Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 428 - Chương 429: Đại Tỷ Phu! Nhị Tỷ Phu

Chương 429: Đại tỷ phu! Nhị tỷ phu Chương 429: Đại tỷ phu! Nhị tỷ phuChương 429: Đại tỷ phu! Nhị tỷ phu

"Ngực phẳng" cũng không phải là nói bậy,'đàn bà" lại càng không phải nghĩa xấu.

Nhưng khi gộp lại hai chữ "đàn bà ngực phẳng" lại với nhau để chỉ sự kiêu ngạo trên cơ thể của cô ta thì chẳng khác nào một sự sỉ nhục lớn lao. Nhất là, nó lại được phát ra từ miệng của một người nhỏ bé, thấp kém không đáng nhắc tới trong mắt cô ta.

Trong suy nghĩ của cô ta, cô ta chính là một nữ thần cao cao tại thượng bị một tên nghèo mạt rệp làm nhục.

Tội không thể tha thứ.

Ánh mắt tức giận mở to, cô gái theo bản năng ưỡn ngực ra, nhìn chằm chằm Tiêu Dương:

- Anh nói cái gì?

Tiêu Dương mặt không đổi sắc, bĩu môi nói:

- Cố gắng cũng vô dụng thôi. Màn... hình... phẳng.

- Anh...

Cô gái thở hổn hển, như muốn xông lên.

- Điêu Thiên, đừng xúc động.

Chiêu Tài Mậu giơ tay ngăn cản cô gái lại.

- Tổ trưởng, người như vậy, không dạy cho một bài học, khẳng định sẽ không ngoan ngoãn mà hợp tác với chúng ta đâu.

Điêu Thiền giận dữ nhìn Tiêu Dương:

- Huống chị, ai trong tiểu đội Thiên Tử chúng ta mà không muốn dạy cho tên này một bài học.

Hai gã đàn ông bên cạnh Điêu Thiền, thân sắc ngạo mạn nói:

- Tổ trưởng, tiểu tử này rõ ràng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

Tiểu đội Thiên Tử là tiểu đội có thân phận tôn quý nhất ở Thiên Tử Các, được người người tôn sùng. Mỗi một người gia nhập Thiên Tử Các đều lấy việc được vào tiểu đội Thiên Tử làm mục tiêu. Nếu có thể tiến vào, đó chính là vinh dự lớn lao đến cỡ nào.

Nhưng thời gian trước lại xuất hiện một tên khác người.

Sau khi xông qua mấy đài, trực tiếp thành lập tiểu đội Lăng Thiên.

Hắn muốn "đè trời" mà.

Cái tên gia hỏa không biết điều này đã bị toàn bộ Thiên Tử Các, nhất là tiểu đội Thiên Tử xem là kẻ địch.

- Trên lầu đang có rất nhiều sinh viên nhìn các người. Nếu các người muốn đánh nhau, tốt nhất nên đổi chỗ khác.

Phương Nhị trâm giọng nói.

Nghe xong, đám người Điêu Thiền không thể không thu liễm, ánh mắt hiện lên sự không cam lòng.

Bọn họ đều là thuộc tính giả, hiển nhiên không dám động thủ trong tình huống này.

Ở lan can hành lang dãy ký túc A, quả thật có không ít ánh mắt nhìn sang bên này.

- Tiêu đại gia... - Á, Tiêu đại gia, em yêu anh.

Đám nữ sinh la lên khiến Tiêu Dương cảm thấy chột dạ. Nhưng lúc này, trước mặt tiểu đội Thiên Tử, Tiêu Dương đương nhiên là phải giữ phong độ, mỉm cười ngẩng đầu vẫy tay chào mấy cô gái trên lầu.

Nhất thời tiếng thét chói tai lại vang lên.

Cảnh tượng này hoàn toàn giống với khi quân đội duyệt binh cho ngày quốc khánh.

Tiêu Dương nói:

- Xin chào các cô gái xinh đẹp.

- Xin chào Tiêu đại gia.

- Các cô cực khổ rồi.

- Vì Tiêu đại gia mà phục vụ.

