Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 438 - Chương 439: Hành Động Giải Cứu

Chương 439: Hành động giải cứu Chương 439: Hành động giải cứuChương 439: Hành động giải cứu

Ngăn đựng xác đột nhiên bị kéo ra, cơ thể Hoàng Phi Ưng theo tiềm thức mà nghiêng người sang một bên.

Phù.

Một luồng khói màu trắng từ trong ngăn đựng xác ầm ầm vọt ra, phát ra một tiếng nổ thật lớn.

Âm! Âm! Âm!

Liên tục phun ra ba đợt.

Hoàng Phi Ưng đã sớm đoán được sẽ có cảnh tượng này, cơ thể đã tránh sang một bên. Đồng tử Trịnh Thu trong khoảnh khắc liền co rút lại, thân ảnh như gió lui vê phía sau. Khi luông khí cực nóng phả vào mặt, hai mắt theo bản năng mà nhắm lại.

Bịch.

Một tiếng trâm đục vang lên.

Sắc mặt Trịnh Thu trâm xuống, liếc nhìn ngăn đựng xác, sau đó nhìn chằm chằm vào Hoàng Phi Ưng, ánh mắt mang theo lãnh ý.

- Hoàng Phi Ưng, tốt nhất là anh đừng đùa.

Hoàng Phi Ưng tức giận lên tiếng.

Cảnh tượng kinh hiểm vừa rồi đủ để Trịnh Thu không dám tùy ý mở nó ra. Một khi thí nghiệm thất bại, y sẽ không gánh nổi trách nhiệm.

Khuôn mặt Trịnh Thu lạnh lùng nhìn lướt qua, miếng vải màu đen đã biến mất.

Hoàng Phi Ưng cười lạnh:

Khi sóng nhiệt biến mất, hai mắt Trịnh Thu mở ra. Hoàng Phi Ưng kiểm tra lại ngăn đựng xác, khuôn mặt giận dữ:

Trịnh Thu im lặng một lát rồi lạnh nhạt lên tiếng:

- Hừ, khi nhân viên nghiên cứu chúng tôi muốn mở ra, tất cả đều phải dựa theo một trình tự nhất định. Khi xác nhận không có nguy hiểm gì thì mới mở ra. Nếu anh cứ tùy tiện mở ra như vậy, chưa được mấy lần thì phòng thí nghiệm này đã bị nổ tung rồi.

- Trịnh Thu, anh còn muốn mở ra nữa không?

Nhưng lúc này không lên tiếng nữa.

Những lời này của Hoàng Phi Ưng nói cũng không phải là lỗ mãng. Y biết rõ hơn bất cứ người nào, Trịnh Thu tuyệt đối không dám ở đẳng sau đối phó y. Y vẫn còn giá trị lợi dụng.

Bây giờ Hoàng Phi Ưng đang chiếm lý.

Lúc này, hắc y nhân phụ trách tìm kiếm đã đến đẳng sau Trịnh Thu.

- Anh hẳn là biết hậu quả rồi đấy.

- Lão tử bị các người giam lỏng ở chỗ này, đã sớm chịu đủ rồi. Nếu các người nhìn lão tử không vừa mắt thì cứ nói. Một là anh giết tôi, hai là đừng đến phiền chúng tôi tiến hành thí nghiệm.

Hôm nay còn có hai người đi bắt Tô Tiểu San trở về biến mất một cách quỷ dị. - Không có? Chẳng lẽ một đám người sống lại tan vào không khí hay sao?

Thần sắc cung kính, liên tục gật đầu, sau đó cúp điện thoại.

- Báo cáo, không có.

Trịnh Thu nhìn Hoàng Phi Ưng, hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi ra ngoài.

- Không phát hiện bất cứ thứ gì.

Sau khi Trịnh Thu bước ra khỏi mật thất, trực tiếp đi thẳng ra bên ngoài.

Hoàng Phi Ưng ở đằng sau rống lớn.

- Trịnh Thu, đừng quên nguyên liệu của chúng tôi đã gần hết. Tối nay gọi thêm hàng đi.

Sắc mặt Trịnh Thu không khỏi càng thêm âm trầm.

