Chương 436: Uy hiếp
Chương 436: Uy hiếpChương 436: Uy hiếp
Nhìn thân ảnh không ngừng phiêu dật trên không, đồng tử của mọi người không khỏi mở to ra.
Đám người Lam Hân Linh phụ trách canh giữ cũng thừ người ra.
Mắt trợn tròn nhìn phía trước.
Sương mù quỷ dị đã khiến người khác khiếp sợ không thôi. Khi sương mù tản đi, cảnh tượng giết chóc lại càng khiến tim người ta băng giá. Hiện tại giết chóc đã dừng lại, một thân ảnh tiêu sát lướt nước mà đi, khiến người ta phải nín thở mà sùng bái.
Nhất độ diệp giang, cách mặt sông chưa đến mấy thước, mũi chân điểm nhẹ, thân nhẹ như chim bay lên, sau đó rơi xuống phía sau đám người Lam Hân Linh.
Vùi! Vùi Vùi
Mọi người vội vàng xoay người lại.
- Đại ca.
Hai mắt Bạch Húc Húc tỏa sáng, nhìn Tiêu Dương giống như nhìn thấy được bảo vật. Khi y tiến lên, lúc tâm mắt chạm xuống giày Tiêu Dương, không khỏi líu lưỡi:
- Nhất độ diệp giang, giày lại không ướt. Lợi hại, đại ca, anh không hổ là thân tượng của em.
Tiêu Dương không có tâm tư để ý đến câu nịnh bợ của Bạch Húc Húc, ánh mắt lướt nhìn xung quanh.
Trịnh Thu đã không còn thấy đâu.
Cũng không thấy xe của Tô Tiểu San.
- Hỏng rồi.
Tinh thân Tiêu Dương thoáng chìm xuống:
- Các người có nhìn thấy Tô lão sư không? Còn có Trịnh Thu nữa?
- Trịnh Thu của tập đoàn Hắc Sơn bị nước tiểu của em làm ngất?
Bạch Húc Húc lúc này mới nhớ ra:
- Anh ta bây giờ là tội phạm bị truy nã toàn thành phố, nào dám xuất hiện ở chỗ này.
- Khi chúng tôi đến, không nhìn thấy bất kỳ người nào khả nghi.
Lam Hân Linh tiếp lời.
- Đại ca, anh ở cùng một chỗ với Tô lão sư?
Bạch Húc Húc tò mò hỏi:
- Nhưng chúng tôi không nhìn thấy cô ấy.
Tiêu Dương vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho Tô Tiểu San.
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
- Xảy ra chuyện rồi.
Tiêu Dương thầm kêu một tiếng, cau mày đảo mắt qua hiện trường. Hắn căn bản không biết đi tìm người ở chỗ nào.
- Tiêu Dương, ý của anh là, vừa rồi Trịnh Thu đã ở đây? Lam Hân Linh hỏi.
Tiêu Dương gật đầu, trâm giọng nói:
- Vừa rồi, những người mà tôi đối phó là do Trịnh Thu phái đến.
- Cái gì?
Lam Hân Linh cả kinh, bật thốt:
- Ba tôi nói thành viên của tổ Vụ là đến từ một tổ chức cực kỳ thần bí ở nước ngoài. Trịnh Thu có quan hệ với bọn họ sao?
- Tổ Vụ...
Tiêu Dương thầm thở ra một hơi, nói:
- Bây giờ có phỏng đoán nhiều cũng vô ích thôi. Lập tức phái nhân thủ ra ngoài, tìm kiếm Trịnh Thu. Bây giờ Tô Tiểu San có thể ở trong tay Trịnh Thu. Nếu chậm một giây, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm thêm một giây.
Bạch Húc Húc và Uông Thắng dẫn người nhanh chóng lên xe.
Điện thoại của Lam Hân Linh đột nhiên kêu lên.
- Linh nhi, tình huống thế nào rồi?
Là Lam Chấn Hoàn gọi đến.
- Cha, tụi con không chờ được người mà cha phái đến trợ giúp.
Lam Hân Linh bĩu môi nói.
Lam Chấn Hoàn biến sắc:
- Đã xảy ra chuyện?
Tiêu Dương tiếp lấy điện thoại, nói:
- Lam tiền bối, thành viên của tổ Vụ đã bị tôi giải quyết xong. Bây giờ tôi cần tư liệu có liên quan đến tổ chức này.
Lam Chấn Hoàn thở phào một hơi, sau đó gật đầu:
- Được, tôi sẽ phái người đưa cho cậu tài liệu này. Còn nữa, chuyện hôm nay...
Ánh mắt Lam Chấn Hoàn hiện lên sự tức giận, nhưng chỉ một lát là khôi phục lại như bình thường:
- Thành thật xin lỗi. Tôi đã không kịp thời trợ giúp cậu.
