Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 439 - Chương 440: Trả Lại Tôi Một Hào

Chương 440: Trả lại tôi một hào Chương 440: Trả lại tôi một hàoChương 440: Trả lại tôi một hào

- Bên trong có tin tức gì không?

Người cần đón chưa đến, Trịnh Thu vừa nhìn phía trước vừa nói.

Tô Tiểu San mất tích một cách quỷ dị, thật sự làm cho Trịnh Thu cân nhắc không ra.

- Thu ca, vẫn không có phát hiện gì. Hai người mất tích cũng không tìm được.

Trịnh Thu nhẹ nhàng gật đầu.

Ước chừng hai mươi phút sau.

Phía trước, một hàng xe sang trọng nhanh chóng chạy đến. Từng tiếng phanh xe đồng thời vang lên.

Chiếc xe chính giữa vừa vặn đậu trước mặt Trịnh Thu.

- Anh có thể gọi tôi là Kane đại nhân.

- Nghe nói, tổ Vụ đã tổn thất mười mấy người.

- Người phụ trách trụ sở Tạo Thân ở Minh Châu, Trịnh Thu, cung nghênh Huyết Linh Sử.

Trịnh Thu cung kính nói.

Nhìn bề ngoài, đây chính là một người đàn ông Trung Quốc lai tây.

- Lần này là do tôi đánh giá sai lâm thực lực của địch nhân. Xin...

Thần sắc Trịnh Thu thu liễm lại, chỉ có cung kính, bước nhanh đến phía trước mở cửa xe.

Kane lên tiếng hỏi.

Chỉ là lúc này Trịnh Thu càng thêm chú ý chính là, phía dưới cổ áo của người này có đính ba ngôi sao đen sẫm.

Một thân ảnh thẳng tắp, mặc bộ quần áo hai màu đỏ đen, từ bên trong xe cất bước ra ngoài. Sống mũi người này cao thẳng, làn da sậm màu lam đồng, mái tóc đen hơi xoăn, thân hình thon dài tản mát mị lực nam tính mê người.

- Vâng, thưa Kane đại nhân.

Phát ra một tiếng kêu đau đớn, Trịnh Thu vội vàng lau vết máu nơi khóe miệng, khom người bước đến bên cạnh người đàn ông, cung kính nói:

Ánh mắt người đàn ông nhìn thoáng qua Trịnh Thu. Lúc này, hơn mười chiếc xe đều dừng lại. Hơn mười hắc y nhân gương mặt lạnh lùng chỉnh tê bước lên.

- Đa tạ Kane đại nhân đã hạ thủ lưu tình.

Nghe xong, ánh mắt Trịnh Thu hiện lên sự hoảng sợ, không ngừng gật đầu:

Ánh mắt người đàn ông như điện, chăm chú nhìn Trịnh Thu. Chỉ một lát sau, cả người Trịnh Thu bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống cách mười thước, phun ra một ngụm máu tươi.

- Thưa Kane đại nhân, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, ba ngày nữa có thể đưa ra thành phẩm.

- Thí nghiệm tiến hành thế nào rồi?

- Phòng thí nghiệm là hạng mục vẫn do anh phụ trách, một trong những kế hoạch quan trọng của tổ chức, không thể để mất. Tôi sẽ ở lại Minh Châu ba ngày. Ba ngày sau, tôi sẽ đích thân mang thành phẩm về Châu Âu. Kane lạnh như băng, khiển trách một tiếng. Trịnh Thu không dám đáp lại, hận ý đối với Tiêu Dương lại càng đậm.

- Mang tôi đến phòng thí nghiệm xem qua một chút.

- Chỉ có một người ở Minh Châu Viêm Hoàng lại tổn thất hơn mười thành viên tổ Vụ. Anh có biết, tổ chức bồi dưỡng một thành viên tổ Vụ phải tốn bao nhiêu nhân lực và tài lực không?

Tô Tiểu San mất tích một cách quỷ dị. Hiện tại người của y còn đang tìm cô. Nếu để Kane tùy tiện đi vào, gã tuyệt đối sẽ phát hiện sự bất thường. Như vậy, gã lại càng danh chính ngôn thuận tiếp nhận nhiệm vụ mà y sắp hoàn thành.

Ánh mắt Trịnh Thu hơi nhướng lên.

Kane ra lệnh.

Y phí hết mọi tâm tư và cố gắng mới bò lên được vị trí như ngày hôm nay. Nếu có thể thuận lợi hoàn thành hạng mục thí nghiệm, nhất định có thể nước lên thì thuyền lên. Nhưng Tiêu Dương đã làm tổn thất mười thành viên tổ Vụ trong tay y, không thể nghi ngờ đã làm mất điểm của y trong mắt cao tầng tổ chức.

- Vâng.

Trịnh Thu cung kính gật đầu. Trong nháy mắt cúi đầu xuống, ánh mắt của y xẹt qua một tia bất mãn và không cam lòng. Kế hoạch này từ đầu đến cuối đều do y phụ trách, hôm nay Kane xuất hiện trước khi có thành phẩm, ý tứ rất rõ ràng, hẳn là muốn tranh đoạt phần công lao này trong tay y.

Nhưng thân phận của đối phương, y không thể đắc tội được.

Kane hỏi.

Kane lạnh lùng nói.

- Nhất định phải giám sát chặt chẽ.

Trịnh Thu tính toán một chút rồi nói.

- Tập đoàn Hắc Sơn đã không còn, tất cả hy vọng của mình đều ký thác vào phòng thí nghiệm, tuyệt đối không thể để cho bất cứ kẻ nào cướp đi.

Trong lòng Trịnh Thu suy nghĩ.

- Kane đại nhân, có một việc tôi cân báo cáo.

Trịnh Thu lên tiếng:

- Trong cuộc chiến vừa rồi, Hồng Cơ Nữ bị trọng thương, dường như đan điền bị thương nặng. Chỉ có Huyết Linh Vụ Pháp của đại nhân mới có thể bảo trụ được đan điền cho cô ấy.

- Hồng Cơ Nữ?

Kane cau mày hỏi.

- Vâng.

Trịnh Thu bước lên, hạ thấp giọng nói:

Cười lạnh, Diệp Tang bước đến phía trước, cước bộ dồn dập, miệng hô to:

Vầng sáng xuất hiện, chỉ một thoáng giống như có Trịnh Thu đang sống sờ sờ đứng ngay cửa ra vào.

Tay phải Diệp Tang nhanh chóng đưa lên mặt.

- Thông báo cho các người xuống địa ngục. Diệp Tang đưa tay đỡ từng người, để bọn họ không một tiếng động mà ngã xuống mặt đất.

Kiếm quang xuất hiện.

Trịnh Thu tránh sang một bên, ý bảo Kane đi trước, thần sắc cung kính, nhưng trong lòng lại nở nụ cười hèn mọn. Thi triển Huyết Linh Vụ Pháp một lần, đại thương nguyên khí, đối với cơ thể nhất định cũng sẽ chịu tổn thương, cần phải điều dưỡng mới có thể khôi phục. Nếu không phải Hồng Cơ Nữ có thân phận đặc biệt, Kane khẳng định sẽ không ra tay.

Đợi Kane bước ra, Trịnh Thu nháy mắt ra hiệu với một thủ hạ tâm phúc bên cạnh.

Người nọ ngầm hiểu, lặng yên bước đến bãi đậu xe. ...

Mật thất bên dưới, Diệp Tang đại khái thăm dò được tình huống của hai cửa ra vào, sau đó liên đột nhiên xuất hiện ngay cửa đá thông đến tập đoàn Hắc Sơn. Lúc này, có hai người làm công việc gác cửa thấy Diệp Tang đi tới, một người trong đó không khỏi kêu lên:

- Huynh đệ, muốn đi đâu vậy?

Diệp Tang ngừng lại:

- Thu ca bảo tôi đến thông báo cho các người.

Thần sắc hai người thả lỏng, dựng thẳng tai lắng nghe.

