Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 443 - Chương 444: Nửa Người Nửa Thi

Chương 444: Nửa người nửa thi Chương 444: Nửa người nửa thiChương 444: Nửa người nửa thi

Máu trong nháy mắt dính đầy môi Trịnh Thu. Lúc này, y giống như mất đi hết ý thức, chỉ biết dựa vào bản năng mà liều mạng hút máu người kia để bổ sung máu cho mình.

Xương cốt càng lúc càng kêu răng rắc, trong cơ thể giống như có một cơn gió lốc càn quét. Nước màu lam lan tràn xuống sàn nhà ướt đẫm.

Tiếng kêu thảm thiết dân dần yếu xuống. Cơ thể hắc y nhân dựa vào vách tường, lạnh như băng, cả người khô cạn, biến thành một khối thây khô.

Chung quanh dần dần yên tĩnh lại.

Mọi người mở to mắt đến cực điểm, lãnh khí trong người không ngừng xông ra, lạnh run.

Bởi vì cảnh tượng này quá mức kinh hãi.

Trịnh Thu không biết dùng phương pháp gì hút hết máu người. Cảnh tượng kinh khủng như vậy đã trở thành ác mộng cho bất cứ kẻ nào.

Lúc này, yết hầu Trịnh Thu vẫn phát ra tiếng kêu trầm thấp, lý trí đã sớm biến mất không còn. Ánh mắt màu đỏ như dã thú, hơi thở lạnh băng, phát ra những tiếng thở nặng nề.

Bịch.

- Làm sao bây giờ?

Bỗng nhiên một tiếng hoảng hốt vang lên. Một gã hắc y nhân rất nhanh chạy về phía cửa.

Trong lòng mọi người rúng động, không che giấu được sự khiếp sợ cùng hoảng sợ.

Cơ thể Trịnh Thu vẫn không ngừng bành trướng. Cả người phát ra thanh âm rôm rốp, là thanh âm duy nhất trong phòng thí nghiệm lúc này, quỷ dị mà kinh khủng.

- Chạy? Chạy như thế nào? Phòng thí nghiệm chỉ có một lối ra duy nhất, là vị trí mà Thu ca đang đứng.

Không khí quỷ dị đến cực điểm.

Tiếng nói bối rối vang lên.

- Tôi không chịu được nữa rồi.

Lãnh tịch.

Ánh mắt Trịnh Thu như điện, thân ảnh như mũi tên bắn thẳng đến, hung hăng nện hắc y nhân kia vào vách cửa đá. Không đợi thân hình rơi xuống, y đã xông lên, hai tay nâng hắc y nhân, mở cái miệng máu, không chút do dự mà cắn xuống.

Bịch.

Vù.

Bịch, bịch.

- Thu ca đã nổi điên rồi. Chúng ta chạy đi thôi.

Những người này không sợ chết. Nhưng khi nhìn thấy Trịnh Thu hút khô máu người, biến họ thành thây khô, ai nấy đều sởn cả gai ốc. Hai chân nhữn ra, ánh mắt ngoại trừ kinh hãi thì chính là tuyệt vọng.

Một cơ thể nặng nề rơi xuống đất, không còn tiếng động.

Ngũ tạng lục phủ trong cơ thể đã bị phá hủy hoàn toàn. Lúc này, lực sinh mệnh của Trịnh Thu là một loại sức mạnh bằng máu, cơ thể bành trướng đến cực điểm bạo phát từng tiếng nổ mãnh liệt. Sức sống của Trịnh Thu dường như đã tiêu hao đến cực điểm, nhưng vẫn ương ngạnh mà duy trì.

Nhờ có nguồn máu này mà Trịnh Thu mới duy trì được tính mạng.

Ban đầu vốn còn chưa phải là Thật Khí Nhất Vân, nhưng bằng mắt thường lúc này vẫn thấy được tốc độ đang tăng lên một cách kinh khủng, đột phá thành Nhất Vân, Nhị Vân, Tam Vân, rồi Thật Khí Tam Vân đại viên mãn.

Nói một cách văn vẻ hơn, Trịnh Thu chính là một khối thi thể biết đi.

Từng đạo thân ảnh biến thành thây khô, tốc độ Trịnh Thu càng lúc càng nhanh, giống như tàn ảnh bay qua bay lại trong phòng thí nghiệm, phát tiết hết thảy sức mạnh dư thừa trong cơ thể, hơi thở cả người không ngừng kéo lên.

Trong phòng thí nghiệm hoàn toàn yên tĩnh. Thời gian thong thả trôi qua.