Tiêu Dương lắc đầu nói không sao, sau đó cúp điện thoại.
- Tiêu Dương, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?
Lam Hân Linh hỏi.
- Vừa tìm vừa chờ.
Tiêu Dương cúp điện thoại, nói:
- Nếu Trịnh Thu biết tổ Vụ hành động thất bại, y nhất định sẽ càng thêm lợi dụng lợi thế trong tay y. Và nếu y muốn dùng Tô Tiểu San để áp chế tôi, y sẽ rất nhanh gọi điện thoại cho tôi.
Chiếc Mercedes-Benz màu đỏ nhanh chóng chạy đến khu dân cư. Sau khi đổi thành một chiếc xe tải bình thường, chiếc xe lại đánh vòng thêm một vòng, sau đó quay lại nội thành, thẳng đến tập đoàn Hắc Sơn.
Đằng sau lưng tập đoàn Hắc Sơn có một khách sạn bình thường. Chiếc xe từ từ tiến vào bãi đậu xe.
- Xuống xe.
Trịnh Thu lạnh lùng nói.
Tô Tiểu San bối rối, cắn môi đến trắng bệch, lảo đảo đẩy cửa bước xuống xe.
Lúc này, bên ngoài xe tải đã có rất nhiêu hắc y nhân đang đợi.
- Mau đem Hồng Cơ Nữ về nghỉ ngơi.
Trịnh Thu phân phó, rồi quay sang nhìn Tô Tiểu San, đột nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tô Tiểu San hơi cuộn mình lại một chút.
Trịnh Thu móc điện thoại từ trong túi ra. Sau khi nghe điện thoại, y liền hừ lạnh, sắc mặt hơi khó chịu.
- Xem ra, Tiêu Dương so với trong suy nghĩ của tôi còn khó đối phó hơn.
Trịnh Thu lạnh giọng nói.
- May là tôi đã mang cô theo, không sợ Tiêu Dương làm gì mình.
- Cậu muốn gì?
Sắc mặt Tô Tiểu San trắng bệch, thanh âm run rẩy.
- Thế nào?
Trịnh Thu cười lạnh.
- Tiêu Dương hại tôi thân bại danh liệt, hiện tại lại đoạt đi 70% số cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn. Tôi sẽ không để cho hắn ta sống yên ổn đâu. Tôi không sợ nói cho cô biết, thực lực Tiêu Dương rất lợi hại. Hơn mười cao thủ tổ Vụ liên thủ lại cũng không làm gì được hắn. Đáng tiếc...
Trịnh Thu chậm rãi bước đến bên cạnh Tô Tiểu San, khẽ cười:
- Tôi tin rằng, cô nhất định là sự uy hiếp của hắn.
Khuôn mặt Tô Tiểu San biến đổi:
- Cậu đừng mơ đến việc dùng tôi để uy hiếp Tiêu Dương. Hơn nữa, cho dù cậu uy hiếp được, Tiêu Dương nhất định cũng sẽ không đi vào khuôn khổ. Tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường.
Trịnh Thu bật cười:
- Giỏi cho một người bạn bình thường.
Y rút điện thoại di động của Tô Tiểu San ra, ấn một dãy số.
- Tô cô nương, Tiểu Tam, là cô sao?
Giọng nói của Tiêu Dương vang lên dồn dập.
Trịnh Thu liền nhấn loa ngoài.
- Tiêu Dương.
Tô Tiểu San theo tiềm thức kêu lên.
- Quả nhiên là tình chàng ý thiếp.
Trịnh Thu cười nhạt.
- Trịnh Thu, rốt cuộc là anh muốn thế nào? Tôi cảnh cáo anh, đừng đụng vào Tô cô nương. Bằng không, tôi sẽ cho anh hối hận vì sao không chết sớm một chút.
Giọng nói Tiêu Dương mang theo lửa giận ngút trời.
Tiêu Dương càng khẩn cương, nụ cười của Trịnh Thu càng đậm.
Không chút hoang mang, y tao nhã cầm chiếc điện thoại, nói:
- Tôi muốn cái gì, hẳn anh biết rất rõ.
- Cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn? Không thành vấn đề, tôi có thể đưa lại cho anh.
Tiêu Dương quyết đoán nói.
- Đau lòng người của mình sao?
Trịnh Thu nói:
- Nhưng tôi muốn không chỉ có vậy.
Dừng một chút, ánh mắt Trịnh Thu hiện lên hận ý ngập trời, nhẹ nhàng nói từng chữ:
- Tiêu Dương, anh có biết không, tôi rất hận anh. Từ trước đến giờ tôi chưa từng hận người nào như anh. Tôi hận không thể giết chết anh trước mặt tôi.
- Trịnh Thu, cậu là đồ tiểu nhân hèn hạ.
