Chương 430: Nếu anh có bảy trăm ngàn, tôi cho anh bao
Chương 430: Nếu anh có bảy trăm ngàn, tôi cho anh baoChương 430: Nếu anh có bảy trăm ngàn, tôi cho anh bao
- Đại tỷ phu? Nhị tỷ phu?
Phương Nhị ngẩn người.
Bạch Húc Húc trả lời thẳng thắn như vậy khiến cho cô không biết đáp lại như thế nào.
- Cô Nhị, cô không hiểu đâu.
Bạch Húc Húc cười hắc hắc:
- Đại ca không chỉ có thực lực cường hãn, y thuật lại càng cao minh, văn võ song toàn. Cho dù dì nhìn anh ấy có chút không vừa mắt, nhưng không thể phủ nhận, anh ấy chính là nhân trung chi long.
- Nói vậy là sao?
Phương Nhị cau mày.
- Cái này chẳng phải được rồi sao?
Bạch Húc Húc nói:
- Đương nhiên là người tốt nhất để chọn làm anh rể rồi. Một anh rể như vậy là hiếm thấy lắm. Bây giờ, đại tỷ phu cũng là anh ấy. Nhị tỷ phu cũng là anh ấy. Một chén cơm nuôi sống hai người, mặt hàng kém nhưng tiên lời nhiều. Mua bán vậy tốt quá rồi còn gì. ...
Lời nói logic của Bạch Húc Húc đã hoàn toàn đánh bại Phương Nhị.
Nửa ngày sau, cô thở dài nói:
- Không nói nhảm với cháu nữa. Nhớ, truyền lời của dì lại cho Tiêu Dương. Tên đó rất ngạo mạn. Nếu như dì trực tiếp nói với cậu ta, sợ rằng sẽ mang lại tác dụng ngược. Người khác nói với cậu ta, mà cậu ta không phải kẻ ngu, hẳn sẽ biết được tính chất nghiêm trọng của sự việc.
- Còn nữa...
Phương Nhị nhìn Bạch Húc Húc:
- Khoảng thời gian này Phục Đại rất nguy hiểm. Nếu như phát sinh chuyện gì, cháu ngàn vạn lần phải chú ý an toàn cho mình, đừng cậy mạnh. Bằng không, dì sẽ không thể ăn nói với mẹ cháu.
Bạch Húc Húc vội vàng gật đầu như trống bỏi, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi dạy cho Chiêu Tài Mậu một bài học, tâm trạng Tiêu Dương rất tốt. Xế chiêu không có việc gì làm, cùng với đám người Lâm Tiểu Thảo ở trong phòng bảo vệ nói chuyện phiếm.
Tuy Minh Châu tùy thời có thể bộc phát mưa bão, nhưng bản thân hắn không thể ngăn cản được sự kiện bộc phát. Chi bằng tranh thủ thời gian rảnh rối, tán dóc với đám người Lâm Tiểu Thảo thì hay hơn.
- Tiêu ca, hôm nay anh quả thật là rất khí phách.
Khi bàn đến cuộc chiến y thuật giữa hai nước, hai mắt Lâm Tiểu Thảo lại sáng lên:
- Anh có biết, đảo quốc đáp lại lời tiếp nhận phỏng vấn của anh như thế nào không?
- Đáp lại thế nào?
Tiêu Dương cũng có hứng thú hỏi lại.
- Hắc...
Tiêu Dương lấy điện thoại ra, thuận tay mở một đoạn băng: - Xem đi, tôi đã tải nó xuống rồi. Anh xem, tên quan ngoại giao của đảo quốc thở hổn hển như heo gặp nóng. Thật là tức cười.
Tiêu Dương nhìn qua vài lần, không khỏi nhướng mày bĩu môi nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Thảo:
- Khi anh tải xuống, sao không tải luôn cả phụ đề?
Thanh âm trong đoạn băng cứ rào rào, Tiêu Dương nghe chẳng hiểu gì cả.
Đương nhiên, hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt heo đang phẫn nộ.
- Phiên dịch á? Chuyện nhỏ.
Lâm Tiểu Thảo đỉnh đạc, tự tin dõng dạc nói:
- Với nghiên cứu của tôi gần đây đối với đảo quốc thông qua việc xem phim, chuyện phiên dịch dễ như trở bàn tay.
