Chương 438: Nghìn cân treo sợi tóc
Chương 438: Nghìn cân treo sợi tócChương 438: Nghìn cân treo sợi tóc
- Cái gì?
Nghe xong, tinh thân Diệp Tang không khỏi kinh hãi.
- Kinh ngạc lắm sao?
Người đàn ông mặc đồ đen cười ha hả, nhìn chung quanh phòng thí nghiệm một cái, cảm thán nói:
- Kỳ thật, nếu tôi không chính mắt nhìn thấy, tôi cũng không tin được, một con chuột chỉ trong vài giây đã có thể bành trướng gấp mấy lần, giống như toàn bộ tiềm năng sinh trưởng đều kích thích ra ngoài.
Ánh mắt Diệp Tang cũng xẹt qua một chút khiếp sợ.
Không nhịn được thầm nghĩ, nghiên cứu này có chút giống với các công trình nghiên cứu kích thích tiềm năng cơ thể con người ở các quốc gia Châu Âu. Nếu loại chất lỏng này được đưa vào cơ thể người, không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
- Tổ chức Huyết Dạ không ngờ lại âm thầm tiến hành cuộc thí nghiệm này ở Minh Châu.
- Có việc gì vậy?
Cô biết, chỉ sợ có người đã phát hiện thi thể nọ. Nhưng cô đã hủy thi diệt tích miệng rộng. Nếu đối phương phát hiện, cùng lắm là một thi thể khác cùng với Tô Tiểu San đã biến mất.
- Nếu thí nghiệm này kết thúc, như vậy thời gian lãnh thưởng của chúng ta lại càng nhanh. Hahah...
Khuôn mặt Diệp Tang vẫn bất động.
- Này, miệng rộng, lẩm bẩm gì đấy?
Trong phòng thí nghiệm, ngoại trừ những bóng người đang bận rộn thì chỉ còn Diệp Tang và người đàn ông mặc đồ đen.
Diệp Tang lẩm bẩm:
Sau khi nghe người bước vào báo cáo lại, sắc mặt Trịnh Thu không khỏi thay đổi.
Người đàn ông kêu một tiếng, ánh mắt hiện lên sự chờ mong:
- Nếu không có cơ hội ngày hôm nay, tầng hâm tuyệt mật này muốn bị phát hiện cũng khó.
Người đàn ông nhìn lướt qua, nhưng biểu hiện vẫn bình tĩnh. Trong mắt của y, tuyệt đối không ai có thể xông vào mật thất. Cho dù có, chính là tự nhận diệt vong.
Người đàn ông mặc đồ đen ngã xuống.
Lúc này, cánh cửa phòng thí nghiệm được đẩy ra. Một người vội vã bước đến chỗ Trịnh Thu.
Cảnh tượng này làm cho rất nhiều bóng người mặc đồ trắng phải giật mình, ánh mắt nhìn Diệp Tang, thân sắc có chút khó hiểu và nghi hoặc.
Một đại đội cấp tốc xông ra ngoài.
Một tiếng bịch trâm đục vang lên.
Lúc này, trên khuôn mặt của Hoàng Phi Ưng đã không còn sự hăng hái như khi vừa từ nước ngoài về. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi sống cuộc sống gò bó như thế này, khuôn mặt vốn trắng trẻo đã đậm thêm vài phần khắc khổ và cương nghị.
- Là tôi. Vốn tưởng rằng mình tuổi trẻ tài giỏi, sau khi tốt nghiệp liên được tập đoàn Hắc Sơn tuyển dụng, giao cho công việc nghiên cứu. Ban đầu thì y cũng không biết là nghiên cứu hạng mục gì, nhưng lại từng bước từng bước dấn sâu vào.
Diệp Tang tranh thủ cơ hội lên tiếng hỏi.
Bởi vì Trịnh Thu đã khống chế người nhà của họ. Đã từng có một giáo sư bãi công không làm, kết quả phải trơ mắt nhìn vợ mình bị làm nhục phải tự vận chết. Cả nhà lớn bé đều bị giết chết.
