Chương 432: Tôi dẫn cô đi đánh gã
Chương 432: Tôi dẫn cô đi đánh gãChương 432: Tôi dẫn cô đi đánh gã
Tô Tiểu San không biết nên trả lời như thế nào. Câu nói đùa của cô lúc trước chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng đã trở thành sự thật.
Tiêu Dương thật sự có bảy trăm ngàn.
70% cổ phần tập đoàn Hắc Sơn. Lúc này, Tiêu Dương chính là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Hắc Sơn.
- Nếu anh có bảy trăm ngàn, tôi cho anh bao.
Nghĩ đến câu nói của mình, mặt Tô Tiểu San đỏ đến tận mang tai.
Một lát sau, cô khẽ hừ một tiếng, nhấn ga, chiếc xe Mercedes-Benz màu đỏ lao nhanh về phía trước.
Thẳng đến tập đoàn Hắc Sơn.
- Chờ một chút.
Tiêu Dương lập tức ngăn cản Tô Tiểu San.
- Tiểu Tam, bây giờ cô muốn đến tập đoàn Hắc Sơn?
Chữ Tam và chữ San khác nhau, nhưng Tiêu Dương lại gọi một cách tự nhiên. Lúc này, Tô Tiểu San cũng không có thời gian bận tâm điều này, không khỏi cau mày nói:
- Anh là đại cổ đông lớn nhất của tập đoàn Hắc Sơn, chẳng lẽ không nên đến báo danh sao?
- Hắc Sơn khẳng định là phải đi rồi. Nhưng đi lúc này sao?
Tiêu Dương gõ nhẹ vào cửa sổ xe, vô tình cố ý chỉ vào phía sau.
Tô Tiểu San thoáng nhìn qua, thần sắc lập tức cảnh giác.
- Có người theo dõi?
- Đừng có ngừng xe.
Tiêu Dương thấy Tô Tiểu San muốn phanh xe, vội vàng mở miệng:
- Tiếp tục đi vê phía trước, nhưng tránh phố xá sầm uất, tìm chỗ nào ít người đấy.
- Bọn họ là ai?
Sau một phút bối rối, Tô Tiểu San rất nhanh trấn định lại. Có Tiêu Dương bên cạnh, trong lòng cô có cảm giác an toàn hơn:
- Phóng viên? Hay là...
Tiêu Dương cười rất nhỏ:
- Bảy trăm ngàn này là do Trịnh Thu tặng cho tôi.
- Anh nói là Trịnh Thu?
Tô Tiểu San lập tức chấn động, hiểu ngay ý của Tiêu Dương.
Những người theo dõi đằng sau có liên quan đến Trịnh Thu.
Tô Tiểu San không khỏi nhìn Tiêu Dương lần nữa.
Mấy ngày qua, cảnh sát mất rất nhiều công sức cũng không tìm được tung tích của Trịnh Thu. Bây giờ, y lại bị một kế dẫn xà xuất động đơn giản như vậy dụ ra ngoài.
Xe quay đầu, chuyển hướng đến một sơn trang nghỉ hè nằm ở khu vực ngoại thành. - Hắc, vừa mới có tiền, liền không chờ được mà muốn đi sung sướng?
Ở chiếc xe đằng sau, một gã thanh niên có gương mặt anh tuấn nhưng sắc mặt lại trắng bệch không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm phía trước, mang theo lãnh ý.
- Hồng Cơ Nữ, Trịnh Thu, hai người mới đúng là phế vật.
Mạc Tuấn Khang cười lạnh:
- Chờ tôi bắt được Tiêu Dương, lập tức công đầu trong nhiệm vụ lân này, nhận được phần thưởng, thực lực của tôi sẽ mạnh hơn so với các người.
- Tiêu Dương, là mày tự chui đầu vào lưới, đừng trách người khác.
Sau khi Mạc Tuấn Khang giận dữ rời khỏi phòng, trùng hợp gặp được Tiêu Dương ở ngân hàng đối diện, không chút do dự mà lên xe đuổi theo.
Vù.
Vù.
Chiếc xe lao đi.
- Ngoại trừ chúng ta còn có người theo dõi Tiêu Dương?
Ở một chiếc xe khác cách khá xa, Trịnh Thu cau mày:
- Là ai?
