Chương 433: Với nhan sắc này mà cũng muốn dùng sắc dụ tôi?
Chương 433: Với nhan sắc này mà cũng muốn dùng sắc dụ tôi?Chương 433: Với nhan sắc này mà cũng muốn dùng sắc dụ tôi?
Trịnh Thu xem ra, một khi bị Tiêu Dương phát hiện, để hắn trở lại nội thành, việc tìm cơ hội đối phó hắn sẽ rất khó khăn. Dù sao, người đang chú ý đến Tiêu Dương ở Minh Châu cũng không ít. Hơn nữa, rất nhiều người thực lực còn cao hơn cả y.
- Chặn hắn lại.
Trên con đường rộng rãi, vốn lưu lượng xe cộ không nhiêu. Nhưng sau khi nghe Trịnh Thu phát lệnh, một chiếc xe đang cách xe của Tô Tiểu San khá xa đột nhiên tăng tốc.
Hô.
- Cẩn thận.
Tiêu Dương cau mày, vội vàng quát nhẹ.
Két.
Mắt thấy chiếc xe đằng sau sắp đụng đến, Tô Tiểu San biến sắc, vội đánh mạnh tay lái, khó khăn lắm mới tránh sang được một bên.
- Quả nhiên là như thế.
Tiêu Dương cười lạnh:
- Tiểu Tam, đừng đánh tay lái nữa, cứ tiếp tục lao về phía trước. Bọn họ càng muốn ngăn cản chúng ta, nói rõ cái tên vừa rồi đã làm loạn kế hoạch của bọn họ.
Lúc này, Tô Tiểu San đã thật sự phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào cái xe đã đụng vào xe của mình.
- Tên khốn kiếp, lão nương muốn các người phải đền bù tổn thất cho tôi.
Tô Tiểu San lại đánh mạnh tay lái, chiếc xe quay đầu sang một hướng khác.
Con đường này Tiêu Dương đã quá quen thuộc. Khi trước, lúc bị xe của tập đoàn Hắc Sơn truy đuổi, chính là dọc theo con đường này mà rời khỏi.
Rầm rầm.
Chiếc xe đuổi theo đằng sau không ngừng tông vào chiếc Mercedes-Benz màu đỏ.
Tô Tiểu San hận không thể xuống xe, hủy sạch toàn bộ ba chiếc xe đằng sau.
- Mấy lon Red Bull này có vẻ uống tốt đây.
Tiêu Dương đột nhiên nhìn thấy trong xe có mấy lon Red Bull, thâm nói một câu.
Tô Tiểu San im lặng không lên tiếng.
Bây giờ là lúc nào rôi mà còn muốn uống Red Bull.
- Xem ra bọn họ đuổi theo thật là cực khổ.
Tiêu Dương mỉm cười cầm một lon Red Bull, sau đó quăng qua cửa sổ xe:
- Mời bọn họ uống bò húc thôi.
Tay phải thò ra cửa sổ xe, rất nhanh ném về phía sau.
Loảng xoảng.
Tiếng thủy tinh bị vỡ vang lên cùng với tiếng kêu thảm thiết. Một chiếc xe đằng sau mất khống chế, tông mạnh vào chiếc xe bên cạnh. Hai chiếc xe va chạm kịch liệt. Chiếc xe đi sau cùng không thắng kịp, ba chiếc xe đồng thời va vào nhau.
- Uống Red Bull mà cũng say à?
Tiêu Dương nói, tiện tay cầm lấy một lon khác, ngửa đầu uống một ngụm, sau đó hỏi:
- Tiểu Tam, cô uống không?
Tô Tiểu San nhìn qua kính chiếu hậu, thấy ba chiếc xe đuổi theo đã bị lật, tốc độ cũng chậm lại, liếc nhìn Tiêu Dương:
- Tôi không uống.
- Trịnh Thu, anh bảo phải làm sao bây giờ?
Trên một chiếc xe khác, sắc mặt Hồng Cơ Nữ trâm xuống, hỏi Trịnh Thu một câu.
- Sau khi bọn họ thoát khỏi sự truy kích, rất nhanh có thể lái xe vê nội thành.
Trịnh Thu nhìn thời gian, hờ hững nói:
- Chỉ cần kéo dài thêm chút nữa, người của chúng ta sẽ đến ngay.
- Việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể ra mặt ngăn cản Tiêu Dương.
Trịnh Thu gật đầu, nhấn mạnh ga:
- Tôi cũng muốn nhìn xem, trong khoảng thời gian vừa qua Tiêu Dương có tiến bộ hay không.
Mối hận ở bến tàu lần đó, Trịnh Thu suốt đời sẽ không quên.
Chiếc xe màu đỏ chạy nhanh dọc bờ sông.
Bỗng nhiên, một chiếc xe màu đen như mũi tên rời cung đột nhiên lao ra, bánh xe ma sát với mặt đất, phát ra thanh âm kịch liệt.
- Dừng lại.
Tiêu Dương quyết đoán ra lệnh.