Mắt lạnh quét bốn phía:

- Tiếp tục lục soát. Trừ phòng thí nghiệm, tất cả các kho hàng đều phải kiểm tra. Có đào sâu ba thước cũng phải tìm ra người.

Nói xong, tất cả mọi người liền giải tán.

Y trăm phần trăm cam đoan, tuyệt đối không có người nào rời khỏi mật thất.

Y vội vàng nhận điện thoại.

Trịnh Thu thở ra một hơi, đột nhiên điện thoại bên trong túi vang lên.

- Nhất định vẫn còn trốn trong này.

Y vừa mới nhận được điện thoại, tổ chức cử một đại nhân vật đến. Hồng Cơ Nữ bị hôn mê bất tỉnh, y phải đích thân ra ngoài nghênh đón. Hơn nữa còn phải báo cáo tình huống.

Ấn bàn tay vào cánh cửa đá, cánh cửa đá liền mở ra.

- Các người hãy bảo vệ chỗ này cho tốt. Không có lệnh của tôi, tuyệt đối không được mở cửa, hiểu chưa?

- Vâng.

Dặn dò vài tiếng, Trịnh Thu bước nhanh vào thang máy.

Bên trong phòng nghí nghiệm, Diệp Tang sóng vai cùng với người tên lão Sơn bước vào, trong tay mỗi người cầm một cái túi, trực tiếp bước đến bên cạnh Hoàng Phi Ưng.

- Thế nào rồi?

Diệp Tang nhẹ giọng hỏi.

- Cũng may, hữu kinh vô hiểm.

- Các người hãy chuẩn bị đi. Khoảng nửa tiếng nửa, chúng ta lập tức ra ngoài.

Diệp Tang mỉm cười tự tin:

- Có hai cửa ra vào là được rồi.

- Không, còn có một cửa khác, thẳng đến tập đoàn Hắc Sơn. Nhưng mặc kệ là cửa nào, tất cả đều giống nhau.

- Mật thất bên dưới này chỉ có một cửa ra vào thôi sao?

Diệp Tang trâm ngâm một lát rồi hỏi:

Suy nghĩ một chút, Diệp Tang nói: - Nhân lúc Trịnh Thu không có ở đây, tôi mang mọi người đến một chỗ.

- Đi2

Ánh mắt Hoàng Phi Ưng mừng như điên, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, lắc đầu nói:

- Không được đâu, chúng tôi đi thì không xong. ta không đi được đâu.

- Tại sao lại không được?

- Mật thất bên dưới rất rộng. hơn nữa còn bố trí rất nhiều cửa đá. Mỗi một cửa, ngoại trừ vân tay của Trịnh Thu, chỉ có thể dựa vào mật mã đặc biệt mới có thể mở ra được, không thể phá cửa. Nếu không cẩn thận, mật thất sẽ sụp ngay.

Hoàng Phi Ưng nói:

- Phụ trách gác cửa toàn là sĩ tử do Trịnh Thu bôi dưỡng. Bọn họ không sợ chết, chỉ nghe một mình Trịnh Thu ra lệnh. Cho nên chúng ta căn bản không ra được.

Bọn họ cũng không chú ý đến hai người Diệp Tang và Hoàng Phi Ưng đang thấp giọng nói chuyện với nhau.

Diệp Tang gật đầu, ánh mắt đảo qua hắc y nhân đang tìm kiếm.

- Tôi thừa dịp Trịnh Thu không chú ý, kịp thời tạo một phản ứng hóa học bên trong, tránh thoát được một kiếp. Sau khi Trịnh Thu nhận được điện thoại thì vội vã ra ngoài.

Hoàng Phi Ưng kéo ngăn đựng xác lại.

- Cũng may mà y lại đi khiêu chiến với lĩnh vực mà tôi am hiểu nhất.

Hoàng Phi Ưng như trút được gánh nặng, thở ra một hơi. Vừa rồi, ánh mắt sắc bén của Trịnh Thu khiến cho y phải đổ mồ hôi sau lưng.

- Cái này...

Hoàng Phi Ưng ngây người một chút.

- Không phải anh nói bọn họ chỉ nghe theo lệnh của Trịnh Thu thôi sao?

Diệp Tang mỉm cười, hai tay lột khẩu trang, nhất thời lộ ra gương mặt của Trịnh Thu.

- Cái gì?