Vù.

- Xin mời.

Kane khoát tay nói.

- Dẫn đường đi.

- Anh em trong tổ chức bị thương, thân là Huyết Linh Sứ ba sao, tôi đương nhiên phải có nghĩa vụ đi cứu. Huống chỉ thi triển Huyết Linh Vụ Pháp cũng chỉ tốn mười phút là cùng.

Khuôn mặt lãnh đạm của Kane liền nở nụ cười:

- Người sau lưng Hồng Cơ Nữ hẳn đại nhân cũng biết. Có thể cứu Hồng Cơ Nữ, xem như là một ân tình không nhỏ.

- Người đâu? Người đâu?

Đám hắc y nhân đang phụ trách tìm kiếm tại các phòng đều chạy ra.

Nhìn thấy "Trịnh Thu”, tất cả đều theo bản năng mà run sợ. Hiển nhiên, cũng không ai nghĩ đến Trịnh Thu vừa mới đi đột nhiên thoáng cái đã trở và.

- Thu ca.

- Thu ca.

- Tất cả mọi người theo tôi.

Thần sắc "Trịnh Thu" ngưng trọng, ánh mắt mang theo sự lo âu.

Mọi người đồng loạt nghĩ đến có chuyện trọng yếu phát sinh, không dám hỏi nhiều, vội vàng theo sát Trịnh Thu bước đến phía trước.

Bịch.

Cửa phòng thí nghiệm bị đẩy ra.

Trịnh Thu xuất hiện, đảo mắt nhìn qua, sau đó nói: - Toàn bộ mang đi.

Nghe xong, đám hắc y nhân không khỏi sửng sốt.

- Thu ca, đây là...

- Nơi này đã bị phát hiện. Cao thủ Viêm Hoàng sắp đến, chúng ta không thể lưu lại.

Giọng nói "Trịnh Thu" vô cùng lo lắng, khoát tay hét lớn:

- Đừng hỏi nhiều nữa, mang hết đi. Những người này đối với tổ chức thiếu một người cũng không được.

- Vâng.

Nghe Trịnh Thu hét lên, đám hắc y nhân không khỏi hoảng sợ, không dám có chút do dự, vội vàng vọt lên, thúc giục quát lớn.

- Đi mau, đứng ngu ra đó làm gì?

- Lão đầu, đi mau.

Lúc này, đám người Hoàng Phi Ưng cũng rất phối hợp.

- Các người muốn mang chúng tôi đi đâu?

- Thí nghiệm còn chưa hoàn thành, các người rốt cuộc muốn thế nào?

- Bớt nói nhảm đi.

“Trịnh Thu” khoát tay, quát lên:

- Mọi người cứ làm theo, dùng tốc độ nhanh nhất rút khỏi đây.

Sau đó xoay người bước đến đường đi lên bãi đậu xe.

Bởi vì Diệp Tang chỉ biết mỗi con đường này. Nếu đi đường khác, không biết cửa đá ở chỗ nào, đi lung tung khẳng định là lộ tẩy.

Đám người vội vã bước ra bên ngoài.

- Này các người làm gì vậy? Muốn tạo phản à?

Tại cửa đá đầu tiên, hai hắc y nhân trâm giọng hét lớn.

- Cậu muốn tạo phản?

"Trịnh Thu" âm trầm bước ra.

- Thu ca.

Hai gã hắc y nhân cả kinh, đồng thời ánh mắt hiện lên sự nghỉ hoặc.

Vừa rồi rõ ràng đã thấy Thu ca bước ra ngoài, như thế nào đột nhiên lại xuất hiện bên trong?

Nhưng thông đạo ra vào mật thất không chỉ có một cái. Hơn nữa, Trịnh Thu trước mắt còn không cho bọn họ thời gian suy nghĩ, đã khiển trách:

- Mở cửa! Xảy ra chuyện, các người đảm đương được không?

- Vâng, Thu ca.

Một gã hắc y nhân gật đầu, sau đó xoay người nhấn một dãy mật mã vào trên cửa đá. Cánh cửa liền được mở ra.

