Chương 442: Uống thuốc
Chương 442: Uống thuốcChương 442: Uống thuốc
Bịch! Bịch! BịchI
Mấy tiếng bùm bùm vang lên, không nhiều không ít, vừa vặn mười tiếng.
Sương mù hoàn toàn tiêu tán.
Bóng hình xinh đẹp chấp kiếm đứng thẳng. Thân kiếm sắc bén dính máu tươi, nhỏ từng giọt xuống mặt đất. Lúc này, Diệp Tang đã khôi phục diện mạo, dung nhan xinh đẹp, ánh mắt bình tĩnh, nhìn không ra đây là sát thủ hàng đầu thế giới.
Dưới chân là mười thi thể.
- Ngũ Hành Phúc Thủy Kiếm của Tang Tang sư muội quả nhiên lợi hại.
Tiêu Dương mỉm cười vỗ tay, cất bước tiến lên.
Diệp Tang thu kiếm, ánh mắt không hề có sự biến ảo.
- Kỳ thật, đây chỉ có thể được xem là một góc băng sơn tổ chức Huyết Dạ mà thôi. Hôm nay bọn họ thua trong tay chúng ta, tôi và anh cũng chẳng sợ bọn họ trả thù. Nhưng anh hãy lưu tâm những người bên cạnh anh. Tổ chức này làm việc rất ác độc, không từ thủ đoạn.
- Tổ chức này có lịch sử khai sáng cực kỳ lâu đời, căn bản không ai biết nơi khởi nguồn của nó. Nhưng thế lực của nó lại phân bổ trên toàn thế giới. Chuyện có tổ chức Huyết Dạ tham gia đều khiến người khác kinh hồn táng đảm. Tổ chức này chỉ gây những chuyện nhỏ ở Viêm Hoàng. Lúc này, hành động ở Minh Châu hẳn là lần đầu tiên có động tác lớn.
- Mà không phải cũng có một nhóm chết trong tay anh sao?
Tiêu Dương nhắc lại.
Tiêu Dương khế cười:
- Ba năm trước đây, tổ chức này dường như mất tích tập thể. Dấu vết hoạt động cực nhỏ, không nghĩ đến lại nhìn thấy thành viên tổ Vụ của tổ chức Huyết Dạ này.
- Nếu không phải vừa mới đột phá, tôi cũng không thể phá sát trận sương mù này nhanh như vậy.
Diệp Tang dừng lại:
- Nhưng, không phải cũng đã thất bại trong tay Tang Tang sư muội sao?
- Trận pháp quỷ dị này đúng là có vài phân môn đạo.
- Tổ chức Huyết Dạ?
- Tóm lại, lúc này xem như lấy thân phận Thiên Tử Các cứu người mất tích, hy vọng tổ chức Huyết Dạ sẽ không tính món nợ này trên người anh. Bằng không, sẽ phiền toái lắm đấy.
Diệp Tang nhìn chằm chằm Tiêu Dương, lãnh đạm nói:
- Cô đã tiếp xúc với người của tổ chức Huyết Dạ chưa?
- Mặc dù tổ chức Huyết Dạ danh chấn thế giới, nhưng cao tầng chính thức của bọn họ lại rất thần bí. Trên toàn thế giới không có một quốc gia nào có thể tìm kiếm được đầy đủ tư liệu của bọn họ. Cơ cấu tổ chức quá khổng lồ, vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.
Diệp Tang nói:
- Được rồi. Tiêu Dương trầm ngâm cả nửa ngày, sau đó gật đầu, ánh mắt cảm kích nhìn Diệp Tang:
Diệp Tang đáp:
Diệp Tang không mặn không nhạt gật đầu.
- Đáng tiếc là giết hết rồi. Bằng không có thể tiến vào phòng thí nghiệm kiểm tra xem còn đầu mối nào của tổ chức Huyết Dạ hay không.
Tiêu Dương hỏi.
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên:
Diệp Tang nhìn phía trước, nói.
- Bên trong vẫn còn mười mấy người chưa ra.
- Người hành tẩu khắp thế giới như chúng tôi, đương nhiên là đã gặp qua người của tổ chức Huyết Dạ.
- Nhưng thí nghiệm còn chưa thành công, toàn bộ tư liệu bên trong phòng thí nghiệm đã bị đám người Hoàng Phi Ưng thiêu hủy.
- Tốt.
Tiêu Dương nhìn đám hắc y nhân nằm trên mặt đất, cau mày nói:
- Cảm ơn cô đã nhắc nhở, Tang Tang sư muội.
- Tôi cũng không rõ nữa. Dường như là muốn làm thí nghiệm gì đó rất quan trọng.
