Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 433 - Chương 434: Sương Mù Dày Đặc

Chương 434: Sương mù dày đặc Chương 434: Sương mù dày đặcChương 434: Sương mù dày đặc

Bịch bịch bịch.

Thanh âm phá không vang lên, cực kỳ vang dội.

Khí thế như cầu vồng.

- Rốt cuộc cũng đến rồi.

Trịnh Thu mừng như điên, nắm chặt nắm tay.

Hồng Cơ Nữ có thực lực cao hơn y mà còn phải thua trong tay Tiêu Dương. Nếu đơn đả độc đấu, y căn bản không đấu lại Tiêu Dương. Lúc này, ước chừng có hơn mười hắc y nhân che mặt, ngoại trừ hai con mắt, còn lại tất cả đều được bao phủ bởi màu đen.

Một khí tức mênh mông bao trùm lại.

- Quả nhiên là có chuẩn bị.

Tiêu Dương cũng không xoay người, khóe miệng vểnh lên, nhìn Trịnh Thu chằm chằm:

- Xem ra, thân phận của anh không chỉ là tổng tài của tập đoàn Hắc Sơn.

Hắc Sơn Hội từ lúc Trịnh Thu mất tích cùng với tập đoàn Hắc Sơn rớt xuống ngàn trượng cũng đã trở thành một tổ chức bình thường, không có thuộc tính giả cường đại. Nhưng hôm nay, những người xuất hiện ở đây, thực lực đều cao hơn Trịnh Thu.

Trịnh Thu cười lạnh:

- Chờ anh rơi vào tay chúng tôi, có lẽ anh sẽ biết thân phận của tôi là gì.

Tiêu Dương mỉm cười, bước chậm đến:

- Như vậy, tôi lại càng thêm tin tưởng, những thành viên của tập đoàn Hắc Sơn đang mất tích nhất định nắm trong tay các người.

- Đến bây giờ mà còn quản việc này sao?

Trịnh Thu nói:

- Anh còn mạng để gặp bọn họ à?

Cuồng phong sau lưng càng lúc càng đến gần.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Sẽ không khiến cho anh thất vọng đâu.

Dứt lời, cuồng phong phía sau đã mãnh liệt đánh úp lại.

Tiêu Dương vẫn thản nhiên. Trên thực tế, hắn không thể không để ý đến mười tên hắc y nhân đột nhiên xuất hiện đằng sau được. Huống hồ, thực lực của đám hắc y nhân này không thể khinh thường.

Công kích như lôi điện bổ tới.

Nhưng không phải lôi, cũng không phải điện.

Thế công mãnh liệt đến cực điểm, ẩn chứa lực đạo cương liệt đến cực hạn.

Nhất thời, Tiêu Dương cũng không lấy cứng chọi cứng để ngăn cản, cơ thể lay động sang một bên.

Hô, hô, hô. Phảng phất giống như có một trận đại phong xuất hiện.

Đợi thân ảnh Tiêu Dương một lần nữa đứng vững, cảnh vật trước mắt liền biến đổi.

Bốn phía đều là sương mù lượn lờ, giống như sương sớm mùa đông chưa tan hết. Gió lạnh thổi quét qua, cát bay tứ tung, khiến tâm mắt nhìn thấy không đủ một thước.

- Đây là thuộc tính gì vậy?

Trong lòng Tiêu Dương không khỏi cả kinh.

Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, sương mù này xác thật tồn tại, cũng không phải ảo giác. Nói rõ, người đối phó hắn nhất định là người có thuộc tính đặc biệt.

Hưu! Hưu! Hưul

Sức mạnh cuồng bạo từ phía sau đánh tới.

Mắt không theo kịp ý thức, nhưng cũng may, Tiêu Dương khó khăn lắm mới tránh được công kích không biết từ chỗ nào chui ra này.

- Phương thức công kích thật quỷ dị.

Thần sắc Tiêu Dương không khỏi ngưng trọng. Thân phận thần bí của Trịnh Thu lại càng làm cho Tiêu Dương thấy kinh ngạc.

Bao gồm hắc y nhân bên trong, rốt cuộc là có lai lịch gì?

Bên ngoài.

Trịnh Thu nhìn phía trước, trong phạm vi mấy chục thước đều là sương mù dày đặc. Từ bên ngoài nhìn vào không biết bên trong đang xảy ra cuộc chiến liên quan đến sinh tử tồn vong.

- Tổ chức phái đến hẳn là tổ Vụ.

Trịnh Thu vui mừng nói, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong:

- Mỗi một thành viên của tổ Vụ đều có thuộc tính song hệ. Hơn nữa, thành viên nào cũng đều có thuộc tính Sương mù.