Tô Tiểu San giận dữ nói.
- Hèn hạ còn ở phía sau.
Trịnh Thu mỉm cười:
- Tiêu Dương, tôi sẽ không để cho anh chết thống khoái như vậy đâu. Tôi sẽ chặt một tay một chân của anh.
- Cậu im đi.
Tô Tiểu San chỉ vào Trịnh Thu, đồng thời thét lớn:
- Tiêu Dương, anh ngàn vạn lân đừng mắc mưu của cậu ta.
- Mắc mưu?
Trịnh Thu lại cười:
- Tiêu Dương, tôi cho anh một tiếng. Mà quên nói với anh một việc.
Trịnh Thu quay sang nhìn Tô Tiểu San:
- Hôm nay tôi mới phát hiện, Tô lão sư của chúng ta lại xinh đẹp mê người như vậy. Anh biết rồi đấy, ở cùng một chỗ với một cô gái xinh đẹp, thời gian càng lâu, cho dù năng lực kêm chế của tôi không tệ, nhưng chưa chắc đã khống chế được mình mà làm ra những chuyện đả thương người khác.
- Trịnh Thu, mày không xứng là một người đàn ông.
Tiêu Dương nghiến răng nói:
- Không phải mày muốn một chân một tay của tao sao? Tao cho mày. Mày ở đâu?
Trịnh Thu cười giêu cợt:
- Anh tưởng Trịnh Thu tôi là trẻ con ba tuổi? Tôi muốn một tay một chân của anh, nhưng không cần ngay. Anh có thể chặt đứt, sau đó chụp hình lại rồi gửi cho tôi xem. Nhớ kỹ, đừng qua mặt tôi. Nếu không, xem tôi đùa bỡn Tô lão sư như thế nào. Cạch.
Sau khi nói xong, Trịnh Thu lập tức cúp điện thoại.
Ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu San không che giấu được sự phẫn nộ và bối rối, Trịnh Thu lộ ra nụ cười của một thân sĩ:
- Tô lão sư, nếu cô trông cậy có người cứu cô, thừa dịp này chết tâm đi thì hơn. Tôi sẽ dẫn cô đến một nơi không ai có thể xông vào.
- ĐI.
Tô Tiểu San bị kéo vào thang máy bãi đậu xe. Thang máy bất ngờ đi xuống một tầng.
Thang máy mở ra, phía trước tối mò. Trịnh Thu bước ra, ngọn đèn cảm ứng tự động phát sáng.
Một con đường chật hẹp.
Trịnh Thu đi đằng trước, lạnh nhạt nói:
- Tô lão sư, cô có biết mình sẽ đi đâu không?
Khuôn mặt Tô Tiểu San tái nhợt không lên tiếng.
- Đây là tầng hầm đi thẳng đến tập đoàn Hắc Sơn.
Trịnh Thu vừa cười vừa nói:
- Các người tân tân khổ khổ muốn tìm các thành viên của tập đoàn Hắc Sơn phải không? Bây giờ họ đang làm việc ở đây. Ngoại trừ tôi ra, không ai có thể tùy ý xuất nhập chỗ này.
Lời nói vừa dứt, Trịnh Thu nhấn vào vách tường đằng trước một cái. Sau khi vân tay nhận cảm ứng, một cánh cửa mở ra, ngọn đèn chiếu đến.
- Mật đạo này, dựa vào đám cảnh sát phế vật của Minh Châu, làm sao mà tìm được chứ?
Trịnh Thu cười ha hả. Mặc dù hành động hôm nay thất bại, nhưng có Tô Tiểu San trong tay, Trịnh Thu cảm giác mình vẫn nắm chắc thắng lợi.
- Tô lão sư, tốt nhất là cô nên im lặng cầu khẩn Tiêu Dương ngoan ngoãn nghe lời tôi. Nếu không...
Trịnh Thu nhe răng nhìn Tô Tiểu San:
- Tôi nghĩ, rất nhiều người rất thích "trao đổi" với cô đấy. Hahaha...
- Hèn hạ.
Khuôn mặt Tô Tiểu San trắng bệch, nghiến răng nói.
Ở một chỗ khác, sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Tiêu Dương lại càng trầm hơn.
Nắm chặc nắm đấm, ánh mắt tràn ngập lửa giận.
- Trịnh... Thu...
Sát ý trong lòng Tiêu Dương có thể nói là ngập trời.
- Không tìm ra được vị trí của y.
Lam Hân Linh nhìn Tiêu Dương lắc đầu.
- Thời gian kéo càng lâu, Tô cô nương lại càng nguy hiểm.
Lúc này, khí lực cả người Tiêu Dương như không chỗ phát tiết, càng nắm chặt tay.
Bỗng nhiên chuông điện thoại lại vang lên.