Chương 424: Tang Tang sư muội
Chương 424: Tang Tang sư muộiChương 424: Tang Tang sư muội
Danh hiệu "hoàng đế côn đồ' trong thời gian ngắn được vô số người tiếp nhận. Khi đoạn video được post lại cũng giữ nguyên tiêu đề.
Hoàng đế côn đồ giới trung y Viêm Hoàng.
Không ít người bị câu nói của Tiêu Dương làm cho sợ ngây người.
- Phụt.
Trụ sở Thiên Tử Các Viêm Hoàng tại Minh Châu. Lam Chấn Hoàn vừa mới nhấp một ngụm nước, thuận tay mở tivi, nhất thời trên tivi đang phát lại đoạn băng phỏng vấn.
Tròng mắt đột nhiên mở to, có cảm giác trời đất quay cuồng.
- Đây chính là "đã tận lực hạ thấp" mà thằng nhãi đó nói sao?
Lam Chấn Hoàn đã có thể tưởng tượng câu nói này của Tiêu Dương nhất định sẽ gây nên một con sóng lớn cho hai nước như thế nào.
Khiếp sợ trôi qua.
Lam Chấn Hoàn nuốt nước miếng, bình ổn tâm trạng, tiếp tục nhìn lên màn hình tivi, dở khóc dở cười:
- Cũng may mà mình đã sớm đoán được tên nhãi này sẽ không dễ dàng thu mình như vậy nên đã có sự chuẩn bị. Bằng không, còn không bị hắn hãm hại sao?
Chỉ là sự kiêu ngạo của Tiêu Dương đã vượt qua sở liệu của Lam Chấn Hoàn.
- Sự việc đã đến nước này, chỉ có thể đánh cờ với đảo quốc một phen thôi.
Lam Chấn Hoàn thở ra một hơi, bước đến bên cạnh cửa sổ, phóng mắt nhìn ra xa:
- Có lẽ, phải xuất ra loại gia hỏa không hợp lẽ thường như Tiêu Dương mới có thể đối phó lại thứ dân tộc không biết xấu hổ, hành động tỉ tiện như vậy.
Đây tuyệt đối là một tin tức đáng giá nhất để truyền thông truyền tải đi trong ngày hôm nay.
Tất cả các tờ báo lớn đều tranh thủ đăng đoạn băng phỏng vấn này.
Ai này đều dùng tốc độ như nhau để dẫn phát một trận sôi trào ở đại địa Thần Châu.
Giữa trưa, toàn bộ sân trường Phục Đại đều náo nhiệt hẳn lên.
- Haha, đây chính là phong phạm của Tiêu ca chúng ta.
Tổ gác cổng mở đầu.
- Đẹp trai. Tiêu đại gia vô cùng đẹp trai.
Rất nhiều nữ sinh kêu lên.
- Đối mặt với câu trả lời của hoàng đế côn đồ chúng ta, đảo quốc sẽ đáp trả như thế nào?
Trong lúc mọi người đang suy đoán, không ai chú ý đến, Tiêu đại gia đang đứng trên sân thượng một căn lầu dạy học, thân ảnh thẳng tắp như bút, mái tóc phiêu dật theo gió.
Chắp tay mà đứng.
Vốn đã hẹn sẽ trực tiếp gặp mặt, nhưng bởi vì tình huống ngày hôm nay, nếu Tiêu Dương xuất hiện tại cổng trường, sợ rằng sẽ bị bao vây mà không thoát ra được. Vì thế, hắn đã lưu lại một ký hiệu ở cổng, sau đó một mình lên đây. Hắn cho rằng sát thủ Vạn Pháp nhất định có thể tìm được chỗ này.
Một thân ảnh hắc y lặng yên xuất hiện phía sau Tiêu Dương, khuôn mặt lãnh khốc, hai mắt phảng phất một đạo phong hàn, bắn ra hàn quang lợi hại, cả người giống như một thanh lợi kiếm toát ra khỏi vỏ, sắc bén cực kỳ.
Sát thủ Vạn Pháp.
- Tôi đến rồi.
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng vang lên.
Tiêu Dương xoay người lại, lãnh đạm cười:
- Anh đến muộn rồi.
Cổ tay Vạn Pháp khẽ động, rút trường kiếm ra khỏi vỏ:
- Nếu đã đến muộn, chi bằng tôi lãnh giáo anh vài chiêu.
Hưu.
Không đợi Tiêu Dương đáp lại, mũi chân sát thủ Vạn Pháp đã điểm xuống mặt đất, thân nhẹ như yến lao thẳng về phía trước, trường kiếm trong tay phát ra quang mang chói mắt, giống như cầu vồng vẽ một cái.
Vạn Pháp đột nhiên biến mất.
- Kiếm ẩn?
Tiêu Dương nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thân thức trải rộng.
Ánh mặt trời chiếu xuống chói chang, nung nóng cả không gian.
Gió cũng mang theo hơi nóng.
Bỗng nhiên, một luông mát lạnh xuất hiện đằng sau.
