Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 425 - Chương 426: Thiên Cơ Âm Dương Bội

Chương 426: Thiên Cơ Âm Dương Bội Chương 426: Thiên Cơ Âm Dương BộiChương 426: Thiên Cơ Âm Dương Bội

Diệp Tang thừ người ra, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, cũng không bởi vì câu nói đó mà đỏ mặt.

Bảo vệ anh?

Cho dù đã đột phá, nhưng Diệp Tang cũng không có lòng tin đối phó được với Tiêu Dương. Vừa rồi Tiêu Dương đã đánh bại cô một cách rất dễ dàng.

Nhưng, Vạn Pháp sư huynh đã bảo cô ở lại, hơn nữa Tiêu Dương còn đọc cho cô khẩu quyết bí truyền tối cao của Ngũ Hành Phúc Thủy Kiếm. Về công về tư, lưu lại trợ giúp Tiêu Dương một tay cũng không phải là không được.

Cũng không do dự quá lâu, Diệp Tang nhẹ nhàng gật đầu.

- Được.

- Tang Tang sư muội, cô có thể huyễn hóa ra một người giống tôi được không?

Tiêu Dương vừa dứt lời, cánh tay Diệp Tang đột nhiên huy động. Một luồng ánh sáng nhu hòa lóe ra, thân ảnh áo xanh nhanh chóng "biến thân”.

Ánh mắt Tiêu Dương không che giấu được sự sợ hãi.

- Quả nhiên là thần kỳ.

Nhìn thân ảnh giống mình như đúc, Tiêu Dương không khỏi giật mình. Trước mặt thuộc tính Huyễn, thuật cải trang hoàn toàn là thứ cặn bã.

- Tang Tang sư muội, cũng may cô là người một nhà. Bằng không, với thuộc tính Huyễn của cô, muốn ám sát Đại tiểu thư, thật sự là khó lòng phòng bị.

Sát thủ Thiên Huyễn không phải chỉ có hư danh.

- Anh muốn tôi thu hút sự chú ý của đám người kia?

Diệp Tang lạnh nhạt nói.

- Không sai.

Tiêu Dương ném chìa khóa xe sang:

- Xuống đi bộ một vòng, sau đó lái xe chậm rãi du ngoạn trong nội thành một chuyến.

Diệp Tang tiếp nhận chìa khóa, rồi xoay người rời đi.

Mục đích của Tiêu Dương không những là thu hút sự chú ý của các sinh viên và phóng viên, mà quan trọng hơn chính là vụng trộm dò xét ba mươi thế lực đang lén lút theo dõi ngọc tỷ truyền quốc. Lực chú ý của bọn họ nhất định là đặt trong trường Phục Đại.

Chỉ trong chốc lát Diệp Tang rời đi, trong sân trường đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai và thanh âm hò hét hưng phấn.

- Tiêu Dương.

- Tiêu đại gia, em yêu anh.

- Tiêu đại gia, phòng 603 ký túc xá nữ A đêm nay không đóng cửa.

Trên tâng cao nhất của tòa lầu dạy học, mặc dù đã là giờ tan lớp, trong phòng vẫn còn một số học bá. Trong đó có một người ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn xuống, lắc đầu cảm thán: - Thật sự là không rõ, Tiêu Dương có náo động đến cỡ nào cũng không lấn át được thân phận bảo vệ cổng bình thường, thấp kém nhỏ bé của anh ta. Có cái gì đáng phải điên cuồng vì anh ta không chứ?

- Đúng vậy.

Một người ngồi ở góc nghiêng tiếp lời:

- Với năng lực của chúng ta, khi ra ngoài nhất định sẽ là rường cột của nước nhà. Một gã bảo vệ cổng nho nhỏ đương nhiên chẳng có gì đáng nói.

- Mọi người đều say, chỉ độc mình ta tỉnh.

- Chân lý không phải luôn được nắm giữ trong tay một ít nhân thủ thôi sao?

Học bá các môn đương nhiên là có hiểu biết về môn học của mình. Chỉ là bọn họ không biết, đang có một ma trảo lặng yên nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Sau khi nhìn thấy chiếc QQ màu đỏ lao ra khỏi trường, vị học bá dựa vào cửa sổ liền tiêu sái đứng dậy, bước ra khỏi phòng học, thẳng đến WC.

Trong nháy mắt tiến vào nhà vệ sinh, phía sau liên truyên đến một thanh âm, trực tiếp bùm một tiếng rồi ngã xuống đất.

Cơ thể bị kéo vào bên trong. Từng món đồ trên người được lột ra.

Khoảng nửa tiếng sau.

Ngoài cửa WC, vị học bá bị đánh ngất xỉu liên xuất hiện. Sau khi chỉnh sửa lại quân áo, gương mặt bình thản không có gì lạ. Nhìn qua trang phục, đúng thật là con mọt sách danh xứng với thực.

