Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 426 - Chương 427: Chân Tướng

Chương 427: Chân tướng Chương 427: Chân tướngChương 427: Chân tướng

- Không phải?

Tiêu Dương lấy làm kinh hãi.

Trước đó, Cổ Hải cơ hồ khẳng định Dương Hoàn Nghị chính là đứa con mồ côi của giáo sư mười lăm năm trước. Nhưng câu tiếp theo của Dương Hoàn Nghị lại trực tiếp phủ nhận nó.

Dương Hoàn Nghị không phải con trai của giáo sư, vậy thì cha của cậu ta là ai? Tại sao lại chỉ lưu lại một chữ trên Thiên Cơ Âm Dương Bội, hơn nữa còn vứt nó đi?

Tiêu Dương không khỏi nghi hoặc, khó hiểu nhìn chằm chằm vào Dương Hoàn Nghị.

Thậm chí quên mất xung quanh đang có người nghe lén.

- Muốn giải thích rõ chuyện này thì phải bắt đầu từ mười lăm năm trước.

Dương Hoàn Nghị bình tĩnh đáp, ánh mắt có chút buồn vô cớ nhìn xuống hồ sen.

- Dương huynh, chi bằng chúng ta tìm một nơi nào đó để nói chuyện tiếp.

Tiêu Dương đưa ra lời đề nghị.

Dương Hoàn Nghị ngẩn ra, ánh mắt nhất thời cảnh giác nhìn xung quanh, dường như ý thức được điều gì, thâm sắc trâm xuống, thấp giọng nói:

- Tôi vốn tưởng rằng đã thoát khỏi sự theo dõi của bọn họ. Không nghĩ đến...

Dừng một chút, cậu ta nói tiếp:

- Tiêu Dương, anh có thể giúp tôi giải quyết những người này không?

Tiêu Dương nhìn Dương Hoàn Nghị, nói:

- Anh muốn người ta hiểu lâm anh chính là đứa con mồ côi của giáo sư?

Dương Hoàn Nghị gật đầu.

- Đáng tiếc, tôi không thể ra tay.

Tiêu Dương nhún vai, khóe miệng đột nhiên xuất hiện một cọng cỏ nhỏ, ngồi xuống dựa lưng vào cột đá.

Dương Hoàn Nghị biến sắc.

Trâm ngâm một chút, khi cước bộ chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên cậu ta ngẩng đầu lên, một bóng đen tạo thành một đường vòng cung trực tiếp rơi xuống hồ sen, tạo thành bọt nước.

Bóng đen rõ ràng là một tử thi.

Dương Hoàn Nghị liếc mắt nhìn sang bờ bên kia. Một thân ảnh mặc áo xanh lắng lặng nhìn, ánh mắt bao trùm một tâng sương lạnh. Sau khi nhìn lướt sang bên này, thân ảnh đó lặng yên biến mất.

- Được rồi, bây giờ không còn ai nghe lén nữa. Dương huynh, anh có thể nói rồi.

Tiêu Dương mỉm cười đứng dậy. Vừa rồi, khi hắn chuẩn bị ra tay, liền cảm nhận được khí tức của Diệp Tang, cho nên không cần hắn động thủ nữa.

Có người giúp đỡ, quả thật không cần dùng sức nhiều.

Dương Hoàn Nghị rúng động nhìn thoáng qua hướng Diệp Tang biến mất, nửa ngày sau mới quay mặt trở lại, thở ra một hơi, nói:

- Chuyện mười lăm năm trước, hẳn là anh đã nghe qua không ít. - Đại khái cũng biết rõ ràng.

- Chủ công yêu một người vốn không nên yêu. Không chỉ bị dư luận đả kích, mà người con gái người yêu lại là đệ tử của môn phái đối địch.

- Chủ công?

Tiêu Dương nghe được hai chữ này, không khỏi càng thêm nghi hoặc.

Dương Hoàn Nghị nhớ lại:

- Chủ công lúc đó là khách khanh của Thiên Cơ Môn, vị trí có thể nói là trên vạn người dưới một người. Cha của tôi là người hầu đi theo chủ công từ nhỏ. Chủ công từng cứu mạng cả gia đình cha tôi, ân đồng tái tạo. Bắt đầu từ thời của cha tôi đã thề, đời đời kiếp kiếp báo đáp ân tình của chủ công.

