Chương 428: Đồ đàn bà ngực phẳng
Chương 428: Đồ đàn bà ngực phẳngChương 428: Đồ đàn bà ngực phẳng
- Không hề có phần thắng?
Tiêu Dương có chút hoài nghi nhìn Diệp Tang, lại không nhịn được mà hỏi lần nữa:
- Tang Tang sư muội, cô chắc chứ?
- Tôi khuyên anh không nên thử.
Diệp Tang gật đầu, nhìn sang tử thi bên trong hồ sen, lãnh đạm nói:
- Từ khi tôi tiếp nhận nhiệm vụ đến nay, Tào Duẫn là đối tượng ám sát mà tôi thất bại. Thậm chí, tôi và Vạn sư huynh hợp tác với nhau cũng không cách nào giết được ông ta.
- Mặc dù tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng ngược lại với anh, tôi không có can đảm thử cảm giác kinh khủng khi nghênh chiến với Tào Duẫn lần nữa.
Diệp Tang nói:
- Thực lực của ông ta chỉ sợ đã đạt đến Thật Khí viên mãn. Hơn nữa còn là ba năm trước đây.
Thực Khí viên mãn chính là cảnh giới Thật Khí tam vân đại viên mãn. Nếu có được thực lực như vậy, hiển nhiên còn cao hơn Điện Vương Thần Điện Thiên Bảo Sơn. Hơn nữa, bản thân người đó còn có thể giết chết Điện Vương. Lửa trong thuộc tính Hỏa của người đó còn có thể khắc chế thuộc tính Điện của Điện Vương.
Diệp Tang nhắc nhở cũng không phải là nói suông.
- Phó hội trưởng dị thuật quả nhiên thực lực mạnh mẽ.
Tiêu Dương không khỏi thở dài:
- Hơn nữa, sau lưng còn có hội dị thuật chống đỡ, khó trách mười lăm năm trôi qua, cho dù ngọc tỷ truyền quốc có sức hấp dẫn thật lớn vẫn không người nào có thể lấy được tính mạng của Tào Duẫn.
- Trận đánh năm đó, rất nhiều thế lực tập trung hỏa lực chiến đấu với Tào Duẫn và hội dị thuật, nhưng cuối cùng cũng là lưỡng bại câu thương. Tào Duẫn quả thật là một lão hồ ly, sâu không lường được.
Diệp Tang nhìn Tiêu Dương.
- Nếu như anh muốn đối phó ông ta, tốt nhất nên cầu xin sự giúp đỡ của Thiên Tử Các.
Tiêu Dương trâm ngâm cả nửa ngày, sau đó giương mắt cười:
- Đa tạ, nhưng, hắc hắc, Tang Tang sư muội, cô đang quan tâm tôi đấy.
xkx*xk
Một giây trước còn nói rất nghiêm túc, một giây sau liền gian tà cười nhỏ, thật sự khiến cho Diệp Tang khó mà thích ứng.
- Dương Hoàn Nghị kia sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Diệp Tang lên tiếng.
- Sau này cũng khó nói, trước mắt còn chưa biết được.
Tiêu Dương trầm ngâm một chút:
- Bây giờ, thế lực đang nhìn vào Dương huynh hẳn là muốn trước tĩnh xem biến. Đợi đầu mối chân chính về ngọc tỷ truyền quốc xuất hiện, khi đó mới chính thức động thủ.
- Trận phong ba lần này xem ra còn muốn mãnh liệt hơn mười lăm năm trước. Trán Diệp Tang khẽ nhăn lại, ánh mắt chợt lóe lên sát khí rôi biến mất.
- Không biết người của hộ long thế gia có trùng hợp xuất hiện ở Phục Đại để tham gia náo nhiệt này hay không.
Mỗi một đệ tử Nhất mạch Kiếm Tôn đều nung nấu cừu hận trăm năm trước.
- Nước càng ngày càng nhiều rồi.
Tiêu Dương thì thâm một câu:
- Đã như vầy, chỉ bằng quấy vũng nước đục này lên, xem rốt cuộc ai mới là người đục nước béo cò. Tang Tang sư muội... Đây là lúc để cô thi triển thân thủ rồi đấy.