Sắc mặt đám người Chiêu Tài Mậu thấp xuống, nhưng một lát sau, Phương Nhị đã lên tiếng:

- Tiêu Dương, nghe nói trong tay cậu đang giữ miếng ngọc bội, là Thiên Cơ Âm Dương Bội, chí bảo trấn phái của Thiên Cơ Môn mà năm đó giáo sư trước khi chết đã tung ra ngoài.

Về phần Thiên Cơ Âm Dương Bội, Phương Nhị thân là người của tiểu đội Thiên Tử, hiển nhiên biết điều hơn so với Tiêu Dương.

Phương Nhị có thể nói là người có thái độ hòa hoãn nhất với Tiêu Dương trong toàn bộ tiểu đội Thiên Tử. Mặc dù cô cũng rất oán hắn, nhưng vì ba chị em Bạch gia đều có quan hệ với Tiêu Dương, Phương Nhị hiển nhiên cũng không có khả năng làm khó hắn.

Cho dù cô là thành viên của tiểu đội Thiên Tử, nhưng lại không thuộc tổ chấp hành nhiệm vụ này. Hôm nay tìm Tiêu Dương hoàn toàn là do Chiêu Tài Mậu nhờ vả.

- Không có.

Tiêu Dương thẳng thừng phủ nhận.

- Không có lửa làm sao có khói.

Chiêu Tài Mậu gắt gao nhìn Tiêu Dương:

- Bây giờ, toàn bộ các thế lực ở Minh Châu đều biết cậu đang nắm giữ Thiên Cơ Âm Dương Bội trong tay, cậu còn dám phủ nhận?

Tiêu Dương nghênh đón ánh mắt của Chiêu Tài Mậu, cả người không tự chủ được mà run lên.

Ánh mắt Chiêu Tài Mậu hiện lên ánh sáng màu xanh quỷ dị, phảng phất chứa đựng năng lượng câu hồn nhiếp phách.

Một khắc này, đầu Tiêu Dương giống như có một cây búa tạ nện vào ót của hắn.

Âm ầm ầm.

Thuộc tính công kích tinh thần.

- Theo tôi thấy, cậu muốn một mình nuốt trôi bí mật này. Nhưng, cậu xứng sao?

Cậu xứng sao?

Ba chữ không ngừng vang vọng bên trong linh hôn Tiêu Dương.

Cảnh tượng quỷ dị vạn phần.

Thần sắc khác nhau. Bạch Húc Húc không biết chuyện gì xảy ra, nghi hoặc nhìn hai người đối mặt nhau. Còn Phương Nhị bên cạnh thì trâm mặt xuống, hiển nhiên cảm thấy bất mãn vì thủ đoạn ám toán của Chiêu Tài Mậu.

Còn hai nam một nữ kia thì nở nụ cười thỏa mãn.

Bọn họ biết rõ sự lợi hại của tổ trưởng.

Thuộc tính Tinh thần sẽ trực tiếp công kích vào đại não của đối phương. Một khi bị thương nặng, hoàn toàn có thể làm cho đối phương trở nên ngu ngốc.

Với thực lực của tổ trưởng, muốn ám toán Tiêu Dương, hiển nhiên dễ như trở bàn tay.

Một khi Tiêu Dương bị thuộc tính Tinh thần của tổ trưởng khống chế, việc bắt hắn xuất ra Thiên Cơ Âm Dương Bội tất không cần tốn nhiều sức lực, lại càng không lo Tiêu Dương sẽ nói dối.

- Tôi nói rồi, người như vậy nên dạy cho một bài học.

Điêu Thiền hả hê cười lạnh:

- Chỉ mong tổ trưởng không biết anh thành thứ ngu đần là được.

- Điêu Thiền, cô nhân từ quá rồi đấy.

- Haha...

- Đại ca...

Lúc này, Bạch Húc Húc dường như cảm nhận được sự bất ổn, không khỏi lên tiếng gọi.