- Hắc, thuật dịch dung của bổn đại gia, mặc dù không kinh người bằng thuộc tính Huyễn của Tang Tang sư muội, nhưng vẫn có đất dụng võ.

Người đánh hôn mê vị học bá rồi lột hết quần áo chính là Tiêu Dương. Hắn tự hỏi, với lối ăn mặc này mà bước ra ngoài, nhất định sẽ không ai nhận ra.

Bây giờ là giữa trưa, bên trong sân trường vì việc "Tiêu Dương" xuất hiện mà tuôn hết ra ngoài. Hiện tại sinh viên còn trong trường cũng không nhiều.

Tiêu Dương tay cầm quyển sách, biểu hiện giống như con mọt sách buớc về phía lương đình trong ao sen.

Tại các trường đại học lớn, cảnh tượng như vầy hiển nhiên chẳng có gì lạ. Trường nào cũng có những tên mọt sách suốt ngày cầm quyển sách ngồi trong lương đình, dưới cơn gió mát thổi qua mà lật sách, căn bản sẽ không khiến cho bất cứ người nào chú ý.

Tiêu Dương trực tiếp bước vào lương đình, lưng dựa vào cột đá, nhắm mắt dưỡng thần.

Gió nhẹ thổi qua.

Tiếng bước chân rất nhỏ đến gần.

Tiêu Dương khẽ hé mắt, nhìn thấy một thân hình hơi gây trước mặt, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng, chính là lớp trưởng Dương Hoàn Nghi.

Lúc trước Tiêu Dương đã nhờ Bạch Húc Húc gửi thư cho Dương Hoàn Nghị, hẹn cậu ta gặp mặt ở đây.

Dương Hoàn Nghị nhìn quét bốn phía, không khỏi cau mày, cuối cùng ánh mắt không tự chủ được nhìn sang nam sinh đang nhắm mắt bên cạnh.

- Tới rồi à? Một giọng nói vang lên.

Dương Hoàn Nghị không khỏi giật mình, thốt lên:

- Thuật dị dung.

Cậu ta nhận ra được giọng của Tiêu Dương.

Tiêu Dương mở mắt, ngồi thẳng dậy, bất đắc dĩ nhún vai cười khổ:

- Dương huynh, chắc anh có thể hiểu được lý do.

Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Dương Hoàn Nghị lộ ra nụ cười:

- Hiện tại, danh tiếng của anh không chỉ ở đại giang nam bắc, mà thậm chí còn lan truyền trong giới y học toàn thế giới, không còn là bảo vệ cổng nhỏ bé trước kia.

- Vậy còn anh?

Tiêu Dương đột nhiên hỏi ngược lại:

- Trung tâm trận gió lốc ở Minh Châu này tuyệt đối không chỉ có mình tôi.

Thần sắc của Dương Hoàn Nghị vẫn không thay đổi, chậm rãi tiến lên, nhìn hoa sen héo rũ đằng trước, trâm giọng nói:

- Tôi biết, bây giờ anh còn có thân phận Thiên Tử Các Viêm Hoàng. Hơn nữa còn đang tiếp nhận một nhiệm vụ quan trọng. Nhưng mà...

Dương Hoàn Nghị xoay mặt lại nhìn Tiêu Dương:

- Tại sao anh lại tìm tôi? Bởi vì tôi mang thuộc tính Hỏa trong người? Thuộc tính giả ẩn núp trong Phục Đại cũng không chỉ một mình tôi.

- Bởi vì anh họ Dương, còn có...

Tiêu Dương mỉm cười thần bí, cổ tay khẽ đảo, hai miếng ngọc bội xuất hiện trong lòng bàn tay:

- Nó.

Bên trên ngọc bội có ghi một chữ Hoàn.

- Thiên Cơ Âm Dương Bội?

Dương Hoàn Nghị biến sắc, lập tức thốt ra, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, ánh mắt lộ vẻ khó tin:

- Anh có thể thu thập được miếng ngọc bội đã bị phá vỡ này được sao?

Tiêu Dương mỉm cười nhìn Dương Hoàn Nghị:

- Dương huynh, bây giờ anh đã thừa nhận thân phận của mình rồi à?

Lúc này Dương Hoàn Nghị mới ý thức được mình lỡ lời.

Nhưng việc Tiêu Dương xuất ra miếng ngọc bội thật sự làm cho Dương Hoàn Nghị quá mức chấn kinh. Hắn như thế nào cũng không ngờ tới, một miếng ngọc bội đã bị vỡ mười lăm năm, sớm đã không biết kết cục ra sao, lại còn có thể tái hiện nhân gian một lần nữa.

Hơn nữa, khối ngọc bội này đối với Dương Hoàn Nghị mà nói thì thật sự rất quan trọng.