Nhưng sau khi nghe báo cáo lại, gương mặt Trịnh Thu hiện lên sự phẫn nộ:
- Tên Mạc Tuấn Khang đáng chết, ngàn vạn lần đừng để nó phá hỏng kế hoạch của chúng ta.
- Tôi đã nói rồi mà, anh ta là người thành sự thì ít mà bại sự có thừa.
Hồng Cơ Nữ cau mày nói.
Sau đó gọi điện thoại cho Mạc Tuấn Khang.
- Tôi ra lệnh cho anh, lập tức ngừng theo dõi Tiêu Dương. Không được tiến lên chặn hắn.
Thanh âm lạnh như băng của Hồng Cơ Nữ vang lên.
Bên trong điện thoại, Mạc Tuấn Khang cười hắc hắc:
- Cơ Nữ, chờ tôi bắt được Tiêu Dương, tôi sẽ nhận lỗi với tổ chức.
Tút tút...
Sau đó là một tràng tút tút.
- Khốn kiếp.
Trịnh Thu mắng thầm một tiếng.
- Nếu không phải Mạc Tuấn Khang không kiêng nể gì mà theo dõi Tiêu Dương, cho dù Tiêu Dương có hoài nghi có người đang theo dõi hắn, cũng không xác định hoàn toàn là chúng ta. Còn nữa...
Trịnh Thu tức giận nói:
- Người của chúng ta đã đi hướng khác, bố trí một cái bẫãy phía trước Tiêu Dương. Một khi bị tên Mạc Tuấn Khang kia phá, chưa chắc Tiêu Dương đã rơi vào bẫy của chúng ta.
- Đúng là phế vật.
Hồng Cơ Nữ nhìn chằm chằm phía trước, lạnh giọng nói: - Lái nhanh một chút, tránh sự việc ngoài ý muốn phát sinh.
Hồng Cơ Nữ vừa mới nói xong, phía trước quả thật xuất hiện biến cố.
Két.
Mạc Tuấn Khang mãnh liệt nhấn ga, chiếc xe như mũi tên rời cung, hung hăng đâm vào chiếc Mercedes-Benz màu đỏ phía trước, tạo thành thanh âm va chạm kịch liệt. Cơ thể Tô Tiểu San đâm về phía trước, sắc mặt khẽ biến.
- Định đơn thương độc mã à?
Tiêu Dương cũng không khỏi cau mày.
Trịnh Thu muốn giăng bẫy dụ Tiêu Dương. Tiêu Dương đương nhiên cũng cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy của Trịnh Thu.
Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp.
Hắn đã chú ý, chiếc xe đằng sau không có thân ảnh của Trịnh Thu. Vốn tưởng rằng chỉ là theo dõi đợi biến, không nghĩ đến chiếc xe đằng sau thừa dịp xe của Tiêu Dương đến chỗ không người liền tông mạnh vào.
- Tông xe của lão nương hả?
Mặt Tô Tiểu San truyên đến cơn đau, trong lòng không biết mắng tên đằng sau bao nhiêu lần.
- Dừng xe.
Lúc này, Tiêu Dương quyết đoán mở miệng.
Chiếc xe liên thắng gấp.
Két.
Tiếp tục bị xe của Mạc Tuấn Khang đằng sau đụng phải, chiếc xe của Tiêu Dương lại trồi lên đằng trước.
- Dừng xe?
Mạc Tuấn Khang nhe răng cười, đồng thời tháo dây an toàn, ánh mắt âm lệ nhìn phía trước:
- Tôi cũng muốn nhìn xem, người đánh bại được Trịnh Thu có thực lực như thế nào.
Thực lực của Mạc Tuấn Khang cao hơn Trịnh Thu. Cho nên gã có lòng tin có thể đối phó Tiêu Dương.
- Tiểu Tam, giận à?
Trước khi xuống xe, Tiêu Dương quay sang nhìn Tô Tiểu San.
Tô Tiểu San nghiến răng nói:
- Chính xác.
- Đi, tôi dẫn cô đi đánh gã.