Ánh mắt Phương Nhị hiện lên sự do dự, cước bộ nhẹ di chuyển. Nhưng Phương Nhị vừa động, đám người Điêu Thiền liên chăm chú nhìn sang, ý tứ không cần nói cũng biết. Nếu Phương Nhị ra tay, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản.

Trước mặt nhiều người vận dụng thuộc tính, để người bình thường nhìn thấy được, sẽ bị xử phạt rất nặng.

Chỉ có thuộc tính Tinh thần đả thương người vô hình của Chiêu Tài Mậu mới là phương thức lựa chọn tốt nhất.

Đồng tử cơ hồ cũng biến thành màu xanh. Nhưng lúc này, không người nào biết Chiêu Tài Mậu đang có nỗi khổ nói không nên lời. Lực công kích cường đại của thuộc tính Tinh thần giống như đá chìm biển rộng, biến mất không thấy tăm hơi. Trong đầu đối phương chẳng khác nào một nơi hư vô mờ mịt, không hề có điểm cuối. Mặc dù y lăn qua lăn lại thế nào cũng không thể đả thương hắn.

- Tại sao lại như vậy?

Ánh sáng màu xanh trong mắt Chiêu Tài Mậu lại càng tăng lên. Điều động tất cả sức mạnh đã vượt qua lực khống chế của y. Một khi thật sự công phá được phòng ngự của Tiêu Dương, sợ rằng sẽ khiến Tiêu Dương bị thương nặng.

- Đom đóm mà cũng tranh sáng với trăng.

Một thanh âm nổ vang trong đầu Chiêu Tài Mậu.

Vô thanh vô tức, nhưng lại lóe sáng như sấm sét.

Âm ầm ầm.

Bỗng nhiên.

Thân hình cao lớn của Chiêu Tài Mậu kịch liệt chấn động.

Phụt. Phun ra một ngụm máu.

Bịch bịch.

Cơ thể lảo đảo lui về sau vài bước. Cũng may mà có hai người đàn ông đỡ đằng sau, mới tránh không bị ngã xuống đất.

- Tại sao lại như vậy?

Mọi người đều sợ ngây người.

Nhìn Tiêu Dương giống như nhìn quái vật.

- Thuộc tính công kích tinh thần của Chiêu Tài Mậu đã bị phản tác dụng.

Phương Nhị cũng không nhịn được mà líu lưỡi.

Trên lôi đài, Tiêu Dương và Phương Nhị vẫn chưa giao thủ với nhau. Cho nên Phương Nhị không biết được thực lực chân chính của Tiêu Dương.

Tâm cảnh của Tiêu Dương thậm chí còn vượt xa thực lực bản thân. Chiêu Tài Mậu lựa chọn dùng thuộc tính công kích tinh thần đánh sâu vào trong não Tiêu Dương, đây chẳng khác nào hành động lấy trứng chọi đá.

Đáng tiếc, lúc trước y còn đắc chí, cứ tưởng rằng một chiêu đã đắc thủ.

Tiêu Dương lắc đầu.

- Cho dù tôi không đẹp trai, nhưng cũng không cần thổ huyết như vậy.

Người ngoài xem ra, Tiêu Dương và Chiêu Tài Mậu chỉ là nhìn nhau, sau đó Chiêu Tài Mậu đột nhiên hộc máu lui về phía sau.

- Đúng là đẹp trai luôn bị người ta ghét.

Tiêu Dương cảm thán lắc đầu, trực tiếp xoay người bỏ đi, để lại tiếng thét chói tai của đám nữ sinh trên lầu.

Phụt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Chiêu Tài Mậu nhịn không được hộc máu thêm lần nữa, ánh mắt tối sâm, trực tiếp hôn mê.

Lần hộc máu này vô cùng có khả năng liên quan đến lời nói của Tiêu Dương.

Đám người Điêu Thiền nhìn theo Tiêu Dương, gương mặt giật giật, ánh mắt không cam lòng nhưng lại có chút gì đó kiêng ky.

Không người nào dám cản hắn.

Thực lực của Chiêu Tài Mậu là mạnh nhất trong tổ, nhưng lại không chịu nổi một kích trước mặt Tiêu Dương.

