Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 434 - Chương 435: Nhất Diệp Độ Giang

Chương 435: Nhất diệp độ giang Chương 435: Nhất diệp độ giangChương 435: Nhất diệp độ giang

Không phát sinh biến cố gì, chiếc xe Mercedes-Benz màu đỏ biến mất khỏi con sông.

Dân chúng vây xem xung quanh ngày càng nhiều. Đám người tò mò đến gần sương mù dày đặc, dường như muốn dò xét bên trong là cái gì.

Bên trong sương mù dày đặc là sát trận của tổ Vụ. Người dân bình thường xông vào nhất định sẽ chết ngay.

Nhưng sương mù dày đặc lại di động đến phía bờ sông. Người dân nhất thời chưa kịp lên thì nó đã di động ra xa. Hơn nữa, sương mù dày đặc xuất hiện quá thần bí. Tâm lý của mọi người có chút không yên tâm.

Bỗng nhiên, tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Xe cảnh sát.

Một chiếc xe cảnh sát dừng lại, cửa xe nhanh chóng mở ra. Một cô gái mặc áo đỏ anh khí bức người bước ra ngoài.

Lam Hân Linh.

Bên cạnh là Bạch Húc Húc và Uông Thắng của tiểu đội Lăng Thiên.

- Lập tức cách ly quân chúng, không được để bọn họ đến gần sương mù.

Lam Hân Linh quyết đoán ra lệnh.

Uông Thắng là người đầu tiên chấp hành mệnh lệnh.

- Ai là người báo cảnh sát?

Bạch Húc Húc nhìn chằm chằm vào đám sương mù, cau mày nói:

- Đại ca bị địch nhân thần bí ám sát sao?

- Không biết.

Lam Hân Linh lắc đầu:

- Tạm thời cách ly hiện trường trước. Cho dù bên trong có chuyện gì, hiện tại chúng ta cũng không giúp gì được.

- Được rồi, tìm kiếm hiện trường xem có nhân vật nào khả nghi hay không.

Đám người Lam Hân Linh vẫn đến chậm một bước. Trịnh Thu đã bắt Tô Tiểu San rời khỏi hiện trường trước một bước.

Đợi sau khi Bạch Húc Húc tìm kiếm xong, Lam Hân Linh trâm ngâm cả nửa ngày, sau đó gọi một cuộc điện thoại.

- Haha, Linh nhi, có phải vụ án có tiến triển gì hay không?

Lam Chấn Hoàn cười hỏi.

- Tụi con đang ở bên cạnh bờ sông.

Lam Hân Linh cau mày đáp:

- Hơn mười phút trước, tụi con nhận được điện thoại của một người thần bí, nói rằng Tiêu Dương đang bị một tổ chức thần bí ám sát ở gần bờ sông. - Cái gì?

Lam Chấn Hoàn hơi chấn động tỉnh thần:

- Tình huống ra sao rồi?

- Khi tụi con chạy đến hiện trường, ở đây ngoại trừ quân chúng vây xem và những chiếc xe bị cản lại thì cũng chỉ có một tâng sương mù dày đặc vô cùng quỷ dị.

- Sương mù?

Lam Chấn Hoàn khẽ chấn động, một lát sau sắc mặt liền thay đổi:

- Con nói, bờ sông xuất hiện sương mù dày đặc nhưng lại di động?

- Vâng.

- Lập tức sơ tán quần chúng.

Lam Chấn Hoàn quyết đoán hạ lệnh:

- Bảo dân chúng xung quanh tránh ra xa. Sương mù đó cực kỳ nguy hiểm.

Nghe xong, Lam Hân Linh liền quýnh lên:

- Dân chúng đã sơ tán, nhưng còn Tiêu Dương...

- Đừng vọng động. với thực lực của Tiêu Dương, nếu như cậu ta không thể ứng phó, các con xông vào cũng chẳng có tác dụng gì đâu.

Lam Chấn Hoàn trâm giọng nói:

- Đây là sát trận của tổ Vụ, một tổ chức sát thủ thần bí quốc tế, do rất nhiều thuộc tính giả Vụ ra tay kết xuất đại trận, uy lực cực lớn. Thiên Tử Các từng có một tiểu đội ra nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, và đã bị thua trong tay tổ Vụ này, tổn thất trầm trọng.

Thần sắc Lam Chấn Hoàn ngưng trọng, khẽ cau mày. Tổ chức này đã xuất hiện ở Minh Châu rồi sao? Tại sao lại đối đầu với Tiêu Dương? Chẳng lẽ là vì ngọc tỷ truyền quốc?

- Cha, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Sau khi Lam Hân Linh nghe xong mấy lời này lại càng thêm lo âu.

- Sơ tán dân chúng, sau đó đứng yên, quan sát thế cục.

Lam Chấn Hoàn mở miệng nói:

- Cha sẽ cho người trợ giúp Tiêu Dương. Hừ, mặc dù thực lực của tổ chức thần bí này không kém, nhưng nơi này là Viêm Hoàng.

Sau khi Lam Hân Linh cúp điện thoại, ánh mắt lo âu nhìn lướt qua, khoát tay ra hiệu dân chúng xung quanh lùi lại một khoảng cách. Vốn dân chúng còn đang bất mãn, chỉ là một câu "sương mù có độc" của Lam Hân Linh, đám người này còn nhanh hơn cả thỏ.

- Tiêu Dương, anh nhất định phải chịu đựng.

Lam Hân Linh nhìn sương mù dày đặc, yên lặng cầu nguyện. Trong mắt của cô, Tiêu Dương chính là một tên yêu nghiệt cực kỳ có thiên phú, nhưng hiện tại lại đang bị hãm trong trận pháp của quân địch, nguy cơ trùng trùng.

Trong sương mù dày đặc.

Sát khí chưa bao giờ ngừng lại. Gió lạnh thổi qua, trong gió ẩn chứa đao phiến lợi hại, cắt vỡ không khí, thế mạnh như dời núi lấp biển.

- Muốn công kích hoài sao?

Trán Tiêu Dương nhăn lại, ánh mắt tràn ngập lãnh ý, thân ảnh nhoáng lên, chỉ một thoáng đã tránh được công kích dường như không chút kẽ hở.

Thủy chung vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hắc y.

Nhưng sau khi trải qua một khoảng thời gian, Tiêu Dương dần dần đã thích ứng với lối công kích của đối phương, tránh né cũng dễ dàng hơn. Đồng thời, Tiêu Dương cảm giác được, đối phương ra chiêu cũng nhanh chóng hơn. Hiển nhiên bọn họ còn sốt ruột hơn cả hắn.

- Hẳn đã có người bên ngoài chú ý đến sương mù dày đặc.

Tiêu Dương thâm nghĩ trong lòng.

Điều hắn lo lắng nhất chính là Tô Tiểu San. Nhưng hắn không phá được trận, có lo lắng nhiều cũng phí công thôi.

Sau khi cảm nhận được sự nôn nóng muốn giết chết mình của đối phương, Tiêu Dương cũng dần bình tính hơn.

Sương mù dày đặc, căn bản không nhìn thấy một thước bên ngoài.

Bằng mắt thường đã có thể nhìn thấy một tác dụng cực nhỏ, Tiêu Dương nhắm mắt lại, phóng thần thức ra ngoài, thân ảnh chập chờn trong gió. Đủ loại công kích từ bốn phương tám hướng ập tới. Tiêu Dương chung quy có thể tránh thoát hết toàn bộ. Thân pháp tuyệt diệu "quý phi say rượu" chính là khắc tinh của loại trận pháp này.

Đương nhiên, nếu Tiêu Dương không tìm được biện pháp khắc chế đối phương, kết quả cũng chỉ tốn thời gian với đối phương mà thôi.

Tĩnh tâm.

Tĩnh tâm.

Tĩnh tâm.

Trong đầu Tiêu Dương cứ lặp đi lặp lại một chữ "tĩnh". Chỉ có tĩnh tâm mới có thể tìm ra mánh khóe để phá trận.

Có trận pháp, tất có mắt trận.

Trên đời này không có trận pháp nào mà không phá được.

- Muốn phá trận, cơ bản nhất chính là phân biệt phương hướng.

Tiêu Dương nhắm chặt hai mắt, thân ảnh đột nhiên tránh thoát công kích đầy trời bao trùm đến. Lúc này hắn cũng không vội phát động công kích.

Phương hướng.

Rốt cuộc hắn đang ở hướng nào?

Thanh âm, ngoại trừ công kích phá không, thì không nghe được bất cứ thanh âm gì bên ngoài.

Càng thêm không nhìn thấy cái gì bên ngoài.

- Chỉ có thể dụng tâm cảm thụ.

Người tu hành, thực lực càng mạnh, tĩnh tâm lại càng mạnh.

Tu vi tâm cảnh quyết định trình độ tiêm lực rất lớn của một người. Một tâng đột phá một tầng, khi thực lực đạt đến một cảnh giới nhất định, cuối cùng phải thông qua lĩnh ngộ tâm cảnh, đột phá cảnh giới hiện có thì mới đạt đến cảnh giới kế tiếp được.

"Tâm" của Tiêu Dương cường đại là không thể nghi ngờ.

Lấy cảnh giới Thật Khí Tam Vân ban đầu, bước chậm trên thêm đá, đến gần điện vương thần điện Thiên Bảo Sơn đại viên mãn cũng không bị phát hiện, nói rõ tâm của hắn vô cùng cường đại. Ý thức của đối phương không thể phát hiện được mình. Lúc này, tu vi tâm cảnh của Tiêu Dương có thể nói là đã gần với điện vương đại viên mãn.

Lúc này, chỉ sợ tâm cảnh của hắn đã tương đương với cảnh giới Hóa Tượng.

Khi thân thức hoàn toàn chìm đắm xuống, thân ảnh cơ hồ giống như phản xạ có điều kiện tránh né công kích chung quanh. Ý thức của Tiêu Dương dần dần thẩm thấu qua tâng sương mù dày đặc.

Vùi! Vùi Vùi

Từng đạo bóng đen giống như hư vô mờ mịt lần lượt xuất hiện trong đầu Tiêu Dương.

- Thật sự có thể.

Tiêu Dương không khỏi vui mừng hẳn lên.

Trong thời gian ngắn, tất cả bóng đen biến mất không còn thấy tăm hơi trước mắt hắn.

Thở phào một hơi.

Thân ảnh Tiêu Dương đột nhiên hiện ra, tay trái nâng lên, ý thức thẩm thấu ra ngoài, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng mát lạnh.

- Mát lạnh...

Tiêu Dương thầm nghĩ một chút, hai mắt mở bừng ra.

- Là sông, là cảm giác từ nước sông.

Phút chốc, phương hướng đã biết được rõ ràng.

- Sương mù trên sông.

Tiêu Dương lãnh đạm cười, thân ảnh đột nhiên lướt nhanh.

Vù.

Lúc này, do trận pháp quấy nhiễu, con đường mà Tiêu Dương tiến lên không nhìn thấy rõ phương hướng. Cho dù tốc độ của hắn có nhanh đến mấy, trên thực tế cũng chỉ là đảo quanh trong trận sương mù, cơ hồ không dời đi được khoảng cách bao nhiêu. Nhưng hắn vẫn lần theo hướng mát lạnh mà lao đến.

Giống như một ngọn đèn rọi đường trong đêm tối.

- Không ổn rồi.

Trong đại trận vang lên một thanh âm.

- Hắn đã tìm được phương hướng xuất trận.

- Di động.

- Tuyệt đối không được để hắn xuất trận.

Hô! Hô!

Trong mắt của mọi người bên ngoài, một trận cuồng phong đột nhiên phát ra, khiến lá cây bên sông rơi rụng xuống nước. Cùng lúc này, đám sương mù dày đặc cũng cực kỳ quỷ dị hướng ra bờ sông, rất nhanh đã phiêu du trên mặt nước.

- Khặc khặc, thì ra hắn cảm nhận được khí tức trên sông, cũng không phải chính thức tìm được phương hướng xuất trận.

- Cho dù là vậy, người này có thể tìm ra được sơ hở của sát trận, đối với tổ chức mà nói thì đã có thể xếp vào đối tượng trong danh sách cần giết.

- Đúng, nhất định phải toàn lực ứng phó.

Chỉ trong một lát, cuông phong, mưa to bắt đầu công kích chung quanh.

Lấy Tiêu Dương làm trung tâm, sát chiêu càng trải rộng hơn.

- Hừ.

Tiêu Dương cau mày, hai mắt phát ra ánh sáng sắc như đao phong.

- Các người công kích tôi lâu như vậy, cũng nên đến phiên tôi phản kích rồi.

Hưu.

Một đạo kiếm quang sắc bén đột nhiên xẹt qua.

Nhuyễn kiếm rút ra khỏi vỏ, quang hàn bức người.

Vù.

Trong nháy mắt, thân ảnh Tiêu Dương bay thẳng đến một hướng.

Trong sương mù dày đặc vang lên tiếng cười nhạo.

- Không biết tự lượng sức mình. Nếu hắn có thể tìm ra được vị trí của chúng ta, cũng không đến nỗi bị sát trận của chúng ta vây thành như vậy.

- Hắn phản kích càng mạnh, chúng ta càng có cơ hội giết chết hắn.

Phụt.

Thanh âm lợi kiếm xẹt qua cổ, máu bắn tung tóe.

Tiếng chế giêu dừng lại.

Cơ hồ tất cả hắc y nhân bên trong sát trận đều dừng lại, nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mặt.

Khi kiếm quang Tiêu Dương chìm vào sương mù dày đặc lần nữa, lập tức một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện. Điện quang như thiểm điện cắt vỡ yết hầu của một hắc y nhân.

Tử vong, rơi xuống biển.

Trong khoảnh khắc này, Tiêu Dương cảm nhận được khí tức quỷ dị của sát trận đã biến mất một nửa.

Tiêu Dương đánh chết người nọ, chính là mắt trận của sát trận.

- Muốn dùng sương mù giết người? Vậy thì tùy các người mong muốn.

Trường kiếm của Tiêu Dương lại cấp bách dao động, kiếm quang sắc bén như linh xà xuất động đột nhiên giết chết một người.

Giết chóc trên mặt sông, sương mù lượn lờ chung quanh, vô thanh vô tức.

- Phản kích, một lần nữa bày trận.

- Nhanh.

Những thanh âm bối rối vang vọng bên trong trận. Nhưng không thể ngăn cản được kiếm quang của Tiêu Dương quét qua.

Như sát thần giáng lâm mặt hồ.

- Sương mù đã dần dần tiêu tán.

Bạch Húc Húc vẫn nhìn chằm chằm vào đám sương mù liên kinh hô một tiếng.

Lúc này, Bạch Húc Húc và Lam Hân Linh đã mang theo một đội hình cảnh phong tỏa bờ sông, dân chúng đằng sau đã bị cách ly thật xa, nhìn không thấy tình huống bên này.

- Chẳng lẽ cuộc chiến đã kết thúc?

Lam Hân Linh hơi giật mình.

Nhưng viện thủ của Thiên Tử Các còn đang trên đường chạy đến.

- Đại ca nhất định sẽ không sao đâu.

Hôm nay, sau khi Tiêu Dương dễ dàng phá được thuộc tính tinh thần của tổ trưởng tổ mười một tiểu đội Thiên Tử Chiêu Tài Mậu, Bạch Húc Húc lại càng sùng bái Tiêu Dương hơn.

- Máu, có máu chảy ra kìa.

Uông Thắng đột nhiên chỉ vào mặt hồ, kinh hô lên.

Trên mặt hồ, vết máu đỏ tươi bất ngờ chảy xuống, nhuộm đỏ cả một vùng.

Sương mù dày đặc từ từ tản ra.

Tinh thần của đám người Lam Hân Linh căng thẳng đến cực điểm, nhìn chằm chằm về phía đám sương mù.

Bỗng nhiên.

Bạch Húc Húc vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên.

- Đại ca, là đại ca.

Ánh mắt Lam Hân Linh cũng sáng lên. Cô cũng nhìn thấy hắn.

Sương mù đã tan.

Trên mặt hồ, một người mặc bạch y cầm kiếm đối diện với ba gã hắc y nhân.

Chỉ thấy người mặc bạch y tiêu sái câm kiếm, thả người nhảy lên, kiếm ý như ngân hà lóe ra, kiếm quang trong nháy mắt tiêu diệt ba người trước mặt.

Vù vù vù.

Ba hắc y nhân bị nước sông bao phủ.

Thân ảnh người mặc bạch y hạ xuống, trường kiếm trong tay không hề dính một vết máu. Khi xuống gần đến mặt nước, lập tức mũi chân điểm nhẹ xuống đám lá xanh bị cuồng phong làm rơi xuống mặt hồ.

Mũi chân đột nhiên phát lực, trong khoảnh khắc như gió vượt sóng, thân ảnh phảng phất như mũi tên thoát khỏi dây cung, nhắm đến hướng bờ sông.

Nhất diệp độ giang.

Tất cả mọi người trên bờ sông đều ngây ngốc.
Bình Luận (0)
Comment