Lúc này, Dương Hoàn Nghị nôn nóng nhìn chằm chằm ngọc bội, cả người không khỏi run rẩy, thì thào:

- Thiên Cơ Âm Dương Bội. Thiên Cơ Môn có hy vọng phục hưng rồi.

Tiêu Dương nắm chặt lòng bàn tay, ngọc bội biến mất. Dương Hoàn Nghị mới hoàn hồn trở lại, trịnh trọng nhìn Tiêu Dương, ánh mắt kiên định, cầu khẩn:

- Tiêu Dương, anh có thể giao ngọc bội cho tôi không? Tôi có thể trả bằng bất cứ giá nào.

Hai người đối mặt nhau.

Chỉ một lát sau.

Tiêu Dương lãnh đạm cười khẽ:

- Nếu anh thật sự là đứa con mồ côi của giáo sư mười lăm năm trước, khối ngọc bội này vốn nên vật quy nguyên chủ.

Nghe xong, ánh mắt Dương Hoàn Nghị không khỏi hiện lên sự phức tạp.

- Nhưng tôi nghĩ, chuyện như vậy hẳn không đơn giản.

Tiêu Dương nắm chặt tay có ngọc bội bên trong, nói tiếp:

- Theo lời đồn, ngọc bội là vật chứng duy nhất còn lưu lại có thể chứng minh thân phận con trai của giáo sư. Năm đó nhất định là đã trải qua một trận tranh đoạt kịch liệt, mặc dù ngọc bội đã bị gãy làm hai, nhưng tôi tin rằng, tuyệt đối có người đã nhìn qua khối ngọc bội hoàn chỉnh. Hơn nữa còn có thể dễ dàng đoán ra thân phận của anh.

- Vì nó quá dễ đoán nên mới làm cho người ta nghi ngờ. Tất cả mọi người đều tĩnh mà xem biến.

Tiêu Dương quay đầu lại, một lần nữa đối mặt với Dương Hoàn Nghị:

- Mặc kệ thế nào, tôi cũng biết anh có quan hệ rất lớn với miếng ngọc bội này. Anh hãy mang về đi.

Dương Hoàn Nghị ngẩn ra:

- Anh không muốn biết gì sao?

- Muốn chứ.

Tiêu Dương không chút do dự mà gật đầu:

- Nhưng... đừng quên, ở Thiên Mã Sơn, chúng ta là chiến hữu, là bạn. Tiêu Dương tôi tự hỏi sẽ không lợi dụng ngọc bội để áp chế tình bạn. Huống chi, anh cũng biết thân phận của tôi. Mục tiêu của tôi là hoàn thành nhiệm vụ, lấy được ngọc tỷ truyền quốc. Hẳn sẽ không xung đột với lợi ích của Dương huynh. Nếu Dương huynh muốn, chúng ta có thể hợp tác với nhau.

Dương Hoàn Nghị vẫn nhìn thẳng vào Tiêu Dương, một lát sau liền thở ra, đưa tay tiếp nhận miếng ngọc bội, trâm giọng nói:

- Tiêu Dương, tôi cảm ơn vì anh đã tín nhiệm tôi.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Một khi đã được tôi xem là bạn, tôi sẽ không bao giờ nhìn nhầm.

Ánh mắt Dương Hoàn Nghị lộ ra sự cảm kích, nửa ngày sau mới nói:

- Kỳ thật, nếu muốn tìm ngọc tỷ truyền quốc, Thiên Cơ Âm Dương Bội chính là điểm mấu chốt. Nhưng Thiên Cơ Âm Dương Bội bị gãy này nếu rơi vào tay người khác, cũng tương đương với miếng gạch vụn mà thôi.

- Thiên Cơ Âm Dương Bội?

Tiêu Dương giật mình, trong đầu nhớ lại ánh sáng màu xanh sau khi hợp hai miếng ngọc bội lại, dường như có một khí tức huyền ảo nào đó:

- Chẳng lẽ ngọc bội này có hai khối? Tiêu Dương đột nhiên hỏi.

- Không sai. Thiên Cơ Âm Dương Bội quả thật có hai khối. Hơn nữa còn là chí bảo trấn phái của Thiên Cơ Môn.

Dương Hoàn Nghị nói, tay nắm chặt ngọc bội:

- Một khối là năm đó cha của tôi khắc lên chữ Hoàn, sau đó vứt ra bên ngoài, dẫn phát một hồi gió tanh mưa máu.

- Cha?

Ánh mắt Tiêu Dương mở to:

- Anh thật sự là đứa con mồ côi của giáo sư mười lăm năm trước?

Nhưng Tiêu Dương đồng thời cũng cảm nhận được gần đám hoa sen có khí tức nào đó.

Có người đang ẩn núp nghe lén xung quanh.

Nhưng Tiêu Dương còn chưa kịp có cử động gì, Dương Hoàn Nghị đã lắc đầu.

- Không phải.
Bình Luận (0)
Comment