Nhưng tôi sợ.
Pằng
Đang nói, một tiếng súng xé gió vang lên.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt Tiêu Dương thoáng mở to nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ngực Quân Tả Nguyên phập phồng, trán chảy mồ hôi ròng ròng, chỉa thẳng khẩu súng. Còn trên trán Quân Minh Đức lúc này bất ngờ xuất hiện một cái lỗ máu.
Ánh mắt Quân Minh Đức mở to đến cực điểm.
Chết không nhắm mắt.
Ông ta như thế nào cũng không nghĩ đến, ông ta đã phí không ít khí lực mới có được khẩu súng để phòng thân. Nhưng lại bị đứa cháu của mình cướp lấy, hơn nữa một viên đạn tiễn ông về tây thiên.
Không kịp trăn trối một câu, máu từ trên trán đã tràn xuống, dính ướt khuôn mặt. Cơ thể Quân Minh Đức ngã xuống đất, khí tuyệt thân vong.
- Tôi không cố ý, tôi không cố ý.
Tay cầm súng của Quân Tả Nguyên không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, đồng tử mở to, dường như sắp hỏng mất. Một hoa hoa công tử bình thường cơm áo không lo, khi cảm nhận được sự uy hiếp sinh tử, biểu hiện ngoài sợ hãi thì chỉ biết trực tiếp dùng súng giết chết Quân Minh Đức. - Tôi sợ chết. Tôi thật sự rất sợ chết.
Cả người Quân Tả Nguyên run rẩy:
- Đức thúc, tôi còn trẻ, không già như ông. Bên ngoài vẫn còn một tương lai tốt đẹp chờ tôi hưởng thụ. Tôi không thể chết được.
Sau khi rít gào một phen, y quay sang nhìn Tiêu Dương:
- Cậu muốn biết gì, tôi... tôi sẽ nói hết. Chỉ cần cậu không giết tôi.
Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào Quân Tả Nguyên:
- Trả lời vấn đề vừa nãy của tôi.
- Tôi nói.
Quân Tả Nguyên gật đầu không ngừng, tay trái run rẩy lau mồ hôi lạnh trên trán, tay phải nắm chặt khẩu súng:
- Tam trưởng lão hạ lệnh cho chúng tôi, yêu câu chúng tôi không từ thủ đoạn, nhất định phải dồn Quân Thiết Anh đến chỗ chất.
- Dồn đến chỗ chết?
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lại.
- Không sai, chính là như vậy.
Quân Tả Nguyên nuốt nước miếng, che giấu sự khủng hoảng trong lòng:
- Chính tai tôi nghe Đức thúc tiếp nhận mệnh lệnh của Tam trưởng lão. Không sai đâu.
Ở Quân gia, nói đến có cừu hận lớn nhất với Quân Thiết Anh tất nhiên là Tam trưởng lão chứ không còn ai khác. Trong cuộc họp mặt gia đình ở Quân gia, Tiêu Dương đã gây sự, không khoan nhượng Tam trưởng lão, bắt ông ta quỳ trước mặt hắn hô to ba tiếng "gia gia". Nỗi nhục này, đối với Tam trưởng lão mà nói, tuyệt đối không thể không trả thù.
Ông không chỉ muốn Quân Thiết Anh chết, ngay cả Tiêu Dương, ông cũng không bỏ qua.
- Tam trưởng lão còn có hành động gì nữa không?
Tiêu Dương lạnh nhạt hỏi một câu.
- Cái này. . tôi cũng không rõ lắm.
Quân Tả Nguyên run rẩy nói:
- Nhưng hình như tôi nghe Đức thúc nói qua, nếu hành động đêm nay không thành công, sẽ còn có sát thủ đến ám sát...
- Sát thủ?
Sắc mặt Tiêu Dương trâm xuống.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Nếu thế lực Quân gia phản đối Quân Thiết Anh một cách đường đường chính chính, Tiêu Dương không sợ. Nhưng nếu mời sát thủ, Quân Thiết Anh quả thật sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao, hắn không thể ở bên cạnh Quân Thiết Anh 24/24.
