Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 430 - Chương 431: Ai Là Con Môi?

Chương 431: Ai là con môi? Chương 431: Ai là con môi?Chương 431: Ai là con môi?

Nghe xong, Tiêu Dương không khỏi xoay mặt nhìn chằm Tô Tiểu San, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới.

- Bao? Thật ra cũng có thể được. ...

Tô Tiểu San trừng mắt nhìn Tiêu Dương, cũng không lên tiếng nữa.

Chiếc xe Mercedes-Benz thẳng đến ngân hàng vì Tiêu Dương.

Khách sạn đối diện ngân hàng, phòng Tổng thống.

- Trịnh Thu, anh cảm thấy chúng ta cứ ngày ngày ôm cây đợi thỏ như vậy hữu dụng sao?

Gã thanh niên Mạc Tuấn Khang có chút không kiên nhẫn đứng dậy, khuôn mặt có chút trắng bệch, dường như miệt mài quá độ.

Đối diện ghế salon của y là một người đàn ông mặc tây trang mang giày da, chính là Trịnh Thu mà cảnh sát tìm mãi không thấy. Lúc này, Trịnh Thu vẫn bất động, trong tay cầm một cái ly thủy tinh đựng chất rượu lỏng màu đỏ, nhẹ nhàng phát ra hương rượu nồng đậm.

- Vì 70% số cổ phần tập đoàn Hắc Sơn, ngoại trừ chờ, chúng ta còn có thể làm gì?

Trịnh Thu không vội. Y tin rằng, không người nào có thể kháng cự được sự hấp dẫn của tiền tài. Đêm đó, Tiêu Dương vì cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn mà thả ra con ngựa cho y, hiển nhiên sẽ đến mà lấy.

- Chờ? Chúng ta đã chờ nhiều ngày như vậy rồi, Tiêu Dương một chút động tĩnh cũng không có.

Mạc Tuấn Khang lạnh giọng nói.

- Anh không xem tivi sao? Thằng ranh này đang làm mọi chuyện náo động. Có trời mới biết khi nào hắn mới đến lấy mấy thứ đó.

- Mạc Tuấn Khang, im miệng đi.

Một cô gái mặc bộ đồ lụa màu hồng phấn ngồi trên ghế salon, khuôn mặt che lại, nhưng phát ra hơi thở thành thục. Hai mắt như hai hồ nước, càng khiến người ta không tự kêm chế được mà lâm vào trâm mê.

Hồng Cơ Nữ đang tu luyện Hoan Hỉ Công.

Trong khoảng thời gian này, cô từ trên người Mạc Tuấn Khang tăng cường không ít thực lực. Điều này có thể nhìn ra được từ gương mặt trắng bệch của Mạc Tuấn Khang. Bất quá, Mạc Tuấn Khang đã bị cô nghiền ép quá nhiều, đã sớm không còn hứng thú.

- Số cổ phần này đối với tổ chức mà nói chỉ là thứ yếu. Đoạt quyền khống chế tập đoàn Hắc Sơn một lần nữa mới là chuyện quan trọng nhất.

- Không sai, thí nghiệm ở phòng thí nghiệm dưới đất đã gần kết thúc. Chỉ có đoạt lại tập đoàn Hắc Sơn, người mà chúng ta bố trí bên trong tập đoàn mới phát huy được tác dụng che giấu phòng thí nghiệm.

Trịnh Thu lạnh nhạt nói:

- Không biết khống chế sự giận dữ chỉ đáng là đồ thất phu, chỉ biết phá hỏng đại sự.

- Hừ.

Mạc Tuấn Khang không cho là đúng:

- Bây giờ tổ chức đã phái cao thủ cao nhất đến, chúng ta hoàn toàn có đủ thực lực ứng phó với cục diện. Tiêu Dương không đến, chúng ta bắt hắn đến, buộc hắn giao ra, còn hơn cứ ngồi chờ ở đây. Về phần tập đoàn Thanh Phong đã chiếm tập đoàn Hắc Sơn...

- Trực tiếp dẫn người đến giết bọn họ?