Nhưng nếu đem tính mạng của mình ra làm cái giá để trao đổi, cho Trịnh Thu tự mình lựa chọn, y sẽ không bao giờ uống viên thuốc đó.

Còn nói theo một kiểu khác, nó tương đương với thuật khôi lỗi kỳ bí ngày xưa. Chỉ là, thuật khôi lỗi thì có người khống chế, còn Trịnh Thu thì sau khi uống loại thuốc bán thành phẩm kia thì mới biến dị. Hiện tại, Trịnh Thu người không ra người, thú không ra thú, chẳng khác nào người chết biết đi. Thực lực tăng vọt đến Thật Khí Tam Vân đại viên mãn.

Chuyển biến một cách khó tin.

Nhưng dựa theo tốc độ nhỏ máu, nhiều lắm chỉ một năm, cơ thể Trịnh Thu sẽ tự động biến thành một cái xác khô.

Tiêu hao sức sống nghiêm trọng đến cỡ nào.

Hoặc có thể nói, Trịnh Thu đã tương đương với việc mất mạng, chỉ nhờ một luông sức mạnh thần bí chống đỡ cơ thể cho hắn. Một khi sức mạnh này hoàn toàn biến mất, Trịnh Thu cũng hoàn toàn bị diệt tuyệt.

Bịch.

Toàn thân Trịnh Thu biến thành màu lam, ngực phập phồng, ánh mắt đỏ như máu đã từ từ rút đi, hô hấp cũng dần dần bình tĩnh lại. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy ngũ tạng lục phủ của Trịnh Thu đã bị một màu đỏ thay thế. Huyết vụ màu đỏ này cũng không phải đứng yên mà thong thả lưu động. Mỗi một phút lại nhỏ ra một giọt chất lỏng màu đỏ, hướng đến lòng bàn tay Trịnh Thu, cuối cùng chảy xuống đầu ngón tay.

Bên trong phòng thí nghiệm lại lâm vào yên tĩnh.

Xung quanh Trịnh Thu là hơn mười khối thây khô, ánh mắt trống rỗng nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự thống khổ đến cực điểm.

Lúc này là 7h tối. Màn đêm yên lặng bao phủ bên ngoài. Bãi đậu xe vẫn bị cảnh sát phong tỏa. Hơn nữa, ngay tại cửa thang máy lên xuống, một tiểu đội mười người đang sẵn sàng đón quân địch.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

- Chuyên gia giải mã đến rồi.

Bạch Húc Húc mang theo một số người vội vã bước đến. Khi đến trước cửa thang máy, sau khi đưa ra giấy chứng nhận, liền dẫn mọi người xuống thang máy.

Tiêu Dương là người đối phó với Trịnh Thu. Hơn nữa, phát hiện hành tung đám người Trịnh Thu cũng là Tiêu Dương. Cho nên, vụ án này tất nhiên rơi vào tay tiểu đội Lăng Thiên. Nhưng bởi vì tình huống đặc biệt, Thiên Tử Các phải phái thêm vài tiểu đội đến hỗ trợ xử lý.

Bạch Húc Húc vừa mới bước vào thang máy, điện thoại di động liền vang lên.

- Đại ca, vâng, em đang dẫn mấy chuyên gia giải mã đi xuống, thử xem có mở được cửa đá hay không.

Người gọi điện thoại đến là Tiêu Dương.

- Cẩn thận một chút. Trịnh Thu tùy thời có thể phản kích. Bây giờ tôi còn có việc cần xử lý, muộn chút mới qua được.

- Mình là người hay quỷ?

Thần sắc thoáng hiện lên sự tuyệt vọng và bi thương.

Trịnh Thu rốt cuộc cũng ý thức được trên người mình đã xảy ra chuyện gì.

Trịnh Thu nhìn hai tay đã biến thành màu lam của mình, trong lòng kịch liệt chấn động, bối rối kiểm tra toàn thân, sắc mặt không khỏi biến đổi, hai mắt lộ ra sự bàng hoàng. Một lát sau liền nhắm mắt lại, ước chừng hai ba phút sau liền mở mắt ra.

- Tay của mình...

Trịnh Thu lảo đảo bước về sau vài bước, cánh tay đong đưa, nhất thời thừ người ra.

Mọi người đều là thành viên của Thiên Tử Các, sở trưởng giải mã, cũng không nói nhiều, lập tức câm công cụ trên tay bước lên. Bạch Húc Húc ở một bên nhàm chán dựa lưng vào vách tường.