- Thế cục năm đó cực kỳ hỗn loạn. Một nhà của chủ công bị vây trong bão táp, tùy thời có thể tan thành mây khói. Lúc đó, cha của tôi vẫn theo sát bên cạnh chủ công. Chủ công bởi vì cái chết của vợ nên đã sớm mất đi ý niệm sinh tồn. Chỉ là ông ấy không thể bỏ được đứa con mới ba tuổi của mình.

- Vào năm đó, tôi cũng được ba tuổi như công tử. Trong tình huống này, không ai có khả năng hộ tống công tử an toàn ra ngoài. Cho nên...

Dương Hoàn Nghị nói:

- Cha của tôi liên dùng tôi để thay thế công tử.

Tiêu Dương không khỏi chấn động.

Hy sinh con trai của mình để báo đáp ân tình của ân công. Có thể tưởng tượng được, trong tình huống đó, để cho đứa con ba tuổi của mình bị vây trong trung tâm cơn bão, tùy thời có thể mất mạng là một sự dày vò đến cỡ nào.

- Một người hầu bước vào, sau đó ôm công tử bước ra, thành công rời khỏi Phục Đại.

- Khi đó, dị biến xuất hiện. Vợ của chủ công bị một người đánh qục.

Dương Hoàn Nghị nắm chặt nắm đấm:

- Chủ công điên lên, thậm chí vận dụng luôn Thiên Cơ Huyết Phù, nhưng không đánh trúng hung thủ, mà được một người khác đỡ.

- Sau đó, chủ công đã tự đoạn tâm mạch mà chất.

Tiêu Dương không khỏi ngẩn ra:

- Vậy...

- Tôi biết anh đang nghi ngờ điều gì. Kỳ thật, sau khi chuyện đó xảy ra, tất cả những việc sau này đều do một tay cha tôi vì chủ công mà tạo nên.

Dương Hoàn Nghị nhắm mắt lại, bình tĩnh một chút rồi một lần nữa mở mắt ra, nói:

- Người bên ngoài không biết chủ công đã ôm thi thể của vợ tự đoạn tâm mạch mà chết. Lúc đó chủ công chỉ để lại một câu, bí mật ngọc tỷ truyền quốc được giấu trong Thiên Cơ Âm Dương Bội. Một khối đã được công tử mang đi. Còn một khối, trước khi chủ công chết đã giao lại cho cha tôi.

- Cha của tôi đã đưa ra một quyết định.

Dương Hoàn Nghị thở ra một hơi:

- Ông khắc một chữ Hoàn lên trên miếng ngọc bội. Sau đó dịch dung thành giáo sư, đem ngọc bội thảy ra ngoài. Hơn nữa trước mặt mọi người còn nói, ai có thể giết chết được hung thủ đã giết vợ của chủ công thì sẽ có được ngọc tỷ truyên quốc. Mà ngọc bội lại có quan hệ rất lớn với ngọc tỷ truyên quốc.

- Một cuộc chiến gió tanh mưa máu đã nổi lên. Đáng tiếc, hung thủ không chết, bị thương đào thoát. Sau trận chiến đó, cha của tôi cũng bị thương rất nặng. Trước khi chết, ông không cam lòng, trước mặt mọi người mà để lại di ngôn, mười lăm năm sau, bất luận là ai có thể giết chết được hung thủ đó, con của ông sẽ đem ngọc tỷ truyên quốc về tặng lại cho người đó.

- Phụ thân làm như vậy là có hai nguyên nhân. Thứ nhất, ông ấy muốn dời đi sự chú ý của mọi người. Mười lăm năm đủ để công tử lớn lên. Thứ hai, chính là muốn báo thù cho chủ công.

- Hơn nữa, người mười lăm năm sau xuất hiện ở Phục Đại cũng sẽ là anh chứ không phải đứa con ruột chính thức của giáo sư.

Tiêu Dương thở dài, nói:

- Cha của anh vì giáo sư, đã nỗ lực hết thảy. Mười lăm năm trước, ông ấy dùng anh để bảo vệ con trai của giáo sư. Mười lăm năm sau, cho dù xảy ra biến cố gì, cũng sẽ là anh bảo vệ cho đứa con trai còn chưa biết ở nơi nào của giáo sư.

- Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Huống chi, chủ công đối với gia đình tôi có ân đồng tái tạo.

Dương Hoàn Nghị trâm giọng nói:

- Lúc đó, mặc dù tôi chỉ mới có ba tuổi, nhưng vĩnh viễn vẫn ghi nhớ câu nói của cha: Cho dù có chết, cũng phải chết cho vinh quang. Đây chính là hôn của Dương gia.

- Năm đó, tôi may mắn sống sót. Còn Thiên Cơ Môn lại bị diệt môn.

Dương Hoàn Nghị nói tiếp:

- Tôi từ trong miệng người thân đã liều chết mang tôi đi mà biết được hết thảy. Sứ mạng cả đời này của tôi chính là tìm công tử trở về, báo thù cho chủ công và cho cha của tôi.

Ánh mắt Dương Hoàn Nghị mang theo sự điên cuồng.

- Chờ một chút, ý của anh là ... chính anh cũng không biết con trai của giáo sư đang ở đâu?

Tiêu Dương mở to hai mắt.

- Mấy năm trước, tôi hao hết sức lực, rốt cuộc cũng đã tìm được người hầu đã mang công tử đi.

Dương Hoàn Nghị thở dài nói:

- Chỉ là, sau khi người đó mang công tử đi, bởi vì bị trọng thương quá nặng, không thể chăm sóc được cho công tử, đã giao công tử cho một gia đình bình thường nuôi dưỡng. Về sau cũng không tìm được gia đình đó.

Tiêu Dương không nhịn được mà thừ người ra.

Hắn hiển nhiên không nghĩ đến sự thật lại là như vậy.

- Nói như vậy, biển người mờ mịt, muốn tìm đứa con trai của giáo sư chẳng phải là mò kim đáy biển?

- Người hầu đó còn nói một câu, năm đó vợ chồng người kia đã đáp ứng, mười lăm năm sau sẽ cho công tử trở lại Minh Châu. Nếu công tử trở về, tôi khẳng định sẽ tìm được anh ấy.

- Theo lý, mặc dù năm đó cậu ấy chỉ mới ba tuổi, nhưng hẳn vẫn có chút ký ức về gia đình của mình.

- Không, công tử hiện tại cái gì cũng không biết.

Dương Hoàn Nghị lắc đầu:

- Năm đó, trước khi mang công tử đi, cha của tôi đã thực hiện phù chú độc môn của Thiên Cơ Môn, phong bế đoạn trí nhớ này của công tử.

Dừng một chút, cậu ta nói tiếp:

- Hiệu quả của phù chú cũng chỉ có mười lăm năm. Vì thế, vừa rồi tôi tự tin nói rằng có thể tìm được công tử cũng là nhờ vào điểm này. Chỉ cần công tử xuất hiện xung quanh tôi khoảng cách không xa. Một khi kỳ hạn mười lăm năm qua đi, tôi có thể cảm nhận được khí tức của phù chú và từ đó tìm được công tử.

- Nếu công tử không xuất hiện...

Ánh mắt Dương Hoàn Nghị hiện lên sự kiên quyết:

- Tôi cũng sẽ cố hết sức báo đại cừu.

- Lúc đó, khi ở trên núi Thiên Mã, tôi còn tưởng rằng anh là người của hội dị thuật. Khi đó, anh chỉ nói mình có quan hệ sâu xa với hội dị thuật. Thì ra, quan hệ đó chính là cừu hận.

Trong đầu Tiêu Dương nhớ đến Thiên Cơ huyết phù của lão gia tử Đan gia.

Hận ý bắn ra từ trong mắt Dương Hoàn Nghị:

- Không sai. Người đã giết vợ của chủ công, hơn nữa còn đả thương cha tôi đến mức bỏ mạng chính là Phó hội trưởng hội dị thuật, Tào Duẫn.

- Phó hội trưởng?

Tiêu Dương giật mình.

Hội dị thuật chính là đoàn thể thuộc tính giả lớn nhất Viêm Hoàng.

Có thể ngồi ở chức vụ Phó hội trưởng hội dị thuật, thực lực nhất định sẽ không nhỏ.

- Tôi biết, bằng vào sức mạnh của một người, tuyệt đối không có khả năng giết được Tào Duẫn. Cho nên, hy vọng duy nhất chính là mượn sự hấp dẫn của ngọc tỷ truyền quốc, mượn đao giết người. Người nào giết được Tào Duẫn, ngọc tỷ truyền quốc sẽ giao cho người đó.