Tiêu Dương đỉnh đạc nói, mang theo bộ dạng của một tên giang hồ đầu đường xó chợ mà bước xuống xe. Tô Tiểu San có chút giật mình, nhưng cũng lập tức đẩy cửa bước xuống. Khi nhìn thấy chiếc xe bị đụng lõm xuống, cô lại càng hận hơn, xoay mặt nhìn chằm chằm vào Mạc Tuấn Khang với gương mặt trắng bệch bước đến.
Hai mắt Mạc Tuấn Khang tỏa sáng khi nhìn thấy Tô Tiểu San, thâm đố ky với diễm phúc của Tiêu Dương, nhưng sau đó liên quay sang nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, thức thời thì giao đồ vật ra đây. Tiêu Dương mỉm cười bước đến:
- Giao thì không thành vấn đề. Nhưng tôi thích giao cho em anh thôi.
Mạc Tuấn Khang biến sắc, ánh mắt bắt đầu lóe ra tia sáng âm hiểm:
- Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
- Uống chị của anh đấy.
Tiêu Dương vẫn cười như cũ.
- Muốn chết.
- Tìm mẹ mày đấy.
Tô Tiểu San vốn đang lửa giận ngút trời, lúc này không tự chủ được mà giễu cợt.
- Cô...
Mạc Tuấn Khang cũng bắt đầu bừng bừng lửa giận, nhưng cũng không lên tiếng, tránh cho Tiêu Dương lại châm chọc lần nữa.
- Cả nhà anh đều là nữ.
Tiêu Dương cười ha hả, đáp lại lời của Mạc Tuấn Khang.
Hưu, hưu, hưu.
Đao phong sắc bén trong khoảnh khắc lao đến chỗ Tiêu Dương.
Lúc này, Mạc Tuấn Khang đã nhịn không được mà ra tay.
Thuộc tính giả Phong.
Gió lạnh đập vào mặt.
Khóe miệng Tiêu Dương hiện lên nụ cười châm chọc.
Thực lực của Mạc Tuấn Khang đối với hắn mà nói, quả thật không đáng xếp hạng.
Tiêu Dương đánh bại Trịnh Thu không cần tốn quá nhiều sức. Mạc Tuấn Khang còn chưa biết thực lực của Tiêu Dương đã tùy tiện xuất chiêu. Đó là hành động cực kỳ ngu xuẩn.
Bàn chân chợt nghiêng, thân ảnh Tiêu Dương giống như người không có xương cốt, thay đổi một góc độ đến khó tin, vù vù xuất hiện bên cạnh Mạc Tuấn Khang.
- Tại sao lại như vậy?
Mạc Tuấn Khang chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, sau đó không còn nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Dương.
- Quỳ xuống đất đi.
Giọng nói của Tiêu Dương bất ngờ vang lên phía sau Mạc Tuấn Khang, chưởng ảnh vô thanh vô tức đánh vào lưng của gã. Trong khoảnh khắc, một luồng sức mạnh mênh mông dũng mãnh tiến vào ngũ tạng lục phủ Mạc Tuấn Khang, khiến gã lập tức bị thương nặng.
Tiêu Dương đột nhiên nhấc chân, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai mà đánh xuống hạ thân của Mạc Tuấn Khang.
Nhất thời, cơ thể Mạc Tuấn Khang bị đá bay lên, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất.
Trùng hợp rơi xuống trước mặt Tô Tiểu San.
- Tiểu Tam, đến phiên cô đấy. Tiêu Dương mỉm cười khoát tay.
Mạc Tuấn Khang cảm giác bên dưới giống như bị thiêu đốt, đau đớn vô cùng. Một chưởng kia khiến cho gã nhất thời không thể phục hồi. Nhưng lúc này, đột nhiên gã cảm nhận được một luồng sát khí nông đậm hơn đang đến gân.
Tiêu Dương biết rất rõ, Tô Tiểu San là người vô cùng nóng tính. Lần đầu tiên hắn gặp cô, cô đã trực tiếp tát mấy bạt tai vào nam sinh trong trường.
Tiếng giày cao gót nện xuống.
Bịch, bịch, bịch.
Tiếng sói tru vang lên.
Lúc này, đến ngay cả Tiêu Dương cũng cảm thấy không đành lòng, vừa ở một bên nhìn vừa lên tiếng khuyên can.
- Tiểu Tam, Tiểu Tam, có chừng mực thôi. Cô xem cô đánh người ta thảm như thế nào rồi kìa.