Trong mật thất, nước màu lam tràn khắp nơi, bao phủ luôn cả Trịnh Thu đang hôn mê bất tỉnh.

Mơ mơ màng màng, Trịnh Thu khó khăn mở hai mắt, tâm mắt có chút mơ hồ không rõ, giống như có một làn sương mù màu đỏ. Đột nhiên Trịnh Thu nhảy dựng lên, đồng tử đại chấn, hoảng sợ nhìn thây khô ngổn ngang chung quanh:

- Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Trong đầu Trịnh Thu không tự chủ được mà hiện ra một số hình ảnh máu tanh.

Khuôn mặt dữ tợn, hai mắt đỏ bừng, miệng dính đầy máu tươi, như dã thú cắn xé đám hắc y nhân.

- Tại sao lại như vậy?

Trịnh Thu cảm thấy đầu óc của mình như muốn nổ tung, không ngừng gào thét, nhìn thây khô đầy đất, nhất thời không nhịn được cúi người buồn nôn, ánh mắt nhìn thứ nước mà mình chảy ra, rõ ràng là màu lam.

- Cái gì?

- Trăm sự nhờ các vị.

Bạch Húc Húc dừng lại, nói với mấy vị chuyên gia:

- Chính là nơi này.

Bởi vì thuộc tính của y quá mức đặc biệt, Bạch Húc Húc mới che giấu. Tự dưng cởi quần trước mặt người khác, ngại lắm biết không?

Bạch Húc Húc tràn đầy tự tin gật đầu. Lần trước Trịnh Thu đã bị thua bởi nước tiểu của y. Nếu Trịnh Thu có dũng khí phản kích, y sẽ cho Trịnh Thu ngâm trong nước tiểu.

- Yên tâm đi, em biết rồi.

Giọng nói khàn khàn vang lên, dường như muốn biết đáp án nhưng lại không có đáp án. Y dựa vào vách tường, nhưng không cảm giác được độ ấm của vách tường. Dường như y đã mất đi rất nhiều tri giác. Ngoại trừ sức mạnh trước nay chưa từng có, y chẳng còn cảm nhận được điều gì.

- Tại sao?

Trịnh Thu đột nhiên quỳ xuống, nện một quyên xuống nền nhà. Nhất thời, một cái hố sâu xuất hiện.

- Không phải như vậy đâu.

Trịnh Thu nắm chặt nắm đấm, tâm trạng kích động, hai mắt bất ngờ đỏ lên, như sói tru rít gào một tiếng:

- Là Tiêu Dương.

Hận thấu xương.

- Là Tiêu Dương đã hại mình. Là Tiêu Dương đã hại mình như vậy.

Trịnh Thu gào lên, lại một quyền nện xuống mặt đất.

Hết thảy ngọn nguồn tội ác của y đều đổ hết lên người Tiêu Dương.

Hô hấp nặng nề.

- Thành công rồi.

Lúc này, chuyên gia giải mã bên ngoài kêu lên. Cánh cửa đá âm ầm mở ra.

- Thật tốt quá.

Bạch Húc Húc nói:

- Đi, phía trước còn vài cánh cửa nữa.

Một số bóng người nhanh chóng bước vào.

- Tiêu Dương, Tiêu Dương, Tiêu Dương.

Ý thức của Trịnh Thu có dấu hiệu sắp biến mất, hai tròng mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm mặt đất, khuôn mặt dữ tợn, miệng không ngừng gọi tên Tiêu Dương.

Hận ý ngập trời.

- Tao nhất định phải giết mày.

Trịnh Thu bật dậy, ngửa đầu rống lớn, giống như cự thú hồng hoang, dần dần bước về phía cánh cửa.

Âm.

Y bước đến cánh cửa đá.

- Tiêu Dương.

Trong đầu Trịnh Thu chỉ có một người.

- Là mày đã làm hại tao thành nửa người nửa thi. Tao sẽ bâm thây mày thành vạn đoạn.

Từng bước bước về phía trước.

Ấn bàn tay vào cánh cửa.

Âm.

Cánh cửa mở ra.

Ở một chỗ khác, Bạch Húc Húc cùng với những chuyên gia giải mã vừa mới thành công mở được thêm một cánh cửa nữa.

- Một tiếng trống trận làm hăng hái tinh thần. Cố gắng lên. Bạch Húc Húc nắm chặt nắm tay. Y không biết, lúc này ở một cánh cửa khác, một thân ảnh màu xanh quái dị, ánh mắt đỏ bừng đang nhìn chăm chằm vào cánh cửa.
Bình Luận (0)
Comment