Diệp Tang cảnh giác nhìn Tiêu Dương.
Cô e người này sẽ bán cô đi mất.
- Minh Châu rồng rắn lẫn lộn. Hiện tại đang có một số người đáng chết.
Tiêu Dương cười nói:
- Tang Tang sư muội, cô có thể giúp tôi giết vài người không?
- Người nào?
Giết người chính là nghề của Diệp Tang, còn tốt hơn nhiều so với nhiệm vụ bảo vệ người.
- Từ trong đám người đang nhòm ngó ngọc tỷ truyền quốc, lọc ra một số người đáng chết.
Tiêu Dương nói thẳng:
- Về phần cụ thể người nào, bản lãnh xem người của Tang Tang sư muội hẳn là giỏi hơn so với tôi. ...
- Đương nhiên, là một sát thủ cao cấp, cũng không thể vô duyên vô cớ giết người. Để cảm ơn Tang Tang sư muội, tôi sẽ báo thù cho cô.
Nghe Tiêu Dương nói xong, Diệp Tang có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Tiêu Dương mỉm cười, cất bước ra ngoài:
- Ra ngoài ăn tô mỳ hoành thánh thôi. Nghe nói có một quán bên tay trái chuyên bán món này. ...
Sau khi dịch dung, Tiêu Dương ra ngoài cũng không gây động tĩnh quá lớn trong sân trường. Chỉ là khi sóng vai cùng với Diệp Tang bước ra ngoài, nhìn thấy gương mặt cực độ khoa trương của Lâm Tiểu Thảo trong phòng bảo vệ, nghe y giương nanh múa vuốt nói với hai gã bảo vệ khác:
- Các người có biết trong trường của chúng ta xuất hiện một sắc ma chuyên cướp đoạt trinh tiết của đàn ông hay không?
- Thật hay giả vậy?
- Nói nhảm! Tiểu Thảo tôi có khi nào lừa gạt các người hay không?
- Ai nói không có? Tối hôm qua, khi tôi cởi hết quần, anh liên cho tôi xem phim hoạt hình.
- Khu.
Lâm Tiểu Thảo ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói:
- Tin tức tôi vừa nói khi nãy rất chính xác. Vừa rồi có người báo án, nói có một sinh viên năm tư bị hôn mê trong WC, cả người lõa thể. Nghe nói, mông của cậu ta đầy máu.
Câu trước là thật, câu sau là Lâm Tiểu Thảo thêm mắm dặm muối thổi phồng nó lên.
Nghe tiếng hoảng sợ kêu lên, Tiêu Dương mặt không đổi sắc cùng với Diệp Tang bước đến quán mỳ hoành thánh ngoài đường.
Ánh mắt Diệp Tang thỉnh thoảng nhìn Tiêu Dương, thần sắc có chút cổ quái.
- Tang Tang sư muội...
Tiêu Dương đột nhiên lên tiếng. Diệp Tang theo phản xạ có điều kiện liền bước nhanh hơn. Cuộc đối thoại của Lâm Tiểu Thảo ở phòng bảo vệ đã khiến cô bắt đầu kiêng ky đối với Tiêu Dương.
Sau khi ăn mỳ hoành thánh xong, Diệp Tang rất nhanh biến mất trước mặt Tiêu Dương. Còn Tiêu Dương thì trực tiếp trở về phòng bảo vệ, đóng cửa khôi phục lại diện mạo, sau đó nằm trên giường bắt đầu trầm tư.
Một loạt chuyện tiếp nối nhau, quả thật càng suy nghĩ càng loạn.
Khi ăn mỳ, hắn nhận được thông báo của Lam Chấn Hoàn, trận đấu tinh anh sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai ở Vũ Phong Quán. Hắn là bác sĩ đặc biệt, hiển nhiên phải có mặt tại hiện trường.
- Về phía đại tiểu thư, sẽ không có sát thủ cao cấp đến ám sát. Có đám người Lý Bái Thiên bảo vệ, hẳn sẽ an toàn. Sơn Hà Thư Họa trải qua chuyện tối hôm qua, nếu Quân gia không có động tác tiếp theo, tạm thời sẽ không xảy ra nhiễu loạn. Chỉ là... tư cách thi đấu của Sơn Hà Thư Họa...