- Ai tên Hoàng Phi Ưng?
Bên trong phòng thí nghiệm, đầu óc người nào cũng căng thẳng, cực kỳ áp lực.
Bọn họ chỉ có thể không để cho Trịnh Thu biết, tận lực áp chế hạng mục nghiên cứu không thể thành công sớm.
Giết gà dọa khỉ, tất cả mọi người không thể không vì Trịnh Thu mà nghiên cứu hạng mục này.
Mọi người nhìn nhau.
Vất vả lắm mới nắm được cơ hội, muốn phát tin tức ra ngoài cầu cứu. Nghĩ hết biện pháp mới lấy được một chiếc điện thoại di động, nhưng vừa mới nhắn được một nửa đã bị phát hiện. Điều này càng làm cho hy vọng chạy trốn của Hoàng Phi Ưng một lần nữa tan tành.
Tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm này đều biết, một khi thí nghiệm hoàn thành, bọn họ nhất định sẽ bị giết người diệt khẩu.
Nhưng không người nào có dũng khí kháng cự.
Một người bước ra, tháo khẩu trang xuống, chính là Hoàng Phi Ưng.
Sau khi gặp phải tao ngộ, trên người Hoàng Phi Ưng thật sự là có khí tức của một con chim ưng mạnh mẽ.
- Anh là Hoàng Phi Ưng, không, là Hoàng Phi Hồng.
Nhớ lại câu nói trước đó của Tiêu Dương.
Từng người bị gọi ra ngoài đều không có kết quả tốt. Đều do Trịnh Thu bất mãn với công việc.
Chỉ là không nghĩ đến, người lúc này được gọi lại là Hoàng Phi Ưng.
Tất cả mọi người đều biết, trong phòng thí nghiệm này, Hoàng Phi Ưng là người trẻ tuổi nhất, nhưng trong lĩnh vực sinh học, Hoàng Phi Ưng lại có được thực lực ưu tú. Thậm chí có thể đứng vào hàng ngũ nghiên cứu viên hàng đầu thế giới.
Không thể không nói, lĩnh vực mà Hoàng Phi Ưng am hiểu, rất ít người có thể sánh được với y. Trong phòng thí nghiệm, Hoàng Phi Ưng nắm vị trí chủ đạo. Trịnh Thu có thể giết bất cứ người nào, nhưng không thể giết Hoàng Phi Ưng trước khi thí nghiệm được hoàn thành.
Mọi người nhìn Diệp Tang đã huyễn hóa thành "miệng rộng”, còn có người đàn ông mặc áo đen đang nằm trên mặt đất.
Diệp Tang nhìn Hoàng Phi Ưng hoàn toàn giống với tấm ảnh mà Tô Tiểu San đã đưa cho cô. Khi còn ở trên xe, Diệp Tang thông qua Tô Tiểu San đã hiểu rõ đại khái tình hình.
- Tôi sẽ cứu mọi người ra ngoài.
Diệp Tang lên tiếng.
Mọi người đều cả kinh. Theo lệnh, một loạt hắc y nhân rất nhanh chạy vào, tìm tòi hết mọi ngõ ngách của phòng thí nghiệm.
- Tìm.
Bỏ lỡ, có lẽ sẽ là chết.
Tâm trạng vốn tuyệt vọng, hôm nay vất vả lắm mới có được cơ hội, tất cả đều phá lệ mà quý trọng cơ hội lần này.
Cố gắng tận lực che giấu tâm trạng.
Mọi người vội tiếp tục công việc của mình.
Diệp Tang rất nhanh nói:
- Tất cả mọi người không nên gấp gáp, trước giấu người này đi, sau đó tiếp tục công việc của mình. Một khi thời cơ đến, tôi sẽ nghĩ biện pháp đưa các người ra ngoài.
Lời nói vừa dứt, quanh thân Diệp Tang phát ra một vầng sáng.