Chẳng khác nào một cơn gió nhẹ mùa hè, khiến người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
Giữa lúc nóng bức như vậy mà xuất hiện cảnh tượng này, nhất định không phải là do tưởng tượng ra. Nhưng vẫn có vài phân tác dụng mị hoặc, khiến người ta không tự chủ được mà hưởng thụ một trận tẩy lễ mát lạnh này.
Hai mắt Tiêu Dương đột nhiên mở ra.
- Ngũ hành Phúc thủy kiếm.
Sau lưng chính là một mũi kiếm sắc bén vô cùng.
Một khi chính thức đắm chìm trong ý cảnh, nghênh đón tiếp theo chính là tử vong.
Cước bộ nhẹ nhàng tránh sang một bên, giống như quý phi say rượu, phiêu nhiên tự đắc.
Sau mấy lần đột phá tâm cảnh, Tiêu Dương vận dụng Quý phi say rượu càng thêm dễ dàng. Biểu hiện say rượu nhưng ý thức lại không say, tiến vào một trạng thái cực kỳ mơ hồ, vô cùng nhạy cảm với công kích bên ngoài. Một kiếm kích đến nhưng chung quy vẫn vô tư tránh được.
Tiêu Dương hôm nay có thể nói là đã nắm giữ được tinh túy của Quý phi say rượu.
Nếu thi triển lại Thiên Thu Giai Nhân, tuyệt đối không chỉ huyễn hóa ba mươi ảo ảnh mà thậm chí còn nhiều hơn. Đương nhiên, khoảng cách đối với cảnh giới cao nhất, có thể lập tức biến ảo thành hàng ngàn tư thái khác nhau, đồng thời có được năng lực công kích vẫn còn chênh lệch rất lớn.
Quý phi say rượu vốn là một thân pháp chỉ dùng để tránh né. Nhưng về sau, nó đã trở thành một thủ đoạn công kích tuyệt thế.
Vùi
Vùi! VùI
Dưới ánh mặt trời chói chang, từng giọt nước phạn xạ ánh nắng mặt trời thỉnh thoảng thoáng hiện rồi lập tức tan biến. Phúc thủy lạc kiếm, ban đầu, kiếm chiêu vẫn nhẹ nhàng như suối chảy. Nhưng theo thời gian, tốc độ xuất kiếm càng lúc càng dồn dập, tư thái kiếm chiêu cũng càng thêm mãnh liệt.
Như sông dài đổ xuống ngàn dặm.
Như biển lớn cuộn ngàn con sóng.
- Đáng tiếc, hỏa hầu vẫn chưa đủ.
Cước bộ Tiêu Dương nhẹ nhàng, thân ảnh vừa tránh né vừa vỗ ra một chưởng, đẩy lùi kiếm quang, lạnh nhạt lên tiếng:
- Nếu có thể đạt đến như biển cả, nạp bách xuyên, dung thiên kiếm, phá vạn lãng, nhất định sẽ phát huy uy lực của Ngũ hành Phúc thủy kiếm đến mức tận cùng.
Dứt lời, tốc độ huy kiếm của Vạn Pháp có chút kêm hãm.
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên, thân ảnh quỷ dị tránh sang một bên, sau đó ra tay nhanh chóng.
Bốp.
Tay không chộp dao sắc.
Kiếm quang đột nhiên biến mất.
Tiêu Dương tay cầm trường kiếm, thân ảnh bay về sau ba thước, khoát tay chặn phía trước, cười nói:
- Được rồi, sát thủ Thiên Huyễn.
- Nạp bách xuyên, dung thiên kiếm, phá vạn lãng.
Thân ảnh hắc y phía trước thừ người ra nhớ kỹ chín chữ này, ánh mắt càng lúc càng sáng, dường như đang lĩnh ngộ điều gì, thậm chí không phát giác ra được kiếm của mình đã bị Tiêu Dương cướp đi, nhưng khi nghe Tiêu Dương nói đến hai chữ "Thiên Huyễn", khuôn mặt hắc y nhân không khỏi càng thêm chấn kinh, nhìn Tiêu Dương hỏi:
- Tại sao anh biết?
Cô tự hỏi mình không hề lộ ra bất cứ sơ hở nào.
Tiêu Dương bật cười, ném trường kiếm về phía trước. Sau khi đối phương tiếp được, liền lãnh đạm nói:
- Mặc dù tối qua tôi giao thủ không nhiều với sát thủ Vạn Pháp, nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Sát thủ Vạn Pháp am hiểu Ngũ hành ngự phong kiếm, nhưng tuyệt đối không thể thi triển Ngũ hành phúc thủy kiếm đến mức như thế này.
- Mặc dù cô hóa trang rất giỏi, thậm chí giọng nói cũng chẳng có gì khác, nhưng khi cô toàn lực thi triển Ngũ hành Phúc thủy kiếm, khí tức mang âm khí nhiều hơn, thiếu đi dương khí của một người nam.
