Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 442 - Chương 443: Bán Thành Phẩm! Điên Cuồng

Chương 443: Bán thành phẩm! Điên cuồng Chương 443: Bán thành phẩm! Điên cuồngChương 443: Bán thành phẩm! Điên cuồng

Thời gian dần dần trôi qua.

Nước màu lam trong lòng bàn tay Trịnh Thu càng lúc càng nhiều, lan ra cả lòng bàn tay. Từ từ mười ngón tay trước sau biến thành màu lam nhạt.

Giọng nói mừng rỡ vẫn vang vọng chung quanh.

- Thuốc này quả nhiên lợi hại.

- Thu ca được cứu rồi.

- Đi tìm xem có thuốc nào nữa không.

Lạch cạch.

Đầu ngón tay của Trịnh Thu bất ngờ chảy ra từng giọt màu lam nhỏ xuống mặt đất.

- Kế hoạch Tạo Thần?

- Thời gian trước tôi mới biết hạng mục mà tôi vẫn nghiên cứu lại là một trong những kế hoạch kinh khủng mà tổ chức bày ra.

xkkkx

Hoàng Phi Ưng buông tay cười khổ:

Ánh sáng màu lam đập vào mi mắt.

- Hơn nữa, Trịnh Thu không biết lấy từ đâu được một ít tư liệu, yêu cầu chúng tôi dùng tư liệu của y kết hợp với đề tài nghiên cứu khoa học, nghiên cứu ra một loại dược vật có khả năng trong thời gian ngắn kích thích tế bào người tăng trưởng, xuất hết tiềm năng trong cơ thể người.

Cả phòng thí nghiệm trong khoảnh khắc yên tĩnh hẳn lên.

- Trước khi tôi vê nước, tôi đã cùng với một số giáo sư danh tiếng của các trường đại học Mỹ nghiên cứu tiêm năng tế bào gốc trong cơ thể con người. Hơn nữa còn thu được không ít tiến triển. Lúc đó, Trịnh Thu bỏ ra giá cao để thuê tôi vê nước làm việc, đồng thời cũng hứa hẹn sẽ trợ giúp tôi tiếp tục nghiên cứu đề tài này. Tôi thật không nghĩ đến đây lại là một kế hoạch đã được tính từ trước.

xkkkx

Mọi người ngừng hô hấp, theo bản năng mà chuyển sang hai tay của Trịnh Thu.

Sau khi nghe Hoàng Phi Ưng nói lại, Tiêu Dương không khỏi lấy làm kinh hãi, nghi hoặc nhìn Hoàng Phi Ưng.

- Đứng dưới góc độ loại người như các anh mà nói, đó là giúp cho thực lực của các anh trong thời gian ngắn tăng lên hết mức.

Một chiếc Mercedes-Benz lao nhanh trên đường.

- Xem ra, dã tâm của tổ chức này hoàn toàn không nhỏ.

- Tập đoàn Hắc Sơn vừa xảy ra chuyện, Trịnh Thu cũng trở mặt với tôi, nhốt những nghiên cứu gia chúng tôi trong mật thất dưới đất, lấy người nhà chúng tôi để uy hiếp, yêu cầu chúng tôi phải nhanh chóng hoàn thành đề tài này.

Hoàng Phi Ưng nhìn Tiêu Dương:

- Nói như vậy, lần hành động này của chúng ta đã mang đến một đả kích thật lớn cho kế hoạch đó. Tổ chức Huyết Dạ sẽ không từ bỏ ý đồ.

- Để cho tôi hiểu rõ thêm về hạng mục nghiên cứu này, hơn nữa, có lẽ vì nghĩ rằng cả đời này của tôi không thể rời khỏi mật thất, Trịnh Thu đã từng nói với tôi, đây là kế hoạch "Tạo Thần" mà tổ chức đã chuẩn bị rất nhiều năm. Cái mà tôi phụ trách chỉ là một trong những hạng mục mà thôi. Mục đích chính thức của tổ chức này là muốn nghiên cứu một loại thuốc nghịch thiên, trong thời gian ngắn bồi dưỡng ra một nhóm nhân vật thực lực cường hãn như thần.

- Sau khi tôi trở về, lập tức mang ba mẹ tôi đến thủ đô. Trước khi tôi vê nước, viện nghiên cứu khoa học Viêm Hoàng từng đưa ra lời mời với tôi, nhưng lúc đó tôi đã từ chối.

- Nhưng một khi loại thuốc này được nghiên cứu ra, cho dù có thể làm cho thực lực con người tăng vọt trong thời gian ngắn, nhưng đồng nghĩa với việc hy sinh lực sinh mệnh, chẳng khác nào dục tốc bất đạt. Thậm chí còn có khả năng tử vong. Hơn nữa, sẽ mất đi hết thảy lý trí, biến thành một cỗ máy giết người.