Tiêu Dương cau mày. Hắn đã ở trước mặt đại tiểu thư cam đoan sẽ giúp cho Sơn Hà Thư Họa có được tư cách tham gia thi đấu chính thức.
- Đan Mộng Nhi của Đan gia chết, bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ ý định. Trừ chuyện không kiêng nể gì mà tuyên bố việc mình đang nắm giữ tin tức vê đứa con mồ côi của giáo sư, sợ rằng sẽ còn có động tác khác. Đúng rồi, còn có người tên Vô Song Vương nữa. Lúc nãy quên hỏi Tang Tang sư muội có biết người này hay không.
- Hôm nay mình đáp trả lại lời khiêu khích của đảo quốc, bọn họ chắc chắn sẽ không chịu nghẹn khuất đâu.
- Hơn ba mươi thế lực trong và ngoài nước tranh đoạt ngọc tỷ truyên quốc, cục diện bộc phát sẽ kịch liệt đến cỡ nào? Ai sẽ trở thành trung tâm của cơn bão? Con trai của giáo sư sẽ xuất hiện sao?
Trong đầu Tiêu Dương, từng vấn đề bắt đầu hiện ra.
- Hộ long thế gia.
Tiêu Dương đang nằm trên giường đột nhiên bật dậy:
- Thân Tiên Môn.
Thần sắc Tiêu Dương trở nên ngưng trọng. Khi còn ở thủ đô, hắn biết Thân Tiên Môn phái người đi, mục tiêu chính thức chính là Đại tiểu thư Quân Thiết Anh.
- Vì sao Thần Tiên Môn phải bắt đại tiểu thư? Còn nữa, trận đánh ở Trường Thành có bị tiết lộ ra ngoài không?
Trong số các thế lực, người khiến Tiêu Dương kiêng ky nhất chính là Thần Tiên Môn trong một đêm khiến cho Kiếm Tôn nhất mạch biến mất trăm năm. Bởi vì mục tiêu của bọn họ không chỉ có hắn mà còn có Quân Thiết Anh. Khi chính thức bộc phát xung đột, hắn có thể vứt bỏ đại tiểu thư mà chạy không?
Vấn đề này, Tiêu Dương không chút do dự liên có đáp án.
- Cứ để cho bão tố đến.
Tiêu Dương lại chui vào trong chăn, giang tay giang chân theo hình chữ đại.
- Binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn. Tôi cũng muốn nhìn xem ai có thể có đủ sức đẩy ngã được Tiêu trạng nguyên này. Vò đầu bứt tóc một hồi, hô hấp Tiêu Dương bắt đầu ổn định lại, sau đó thì ngáy o o.
Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa liền đánh thức hắn dậy.
- Ai vậy?
Tiêu Dương mơ hồ hỏi một câu.
- Đại ca, anh ở bên trong sao?
Là giọng của Bạch Húc Húc.
Tiêu Dương ngồi dậy, rửa mặt xong xuôi mới ra mở cửa:
- Húc Húc...
Giọng nói liền ngừng lại, ánh mắt quét qua. Bởi vì ngoại trừ Bạch Húc Húc, ngoài cửa còn có một số người, nhưng chỉ có một gương mặt quen, là dì út của Bạch Húc Húc, Phương Nhị.
- Đại ca...
Bạch Húc Húc mỉm cười nói:
- Dì Nhị nói có việc tìm anh.
Tiêu Dương gật đầu, mỉm cười gật đầu chào Phương Nhị, sau đó bước ra ngoài.
- Phòng bảo vệ chật hẹp, không dám mời mọi người vào bên trong.
Bên cạnh Phương Nhị còn có ba nam một nữ. Nhưng khi một khắc Tiêu Dương mở cửa, ánh mắt bọn họ cũng không nhìn Tiêu Dương, mà là quay sang hướng khác, giống như chẳng thèm để ý.
- Mấy vị này hẳn là thành viên của tiểu đội Thiên Tử.
Tiêu Dương nói thẳng.
Lúc này, Bạch Húc Húc ở một bên có chút sốt ruột.