- Thứ ba, sát thủ Thiên Huyễn và Vạn Pháp đều là Song Sát, từ trước đến nay đều qua lại cùng một chỗ. Tôi chỉ dựa theo suy luận bình thường mà nói, cô chính là sát thủ Thiên Huyễn cũng là thuận lý thành chương.
- Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng.
Tiêu Dương liếc mắt nhìn ra xa: - Khí tức của sát thủ Vạn Pháp ở bên kia. Không thể nào trên đời này lại có hai sát thủ Vạn Pháp.
Nghe tiếng, quả nhiên có một hắc y nhân khác bước ra từ hướng tâm mắt Tiêu Dương nhìn sang.
- Sư muội, tôi đã nói rồi, Tiêu Dương tuyệt đối có khả năng nhìn ra được cải trang của cô.
Vạn Pháp quay sang nói với Thiên Huyễn bên cạnh, sau đó mang theo vài phần kính nể mà nhìn Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, tôi đối với anh càng lúc càng hiếu kỳ. Trong số những đệ tử của Kiếm Tôn, có thể phát huy Quý phi say rượu đến trình độ như anh chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tiêu Dương thản nhiên cười, nhìn Thiên Huyễn:
- Cô không định để cho tôi nói chuyện với hai Vạn Pháp chứ?
Nghe xong, sát thủ Thiên Huyễn liền giật mình, cánh tay vung lên, không gian quỷ dị rung lên một chút. Khi Tiêu Dương định nhãn nhìn lại, không khỏi thừ người ra, ánh mắt đồng thời hiện lên chút sợ hãi.
Đứng trước mặt hắn là một bóng hình xinh đẹp mặc bộ quần áo màu xanh lam, duyên dáng yêu kiều, gương mặt tuyệt mỹ mang theo chút lãnh diễm. Nếu để như vậy mà đi ra ngoài, ai có thể nghĩ đến đây chính là sát thủ Thiên Huyễn người nào nghe đến cũng phải biến sắc.
Hơn nữa, tốc độ "biến thân" khó tin như vậy làm cho Tiêu Dương có chút líu lưỡi.
Đây chính là thuộc tính Huyễn. Sát thủ Thiên Huyễn dường như nhìn thấy được ánh mắt khiếp sợ nhiều hơn nghi hoặc của Tiêu Dương, liền lên tiếng:
- Có thể lập tức huyễn hóa ra bất cứ kẻ nào, bao gồm trang phục, khí tức và giọng nói.
Ngoại trừ cổ võ giả thì chính là thuộc tính giả.
Tiêu Dương đã bình thường trở lại, ánh mắt hiện lên sự hâm mộ. Thuộc tính "huyễn" thần kỳ như vậy, nếu hắn có được thuộc tính như thế, chẳng phải có thể tùy thời huyễn hóa ra một nữ sinh đến nhà tắm nữ hay sao?
- Lời đầu tiên, tôi xin giới thiệu một chút.
Lúc này, Vạn Pháp ở một bên trầm giọng nói:
- Tôi họ Vạn, tên có một chữ Pháp.
Nghe lời giới thiệu này, Tiêu Dương trực tiếp bỏ qua.
- Sư muội...
Vạn Pháp dừng lại, thấy sư muội cũng không có ý cản mình, tiện đà nói tiếp:
- Họ Diệp, tên một chữ Tang.
- Ừm, Tang Tang sư muội.
Tiêu Dương gật đầu lên tiếng.
Sát thủ Vạn Pháp lãnh khốc ở một bên nhất thời không biết nói gì. Người này tiến vào trạng thái nhanh quá đi.
- Tôi có một vấn đề.
Diệp Tang bình thường không phải là người thích nói chuyện. Nhưng vấn đề này quan trọng, không thể không chủ động hỏi được.
- Nạp bách xuyên, dung thiên kiếm, phá vạn lãng. Chín chữ này có lai lịch gì? Tiêu Dương giật mình nhìn Diệp Tang. Dường như Diệp Tang chưa bao giờ nghe qua chín chữ này. Nhưng Tiêu Dương xác thực đã nhìn thấy chín chữ đó trong bí điểm Ngũ hành phúc thủy kiếm.
Trâm tư cả nửa ngày, Tiêu Dương nghiêm túc nói:
- Tang Tang sư muội, đây là sư tôn của tôi nói với tôi. Lão nhân gia đã từng nói qua, chín chữ này chính là yếu quyết để đạt giới cảnh giới tối cao của Ngũ hành phúc thủy kiếm.
Diệp Tang cái hiểu cái không gật đầu, thần sắc lâm vào trầm tư.
Tiêu Dương quay sang nhìn Vạn Pháp, hai người vô thanh vô tức dời bước sang hướng khác, không quấy rầy Diệp Tang suy nghĩ.
- Vạn Pháp huynh, trước tiên anh hãy nói với tôi về chuyện của Kiếm Tôn nhất mạch đi.
Tiêu Dương có chút không chờ đợi được mà lên tiếng.