Hoàng Phi Ưng kêu lên.

- Chuyện gì vậy?

Tiếng hét lớn khiến đám hắc y nhân vọt nhanh đến.

Diệp Tang đã khôi phục lại gương mặt trước đó.

Hoàng Phi Ưng nhìn Diệp Tang, ánh mắt không che giấu được sự rúng động. Kỹ thuật dịch dung thần kỳ như vậy, thật sự quá mức kinh người. Cho dù là biến đổi sắc mặt trong kinh kịch cũng phải chuẩn bị đạo cụ cho thật tốt. Còn Diệp Tang thì muốn biến thành người nào thì biến thành người đó ngay. Thậm chí sau khi huyễn hóa thân hình cũng không sai biệt lắm.

- Không có việc gì đâu. Thí nghiệm xảy ra vấn đề. Nói các người cũng không hiểu.

Hoàng Phi Ưng khoát tay nói với đám hắc y nhân, ánh mắt cực kỳ căm hận.

Đối với đám hắc y nhân này, trong phòng thí nghiệm ai cũng không căm hận bọn họ thấu xương. Bọn họ cũng đã quen với thái độ của Hoàng Phi Ưng, khóe miệng nhẹ vểnh, sau đó xoay người rời đi, đồng thời nghị luận. - Một đám lão bất tử kiêu ngạo thì được gì chứ?

- Chờ thí nghiệm xong xuôi, bọn họ còn không xong đời à?

- Chúng ta đến kho hàng tìm xem. Mẹ kiếp, một con đàn bà sống sờ sờ ra đó lại biến mất không thấy. Rốt cuộc là đi từ cửa nào vậy?

Đám người nhanh chóng biến mất khỏi cửa đá. Diệp Tang hạ thấp giọng nói:

- Tôi đã giải quyết xong đám người còn lại của phòng thí nghiệm, sau đó ra ngoài. Trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không lục soát bên này. Các người hãy chuẩn bị đi. Đợi lát nữa, nếu như Trịnh Thu xuất hiện và muốn mang các người ra ngoài thì đó là tôi. Các người cứ việc đi theo.

Sau khi phân phó vài câu, Diệp Tang cất bước tiến lên, nói với đám hắc y nhân vừa nấy:

- Lại đây.

Đám hắc y nhân nhìn nhau, sau đó cất bước tiến lên.

- Lại có chuyện gì sao?

Một người lên tiếng.

- Tôi muốn...

Diệp Tang bước đến gần.

- Muốn cái gì?

- Mạng của các người.

Hưul! Hưu!l Hưul

Một luồng sáng màu đỏ xẹt qua, nhanh như thiểm điện.

Đám người Hoàng Phi Ưng chỉ cảm thấy hai mắt giống như xẹt qua một đường thẳng, sau đó đám người đằng trước đã ngã hết xuống đất.

Chỉ trong chớp mắt, những người trong phòng thí nghiệm không che giấu được sắc mặt vui mừng.

Thực lực Diệp Tang biểu hiện càng mạnh, chẳng phải đại diện cho việc bọn họ càng có hy vọng ra ngoài sao?

- Giấu thi thể bọn họ đi.

Diệp Tang phân phó một tiếng, rồi xoay người bước đến trước cửa đá, dựng thẳng tai lắng nghe một lúc. Sau đó cả người xuất hiện một vầng sáng, một thân ảnh mặc hắc y xuất hiện.

Năng lực tuyệt đỉnh của sát thủ Thiên Huyễn đã bày ra đến mức tận cùng.

Nếu đổi lại là người khác, tuyệt đối sẽ bị phát hiện, không có khả năng thuận lợi đạt đến tình trạng như vậy.

Diệp Tang thì khác. Cô có thể dễ dàng huyễn hóa ra bất cứ kẻ nào. Thuộc tính huyễn độc nhất vô nhị này cực kỳ thần kỳ.

- Được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi.

Khi Diệp Tang biến mất khỏi cửa, những người bên cạnh Hoàng Phi Ưng rốt cuộc không kêm chế được sự kích động trong lòng, không nhịn được hô lên vài tiếng.

- Không nghĩ đến chúng ta có thể tìm được đường sống trong chỗ chất.