- ĐI.

Bao gôm đám hắc y nhân, tất cả có đến bảy tám chục người. Âm!

Âm! Âm!

Cửa đá mở ra từng cái.

Cạch.

Khi mọi người đến cửa đá cuối cùng, không đợi Trịnh Thu lên tiếng, cửa đá bất ngờ được đẩy ra.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Xuất hiện tại cửa đá là hắc y nhân mà Trịnh Thu thật ra hiệu vào trong. Thấy cảnh cửa đá mở ra, còn có một đoàn người xuất hiện trước mặt mình, trong đầu theo bản năng kinh ngạc một chút.

- Tránh ra, tránh ra.

Mọi người la lớn.

Người nọ sửng sốt, vội vàng hét lớn:

- Các người làm gì vậy? Đứng lại hết cho tôi.

- Tránh ra.

“Trịnh Thu” lạnh nhạt nói.

Ánh mắt người nọ tròn xoe, miệng mở rộng, nhìn chằm chằm phía trước:

- Thu... Thu ca... ?

Y giống như đang nằm mộng.

Theo bản năng mà dụi dụi hai mắt, nhưng trước mắt rõ ràng là Thu ca, hơn nữa ngay cả giọng nói cũng giống.

- Cái này...

Thu ca không phải đã bồi Huyết Linh Sử lên lầu trị liệu cho Hồng Cơ Nữ sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

- Cái gì cũng đừng hỏi.

Trịnh Thu khoát tay, trâm giọng nói:

- Có một số việc, anh không nhất định phải biết nhiều.

Người nọ ngây người, theo bản năng mà gật đầu.

Mọi người bước đến thang máy.

- Mọi người đi trước.

Trịnh Thu tùy ý chỉ vào hắc y nhân.

- Còn các người đi phía sau. Nhanh lên.

Trịnh Thu chỉ vào những người mặc áo blouse trắng.

Thang máy không thể đi quá nhiều người, chỉ có thể đi theo từng nhóm.

Đám hắc y nhân tiến lên, canh giữ trước cửa thang máy. Rất nhanh, từng nhóm nghiên cứu gia bước vào trong thang máy.

Tên hắc y nhân do Trịnh Thu thật sai xuống đã lên đến bãi đậu xe, ánh mắt vẫn không che giấu được sự nghi ngờ. Chỉ một lát sau, thân ảnh lặng yên lui ra phía sau, thẳng lên trên lâu. Trước tập đoàn Hắc Sơn, một chiếc taxi gào thét lao đến, tiếng thắng xe gấp nghe chói tai vô cùng.

- Anh bạn, đến rồi.

Gương mặt tài xế tràn đầy nụ cười lên tiếng.

Mặc dù đã chạy quá tốc độ và vượt đèn đỏ, nhưng xấp tiền đỏ rực nằm trên đùi có chút nặng, gã cảm thấy hết thảy đều rất đáng giá.

- Có số tiền này, có thể ra ngoài tìm mấy tiểu thư xinh đẹp, bà vợ già trong nhà sẽ không biết. Chu choa...

Ánh mắt tràn đầy sự mong chờ.

- Vâng, cảm ơn.

Tiêu Dương mở cửa xe, tiện tay rút lại cọc tiền trên đùi tài xế, mặt khác từ trong túi móc ra một tờ năm mươi đồng:

- Cho anh.

- Này, này...

Gã tài xế quýnh lên, vội vàng gọi Tiêu Dương:

- Anh... tiền đó...

- Đương nhiên không phải là cho anh rồi. Chỉ là mượn bắp đùi của anh mà thôi.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Anh bạn, trở về đóng tiền phạt đi. Năm mươi đồng này không cần thối. ...

Cảnh tượng này khiến tài xế khóc không ra nước mắt, nhìn bảng tính tiền trước mặt. Năm mươi đồng lẻ một hào.

- Trả lại tôi một hào.

Thanh âm tràn ngập oán khí rít gào khắp toàn trường.
Bình Luận (0)
Comment