Lâm Tiểu Thảo nhìn xuống đoạn băng, nửa ngày sau mới ồ một tiếng, ánh mắt không khỏi nghi hoặc, khó hiểu nói:
- Tại sao lời ông ta nói một chữ cũng không giống như tôi đã xem phim nhỉ?
Bên trong phòng bảo vệ, đám người Tiêu Dương lặng ngắt không nói một câu.
Mắt nhìn chằm chăm Lâm Tiểu Thảo.
Cũng may mà hắn không ký thác hy vọng lên người Lâm Tiểu Thảo. Nếu lời một quan ngoại giao nói giống như lời mà y đã xem phim thì còn nói làm gì nữa?
Lắc đầu, Tiêu Dương đảo mắt nhìn qua. Một đồng phục giáo viên Minh Châu đập vào mắt.
Lập tức ánh mắt sáng lên.
Bộ đồng phục màu đỏ không che phủ được thân hình nóng bỏng, mái tóc uốn màu vàng bay trong gió, gương mặt xinh đẹp phát ra hơi thở mê người.
- Tô cô nương.
Tiêu Dương vội vàng nhô đầu ra, gọi Tô Tiểu San đang đi trong sân trường.
Gương mặt Tô Tiểu San đang hiện lên sự lo lắng, nghe gọi không khỏi hai mắt sáng lên, bước chân nhanh hơn:
- Thì ra anh ở chỗ này. Tôi...
- Tôi có việc cân nhờ Tô cô nương giúp một tay.
Không đợi Tô Tiểu San lên tiếng, Tiêu Dương đã mở miệng trước, đưa đoạn băng trong điện thoại cho Tô Tiểu San xem:
- Cô hãy xem đoạn băng này đi...
- Tôi đã xem nó trên tivi rồi.
Tô Tiểu San nhìn lướt qua, sau đó nhìn Tiêu Dương:
- Dạo gần đây, anh nổi tiếng quá rồi đấy.
- Bên trong đoạn băng, quan ngoại giao của đảo quốc vô cùng phẫn nộ và đưa ra khiển trách đối với phát ngôn của anh. Hơn nữa còn yêu cầu chính phủ Viêm Hoàng giao anh ra, cấp cho công chúng đảo quốc một công đạo.
Tiêu Dương bĩu môi không nói. - Hình như anh rất có nắm chắc chính phủ sẽ không giao anh ra?
Tô Tiểu San hỏi.
- Đổi lại là cô, cô sẽ nghĩ sao?
Tiêu Dương mỉm cười hỏi ngược lại.
Tô Tiểu San lắc đầu:
- Tôi còn tưởng sẽ đánh nhau, ai ngờ vừa rồi Viêm Hoàng đã tổ chức họp báo, biểu lộ thái độ của mình. Thứ nhất, đây là ân oán cá nhân, chính phủ sẽ không bắt buộc dân chúng của mình phải làm chuyện gì. Thứ hai, Viêm Hoàng tuyệt đối sẽ không để cho con dân của mình bị đãi ngộ không công bằng, hy vọng đảo quốc không nên làm ra hành động quá khích.
- Rất hay.
Lâm Tiểu Thảo kêu lên:
- Thật sự là đáp lại như vậy sao?
Tô Tiểu San gật đầu:
- Người đưa ra câu trả lời chính là Tổng tư lệnh quân khu thủ đô Viêm Hoàng, Bạch Thiên Mệnh.
- Bạch Thiên Mệnh?
Tiêu Dương sửng sốt. Cái tên này hắn đã nghe qua không ít lần, ông ngoại của Quân Thiết Anh, gia gia của chị em Bạch gia.
Ánh mắt Tô Tiểu San rất có hàm súc nhìn Tiêu Dương.
Một lát sau, cô rốt cuộc mới nhớ đến mình có chuyện quan trọng cần tìm hắn, vội vàng nói:
- Tiêu Dương, anh có còn nhớ Hoàng Phi Ưng không?
- Người mà tuyên bố yêu cô đến chết đi sống lại đó hả?
- Nói bậy bạ gì đó?
Tô Tiểu San trừng mắt nhìn Tiêu Dương:
- Anh ta mất tích rồi.
- Mất tích?