Khuôn mặt Hồng Cơ Nữ mang theo sự châm chọc:

- Mạc Tuấn Khang, trí thông minh của anh cũng thấp như công phu trên giường của anh.

Khuôn mặt Mạc Tuấn Khang trầm xuống.

- Anh có biết lai lịch của con đàn bà ở tập đoàn Thanh Phong không?

Hồng Cơ Nữ lạnh giọng nói:

- Tôi nói cho anh biết, đừng nói là tôi hoặc anh, cho dù là cao tâng của tổ chức cũng không dám tùy ý trêu chọc người đàn bà này. Người đứng đẳng sau cô ta khủng bố đến nỗi có thể nghiền chết anh trong vòng một giây.

Nghe nói, Mạc Tuấn Khang không khỏi rùng mình một cái.

Gã không dám hoài nghi lời nói của Hồng Cơ Nữ.

- Phái người đi bắt Tiêu Dương chẳng khác nào đả thảo kinh xà.

Trịnh Thu lạnh nhạt nói:

- Bây giờ hắn rất nổi tiếng, rất nhiều người đều chú ý đến hắn. Một khi người của chúng ta phái đi bắt hắn bại lộ thân phận, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Mạc Tuấn Khang, anh đảm đương nổi không?

Bị hai người luân phiên chỉ trích, sắc mặt Mạc Tuấn Khang đen như đáy nồi, ánh mắt lóe lên vài cái, sau đó phất tay, xoay người rời khỏi phòng.

- Ngàn vạn lần đừng để sự kích động của Mạc Tuấn Khang làm hỏng đại sự.

Trịnh Thu nhẹ nhấp một ngụm rượu, sau đó nói.

- Chỉ bằng vào anh ta?

Hồng Cơ Nữ giêu cợt, ngồi thẳng người dậy, tấm áo lụa màu hồng phấn trượt xuống khỏi vai, một mảng xuân quang lớn không chút che giấu bại lộ trước mặt Trịnh Thu.

- Bản lãnh của anh ta, tôi lãnh giáo nhiều rồi, căn bản không phải người có thể làm đại sự.

Trịnh Thu không khỏi giật mình.

Một sự cảnh giác xuất hiện trong đầu, sởn cả gai ốc, lập tức quay mặt sang chỗ khác, không nhìn Hồng Cơ Nữ. Người phụ nữ này tu luyện Hoan Hỉ Công, tùy thời có thể mị hoặc người khác. Một khi có quan hệ với cô ta, tinh nguyên trong người sẽ bị cô ta hút khô. Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không cảm nhận được điều gì, nhưng dần dần sẽ nhận ra thực lực bản thân có vấn đề. Cứ càng ngày càng thụt lùi, rất khó mà tăng lên.

Trịnh Thu không muốn mình là Mạc Tuấn Khang thứ hai.

- Trịnh Thu, nhìn tôi một cái đi.

Một mùi thơm xộc vài mũi, trong nháy mắt, Hồng Cơ Nữ bất ngờ đã ngồi phía sau Trịnh Thu. Cơ thể mềm mại không xương kê sát, hơi thở khiến người khác mất hồn trong khoảnh khắc lan rộng.

Hồng Cơ Nữ dường như quyết tâm muốn có quan hệ với Trịnh Thu.

Khuôn mặt tinh xảo sát lại gần, nhẹ nhàng thổi một luồng khí nóng, thanh âm tê dại đánh thẳng vào lòng người:

- Người ta là thật lòng với anh mà, sẽ không bắt anh luyện công đâu. Nghe thanh âm khoan thai truyền đến, Trịnh Thu cảm giác cơ thể giống như phiêu diêu đến miền cực lạc, ánh mắt từ từ nhắm lại.

Bịch, bịch, bịch.

Lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ ngoài ban công, cắt đứt động tác của Hồng Cơ Nữ, khí tức mê loạn chung quanh lập tức biến mất, tinh thân của Trịnh Thu cũng quay trở về, mồ hôi lạnh đổ ra, vội vàng đứng thẳng người dậy.

- Chuyện gì vậy?