Điều này không thể không khiến cho mọi người phải phỏng đoán thực lực Tiêu Dương lần nữa.

- Sức mạnh tinh thần của hắn không hề thua kém thuộc tính giả Tinh thần.

Điêu Thiền nói:

- Mấy người chúng ta không thể đối phó với hắn.

- Chẳng lẽ việc này cứ như vậy mà thôi sao? Tiêu Dương xuất ra thực lực của hắn cũng đã chứng minh, hắn quả thật đang giữ Thiên Cơ Âm Dương Bội trong tay. - Mang tổ trưởng Tiêu về chữa thương. Tiêu Dương sẽ có người đối phó. Tôi không tin hắn có thể độc chiếm bí mật này. ...

Mọi người lần lượt bỏ đi.

Bạch Húc Húc gần như hóa thạch, sau đó bừng tỉnh, ánh mắt tỏa sáng:

- Hahah, đại ca thật sự quá lợi hại.

- Cháu đúng là trì độn quá rồi đấy.

Phương Nhị tức giận nói.

Tiểu chính thái không tìm được cái cớ nào để cãi lại.

- Húc Húc, cháu nghe này.

Phương Nhị nhìn theo hướng mọi người rời đi, thấp giọng nói:

- Mặc dù thực lực Tiêu Dương không kém, nhưng lúc này Minh Châu đang tập trung rất nhiều người mạnh. Nghe nói, cấp trên chuẩn bị phái đến lực lượng trung tâm của tiểu đội Thiên Tử để chủ trì cục diện. Cháu cũng biết, bọn họ đều là yêu nghiệt thiên phú, thực lực còn mạnh hơn các tiền bối rất nhiều.

- Là ai vậy?

Bạch Húc Húc vội vàng nói.

- Nếu như dì đoán không sai, người được phái đến lần này chính là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của thái tử, Hồ Uy.

- Là anh ta?

Bạch Húc Húc biến sắc:

- Không phải có lời đồn bọn họ đang tiếp nhận sứ mạng quan trọng, không nhận nhiệm vụ nữa sao?

- Lời đồn chỉ là lời đồn. Trên thực tế, Hồ Uy sẽ đến đây. Người này là một trong bảy sát tinh của Thái tử. Thiên phú cực kỳ hiếm thấy. Nghe nói, y đã đạt đến cảnh giới Thật khí đại viên mãn.

Người mạnh tập trung lại.

- Cho nên, cháu nên thông báo cho Tiêu Dương, bảo hắn tốt nhất nên hợp tác với tiểu đội Thiên Tử. Dù sao cũng là Thiên Tử Các, chịu lùi một bước cũng không mất thể diện gì, còn hơn là sống không tốt, thậm chí còn bị bỏ mạng.

Phương Nhị dặn dò một câu.

Bạch Húc Húc biến sắc.

Một lát sau liền hỏi:

- Dì Nhị, không phải trước đây dì cũng không vừa mắt đại ca sao? Tại sao lần này lại đem bí mật của tiểu đội Thiên Tử nói ra ngoài?

- Thứ nhất, đây cũng chẳng phải bí mật gì. Hồ Uy đến cũng sẽ không giấu diếm thân phận. Thứ hai...

Phương Nhị nói:

- Nếu dì trơ mắt nhìn Tiêu Dương gặp chuyện không may, hai người chị của cháu còn không hận chết dì sao?

Người Phương Nhị nói chính là hai chị em Bạch Khanh Thành.

Nói đến đây, Phương Nhị không nhịn được thở dài, lắc đầu nói: - Húc Húc, cháu nói Tiêu Dương có cái gì tốt chứ? Cho dù có thiên phú, nhưng lại là người ngông cuồng. Hai đứa kia coi trọng hắn, dì nghĩ, sau này làm sao mà xong việc đây.

- Điều này còn không đơn giản sao?

Bạch Húc Húc nhếch miệng cười:

- Trước mặt đại tỷ thì gọi là đại tỷ phu. Trước mặt nhị tỷ thì gọi là Nhị tỷ phu, không phải là được rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment