Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 424 - Chương 425: Cô Hãy Phụ Trách Bảo Vệ Tôi Nhé

Chương 425: Cô hãy phụ trách bảo vệ tôi nhé Chương 425: Cô hãy phụ trách bảo vệ tôi nhéChương 425: Cô hãy phụ trách bảo vệ tôi nhé

Nghe hỏi, Vạn Pháp ngẩn ra, nghi hoặc đánh giá Tiêu Dương vài lần, không nhịn được hỏi dò:

- Tiêu Dương, anh thật sự không hiểu gì về Kiếm Tôn sao?

Tiêu Dương gật đầu.

- Ngay cả bốn chữ Nhất mạch Kiếm Tôn, tôi cũng chỉ vừa mới biết từ miệng Thần Tiên Môn cách đây một thời gian.

- Sao? Anh đã đụng độ với đệ tử Thần Tiên Môn sao?

Vạn Pháp biến sắc, gấp giọng hỏi:

- Bọn họ có nhận ra võ học trên người anh không?

- Có.

Tiêu Dương gật đầu.

- Nguy rồi, sắp xảy ra việc lớn rồi.

Sắc mặt Vạn Pháp trắng bệch. Một sát thủ có tố chất tâm lý rất mạnh lại lộ ra vẻ mặt thất thố như vậy, có thể thấy được sự chấn động trong lòng y lúc này.

- ƠI

Tiêu Dương chần chừ một chút rồi lên tiếng:

- Nhưng bọn họ chết hết rồi.

- Đã chết?

Vạn Pháp rúng động, vội vàng hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiêu Dương, sự việc trọng đại, thậm chí liên quan đến sinh tử tôn vong của Kiếm Tôn, tôi hy vọng có thể biết rõ hơn.

Tiêu Dương nhìn thần sắc ngưng trọng của Vạn Pháp, trâm tư cả nửa ngày, cũng không giấu diếm, đem những gì phát sinh ở thủ đô với Thần Tiên Môn nói ra một lượt.

- Ở Trường Thành, tất cả các đệ tử Thần Tiên Môn đều bị diệt sát. Chuyện này chỉ có tôi và Thẩm Thiên Vân biết. Mà người cuối cùng của Thần Tiên Môn là do y giết để diệt khẩu. Tôi nghĩ, y tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.

- Tốt, giết rất tốt.

Tiêu Dương nói xong, Vạn Pháp đột nhiên không kiêng nể gì mà cười rộ lên, ánh mắt có chút thống khoái không nói nên lời.

Rõ ràng, hận ý của y đối với Thần Tiên Môn đã xâm nhập vào xương cốt.

- Chẳng lẽ Kiếm Tôn nhất mạch có huyết hải thâm cừu với Thần Tiên Môn?

Tiêu Dương hỏi, trong đầu xẹt qua hình ảnh ở thủ đô. Khi Thân Tiên Môn xem hắn là Kiếm Tôn nhất mạch, sát ý không hề có chút che giấu.

- Thù không đội trời chung.

Hận ý Vạn Pháp bắn ra, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Anh có biết, Kiếm Tôn nhất mạch im lặng trăm năm, thậm chí suýt chút nữa bị diệt tuyệt, toàn bộ là do bọn chúng ban tặng.

Tiêu Dương giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vạn Pháp, chờ y tiếp tục nói.

Ngực Vạn Pháp phập phồng vài cái, sau đó nói:

- Trăm năm trước, Kiếm Tôn nhất mạch là hộ long thế gia đứng đầu. Thực lực thậm chí còn cao hơn những thế gia còn lại, được nhiều người ủng hộ, phong quang vô hạn.

- Đáng tiếc, chính vì danh tiếng của Kiếm Tôn nhất mạch quá lớn, mới dẫn đến đám tiểu nhân đố ky ám toán.

Vạn Pháp nắm chặt tay, trâm giọng nói:

- Một âm mưu diệt môn đã được hình thành, chẳng biết từ lúc nào đã theo dõi Nhất mạch Kiếm Tôn.

- Trăm năm trước, trong một đêm, đại bộ phận người của Nhất mạch Kiếm Tôn đều bị trúng kỳ độc. Và cũng đêm hôm đó suýt chút nữa đã làm cho Kiếm Tôn nhất mạch tan thành mây khói.

Trong giọng nói của Vạn Pháp mang theo sự tức giận:

- Khi Kiếm Tôn nhất mạch gặp biến cố, Thần Tiên Môn, còn có những thế gia hộ long khác, đã liên hợp tấn công Kiếm Tôn nhất mạch.

- Trận chiến đó đã có tính toán, hơn nữa người của Kiếm Tôn nhất mạch đã trúng kỳ độc, thực lực không thể phát huy, cơ hồ sắp phải chịu cảnh diệt môn. Nhưng mặc dù bọn họ muốn một lần vất vả, cả đời nhàn nhã, nhưng dù sao cũng là thế gia hộ long đứng đầu, thực lực vốn đã rất mạnh, cuối cùng nhờ cao tâng của tông môn liêu chết huyết chiến, rốt cuộc đã có được một số đệ tử Kiếm Tôn thoát được ra ngoài.

- Bắt đầu từ hôm đó, đệ tử Nhất mạch Kiếm Tôn rơi vào sự đuổi giết âm thâm của những hộ long thế gia khác và Thần Tiên Môn, lang bạc kỳ hồ, mai danh ẩn tích những trăm năm.

Lời nói mặc dù không nhiều lắm, nhưng Tiêu Dương vẫn cảm nhận rõ ràng hận ý trong lòng Vạn Pháp.

Hoặc, trong lòng mỗi đệ tử Nhất mạch Kiếm Tôn đều tồn tại mối hận này.

Chi cừu diệt môn, khuất nhục trăm năm.

- Trăm năm tu thân dưỡng tính, cho đến hôm nay, Nhất mạch Kiếm Tôn đã dùng một loại hình thức khác để sinh tôn. Hơn nữa còn từng bước khôi phục thực lực.

Vạn Pháp thở ra một hơi:

- Chỉ là, đả kích mang tính hủy diệt năm đó đã khiến cho Kiếm Tôn nhất mạch bị thương rất lớn. Lúc đó, Kiếm Tôn cơ hồ suy sụp toàn bộ, thậm chí còn có một số tuyệt học cao thâm còn chưa kịp kế thừa, ví dụ như Ngũ Hành kiếm pháp.

Vạn Pháp nhìn Tiêu Dương một chút rồi nói tiếp:

- Ngũ Hành Phúc Thủy Kiếm được kế thừa tương đối đầy đủ, nhưng vẫn còn chưa kịp tiếp thu những khẩu quyết đạt đến cảnh giới cao nhất, chứ đừng nói đến những tuyệt học khác.

Nói đến đây, ánh mắt Vạn Pháp nhìn Tiêu Dương, không tự chủ được mà hiện lên sự khát vọng.

Từ lúc nghe Tiêu Dương nói ra chín chữ khẩu quyết của Ngũ Hành Phúc Thủy Kiếm, Vạn Pháp đã tự hỏi không biết trên người hắn còn mang theo khẩu quyết nào nữa không.

Tiêu Dương nói:

- Khẩu quyết đó là do sư tôn truyền cho tôi. Nhưng ông không đề cập đến chuyện của Nhất mạch Kiếm Tôn. Một khi đã nói dối, sẽ có vô số lời nói dối khác để che giấu.

Nếu đã đưa ra một "sư tôn" để lừa gạt, Tiêu Dương dứt khoát sẽ dùng nó nhiều lần.

- Trận chiến năm đó quá mức đột ngột, căn bản chưa kịp phản ứng thì đã nhà hủy người vong.

Vạn Pháp thở dài một tiếng:

- Những người may mắn tránh thoát được kiếp nạn, bởi vì phải tránh né sự đuổi giết của hộ long thế gia, căn bản không dám nói ra chuyện Nhất mạch Kiếm Tôn. Bởi vì, ngoài Thần Tiên Môn, tham dự cuộc ám toán năm đó không chỉ có năm ba hộ long thế gia. Chỉ là lúc đó bọn họ che giấu thân phận, ngoại trừ mấy nhà ra mặt, còn lại thì ẩn bên trong. Cho nên, chúng tôi không dám thỉnh cầu những hộ long thế gia khác bảo vệ, tránh rơi vào miệng cọp.

- Khó trách, ngay cả Các lão của Thiên Tử Các cũng không biết nguyên nhân Kiếm Tôn nhất mạch mất tích thần bí trăm năm như vậy.

- Anh là người của Thiên Tử Các?

Vạn Pháp hỏi.

Tiêu Dương gật đầu.

- Thật là tốt khi có mối quan hệ với Thiên Tử Các.

Vạn Pháp trầm giọng nói:

- Hơn nữa, ngàn vạn lần đừng xem thường thực lực của Thiên Tử Các. Lực lượng của nó không hề thua kém hộ long thế gia. Nếu có thể nhờ Thiên Tử Các giúp đỡ, Nhất mạch Kiếm Tôn có thể sẽ an toàn hơn bây giờ.

- Vạn Pháp huynh.

Tiêu Dương chần chừ một chút rồi hỏi:

- Thực lực của Kiếm Tôn Nhất mạch so với Thần Tiên Môn thì như thế nào?

Vạn Pháp cười khổ:

- Tôi biết anh sẽ hỏi điêu này, nhưng đáp án có thể không như anh đã nghĩ. Hiện tại, thực lực tổng hợp của Nhất mạch Kiếm Tôn, nếu đối kháng chính diện với Thần Tiên Môn, không thể nghi ngờ là trứng chọi đá.

Dừng lại một chút, Vạn Pháp hỏi tiếp:

- Tiêu Dương, anh chuẩn bị khi nào thì quay vê Kiếm Tông?

Vạn Pháp nghĩ, Tiêu Dương nhất định là đệ tử của một tiền bối nào đó còn sống sót sau trận chiến năm đó, tất nhiên sẽ phải quay vê nhận thức tổ tông.

Tiêu Dương trầm ngâm cả nửa ngày, sau đó đó:

- Sau buổi tuyên truyền rồi nói sau. Bây giờ thế cục ở Minh Châu không cho phép tôi phân thân. Hơn nữa, tôi phải hỏi ý sư tôn đã.

- Cũng đúng.

Vạn Pháp gật đầu, hỏi ngược lại:

- Anh là vì chuyện của ngọc tỷ truyền quốc. Trong hiệp nghị của Thiên Tử Các với các hộ long thế gia, rất nhiều chuyện sẽ không can thiệp vào, kể cả chuyện tranh đoạt ngọc tỷ truyền quốc. Cho nên, anh không cần lo lắng có thế lực hộ long thế gia đến tham dự tranh đoạt. Chủ yếu anh cần ứng phó với hội dị thuật và thế lực nước ngoài mà thôi.

Khuôn mặt cứng ngắc của Vạn Pháp nhếch lên:

- Theo tôi thấy, đám người này muốn kiếm chỗ tốt trên người anh còn khó hơn lên trời.

- Nhưng...

Vạn Pháp dừng một chút rồi nói:

- Tiêu Dương, vì tránh đụng độ với người của hộ long thế gia, anh tốt nhất nên tận lực che giấu võ học Kiếm Tôn nhất mạch của mình. Nếu không, anh sẽ rước phiền phức rất nhiều.

Tiêu Dương gật đầu.

Vạn Pháp nhìn cô gái mặc áo xanh, tướng mạo xinh đẹp đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, hai mắt nhắm chặt.

- Tang Tang sư muội sợ rằng sắp đột phá rồi.

Ánh mắt Vạn Pháp hiện lên sự hâm mộ, dường như nhớ đến chuyện gì quan trọng, vội vàng nói:

- Tiêu Dương, tôi nghĩ những ngày này anh đang thiếu người hỗ trợ.

- Anh muốn giúp tôi?

Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên. Nếu có cao thủ như Vạn Pháp trợ giúp, quả thật rất có tác dụng quan trọng đối với thế cục bây giờ.

- Không phải.

Vạn Pháp bật cười:

- Tôi phải trở vê Kiếm Tông một chuyến, báo cáo về chuyện của anh, còn có chuyện của Thần Tiên Môn. Ý của tôi là để Tang Tang sư muội ở lại. Thực lực của cô ấy không thua kém gì tôi.

Vạn Pháp nói:

- Cứ quyết định như vậy đi.

Lời nói vừa dứt, thân ảnh liền lóe lên rồi biến mất.

- Cấp bách như vậy sao?

Tiêu Dương thì thầm một tiếng, sau đó nhìn Diệp Tang ở phía trước, một lát sau liên mỉm cười:

- Thiên phú của cô gái này không tồi. Nhưng quan trọng là cô ấy có thuộc tính Huyễn, dùng tốt hơn một sát thủ lạnh băng băng như Vạn Pháp.

Tiêu Dương bước đến gần Diệp Tang. Càng đến gần, hắn càng cảm nhận được một sự nhẹ nhàng khoan khoái đến tận tim gan.

Dưới ánh nắng chói chang, một giọt nước bỗng nhiên bắn ra, rồi biến mất.

Diệp Tang mở mắt, ánh mắt mơ hồ như có dòng nước chảy qua.

Trong nháy mắt, đôi mắt không pha trộn hỗn tạp này đột nhiên bao trùm một tâng hàn khí, cũng không phải là bẩm sinh, mà hoàn cảnh của một sát thủ trường kỳ khiến cho cô phải tạo nên một tấm chắn để che giấu tâm trạng của mình.

- Vạn sư huynh đâu?

Diệp Tang đảo mắt tìm kiếm.