Ánh mắt mọi người mở to. Lúc này, Diệp Tang đã khoác một thân ao blouse màu trắng, khẩu trang che khuất mặt, nhìn không rõ dung mạo. Hơn mười người trong phòng thí nghiệm đều mặc trang phục như vậy, căn bản không phân biệt được ai với ai. Hơn nữa, mặc dù trong phòng có đến bốn năm chục người, mỗi người phụ trách từng hạng mục khác nhau, mỗi ngày đều rất bận rộn. Có nhiều hơn hay ít hơn một người cũng chẳng ai chú ý đến.
- Mọi người nhanh lên một chút.
Trong số mọi người, Hoàng Phi Ưng là nhỏ tuổi nhất, còn lại là tuổi trung niên. Thậm chí có người còn già cả. Nhưng, lĩnh vực mà Hoàng Phi Ưng biết có thể nói là ưu việt. Cho nên, trong đội ngũ này, tiếng nói của Hoàng Phi Ưng khá là có trọng lượng.
Hoàng Phi Ưng bước đến ôm người đàn ông mặc đồ đen lên, xoay người quát:
- Mở ngăn đựng xác.
Những người khác liền tiến lên hỗ trợ, đẩy hắc y nhân vào ngăn đựng xác rồi đóng cửa lại. Lúc này cánh cửa phòng thí nghiệm được đẩy ra.
Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hai từ này đối với một người cả ngày không nhìn thấy ánh mặt trời là hy vọng xa vời đến dường nào. Thậm chí tất cả đều đã chuẩn bị tâm lý an nghỉ dưới lòng đất này.
- Ra ngoài?
- Cứu chúng tôi... ra ngoài?
Không ai là không mừng như điên.
Nửa ngày sau.
Lúc này, Trịnh Thu thân sắc âm thâm bước vào, mắt lạnh phóng ra bốn phía.
Theo tiêm thức mà nắm chặt tay, có chút khó áp chế lửa giận trong lòng.
Đồng thời có nhiêu nghi ngờ hơn.
Y không tin chỉ dựa vào một mình Tô Tiểu San trói gà không chặt lại có thể giết chết một thuộc tính giả. Nhất định là có người đã giúp cô đào thoát.
Nhưng trong mật thất này, nếu không có y ra lệnh, căn bản không thể nào mở ra.
Thông qua người gác cổng, cũng không thấy Tô Tiểu San ra ngoài. Như vậy chỉ có một khả năng, cô ta còn ở trong này.
- Lục soát hết mọi chỗ cho tôi, không được bỏ qua bất cứ một ngóc ngách nào.
Trịnh Thu thẳng người, khuôn mặt lạnh như băng.
Đám hắc y tìm kiếm khắp nơi, nhưng khi tìm cũng rất cẩn thận, không dám đụng vào bất cứ một dụng cụ thí nghiệm nào. Bởi vì tâm quan trọng của nó còn cao hơn Tô Tiểu San.
Hoàng Phi Ưng đeo khẩu trang đứng ngay cạnh ngăn đựng xác, bên cạnh là Diệp Tang.
- Anh em...
Hoàng Phi Ưng bụng đầy nghi vấn, không nhịn được lên tiếng hỏi.
- Đừng lên tiếng.
Diệp Tang nhất thời hạ giọng quát nhẹ.
Mặc dù thực lực của Trịnh Thu không tính là mạnh, nhưng nếu y muốn nghe Hoàng Phi Ưng nói thì quá dễ dàng.
Quả nhiên, Trịnh Thu đã nghe được tiếng bên này.
- Bước tiếp theo nên làm thế nào?
Diệp Tang nhanh chóng lên tiếng hỏi lại.
Hoàng Phi Ưng sợ run, nhưng vẫn hiểu ý tứ của Diệp Tang, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng:
- Anh và lão Sơn đến nhà kho lấy hàng mẫu đến đây.