Tiêu Dương ngạc nhiên:
- Không phải mất tích từ cái lần trước mà cô nói đó hả? Đến giờ cũng không thấy?
- Đúng. Từ lúc Trịnh Thu của Hắc Sơn Hội bị bắt, Hoàng Phi Ưng cũng mất tích theo. Mặc dù cảnh sát đã tìm kiếm chung quanh, nhưng người không gặp mà xác cũng không thấy.
Tô Tiểu San cau mày:
- Anh cũng biết quan hệ giữa nhà anh ta và nhà tôi. Mẹ của Hoàng Phi Ưng ngày nào rửa mặt bằng nước mắt trước mặt mẹ tôi.
- Một người đàn ông lớn như vậy đột nhiên mất tích, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy thương tâm.
Tiêu Dương cảm thán một câu:
- Được rồi, trong thời gian này cũng không có tin tức của Trịnh Thu?
- Không có. Cũng mất tích.
Đêm đó, sau khi Trịnh Thu thành công trốn thoát, cũng vô tung vô ảnh. Mà Hoàng Phi Ưng gặp chuyện không may là khi đang làm việc tại tập đoàn Hắc Sơn, hôm nay cũng không tìm thấy tin tức. Điều này không thể không khiến người ta liên tưởng hai sự việc cùng một chỗ.
- Ngoại trừ Hoàng Phi Ưng, nghe nói trong khoảng thời gian này còn có hơn mười người bị mất tích. Hơn nữa toàn bộ đều là thành viên của tập đoàn Hắc Sơn. Điều này được xem là trọng án. Đáng tiếc, cảnh sát vẫn không tìm ra bất cứ đầu mối gì.
Tô Tiểu San cau mày:
- Sáng nay, mẹ của Hoàng Phi Ưng đột nhiên nhận được một tin nhắn được gửi từ một số lạ. Trên tin nhắn chỉ để lại mấy chữ không hoàn chỉnh "con ở Hắc..."
- Còn đang ở tập đoàn Hắc Sơn?
Tiêu Dương bật thốt.
- Mẹ của Hoàng Phi Ưng khẳng định đây chính là tin nhắn cầu cứu của con trai mình. Nhưng khi gọi lại số đó thì điện thoại tắt máy.
Tô Tiểu San lắc đầu nói:
- Sau khi tin nhắn được giao cho cảnh sát, cảnh sát cũng phán định là tập đoàn Hắc Sơn. Nhưng khi tìm kiếm nhiều lần bên trong tập đoàn, vẫn không phát hiện được bóng người nào. Phải biết rằng, có thể giấu hơn mười người như vậy cũng không dễ.
Tiêu Dương nhìn Tô Tiểu San:
- Vậy, ý của cô tìm tôi là...
Tô Tiểu San bĩu môi:
- Cũng không phải anh trong mắt mẹ tôi là một người phụ... đàn ông tài giỏi sao? Cho nên, mẹ tôi mới nhờ tôi đến tìm anh, xem anh có thể nghĩ ra biện pháp gì không. Dù sao Hoàng Phi Ưng cũng được xem là cháu của mẹ tôi.
Vốn Tiêu Dương không để vụ án Trịnh Thu của tập đoàn Hắc Sơn trong lòng, đã có chút quên béng nó đi. Hôm nay lại nghe Tô Tiểu San nhắc đến, Tiêu Dương liên nhớ đến một chuyện quan trọng.
Trịnh Thu đã để lại cho hắn 70% cổ phần trong tập đoàn Hắc Sơn.
- Mẹ kiếp, bận quá ngay cả tiền cũng quên luôn.
Tiêu Dương nhịn không được thầm trách một câu.
- Anh nói cái gì?
Tô Tiểu San tò mò nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
- Tô cô nương, sau khi Trịnh Thu rơi đài, tập đoàn Hắc Sơn hiện tại như thế nào?
- Còn nói gì nữa, tất nhiên là rớt xuống ngàn trượng rồi.
Tô Tiểu San lắc đầu:
- Danh tiếng của tập đoàn Hắc Sơn ở Minh Châu có thể nói là thối toàn tập. Haiz!
Tô Tiểu San thở dài một tiếng:
- Một tập đoàn lớn sụp đổ, ảnh hưởng rất lớn đối với nền kinh tế của Minh Châu.