- Trịnh Thu, tổ chức Huyết Dạ, rốt cuộc đã hao hết tâm tư chuẩn bị một mật thất bên dưới, nhốt nhiều người như vậy là để làm gì?
Tiêu Dương nhìn vê phía thang máy:
- ĐI.
Diệp Tang cũng không chân chừ, trực tiếp đi theo Tiêu Dương bước vào thang máy.
Xuống đến một tầng.
- Cửa thang máy phải có mật mã mới mở ra được. Ngoài ra, đường đến phòng thí nghiệm còn có từng cánh cửa đá. Ngoại trừ mật mã thì phải có dấu vân tay mới được.
Diệp Tang nhớ được mật mã trước đó.
Cửa thang máy mở ra.
- Cái gì?
Diệp Tang không khỏi cau mày.
- Làm sao vậy?
Bạch Húc Húc cười ha hả:
- Đại ca, trận chiến này phải đánh cho thật đẹp.
- Có tình huống gì vậy?
Tiêu Dương và Diệp Tang sóng vai nhau bước ra bãi đậu xe. Đám người Bạch Húc Húc chờ sẵn bên ngoài.
- Nói tóm lại, nhất định phải phong tỏa hai đường ra.
- Một, mời các chuyên gia chuyên phá mật mã của Thiên Tử Các đến, xem có mở cửa được hay không. Hai, chờ Trịnh Thu đói không chịu nổi, tự chui đầu vào lưới.
- Trịnh Thu.
- Không sai, nhất định là y.
Tiêu Dương gật đầu:
- Vừa rồi tôi còn hoài nghi, Trịnh Thu đã bị thương, tại sao lại mất tích nhanh như vậy. Nhất định là đã xuống thang máy và trốn vào mật thất.
- Trịnh Thu là người của tổ chức Huyết Dạ phụ trách hành động bí mật lần này, hẳn là biết không ít chuyện.
Tiêu Dương lập tức lấy ra điện thoại di động, thông báo cho đám người Lam Hân Linh bên ngoài, phong tỏa tâng một tập đoàn Hắc Sơn. Sau đó cùng với Diệp Tang ngừng trước một cửa đá.
Thử đủ biện pháp cũng vẫn không khiến cửa đá mở ra được.
- Xem ra, cuối cùng cũng chỉ có hai biện pháp.
Tiêu Dương khoát tay nói:
Diệp Tang ngẩn ra, đầu óc xoay chuyển, bật thốt:
- Bọn họ có lệnh.
Tiêu Dương nhìn phía trước, nửa ngày sau liền nhướng mày:
- Không có lệnh của tôi, bọn họ không thể vô duyên vô cớ mà rời khỏi được.
Diệp Tang nói:
- Trước khi tôi đi, đã đưa mười mấy người đó đến đây. Hơn nữa còn dặn bọn họ chờ ở chỗ này. Tại sao bây giờ lại không thấy ai?
- Toàn bộ người bị mất tích đã được cứu ra. Bây giờ do người của chúng tôi âm thầm hộ tống bọn họ trở về. Tòa nhà này cũng bị chúng tôi phong tỏa điều tra, bắt được không ít đồng đảng.
- Đừng có mà cao hứng quá. Trịnh Thu còn chưa bắt được mà.
- Y đã bị trúng một chưởng của tôi, nhịn không được bao lâu nữa đâu.
Diệp Tang lạnh nhạt nói:
- Tôi còn có chút việc.
Nói xong liền bước lên một chiếc xe lao vút đi.
- Đại ca, cô bé này thật có cá tính.
Bạch Húc Húc cười hắc hắc:
- Được rồi, đại ca, có người muốn nói chuyện với anh.
Tiêu Dương nhìn theo tâm mắt của Bạch Húc Húc, hơi chút giật mình, sau đó mỉm cười cất bước tiến lên:
- Hoàng Phi Ưng tiên sinh.
- Tiêu Dương, thật sự cảm ơn anh đã đến cứu chúng tôi.
Hoàng Phi Ưng nhìn Tiêu Dương, ánh mắt không còn địch ý như lúc trước.
- Anh khách khí như vậy làm tôi có chút không quen. Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Nói đi, có chuyện gì?
- Tôi nghĩ, cho dù tôi không chủ động tìm anh, cảnh sát cũng sẽ đến tìm tôi để điều tra vụ án lần này.
Hoàng Phi Ưng nói.
Tiêu Dương gật đầu:
- Lên xe rồi nói.
Có lẽ hắn sẽ biết được chuyện gì đó từ miệng của Hoàng Phi Ưng.
xin
Lúc này, trong mật thất dưới đất.
- Thu ca, Thu ca.
Từng tiếng gọi vang lên.