- Đá vào bụng thì được gì chứ. Tìm mấy chỗ phía trên đó, hoặc chính giữa hai chân. Tìm chỗ nào nhân từ một chút đấy.
- AI
Tiêu Dương ở một bên không ngừng "khuyên can", Tô Tiểu San lại càng như được luyện tập kỹ xảo. Mỗi một cước đá xuống cũng trở nên sắc bén vô cùng. Tiếng kêu thảm thiết lại càng mãnh liệt hơn.
- Tôi không phải cố ý.
Tiêu Dương yên lặng lấy khăn lau mồ hôi trên trán, không đành lòng nhìn hình ảnh trước mặt. Ước chừng vài phút sau, Tô Tiểu San rốt cuộc cũng xả được ác khí trong lòng. Chuẩn xác mà nói là đánh đến mậệt rồi.
Mạc Tuấn Khang giống như người chết nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
- Tiểu Tam, chân của cô đá có đau không?
Tiêu Dương ân cần hỏi.
Mạc Tuấn Khang vốn vẫn còn một chút tri giác, đang muốn nhúc nhích một chút. Nhưng sau khi nghe Tiêu Dương hỏi, liền tức giận công tâm, ngất ngay lập tức.
- Gọi điện thoại cho xe cấp cứu.
Tiêu Dương và Tô Tiểu San bước lên xe, liếc mắt nhìn Mạc Tuấn Khang:
- Thứ cặn bã, những gì mà đại gia làm cho anh cũng chỉ có bấy nhiêu. ...
Tô Tiểu San ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương, khóe miệng không nhịn được mà co rút.
Cô không tin Tiêu Dương lại có lòng tốt đến như vậy.
- Tiểu Tam, cô vẫn còn chưa rõ sao? Với trí thông minh của Trịnh Thu, làm sao có thể phái một người đến chặn tôi. Lại còn đơn thương độc mã.
Tiêu Dương lãnh đạm cười:
- Tôi đã từng tiếp xúc với Trịnh Thu. Y cẩn thận hơn so với người bình thường. Muốn đối phó tôi, y nhất định sẽ lựa chọn địa điểm tốt nhất. Còn người này...
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Khẳng định không chịu Trịnh Thu ra lệnh cho mình. Hơn nữa còn là loại người tự cho mình là đúng. - Phế vật như vậy chết thì đáng tiếc. Cứ để lại bên cạnh kẻ địch thì tốt hơn.
Tiêu Dương lại cười tươi hơn. ...
Tô Tiểu San hỏi:
- Bây giờ làm thế nào? Chúng ta tiếp tục đi về phía trước?
- Không, quay đầu lại.
Tiêu Dương nhìn thoáng về phía sau, khẽ cười:
- Quấy rầy kế hoạch của Trịnh Thu một chút, không chừng có thể bức lão hồ ly này ló đầu ra.
- Lão hồ ly?
Tô Tiểu San bĩu môi.
Trong suy nghĩ của cô, người bên cạnh cô mới là lão hồ ly.
Chiếc Mercedes-Benz lại quay đầu.
Phía sau, sau khi Trịnh Thu và Hồng Cơ Nữ nhận được tin tức, không nhịn được mà sắc mặt tái xanh.
- Đáng chất.
Hồng Cơ Nữ nghiến răng, khuôn mặt lạnh lại:
- Sớm biết như vậy, trực tiếp giết gã thì hơn. Chung quy vẫn còn tốt hơn so với việc phá hỏng kế hoạch của mình.
- Bây giờ có mắng cũng vô dụng.
Trịnh Thu lên tiếng:
- Tiêu Dương đã trở vê. Những người mà chúng ta mai phục đằng trước đã hoàn toàn mất đi tác dụng.
- Bây giờ anh định làm thế nào?
Hồng Cơ Nữ hỏi ngược lại.
Ánh mắt Trịnh Thu lóe lên sự tàn nhẫn, sau đó quyết đoán nói:
- Chúng ta toàn lực chặn Tiêu Dương lại. Hạ lệnh cho người mai phục đẳng trước, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến.
Trịnh Thu dừng một chút rồi nói:
- Chúng ta phải chặn hắn lại trước đã.
- Không thể để cho hắn quay về nội thành.