Hắn nhìn chăm chăm phía trước, đối diện là một gương mặt quen thuộc.
- Là Trịnh Thu.
Tiêu Dương cười nhạt.
Chỉ cần Trịnh Thu xuất hiện, hắn cũng không cần tốn quá nhiều công sức.
- Rốt cuộc cũng có dũng khí xuất hiện rồi sao?
Tiêu Dương cầm một lon bò húc, nhìn chiếc xe đang chạy thẳng phía trước, cau mày cười lạnh, sau đó vung mạnh tay. Lon bò húc trong tay Tiêu Dương trở thành một ám khí không tồi, nện vào cửa sổ xe đối diện.
Âm ầm.
Chiếc xe kịch liệt lắc lư.
Vù vù.
Hai thân ảnh từ hai bên cửa xe xông ra.
Một tiếng cười quái dị vang vọng giữa không gian.
Trong tiếng cười mang theo sức mạnh công kích linh hồn. Chỉ một thoáng đã khiến người ta sinh ra lực ảo giác. Một khí tức mê loạn thẩm thấu ra ngoài.
Tô Tiểu San nắm chặt tay, khẽ hừ một tiếng, gương mặt trở nên ửng hồng.
- Này.
Tiêu Dương thấy thế, quát to một tiếng, đồng thời một tay khoác trên vai Tô Tiểu San, một luồng sức mạnh thẩm thấu vào trong cơ thể cô, Tô Tiểu San giật mình tỉnh lại.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Tô Tiểu San có chút ngạc nhiên nhìn Tiêu Dương.
- Người phụ nữ kia biết tà thuật.
Tiêu Dương trâm giọng nói:
- Tiểu Tam, bắt đầu từ bây giờ, cô hãy che hai lỗ tai lại, không nên nghe thấy bất cứ thanh âm gì.
Tô Tiểu San cũng không hỏi nhiều, vội bưng kín hai lỗ tai.
Tiêu Dương đẩy cửa bước ra.
Tiếng cười vừa nãy là phát ra từ Hồng Cơ Nữ. Trong tiếng cười mang theo sức mạnh câu dẫn dục vọng của con người, vừa hoan vừa hỉ.
Tiêu Dương bình tĩnh, giương mắt nhìn Trịnh Thu, lãnh đạm nói:
- Trịnh Thu, đã lâu không gặp.
Trịnh Thu vốn đang lạnh lùng, sau khi nhìn thấy Tiêu Dương, khuôn mặt Tiêu Dương lại càng lạnh hơn:
- Cũng nhờ phúc của anh, tôi vẫn còn chưa chết.
- Vậy là tốt rồi. Phúc khí của tôi gần đây nhiều lắm.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn sang bên cạnh.
Hồng Cơ Nữ mặc một bộ quần áo màu đỏ, để lộ tấm lưng trần, cả người tràn ngập mị lực mê người, hai mắt như đào ngập nước nhìn chằm chằm Tiêu Dương, mỉm cười nói:
- Em trai, có muốn theo chị về nhà chơi không?
Tiêu Dương mỉm cười đáp lại:
- Không cần đâu, bà thím.
Ánh mắt Hồng Cơ Nữ xẹt qua một tia giận dữ, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, giọng nói vẫn mị hoặc như cũ:
- Em trai, nghe nói trong tay em có 70% cổ phần tập đoàn Hắc Sơn. Chi bằng giao cho chị, chị sẽ báo đáp em thật tốt.
Trong giọng nói lại mang theo sức mạnh công kích mị hoặc, hơn nữa còn cố tình lộ ra phân nửa bộ ngực trước mặt Tiêu Dương.
- Chỉ là bảy trăm ngàn thôi mà. Tiêu Dương tôi cũng không để trong lòng.
Tiêu Dương bật cười:
- Chỉ là tôi có một vấn đề.
Tiêu Dương dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Mười thành viên nòng cốt của tập đoàn Hắc Sơn đã biến mất. Tôi nghĩ trên toàn bộ thế giới này cũng chỉ có các người biết bọn họ ở đâu. Nghe vậy, Hồng Cơ Nữ bật cười đến run rẩy bộ ngực, bước đến gần Tiêu Dương:
- Em trai, em nói đúng đấy. Chị quả thật biết bọn họ ở đâu. Em đến gần đây đi, chị nói cho em nghe.
Tiêu Dương bước nhẹ lên.
Khi khoảng cách của hai người chưa đến ba thước.
Bỗng nhiên, chiếc áo khoác lụa màu đỏ của Hồng Cơ Nữ nhẹ buông xuống mặt đất, lộ ra bờ vai trắng nõn, khuôn mặt lộ ra nụ cười mị hoặc, rồi chậm chạp cúi người xuống nhặt tấm áo khoác.
Bộ ngực sữa lại càng lộ ra trước mặt Tiêu Dương. Khe rãnh sâu không lường được khiến người nhìn muốn phun huyết.