- Được rồi, các người đã trốn ra được, còn phòng thí nghiệm...

Tiêu Dương không khỏi than nhẹ một câu.

- Tôi đã tính toán qua, cho dù loại thuốc này được nghiên cứu ra, xác suất tử vong sau khi "tạo thân” cũng đến chín phần. Đồ vật này không nên xuất hiện trên thế giới. Cho nên, trước khi đi ra, chúng tôi...

Hoàng Phi Ưng lập tức nói:

- Yên tâm đi, hết thảy tư liệu nghiên cứu đã bị chúng tôi tiêu hủy.

Hoàng Phi Ưng nói.

Ánh mắt Hoàng Phi Ưng hiện lên sự xấu hổ.

Thần sắc Tiêu Dương vẫn không có gì thay đổi.

Hắn đương nhiên có thể nghĩ đến lý do Hoàng Phi Ưng từ chối. Trịnh Thu mời y về, tất nhiên là phải đưa ra cái giá thật cao, cao hơn lợi ích mà viện nghiên cứu quốc gia mang lại. Lựa chọn đến tập đoàn Hắc Sơn cũng là chuyện bình thường.

Tiêu Dương trâm tư cả nửa ngày, sau đó lên tiếng:

Hoàng Phi Ưng gật đầu:

- Những nghiên cứu gia phụ trách nghiên cứu hạng mục này, nhất định phải phối hợp với chính phủ để tránh thoát sự truy lùng của tổ chức. Nhất là anh đấy.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự lạnh lùng, trầm giọng nói:

Hoàng Phi Ưng ngừng lại, sắc mặt đột nhiên biến đổi:

- Nguy rồi.

Nghe xong, Tiêu Dương chấn động trong lòng:

- Làm sao vậy?

Sắc mặt Hoàng Phi Ưng xanh mét, môi có chút trắng bệch:

- Trước khi đi ra, chúng tôi đã hủy hết toàn bộ tư liệu. Nhưng đã quên mất vẫn còn một viên thuốc bán thành phẩm.

- Bán thành phẩm?

Tiêu Dương mở to mắt.

- Không sai, mặc dù chúng tôi tận lực trì hoãn quá trình nghiên cứu. Nhưng, nếu như không ra được thành phẩm. Trịnh Thu sẽ không bỏ qua cho người nhà của chúng tôi. Hơn nữa, trên thực tế, nếu các người không xuất hiện, chưa đầy ba ngày nữa, loại thuốc này sẽ chính thức được nghiên cứu xong.

Tất cả mọi người đều vây quanh Trịnh Thu, ánh mắt mở to khiếp sợ nhìn thân ảnh ngồi trên ghế.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Phòng thí nghiệm dưới đất.

Tiêu Dương suy nghĩ qua một lần, sau đó lại lấy điện thoại ra lần nữa.

- Bất an ở chỗ nào nhỉ?

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Tiêu Dương cảm thấy có chút bất an.

Hoàng Phi Ưng vẫn ôm tâm lý may mắn. Chỉ là y không nghĩ đến, viên thuốc đó đã được dùng làm viên thuốc chữa thương cho Trịnh Thu.

- Đừng tự trách nữa.

Tiêu Dương mỉm cười vỗ vai Hoàng Phi Ưng:

- Không phải anh nói, cho dù nó có là thành phẩm, tỷ lệ tử vong sau khi dùng nó cũng phải đến chín phần. Huống chi đây chỉ là bán thành phẩm. Hơn nữa...

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự lợi hại:

- Bây giờ cửa vào mật thất đều được bảo vệ. Trịnh Thu lại đang bị thương. Y không thể mang viên thuốc bán thành phẩm đó ra ngoài được đâu.

Nghe xong, tinh thần Hoàng Phi Ưng mới yên ổn được một chút.

Sau khi đưa Hoàng Phi Ưng trở về, Tiêu Dương trầm ngâm cả nửa ngày, rồi gọi cho Lam Hân Linh, nhờ cô thông báo cho tiểu đội phụ trách mở cửa của Thiên Tử Các đến trợ giúp. Nếu như Trịnh Thu phát hiện được viên thuốc bán thành phẩm đó, y không thể phá vòng vây ra ngoài thì nhất định sẽ hướng tổ chức cầu cứu.

Thực lực của tổ chức thần bí này quả thật không thể khinh thường.

- Để che giấu người ngoài, chúng tôi đã điêu chế nó thành hình một viên thuốc bình thường. Hơn nữa, tôi giấu nó cũng rất kỹ. Nếu không tận lực tìm kiếm, hẳn sẽ không ai chú ý đến một viên thuốc bình thường như vậy.