Sắc mặt Hồng Cơ Nữ trầm xuống, vất vả lắm mới dụ được Trịnh Thu, đột nhiên có người quấy rây chuyện tốt, Hồng Cơ Nữ đương nhiên là phải bực bội rồi.

- Báo... Báo cáo Cơ Nữ, có biến.

Người nọ bị ánh mắt Hồng Cơ Nữ làm cho hoảng sợ, nhất thời rùng mình một cái, giọng nói run run.

Vù.

Thân ảnh Trịnh Thu chợt như cơn gió lao nhanh ra ngoài ban công, giật lấy cái ống nhòm của người bên cạnh.

Lúc này, ngoài cửa ngân hàng, một chiếc Mercedes-Benz màu đỏ ngừng lại. Một nam một nữ từ trong xe bước xuống.

- Là Tiêu Dương.

Tiếng Trịnh Thu vang lên.

Hồng Cơ Nữ cũng bước ra, tấm áo đã được kéo lên vai, cầm lấy ống nhòm. Chỉ một lát sau, đôi môi đỏ nhẹ nhàng vểnh lên:

- Rốt cuộc con mồi đã xuất hiện.

- Hồng Cơ Nữ, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?

Trịnh Thu thấp giọng hỏi, giọng nói đã mất đi sự tỉnh táo. Bởi vì chờ đợi Tiêu Dương mà y suýt chút nữa mất đi đời trai, Trịnh Thu không nhịn được uất hận trong lòng.

Từ câu hỏi của Trịnh Thu có thể thấy được, Hồng Cơ Nữ là chỉ huy trong đám người này.

- Phải tập trung chú ý tất cả những người ra vào ngân hàng, tránh Tiêu Dương chơi đểu. Còn nữa, lập tức thông báo cho những người khác vào vị trí, khi con mồi hành động, phải thu lưới lại ngay.

Hồng Cơ Nữ thông qua ống nhòm nhìn xuống. Lúc này, khi Tiêu Dương chuẩn bị bước vào trong ngân hàng đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía bên này.

- Cái gì?

Trịnh Thu nhìn thấy cử động của Tiêu Dương, có chút giật mình, không khỏi lên tiếng:

- Hắn đã phát hiện chúng ta?

Hồng Cơ Nữ chăm chú nhìn Trịnh Thu, giọng nói vui vẻ:

- Trịnh Thu, tại sao khi nhìn thấy Tiêu Dương, anh giống như trở thành người khác vậy? Sự cơ trí và tỉnh táo bình thường đâu rồi? Không phải vì anh đã từng thất bại trong tay hắn đã để lại bóng ma trong lòng anh chứ?

Trịnh Thu lại giật mình.

- Khoảng cách xa như vậy, cho dù thực lực Tiêu Dương có mạnh, làm sao có thể phát hiện được có người đang theo dõi hắn?

Hồng Cơ Nữ cười nói:

- Cái xoay người vừa rồi bất quá chỉ là thói quen. Hoặc là tâm trạng của hắn đang khẩn trương. Nhìn xem, một tên nghèo kiết xác đột nhiên có gia tài gần một triệu, hắn sao có thể không khẩn trương hay bất an. Cho dù không ai theo dõi hắn, hắn cũng sẽ nghi thần nghi quỷ, tưởng rằng có người theo dõi mình mà quay đầu lại.

Hồng Cơ Nữ buông ống nhòm trong tay, cơ thể mềm mại mở rộng ra một chút, đôi môi đỏ mọng nở nụ CƯời;

- Bây giờ là lúc bắt con mồi rồi.

Trịnh Thu cầm lấy ống nhòm, lúc này Tiêu Dương đã biến mất bên trong ngân hàng.

- Tiêu Dương, ban đầu thì mày đẩy tao đến bước đường cùng, hủy hoại tập đoàn Hắc Sơn của tao. Hôm nay, tao sẽ để cho mày cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng khi bị dồn đến bước đường cùng.

Loảng xoảng.

Ống nhòm bị nện mạnh xuống đất.