Hôm nay, tất cả mọi người ở Thiên Tử Các đều biết, tiểu đội Thiên Tử và tiểu đội Lăng Thiên vừa mới thành lập tuyệt đối không hợp nhãn. Hai tiểu đội đều đồng thời tiếp nhận nhiệm vụ ngọc tỷ truyền quốc. Nhưng tiểu đội Thiên Tử cho đến bây giờ vẫn không đem tin tức gì nói lại cho tiểu đội Lăng Thiên.
Nếu thành viên khác của tiểu đội Thiên Tử đến tìm Bạch Húc Húc nói muốn gặp Tiêu Dương, chưa chắc Bạch Húc Húc đã để ý đến. Nhưng người tìm cậu ta lại là Phương Nhị. Cậu ta không thể không dẫn bọn họ đến phòng bảo vệ, thật không nghĩ đến Tiêu Dương lại ở trong phòng.
Bạch Húc Húc có thể biết được, tiểu đội Thiên Tử đến tìm Tiêu Dương, tuyệt đối không có chuyện tốt. Với tính tình của Tiêu Dương, càng thêm không để người của tiểu đội Thiên Tử vào mắt.
Xong rồi, xong rồi. Sợ rằng hỏa tinh sẽ đụng địa cầu mất.
Bạch Húc Húc tuyệt đối không quan tâm đến những người khác. Cậu ta âm thâm quyết định, đợi lát nữa phát sinh xung đột, cậu ta sẽ kéo Phương Nhị sang một bên.
Nhưng không biết đại ca có địch lại bốn người kia hay không?
Những người còn lại cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
- Đại ca, bọn họ là người của tiểu đội Thiên Tử, hơn nữa còn phụ trách nhiệm vụ lần này.
Bạch Húc Húc giới thiệu trước:
- Người này chính là tổ trưởng tổ 11 tiểu đội Thiên Tử, Chiêu Tài Mậu.
Tiêu Dương nhìn quét qua. Người này cao khoảng thước tám, vóc người cao lớn, gương mặt chữ quốc, cũng được xem là dáng người uy mãnh. Tiêu Dương vươn tay ra trước:
- Tiêu Dương.
Ánh mắt Chiêu Tài Mậu bất thiện nhìn Tiêu Dương, thần sắc ngạo mạn chợt lóe lên rồi biến mất, nửa ngày sau mới đưa tay ra, nắm chặt tay Tiêu Dương rồi buông ra ngay:
- Hẳn cậu cũng biết mục đích đến đây hôm nay của chúng tôi.
Tất cả mọi người của tiểu đội Thiên Tử đều xem thường tiểu đội Lăng Thiên. Chiêu Tài Mậu hiển nhiên cũng không cần che giấu. Nếu không phải hôm nay có việc cần nhờ đến Tiêu Dương, như thế nào y lại chịu bắt tay Tiêu Dương chứ?
Mục đích?
Tiêu Dương nhìn Chiêu Tài Mậu, mỉm cười.
- Haha...
Sau đó trực tiếp bước ra ngoài.
Ai nấy đều cả kinh.
- Tiêu Dương.
Phương Nhị nhịn không được mà lên tiếng:
- Tổ trưởng Chiêu còn chưa nói xong, cậu bỏ đi đâu vậy?
Tiêu Dương ngừng lại, lên tiếng:
- Dì Nhị, tôi cũng chẳng có thời gian thừa nước đục thả câu với các người. Nhớ kỹ thân phận của tôi, bảo vệ cổng Phục Đại. Bây giờ tôi còn phải thay ca với anh em nữa.
- Nhàm chán. Thân là tiểu đội trưởng tiểu đội Thiên Tử Các lại làm công việc ti tiện này.
Một cô gái khinh thường lên tiếng.
Nghe xong, Tiêu Dương xoay mặt lại, nhìn cô gái vừa mới lên tiếng, cười lạnh một tiếng, cũng chẳng phản bác.
- Ngu ngốc.
Cô gái vẫn không buông tha, lẩm bẩm một câu.
- Thích dùng lời nói làm tổn thương người khác lắm phải không?
Tiêu Dương bĩu môi:
- Đồ đàn bà ngực phẳng.