Hoàng Phi Ưng thở dài, nói:

- Hy vọng y sẽ không tìm được viên thuốc bán thành phẩm đó. Nếu không, hết thảy cố gắng của chúng ta sẽ bị hủy. Để Trịnh Thu mang thuốc này ra ngoài, bọn họ vẫn có thể xuất lại số liệu như cũ.

Tiêu Dương cũng không khỏi ngưng trọng thêm vài phần.

- Trịnh Thu rất có khả năng đang ở bên trong phòng thí nghiệm.

Ánh mắt Hoàng Phi Ưng hiện lên sự hối hận. Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, lại để lại một viên bán thành phẩm trong phòng thí nghiệm.

Lạch cạch.

Trên mặt đất xuất hiện một vũng nước màu xanh. Mười ngón tay Trịnh Thu đang nhỏ những giọt nước màu xanh xuống.

Ngay cả da tay cũng dần dần bao phủ một tâng màu lam.

Cực kỳ quỷ dị. - Thu ca, có chuyện gì vậy?

Rốt cuộc có người nhịn không được, giọng nói thoáng run rẩy, không khỏi khiếp sợ. Cảnh tượng trước mắt này không thể tưởng tượng nổi.

Chân mọi người như muốn nhữn ra.

- Hình như...

Ánh mắt ai nấy đều lộ ra vẻ kinh hoàng:

- Đúng rồi, tôi đã từng nhìn thấy, lần trước bọn họ cho con chuột uống loại thuốc này, cả người biến thành màu lam, sau đó cơ thể bành trướng, cuối cùng...

Mọi người nhìn nhau.

Trong lòng rúng động.

Dường như ý thức được một việc.

- Cái gì?

Bỗng nhiên, đầu Trịnh Thu vốn gục xuống mặt bàn bỗng dưng ngẩng lên, hơn nữa còn phát ra tiếng kêu thống khổ, hai tay ôm chặt lấy đầu, nước màu xanh nhỏ dọc xuống gương mặt, quỷ dị đến cực điểm.

Yết hầu giống như bị chặn lại, phát ra tiếng kêu quái dị.

Một khắc này khiến mọi người chấn động, thậm chí có người ngã phịch xuống mặt đất.

Môi run run.

- Làm sao bây giờ?

- Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?

- Xem ra chúng ta không có biện pháp cứu Thu ca rồi.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên cả phòng thí nghiệm.

Bộ xương trong cơ thể Trịnh Thu vang lên tiếng kêu răng rắc. Da tay như muốn rách ra. Màu lam trên cơ thể càng lan rộng. Một luồng sức mạnh như muốn phá hủy ngũ tạng lục phủ bên trong cơ thể.

- Cái gì?

Trịnh Thu ngã xuống đất, điên cuồng lăn lộn.

Mọi người chung quanh càng thêm lo lắng.

- Sao lại thế?

Một người thét lên:

- Hơi thở của Thu ca chẳng những không yếu mà còn tăng lên.

Hơi thở vô cùng cường đại lan tràn cả phòng thí nghiệm.

Trịnh Thu cảm giác mình dường như sắp chết.

Ý thức từ từ mơ hồ.

- Không, tôi không thể chết được. Tôi muốn báo thù, tôi muốn báo thù.

Trịnh Thu cắn mạnh đầu lưỡi, kích thích cảm nhận của mình. Trên toàn bộ cơ thể, ngoại trừ hai mắt đỏ bừng, còn lại đều là màu lam.

Cả người tràn ngập một luông sức mạnh mênh mông, như muốn kết liễu mạng sống của y. Cơ thể càng lúc càng bành trướng, tùy thời có thể nổ tung mà chất.

- Không, không.

Mặc dù không ngừng kêu thảm, Trịnh Thu cảm thấy ý thức của mình dần dần tản đi. Tính mạng đang theo những cú lăn lộn của mình mà trôi qua.

Da tay càng lúc càng rách, nhưng nước chảy ra lại là màu lam. Tuy nhiên Trịnh Thu biết rõ, đây chính là máu của mình. Máu chảy hết, y sẽ biến thành thây khô.

- Không được.

Gào thét, Trịnh Thu ôm chặt lấy đầu, cả người co quắp. Bỗng nhiên, y buông lỏng hai tay, ánh mắt như điện bắn về phía người nọ, chẳng khác nào một con dã thú, khiến người ta không rét mà run.

- Đưa máu của anh cho tôi.

Rống to một tiếng, thân ảnh Trịnh Thu từ dưới đất bắn lên, âm ầm nện một chưởng vào người nọ, khiến gã bay thẳng vào vách tường.

Âm.

Trong nháy mắt thân hình rơi xuống đất, Trịnh Thu nhảy tới, mở miệng cắn vào động mạch cổ của người kia.

A...
Bình Luận (0)
Comment