Thân ảnh Trịnh Thu biến mất khỏi ban công. ...

- Tiêu Dương, vừa rồi anh đưa tờ giấy gì cho giám đốc ngân hàng vậy?

Ngồi trong phòng VIP, Tô Tiểu San có chút tò mò hỏi Tiêu Dương. Cô vốn tưởng rằng Tiêu Dương chỉ đến ngân hàng lấy tiên mà thôi, không nghĩ đến lại được ngồi trong phòng VỊP.

- Bảy trăm ngàn lận đấy.

Tiêu Dương mỉm cười nói với Tô Tiểu San. ...

Tô Tiểu San không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Tiêu Dương cũng không giải thích, trong đầu lại hiện lên cảm nhận vừa rồi trước khi tiến vào ngân hàng.

- Xem ra, Trịnh Thu đúng là không cam lòng đưa đồ cho tôi.

Khuôn mặt Tiêu Dương không biểu hiện bất cứ chuyện gì. Hắn và Tô Tiểu San đến ngân hàng, ngoại trừ lấy bảy trăm ngàn, mục đích khác chính là dẫn rắn xuất động.

Ngàn vạn cảnh sát đều tìm không ra Trịnh Thu, hắn chỉ có một mình, đương nhiên không thể có khả năng thông thiên được.

Bởi vậy, Tiêu Dương chỉ có thể sử dụng kế này. Hắn tin rằng, nếu Trịnh Thu còn đang ở Minh Châu, nhất định sẽ ghi nhớ 70% cổ phiếu của tập đoàn Hắc Sơn.

- Chiêu dẫn xà xuất động này tính ra lại dùng tốt.

Khóe miệng Tiêu Dương vểnh lên, lãnh đạm cười:

- Con mồi xem ra đã xuất hiện rồi.

Con môi.

Khi thợ săn quan sát con mồi, đồng thời thợ săn cũng xem mình là con môi.

Đám người Trịnh Thu đợi Tiêu Dương nhiều ngày như vậy, mà mục đích của Tiêu Dương hôm nay chính là muốn dẫn Trịnh Thu ra.

Rốt cuộc ai mới chính là con mồi? Sự thật chỉ có thể nằm ở phía sau. Ước chừng nửa tiếng sau.

Tiêu Dương cầm một cái túi tinh xảo, cùng với Tô Tiểu San vẻ mặt khiếp sợ cất bước rời khỏi ngân hàng.

Tô Tiểu San cảm giác mặt của mình đã hóa đá. Từ lúc nhìn thấy cái vật đó, cô đã ngây ra như phỗng mà nhìn Tiêu Dương.

Bịch.

Tiêu Dương ngồi lên xe, dùng sức đóng cửa cái rầm, rốt cuộc khiến Tô Tiểu San bừng tỉnh.

- Cái gì vậy?

Tô Tiểu San không khỏi hét lên một tiếng.

Tiêu Dương nổi cả da gà, nhìn sang bên cạnh:

- Tô cô nương, cô không sao chứ?

- Tôi đang nghĩ có phải mình đang nằm mơ hay không?

Tô Tiểu San khó tin nhìn Tiêu Dương:

- Anh, tại sao anh lại có 70% số cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn? Anh có biết từ lúc anh hoàn tất xong xuôi thủ tục, 70% cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn đã thuộc về anh hay không?

Tô Tiểu San xem ra, chuyện này quả thật có chút không thể tin nổi.

Đối với Tiêu Dương mà nói thì hoàn toàn tương tự. Số tiền từ trên trời rơi xuống này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.

- Hahah, bảy trăm ngàn.

Hai mắt Tiêu Dương tỏa sáng nhìn Tô Tiểu San:

- Tiểu Tam, có phải bây giờ chúng ta nên đi chúc mừng hay không?

- Chúc mừng cái gì?

Tô Tiểu San ngây người, không để ý đến Tiêu Dương đã thay đổi cách xưng hô.

- Đương nhiên là chúc mừng ngày đầu tiên tôi chính thức bao cô.

Tiêu Dương cười to.
Bình Luận (0)
Comment