- Mời sát thủ nào?
Tiêu Dương hỏi. Quân Tả Nguyên vội lắc đầu:
- Cái này tôi thật sự không biết.
Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Quân Tả Nguyên.
Người Quân Tả Nguyên kịch liệt run rẩy, bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Tiêu Dương khiến cho ngã ngồi trên mặt đất, mắt mở to như muốn nứt ra, bối rối lắc đầu:
- Tôi thật sự không biết, không biết mà.
Tiêu Dương đương nhiên biết Quân Tả Nguyên thật sự không biết. Y vì mạng sống, ngay cả chú ruột cũng nổ súng bắn chết. Hiển nhiên sẽ không dám giấu diếm hắn.
- Anh đúng là không bằng một tên súc sinh.
Tiêu Dương lắc đầu, chậm rãi bước đến chỗ Quân Tả Nguyên.
- Đừng... đừng đến đây.
Tinh thân Quân Tả Nguyên hoảng loạn, môi trắng bệch, sực nhớ trong tay mình còn có súng, dữ tợn nhìn Tiêu Dương, ánh mắt mang theo sự điên cuồng, rít gào:
- Nếu mày muốn giết tao, vậy thì chết trước đi.
Pằng, pằng, pằng.
Quân Tả Nguyên liều mạng nổ súng. Tiếng súng vang lên trong đêm vắng.
Từ xa, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát truyền đến.
Hưul
Một luồng quang mang lóe lên rồi biến mất.
Sau đó, xung quanh liền trở nên yên tĩnh.
Cổ Quân Tả Nguyên có một vết máu, sinh cơ không còn, ngã bịch xuống đất.
Tiêu Dương đứng giữa đêm tối, thần sắc lạnh lùng. Một tên súc sinh như Quân Tả Nguyên, hắn không thể không giết.
Vùi! VùI
Hai thân ảnh lóe lên, xuất hiện dưới ngọn đèn mờ ảo.
Thiên Mã nhị hùng.
- Cảnh sát sắp đến rồi. Hai người không cần thu dọn hiện trường đâu.
Tiêu Dương lãnh đạm nói:
- Hai người hãy đi thông báo cho bốn huynh đệ Xích Hỏa, bắt đầu từ hôm nay, phụ trách âm thâm bảo vệ Quân Thiết Anh. Một khi phát sinh dị biến, không được cậy mạnh, lập tức thông báo cho tôi, hiểu chưa?
Chuẩn bị trước.
Tiêu Dương không muốn chứng kiến bi kịch phát sinh trước mắt mình. Hắn đang ở Minh Châu, nếu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ kịp thời đến giúp.
- Biết rồi, đại ca.
Sau khi Lý Bái Thiên lên tiếng, hai người nhanh chóng biến mất. Tiêu Dương hờ hững nhìn hai thi thể lạnh như băng dưới mặt đất, sau đó chậm rãi xoay người bước ra khỏi ngõ nhỏ. Những chiếc xe cảnh sát chiếu đèn xe chói mắt đang đậu bên ngoài. Từng bóng người dồn dập chạy vào con hẻm. - Đứng lại.
- Cảnh sát. Không được nhúc nhích.
Mấy tiếng hét lớn.
Thần sắc Tiêu Dương vẫn không thay đổi, tiến lên vài bước, ánh mắt đảo qua, nhìn người dẫn đầu, cổ tay nhẹ đảo, một tờ giấy chứng nhận xuất hiện rồi biến mất.
Đồng tử người nọ nhẹ co rụt lại, vội vàng ra lệnh cho cảnh sát buông súng xuống, bước đến trước mặt Tiêu Dương.
- Đám lưu manh có ý đồ phóng hỏa Sơn Hà Thư Họa đêm nay, toàn bộ đã bị chế phục. Mang về hết đi.
Tiêu Dương nhẹ giọng nói.
- Vâng, trưởng quan.
Người dẫn đầu không dám có chút chần chừ, trực tiếp dẫn người đi vào.