- Cho nên, việc cấp bách chính là tìm cho được đứa con trai thất lạc của giáo sư, lấy được một khối Thiên Cơ Am Dương Bội còn lại.

Tiêu Dương lên tiếng.

Dương Hoàn Nghị gật đầu.

- Tôi nhất định sẽ sửa chữa lại miếng ngọc bội này. Tiêu Dương, hãy đáp ứng tôi một việc.

Dương Hoàn Nghị trầm giọng nói:

- Thay tôi bảo vệ bí mật này. Nếu như đến lúc cần phải nói, công bằng chính tại lòng người, hãy nói tôi là con trai của giáo sư.

- Xem ra, anh đã thật sự chuẩn bị đeo lên lưng mình trận bão táp này.

Tiêu Dương nghiêm mặt nhìn Dương Hoàn Nghị:

- Tôi nghĩ, nếu không báo được thù, anh sợ rằng sẽ lựa chọn tự vẫn trước mặt mọi người. Như vậy, đứa con trai đã bị phong ấn trí nhớ của giáo sư cũng sẽ yên ổn bình an một đời.

Dương Hoàn Nghị trầm mặc không nói, xem như không phủ nhận.

Bốp.

Tiêu Dương võ lên vai Dương Hoàn Nghị, mỉm cười nói:

- Tôi thật cao hứng vì anh đã tin tưởng tôi như vậy. - Chỉ là...

Tiêu Dương cau mày nói:

- Thiên Tử Các có lẽ sẽ có thể giết chết được Tào Duẫn. Nhưng, với quan hệ giữa Thiên Tử Các và hội dị thuật, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng động thủ.

- Mặc kệ thế nào, anh có thù của anh, tôi có nhiệm vụ của tôi. Tôi hy vọng cả hai chúng ta có thể hoàn thành được suy nghĩ của mình.

Tiêu Dương mỉm cười, quét sạch mọi rối loạn trong lòng. Sau khi biết được chân tướng, hắn cũng không vội đi tìm ngọc tỷ truyền quốc, ngược lại còn hy vọng Dương Hoàn Nghị báo được đại thù, thông qua con trai của giáo sư mà tìm ngọc tỷ truyên quốc cũng không muộn.

Trong lương đình, hai con người đan chéo tay vào nhau.

Nhìn theo bóng lưng của Dương Hoàn Nghị, ánh mắt Tiêu Dương không khỏi hiện lên sự tán thưởng.

- Người như vậy rất đáng kính nể. Tang Tang sư muội, cô cảm thấy như thế nào?

Tiêu Dương vừa dứt lời, một thân ảnh rất nhanh xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng hiện lên thần sắc kinh ngạc:

- Thật không nghĩ đến trên đời này vẫn còn cha con trọng tình trọng nghĩa như vậy. Vì một chữ "ân" mà không tiếc sinh tử.

- Có lẽ có người cho rằng những người này là rất ngu. Nhưng tôi thấy, bọn họ rất đáng yêu.

Tiêu Dương mỉm cười, trong lòng dường như đã có quyết định.

- Anh chuẩn bị giúp anh ta?

Diệp Tang lãnh đạm nói.

- Cô có tin hay không, tiêm thức của tôi nói cho tôi biết, tôi sẽ trợ giúp anh ta.

Tiêu Dương nhướng mày nhìn Diệp Tang:

- Huống chi, giúp anh ta cũng chính là giúp tôi. Chỉ cần giết chết Tào Duẫn...

- Giết Tào Duẫn?

Diệp Tang mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, không nhịn được hỏi:

- Tiêu Dương, anh điên rồi sao?

Tiêu Dương không nghĩ đến Diệp Tang lại phản ứng mạnh như vậy. Theo lý, là một sát thủ, nghe thấy nhiệm vụ giết người thì phải hưng phấn mới đúng chứ?

- Tào Duẫn rất lợi hại?

Tiêu Dương không khỏi hỏi.

Diệp Tang không chút do dự mà gật đầu:

- Cho dù thực lực của anh cao hơn tôi, nhưng đối chiến với Tào Duẫn, hoàn toàn không có phần thắng.
Bình Luận (0)
Comment