Hoàng Phi Ưng gọi Diệp Tang đi cùng với lão Sơn. Diệp Tang đương nhiên là không biết vị trí kho hàng, nếu để cô đi một mình chẳng phải là lộ tẩy sao. Hai người gật đầu, lập tức xoay người rời đi. Bởi vì lúc này Trịnh Thu đã cất bước đi sang.
Tầm mắt nhìn thẳng vào vị trí ngăn đựng xác.
Hoàng Phi Ưng hơi liếc mắt nhìn sang, không khỏi có chút giật mình.
Ngay khe hở của ngăn đựng xác lộ ra một tấm vải màu đen.
Là quần áo của hắc y nhân.
Hoàng Phi Ưng thầm kêu một tiếng không ổn, ánh mắt nhìn Trịnh Thu đang bước đến gần.
- Anh Thu, có hai huynh đệ bị mất tích.
Lúc này trùng hợp có một người bước đến, lên tiếng nói với Trịnh Thu.
Ánh mắt Trịnh Thu lại càng nhìn chằm chằm phía trước.
Chậm rãi bước lên.
Hoàng Phi Ưng xoay mặt lại, ra vẻ như không có việc gì:
- Trịnh Thu, anh đến đây làm gì? Nơi này dường như không phải do anh phụ trách.
- Đây là cái gì?
Trịnh Thu chỉ vào một góc vải áo màu đen.
Hoàng Phi Ưng nhẹ cười:
- Còn có thể là cái gì? Đương nhiên là vải đựng vật liệu thí nghiệm, không cẩn thận dính lại một chút cũng đâu ảnh hưởng đến kết quả. - Có đúng không?
Trịnh Thu vẫn nhìn không chớp mắt vào tấm vải màu đen, chỉ một lát liền xoay người bước đến, hai tay vươn ra, muốn kiểm tra ngăn đựng xác.
- Đừng nhúc nhích.
Hoàng Phi Ưng lập tức quát một tiếng:
- Trịnh Thu, bây giờ đang trong giai đoạn kiểm tra cao độ, tùy tiện mở nó ra sẽ rất nguy hiểm.
Trịnh Thu lạnh lùng nhìn Hoàng Phi Ưng:
- Tôi cảnh cáo anh, đừng có đùa với tôi.
Hoàng Phi Ưng tháo khẩu trang xuống, sắc mặt giận dữ:
- Trịnh Thu, nếu như anh cứ khăng khăng muốn mở nó ra, tạo thành hậu quả gì, tôi sẽ không chịu trách nhiệm.
- Anh đang uy hiếp tôi?
Ánh mắt Trịnh Thu như điện, giọng nói lạnh như băng.
- Tôi chỉ là cảnh báo.
Hoàng Phi Ưng trầm giọng nói:
- Chúng ta đều muốn hoàn thành thí nghiệm sớm một chút để rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Nếu bây giờ anh phá hỏng nó, chẳng phải tạo khó khăn cho chúng tôi sao?
- Đúng vậy.
- Nếu không muốn hoàn thành thí nghiệm sớm, cần gì phải bức bách chúng tôi như thế.
- Anh không tham gia vào thí nghiệm, lại khăng khăng muốn mở ngăn đựng xác ra, không biết là đang có rắp tâm gì.
Những người bên cạnh không khỏi nghi luận.
Trịnh Thu hờ hững nhìn tất cả, khiến tất cả thanh âm nghị luận đều yên tĩnh trở lại.
Hừ lạnh một tiếng.
Trịnh Thu nheo mắt lại nhìn Hoàng Phi Ưng:
- Đừng tưởng rằng tôi không chú ý đến ngăn đựng xác này, trước lúc thí nghiệm, các người thường xuyên mở nó một cách vô chừng. Bây giờ lại ngăn cản tôi mở nó, xem ra bên trong có giấu thứ gì đó không muốn ai biết.
Dứt lời.
Mạnh mẽ kéo ngăn đựng xác ra.