- Anh ấy nói có chuyện quan trọng phải trở vê Kiếm Tông một chuyến, bảo cô lưu lại chỗ này. Tiêu Dương hàm súc mời Diệp Tang ở lại hỗ trợ. Quả thật, có quá nhiêu chuyện cần làm, khiến Tiêu Dương không thể phân thân được. Mà Diệp Tang chính là một sự lựa chọn giúp đỡ tuyệt vời.

- Tôi đoán được anh ấy sẽ đi.

Diệp Tang nói một câu, hoàn toàn không đáp lại câu nói của Tiêu Dương, xem như đã đồng ý.

- Tại sao?

Tiêu Dương tò mò hỏi.

- Sát thủ Thiên Huyễn và Vạn Pháp luôn có những nhiệm vụ giống nhau nhưng không bao giờ hợp tác với nhau. Bởi vì quan hệ giữa chúng tôi là quan hệ cạnh tranh. Trước đây, thực lực của chúng tôi ngang nhau. Còn bây giờ tôi đã đột phá, nếu anh ấy còn ở đây, tôi khẳng định sẽ đánh cho anh ấy một trận.

Lời nói hời hợt nhưng không khỏi làm Tiêu Dương ớn lạnh.

Tang Tang sư muội này là một người có khuynh hướng bạo lực.

- Tang Tang sư muội, không ngại thì xuất kiếm chứ?

Tiêu Dương duy trì sự bình tĩnh mà chuyển đề tài.

Diệp Tang biết, Tiêu Dương đang muốn biết thu hoạch của việc đột phá lần này.

Cũng không từ chối. Dù sao, cũng nhờ khẩu quyết của Tiêu Dương, cô mới có thể giác ngộ mà đột phá lúc này.

Tách.

Kiếm quang nhẹ dựng lên. Nước và ánh nắng mặt trời tạo thành một hình ảnh tương giao đến khó tin. Giọt nước không bốc hơi dưới ánh nắng mặt trời, mà xoay tròn xung quanh thân kiếm, giống như có một sự liên kết thần bí.

- Nạp bách xuyên, dung thiên kiếm, phá vạn lãng.

Sau khi đợi Diệp Tang thu kiếm, Tiêu Dương mỉm cười, ánh mắt lộ ra sự tán thưởng;

- Tang Tang sư muội, cô đã chạm đến cánh cửa của một cảnh giới, việc thi triển Ngũ Hành Phúc Thủy Kiếm mạnh nhất sẽ nằm trong tâm tay.

Gương mặt Diệp Tang không chút thay đổi, nhưng ở sâu trong ánh mắt lại che giấu một khát vọng.

- Tang Tang sư muội, nếu cô đã ở lại, chi bằng san sẻ công việc giúp tôi chứ?

Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi nói:

- Giúp tôi bảo vệ một người.

- Tiểu thư Quân gia, Quân Thiết Anh.

Diệp Tang trực tiếp lên tiếng.

- Không sai.

Mặc dù đã phân phó đám người Lý Bái Thiên bảo vệ Quân Thiết Anh, nhưng dù sao bọn họ cũng là nam, cũng khó mà bảo vệ chu toàn cho Quân Thiết Anh. Còn Diệp Tang, thực lực của cô đủ để làm chuyện này.

- Cô ta là mục tiêu của tôi.

Lời nói của Diệp Tang làm Tiêu Dương phải kinh hãi, không khỏi mở to mắt;

- Cái gì?

Trong đầu Tiêu Dương xẹt qua một suy nghĩ: - Chẳng lẽ sát thủ mà Quân tam trưởng lão mời đến chính là Tang Tang sư muội và Vạn Pháp huynh?

- Không sai.

Cái này đúng là chó ngáp phải ruồi.

Tiêu Dương thật không biết nên mắng Quân tam trưởng lão đã mời sát thủ cao như vậy đến ám toán một cô gái trói gà không chặt, hay là nên khích lệ ông ta trực tiếp thuê người của Kiếm Tôn xuất hiện bên cạnh hắn.

- Trước mắt, Quân Thiết Anh sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Khi tôi và Vạn Pháp huynh còn chưa chính thức từ bỏ nhiệm vụ, không có bất kỳ sát thủ nào dám đối phó Quân Thiết Anh trước mặt chúng tôi đâu.

Diệp tang lãnh đạm lên tiếng.

Đây chính là lực uy hiếp của sát thủ cấp cao.

- Cũng tốt.

Tiêu Dương mỉm cười. Trầm ngâm cả nửa ngày, hắn liền mừng rỡ, sau đó ngại ngùng nói:

- Đã như vây, cô hãy phụ trách bảo vệ tôi nhé.
Bình Luận (0)
Comment