- Sát chiêu của tổ Vụ chính là sát trận sương mù. Sát trận được kết thành từ càng nhiều sương mù, uy lực sẽ càng lớn. Địch nhân bên trong sát trận sương mù, căn bản không thể phân rõ phương hướng, không thể phát ra công kích. Hơn mười thành viên của tổ Vụ tạo thành sát trận, dùng sương mù mê hoặc địch nhân, đồng thời dùng thuộc tính khác phát động công kích. Tiêu Dương...

Trịnh Thu cười lạnh:

- Tao nghĩ, sau khi sương mù tiêu tán, cái mà tao sẽ nhìn thấy chính là thi thể của mày.

Sương mù dày đặc.

Lúc này, tuy xe cộ qua lại hai bên bờ sông khá ít, nhưng mỗi một xe chạy qua đều không tự chủ được mà ngừng xe lại, mở to hai mắt nhìn đám sương mù di động đằng trước.

Bóng người càng lúc càng nhiều.

Lúc này, ngồi ở trong xe, Tô Tiểu San nhẹ nhàng buông hai tay đang bưng lấy lỗ tai, ánh mắt mang theo sự khiếp sợ nhìn sương mù đẳng trước.

- Tiểu thư, chuyện gì xảy ra vậy?

Đột ngột, một giọng nói vang lên đằng sau Tô Tiểu San.

Tô Tiểu San kinh hãi, quay phắt đầu lại. xkkkx

Bên trong sương mù.

Tiêu Dương đứng chắp tay, thân sắc ngưng trọng.

Nếu đánh nhau, hắn không sợ mười người này, làm sao có thể để bọn họ dễ dàng bắt mình đi. Nhưng hiện tại lại bị vây trong sương mù quỷ dị, nhất thời chưa tìm ra được cách phá vòng vây.

Mặc kệ hắn chạy chỗ nào cũng không thoát ra khỏi sương mù dày đặc. Ngược lại còn dễ dàng rơi vào ám toán của một hắc y nhân núp ở một nơi bí mật gần đó.

Dựa vào tuyệt kỹ Quý phi say rượu, Tiêu Dương khó khăn lắm mới né tránh được hung hiểm, nhưng không có biện pháp bắt được đối phương.

- Phạm vi sương mù bao phủ đã hình thành một trận pháp. Mặc dù không có công dụng công kích, nhưng có thể mê hoặc hoặc vây khốn người.

Tiêu Dương điều chỉnh hô hấp, cau mày thầm nghĩ, ánh mắt hiện lên sự lo lắng.

Hắn lo lắng không phải cho mình mà là cho Tô Tiểu San.

Lúc này, hắn đã quá coi thường tên gia hỏa Trịnh Thu.

Hiện tại hắn đang bị nhốt trong đại trận sương mù, Tô Tiểu San đang ở bên ngoài. Nếu Trịnh Thu nhân cơ hội này làm khó dễ, Tô Tiểu San sẽ không thoát được.

Nghĩ như vậy, Tiêu Dương vừa mới ổn định lại tinh thần liên tiếp tục khẩn trương, ánh mắt hiện lên sự tức giận, đấm một quyền về phía sương mù, quát lạnh:

- Tôi muốn nhìn xem, vụ trận này có phải thật sự không gì phá nổi không.

Âm! Âm! Ầm!

Tiêu Dương nghiễm nhiên nổi điên phát động công kích ác liệt, đánh vào bốn phương tám hướng. Một mảng lớn sương mù bị quyên phong đánh trúng, liền tiêu tán.

Nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào.

Hắc y nhân không xuất hiện, còn sương mù thì nhanh chóng tập trung lại như cũ.

Tiêu Dương vừa mới dừng lại, bên trái đột nhiên xuất hiện một băng điểm thủy tiễn phá không mà đến.

Tốc độ như tia chớp.

- Hèn hạ.

Thân ảnh Tiêu Dương lách sang một bên, sau đó lui vê sau mấy bước, nhất thời cảm giác được một trận cuồng phong bạo phát phía sau.

Thuộc tính giả Phong.

Phong nhận giống như từng đạo đao phong cắt về phía trước, khí thế mãnh liệt.

Vù! Vùi Vùi

Chỉ thấy công kích, không thấy người.

Đối phương phối hợp với nhau vô cùng nhuần nhuyễn, khiến cho Tiêu Dương muốn đảo ngược tình thế cũng không đơn giản.

Đầu tiên phải tìm được đối tượng công kích, nhưng mỗi một công kích của Tiêu Dương dường như đánh vào không khí. Phá trận thì phải tìm ra mắt trận.

Ván cờ sinh tử vẫn đang tiếp tục.

Tiêu Dương nhất thời không thể phá trận, nhưng với thực lực hùng hậu cùng với thân pháp tuyệt diệu, hắc y nhân muốn đả thương hắn cũng khó khăn.

Song phương tạm thời hòa nhau.

Bên ngoài sương mù dày đặc, đám người tụ họp càng lúc càng nhiều, nhưng sương mù không có dấu hiệu tiêu tán.