- Như vậy, 70% giá trị cổ phần của Minh Châu rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền? Tiêu Dương hỏi dò một câu.
- Khi cường thịnh, nó cũng có giá trị đến hơn mười triệu. Bây giờ, cho dù bị rớt giá, nhưng lạc đà gây còn lớn hơn ngựa. Hơn nữa, cũng may mà thời gian trước tập đoàn Thanh Phong đã thu mua phần lớn cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn, trở thành một đại cổ đông của Hắc Sơn. Bây giờ, Hắc Sơn đã được đổi tên thành Thanh Phong.
Tô Tiểu San dừng lại:
- Chắc anh đã nghe qua tập đoàn Thanh Phong.
Tiêu Dương gật đầu.
- Nữ thân Phục Đại Đạm Thai Diệc Dao một tay tạo dựng nên tập đoàn Thanh Phong. Mà Thanh Phong Hội cũng là một trong năm đại xã đoàn của Minh Châu. Tôi như thế nào lại chưa từng nghe qua chứ?
- Đạm Thai Diệc Dao quả thật là một cô gái vừa thông minh vừa xinh đẹp.
Tô Tiểu San không khỏi cảm thán một câu:
- Một tập đoàn Hắc Sơn gần như sụp đổ, sau khi được cô tiếp quản, mơ hồ đã có dấu hiệu cải tử hồi sinh. Theo đánh giá, giá trị của tập đoàn Hắc Sơn ít nhất cũng khôi phục lại được một phần mười.
So với lúc cường thịnh thì là rớt giá thê thảm.
Nhưng trong đầu Tiêu Dương tính toán một chút, không che giấu được sự hưng phấn:
- Một phần mười? Vậy bảy phần chẳng phải là bảy trăm ngàn sao?
Bảy trăm ngàn, đối với người bình thường mà nói là một con số thiên văn.
- Đúng vậy.
Tô Tiểu San khó hiểu nhìn Tiêu Dương:
- Hưng phấn như thế, giống như bảy trăm ngàn đó là của anh vậy.
- Hahah...
Tiêu Dương nhịn không được cười to. Cảm giác có tiền từ trên trời rơi xuống quả thật là sung sướng.
- Bảy trăm ngàn có thể nuôi được bao nhiêu bà vợ nhỉ?
Tô Tiểu San nhạy cảm bắt được câu nói này của Tiêu Dương, nhất thời sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào hắn.
Một lát sau, Tiêu Dương mới bình phục tâm trạng, nhìn thời gian, trong lòng thầm nghĩ một chút. Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, chi bằng đi xử lý chuyện này một chút.
- Tô cô nương, cô ở đây chờ tôi một chút nhé.
Tiêu Dương bước nhanh trở về phòng bảo vệ, mở ngăn kéo, cuối cùng tìm được chìa khóa và tờ giấy mà Trịnh Thu đưa cho mình, sau đó quay người trở lại cổng bảo vệ:
- Tô cô nương, cô lái xe đến đây sao?
Xe của hắn đã bị Diệp Tang lái đi, đến bây giờ còn chưa thấy bóng dáng.
Ánh mắt Tô Tiểu San có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Dương. Nửa ngày sau mới bước vào trong sân trường, sau đó một chiếc xe Mercedes-Benz màu đỏ được lái trở ra. Tiêu Dương lên xe, nói thẳng mục đích của mình.
- Anh muốn đến ngân hàng làm gì? Tô Tiểu San thấy bộ dạng vội vã của Tiêu Dương, khó hiểu mà lên tiếng.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Đương nhiên là đi lấy bảy trăm ngàn rồi.
Tô Tiểu San há to miệng.
Cô khinh thường lời nói này của Tiêu Dương.
Bảy trăm ngàn?
Anh cho rằng bảy trăm đồng sao?
Tô Tiểu San vừa lái xe, vừa thì thâm một tiếng:
- Quả là người si nói mộng.
Cô đương nhiên không tin một bảo vệ cổng nghèo kiết xác như Tiêu Dương lại có bảy trăm ngàn ở ngân hàng.
- Tô cô nương, cô không tin?
- Im.
Làm gì mà không tin, chính là cực kỳ không tin. Tô Tiểu San lên tiếng:
- Nếu anh có bảy trăm ngàn, tôi cho anh bao.