- Đừng cao hứng quá sớm. Hiện tại chúng ta vẫn còn trong tay Trịnh Thu. - Tất cả mọi người nên tỉnh táo lại.

Hoàng Phi Ưng xoay người, nói:

- Người cứu chúng ta nói đại khái nửa tiếng sau mới ra tay. Trong vòng nửa tiếng này, tất cả mọi người không được có hành vi kích động.

Dừng một chút, Hoàng Phi Ưng cười lạnh:

- Chúng ta có thể lợi dụng nửa tiếng này để làm một chuyện.

- Chuyện gì?

Hoàng Phi Ưng nhìn xung quanh phòng thí nghiệm, trâm giọng nói:

- Đương nhiên là một thứ có thể hủy diệt toàn bộ chỗ này.

- Đúng. Dù sao đi nữa, chúng ta cũng không để cho Trịnh Thu đạt được thành quả lao động của chúng 1a.

- Không sai, Trịnh Thu yêu cầu chúng ta nghiên cứu vật như vậy, nhất định là không có ý tốt. Trước khi chúng ta rời đi phải hủy toàn bộ mọi thứ ở đây, bao gồm luôn số liệu, để Trịnh Thu phải ngồi trên đống sắt mà khóc.

- Được.

Hoàng Phi Ưng khoát tay:

- Mọi người lập tức hành động.

Ở một chỗ khác, Diệp Tang sau khi bước ra ngoài cửa đá, trực tiếp đi đến một thông đạo, tiến vào một gian phòng khác.

Từ trong túi lấy ra điện thoại di động, gọi thẳng đến Tiêu Dương.

- Là tôi.

Sau khi Tiêu Dương nhận điện thoại, Diệp Tang lập tức lên tiếng.

Tô gia, Tiêu Dương nhảy dựng lên từ trên ghế.

Hắn vẫn đang chờ đợi tin tức của Diệp Tang.

- Tang Tang sư muội, bây giờ cô đang ở đâu?

Tiêu Dương không nhịn được lên tiếng hỏi.

- Ở mật thất dưới đất của tập đoàn Hắc Sơn. Nhưng có một cửa vào thông đến bãi đậu xe đằng sau tập đoàn.

Diệp Tang lưu loát nói:

- Đại khái nửa tiếng nữa tôi sẽ mang người bị mất tích đi ra ngoài theo lối đó.

- Thật tốt quá.

Tiêu Dương phấn chấn:

- Tôi lập tức phái người đến tiếp ứng cho cô.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Dương nhìn Tô Tiểu San, mỉm cười:

- Đã tìm được đám người Hoàng Phi Ưng.

- Đã tìm được Hoàng Phi Ưng? Phía sau Tiêu Dương, Dương thị sợ hãi lên tiếng.

- Không sai.

Tiêu Dương gật đầu, xoay người nói:

- Bây giờ cháu lập tức đi tiếp ứng bọn họ.

Vội vã rời khỏi Tô gia, Tiêu Dương gọi điện thoại cho Lam Hân Linh.

- Mục tiêu gần tập đoàn Hắc Sơn.

Tiêu Dương rất nhanh nói địa chỉ, rồi chạy ra khỏi tiểu khu, ngăn một chiếc taxi lại.

- Dùng tốc độ nhanh nhất đến tập đoàn Hắc Sơn.

Một xấp tiền giấy đỏ rực đặt trên đùi tài xế, ánh mắt tài xế sáng lên, trong nháy mắt nhấn ga.

- Ngồi yên. Hắc, anh bạn, bây giờ tập đoàn Hắc Sơn đã được đổi tên thành tập đoàn Thanh Phong. Hôm nay, người muốn đến xem tập đoàn Hắc Sơn cũng không ít. Xem ra, anh cũng là người muốn chiêm ngưỡng phong thái nữ thần trong thương giới Minh Châu rồi.

Chiếc xe vội vã lao đi.

Thời gian trôi qua từng phút một.

Lúc này, dưới mật thất đi thông đến bãi đậu xe, Trịnh Thu thần sắc cung kính, ánh mắt trông mong nhìn phía trước. Phía sau hơn mười người mặc tây trang đứng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm đằng trước.

Người bọn họ nghênh đón là một đại nhât vật trong tổ chức.
Bình Luận (0)
Comment