Mười mấy người vây quanh một người. Lúc này, sắc mặt Trịnh Thu tái nhợt, cả người đầy máu, hơi thở có chút suy yếu, cố gắng dựng người ngồi thẳng trên ghế, hơi thở nặng nề, cảm giác đau nhức ở ngực, không nhịn được mà hít vài hơi để giảm cơn đau. Một lát sau lại cố gắng lắc đầu, làm cho mình tỉnh táo lại, ngữ khí trâm thấp:
- Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, không có tôi ra lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi phòng thí nghiệm nửa bước.
- Thưa rõ, Thu ca.
Trịnh Thu cố gắng gật đầu. Uy lực một chưởng này của Diệp Tang quả thật muốn lấy đi cái mạng của y.
- Nhưng, Thu ca, thương thế của anh nghiêm trọng như vậy, chỉ bằng trị liệu trước rồi nói.
Im lặng một chút, một người lên tiếng.
- Bên trong phòng thí nghiệm hẳn có thuốc. Mọi người chia nhau tìm xem.
Mọi người lại trả lời, sau đó chia nhau tìm kiếm.
Trịnh Thu cảm giác mắt của mình có chút nặng, nhìn mọi người đang tìm kiếm chung quanh phòng thí nghiệm, trong lòng cảm thấy đau đớn, nhiều hơn nữa chính là hận.
- Không có. Cái gì cũng không có.
Trịnh Thu run rẩy. Sau khi bước vào phòng thí nghiệm, nhìn thấy mọi thứ hỗn loạn, y đã biết, phòng thí nghiệm đã bị hủy.
- Phòng thí nghiệm bị hủy, tổ chức nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.
Trịnh Thu nắm chặt tay, ánh mắt căm phân, một hình ảnh xuất hiện trong đầu, không khỏi hận ý ngập trời:
- Tiêu Dương, tất cả đều tại mày. Là mày hại tao. Hết thảy những gì của tao đều bị hủy trong tay của mày.
Thậm chí, nếu y không thừa dịp đối phương không chú ý nhanh chóng tiến vào thang máy, sợ rằng ngay cả tính mạng cũng không còn.
Nhưng, tình trạng của y bây giờ cách tử vong không còn mấy bước.
Trịnh Thu không cam lòng. - Đám khốn kiếp kia, dám hủy đi toàn bộ thành quả nghiên cứu của phòng thí nghiệm.
Trịnh Thu nắm chặt bàn tay. Máu từ lòng bàn tay chảy ra cũng không phát giác. Lúc này, trong người của y chỉ toàn là hận ý. Y thậm chí hận tổ chức Huyết Dạ, vì sao không phái những cao thủ đến bảo vệ phòng thí nghiệm này.
Y hận tất cả mọi người.
Hận hết thảy.
Ánh mắt dần dần có chút mơ hồ, một lớp máu màu đỏ che khuất ánh mắt.
- Đã tìm được một viên thuốc.
Lúc này tiếng kêu sợ hãi lẫn vui mừng vang lên.
- Mau mang nước đến đây.
- Chờ một chút, thuốc này rốt cuộc có công hiệu gì còn chưa biết, làm sao cho Thu ca dùng được.
Thanh âm loạn cào cào.
- Thuốc ở đây đều có công hiệu đặc biệt. Sợ cái gì chứ? Mấy hôm trước, tôi còn tận mắt nhìn thấy một lão gia hỏa dùng viên thuốc này làm đường để ăn.
- Đúng đúng, bây giờ chúng ta cũng chẳng tìm được thuốc nào khác, lại không thể đi ra. Tình huống Thu ca rất nguy hiểm. Chúng ta cũng chỉ có thể hợp lại, hy vọng chữa được chút thương thế cho Thu ca.
Lúc này Trịnh Thu ngồi trên ghế, đầu gục xuống bàn, có chút mơ hồ không nghe rõ tiếng mọi người đối thoại xung quanh, chỉ cảm giác có ai đó đỡ mình dậy, sau đó hé miệng của mình, một viên thuốc được nhét vào, tiếp theo là nước.
- Thế nào rồi?
Ánh mắt mọi người khẩn trương nhìn Trịnh Thu.
Hơn mười hắc y nhân này đều do Trịnh Thu bồi dưỡng, đối với y cực kỳ trung thành.
Sau khi uống xong, sắc mặt tái nhợt của Trịnh Thu dường như có chút chuyển biến, hô hấp dân dần ổn định lại.
Ánh mắt mọi người lại sáng lên.
- Thật tốt quá.
- Thuốc này hữu hiệu thật.
- Thu ca được cứu rồi.
Mọi người hưng phấn nhìn Trịnh Thu ngồi trên ghế.
Nhưng không người nào chú ý đến, lòng bàn tay vốn chảy máu của Trịnh Thu đang nắm chặt bắt đầu buông ra, từ từ chảy một dòng nước màu xanh.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