Đây chính là chỗ tốt của quyền lực.
Tiêu Dương mỉm cười lãnh đạm, thân ảnh rất nhanh biến mất. Sau khi thay một bộ quần áo khác, hắn liên xuất hiện ở đại sảnh Sơn Hà Thư Họa.
- Tiêu khách khanh.
- Tiêu khách khanh đã đến.
Tất cả mọi người của Sơn Hà Thư Họa đều ném ánh mắt nhìn sang. Có người biểu hiện có chút khinh thường. Khi Sơn Hà Thư Họa trong thời khắc nguy hiểm nhất, hắn lại không có mặt ở đây. Nhưng sáu họa thủ lại không nghĩ như vậy. Một khắc Tiêu Dương xuất hiện, trong đầu bọn họ không tự chủ được hiện lên họa tác danh gia năm sao thần bí đã làm khiếp sợ toàn trường kia.
Ban ngày, Tiêu Dương đã bày ra thực lực cường đại trước mặt bọn họ.
- Tiêu khách khanh. .
Tây Môn Lãng tiến lên, ánh mắt không che giấu được sự sùng bái, dò hỏi:
- Thanh y nhân thần bí đêm nay...
- Là do tôi mời tới.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, cũng không nhiều lời, cất bước đến phòng hội nghị, lưu lại mọi người với thần sắc khác nhau.
- Mời tới?
Tây Môn Lãng vẫn còn nhiều nghi hoặc.
Cửa phòng họp mở ra trước khi Tiêu Dương bước đến.
Người đầu tiên đi ra cúi đầu ủ rũ, thở dài bước ra cửa chính.
Đợi mọi người rời đi hết, Tiêu Dương mới bước vào. Lúc này, Quân Thiết Anh đang xem lại sổ sách.
- Các người có thể ra ngoài rồi.
Tiêu Dương khoát tay, ý bảo những người còn lại trong phòng ra ngoài.
Tiêu Dương ngồi xuống ghế, nhìn Quân Thiết Anh đang chuyên chú xem sổ sách, khuôn mặt lộ ra nụ cười. Một lát sau, Quân Thiết Anh đóng sổ sách lại, ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Quân Thiết Anh nhất thời đỏ lên, vội vàng chỉnh lại quần áo: - Tiêu Dương, tại sao anh xuất hiện mà không nói một tiếng nào?
- Đại tiểu thư, chỉ là cô quá chuyên tâm nên không để ý mà thôi.
Tiêu Dương cười nói:
- Thế nào, số tiên kiếm được tối nay không nhỏ chứ?
Nghe xong, Quân Thiết Anh không khỏi vui mừng nói:
- Tiền lời mà một vạn bức họa mang đến bằng nửa năm thu vào của Sơn Hà Thư Họa. Quan trọng hơn, Sơn Hà Thư Họa đã có được danh tiếng. Tiêu Dương, anh biết không, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của Hội trưởng liên minh thư họa Minh Châu Quách Xương Nghi. Ông ta chính thức yêu cầu chúng ta tham gia vào trận đấu thư họa do liên minh thư họa tổ chức trong phạm vi cả nước.
- Chính thức yêu cầu?
Điều này có chút ngoài dự liệu của Tiêu Dương:
- Không phải chỉ có công ty có cấp bậc nhất định mới có tư cách tham gia thi đấu sao?
- Đúng vậy, cho nên hội trưởng Quách Xương Nghỉ mới nói, chỉ cân họa tác danh gia thần bí của Sơn Hà Thư Họa kia đến liên minh thư họa xác nhận danh hiệu năm sao, Sơn Hà Thư Họa có thể thi đấu.
Quân Thiết Anh cười như không cười nhìn Tiêu Dương.
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên:
- Sao? Đại tiểu thư không phải đã đồng ý rồi chứ?
Quân Thiết Anh mỉm cười, ánh mắt giảo hoạt, trông mông nhìn Tiêu Dương:
- Nếu như tôi ngu như vậy, chẳng phải đã sớm bị anh ăn hết rồi sao?