- Đúng là kỳ lạ. Mặc dù trên mặt hồ sẽ có sương mù sinh ra, nhưng tôi sống ở đây hơn nửa đời người, cũng chưa từng gặp qua có nhiêu sương mù ở bờ sông như vậy.

- Đúng, đúng. Hơn nữa nó còn động đậy. Mà bây giờ cũng không phải sáng sớm hay xế chiều.

- Alo, lão huynh, mau đến bờ sông xem thứ này hay lắm.

Mắt thấy đám người càng lúc càng có xu hướng nhiều hơn, Trịnh Thu không khỏi cau mày:

- Mười mấy người tổ Vụ liên thủ công kích, muốn đối phó Tiêu Dương còn tốn nhiều thời gian như vậy sao?

Trịnh Thu nhìn Hồng Cơ Nữ đang nằm dưới đất không dậy nổi, nếu cứ kéo dài mãi, sợ rằng không bao lâu nữa thì cảnh sát sẽ đến.

Hôm nay, thân phận của y là tội phạm bị truy nã, một khi bị phát hiện sẽ có chút phiền toái.

Trịnh Thu thật sự không muốn có bất kỳ phiền toái gì, dù chỉ là một việc nhỏ.

Trâm ngâm cả nửa ngày, Trịnh Thu liếc nhìn chiếc Mercedes-Benz màu đỏ phía đối diện, khóe miệng vểnh lên:

- Xin lỗi, đây chính là bất hạnh của cô.

Trịnh Thu đẩy cửa, thừa dịp quần chúng vây xem còn chưa tiến lên phía trước, liền bước nhanh đến chỗ Hồng Cơ Nữ đang bị hôn mê, ôm cô ta lên, sau đó bước về phía chiếc Mercedes-Benz màu đỏ.

Trịnh Thu có thể nhìn thấy Tô Tiểu San, mà Tô Tiểu San cũng có thể nhìn thấy Trịnh Thu.

Sắc mặt Tô Tiểu San không khỏi biến đổi.

Cô chỉ thấy trước mắt nhoáng lên một cái, chiếc chìa khóa xe rơi vào trong tay Trịnh Thu.

- Sao?

Tô Tiểu San kêu lên, ánh mắt không tự chủ được lóe lên sự hoảng sợ, nhìn chằm chằm Trịnh Thu:

- Anh... anh muốn gì?

Trịnh Thu một tay mở cửa xe, thảy Hồng Cơ Nữ đang hôn mê vào bên trong, sau đó mở cửa trước bước lên. Tô Tiểu San bối rối lùi sang vị trí lái phụ.

Tay trái Trịnh Thu đặt lên tay lái, nhẹ nhàng gõ một cái, cười lãnh đạm:

- Tô lão sư, cho dù cô cũng là cô giáo của tôi, tôi làm sao mà làm hại cô được.

Sắc mặt Tô Tiểu San khẽ biến, thở ra một hơi:

- Trịnh Thu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?

- Tôi chỉ cảm giác, chỉ cần Tô lão sư nằm trong tay tôi, những chuyện mà tôi muốn làm ở Minh Châu sẽ được như ý rất nhiều. Cho nên, tôi muốn mời Tô lão sư đi uống tách trà mà thôi. Trịnh Thu cười nhẹ:

- Huống chỉ...

Tâm mắt lại nhìn vê phía sương mù:

- Bí mật của Tiêu Dương rất nhiều. Cho dù thân đang bị hãm trong sát trận của tổ Vụ, cho dù tôi kết luận hắn cửu tử nhất sinh. Nhưng không tận mắt nhìn thấy thi thể Tiêu Dương, người mà hắn yêu thương nhất đang nằm trong tay tôi, tôi sẽ có cảm giác an toàn hơn.

- Tiểu nhân hèn hạ.

Tô Tiểu San nghiến răng, nhưng không che giấu được sự bối rối.

Trịnh Thu lắc đầu khẽ cười, rồi lại nhìn sương mù dày đặc đang di động, sau đó nhẹ nhàng xoay chìa khóa xe, khuôn mặt tràn đầy sự tươi cười:

- Đợi sương mù tiêu tán, cho dù hắn may mắn không chết, tôi cũng sẽ khiến hắn tiếc nuối cả đời này. Còn nữa... là tuyệt vọng.

Trịnh Thu cười rộ lên.

Nếu nói có một người có thể khiến cho Trịnh Thu hận thấu xương, người đó nhất định là Tiêu Dương.

- Tôi không chỉ muốn giết chết hắn, mà còn muốn mang người đàn bà của hắn đi. Tôi muốn nhìn xem hắn sẽ có thủ đoạn thông thiên gì.

Hô.

Chiếc Mercedes-Benz màu đỏ biến thành một cơn gió lốc lao đi.
Bình Luận (0)
Comment