Sau khi Hồng Cơ Nữ nhặt chiếc áo khoác lên, bỗng nhiên chiếc áo khoác vung lên phía trước.
Một khí thể màu hồng phấn bao trùm cả người Tiêu Dương.
- Cái gì?
Bên trong xe, Tô Tiểu San nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi kêu lên.
Hồng Cơ Nữ lại mỉm cười.
- Cho dù thực lực của cậu có mạnh đến cỡ nào, hít phải hoan hỉ phấn của chị đây, nếu không hoan hỉ với chị, cả người cậu cũng sẽ vô lực, không thể phát ra bất cứ công kích gì.
Hồng Cơ Nữ yêu kiều bước đến gần. Lúc này, bột phấn đã từ từ tản ra. Khuôn mặt Tiêu Dương một lần nữa xuất hiện. Mắt của hắn hơi chút dại đi, cơ thể vô lực.
- Hít hoan hỉ phấn, trừ phi cậu đạt đến cảnh giới hóa tượng, bằng không cũng chỉ có thể mặc cho chị đây làm gì thì làm.
Hồng Cơ Nữ mỉm cười bước đến bên cạnh Tiêu Dương, móng tay màu đỏ nhẹ nhàng nâng cằm Tiêu Dương lên:
- Đúng là đẹp trai. Em trai, trả lời chị một vấn đề nhé.
- Vấn đề... gì?
Thanh âm Tiêu Dương có chút mơ hồ không rõ.
- Chị mang em đi sung sướng, em giao cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn ra đây.
- Được... được.
Tiêu Dương chậm chạp bước đến gần Hồng Cơ Nữ.
Gương mặt Hồng Cơ Nữ tràn ngập nụ cười.
Bịch.
Nhất thanh muộn hưởng.
Nụ cười của Hồng Cơ Nữ đột nhiên cứng ngắc, đầu cúi xuống. Lúc này, bàn tay của Tiêu Dương đang đặt ở đan điền của cô.
Một nguồn năng lượng mãnh liệt tiến vào, lập tức phá hủy đan điền.
Một chưởng phế cô.
- Cậu...
Ánh mắt Hồng Cơ Nữ mở to đến cực điểm, ngón tay run rẩy chỉ vào Tiêu Dương, tràn đầy sự khó tin và tuyệt vọng: - Không thể nào. Đã trúng hoan hỉ phấn, dưới thực lực hóa tượng thì không thể nào hóa giải được. Trong thế giới này không có cường giả hóa tượng. Cho dù có, tuyệt đối không phải tiểu tử miệng còn hôi sữa như cậu.
- Ngu xuẩn.
Tiêu Dương ngẩng đầu lên, thần sắc trong đôi mắt đã hồi phục lại như cũ, lãnh đạm cười:
- Tôi căn bản không có trúng độc của cô.
Một khắc Hồng Cơ Nữ xuất hiện, Tiêu Dương đã có sự cảnh giác. Khi Hồng Cơ Nữ bước đến gần hắn, Tiêu Dương lại càng phong bế ngũ quan của mình. Cho nên, hoan hỉ phấn không thẩm thấu vào trong cơ thể của hắn.
- Không thể nào. Vừa rồi cậu còn...
Hồng Cơ Nữ mở to hai mắt.
- Rõ ràng đã trúng mị thuật của cô phải không?
Tiêu Dương giêu cọợt:
- Bà thím, xin cô nhổ nước bọt mà soi mình vào. Với nhan sắc của cô mà cũng muốn dùng sắc dụ tôi? Tôi nhổ.
Tiêu Dương nói xong, trực tiếp đá Hồng Cơ Nữ văng ra ngoài.
Bịch.
Cơ thể Hồng Cơ Nữ đập vào mặt đất.
Phụt.
Phun ra một ngụm máu.
Thương thế không nặng, nhưng công phu hoan hỉ công khổ nhọc tu luyện được lại bị một chưởng của Tiêu Dương phế bỏ. Từ nay về sau chẳng khác nào phế nhân. Sự đả kích này khiến Hồng Cơ Nữ tức giận công tâm, hai mắt tối sâm, trực tiếp hôn mê.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Trịnh Thu không khỏi ngưng trọng hẳn lên, hít một hơi lãnh khí, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Thực lực của Hồng Cơ Nữ còn cao hơn y. Vốn định dựa vào thân thủ của hai người tạm thời ngăn cản Tiêu Dương một chút, đợi người đến tiếp viện. Không nghĩ đến, y còn chưa kịp ra tay, Hồng Cơ Nữ đã bị Tiêu Dương đánh bại.
Thực lực của Tiêu Dương còn kinh khủng hơn trong tưởng tượng của y rất nhiều.
- Trịnh Thu, bây giờ đến phiên chúng ta tính nợ cũ.
Tiêu Dương mỉm cười cất bước đến chỗ Trịnh Thu.
Trịnh Thu chậm chạp lui lại, sau đó ngẩng đầu nhìn phía sau Tiêu Dương.
Từng thanh âm phá không vang lên.