Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 444 - Chương 445: Tiểu Chính Thái Tuyệt Vọng

Chương 445: Tiểu chính thái tuyệt vọng Chương 445: Tiểu chính thái tuyệt vọngChương 445: Tiểu chính thái tuyệt vọng

Ánh mắt màu đỏ chớp động. Trịnh Thu ngừng lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá. Cánh cửa còn chưa mở ra, nhưng y vẫn nhận ra được ở bên kia có sự không ổn.

- Có người?

Trịnh Thu rít lên một tiếng, sát khí trong ánh mắt càng đậm đặc hơn. Hai tay màu lam từ từ mở ra, sát ý lạnh như băng thẩm thấu ra ngoài:

- Đáng chất.

- Người nào nhìn thấy mình như vậy, tất cả đều phải chết.

Sau đó chậm chạp bước về phía trước.

Khi còn cách cửa đá chừng hai thước, Trịnh Thu ngừng lại, cũng không vội mở cánh cửa. Khi đối phương mở cửa trước, y mới có thể thừa dịp đối phương không chú ý mà phát động công kích.

- Mở ra đi, nghênh đón các người sẽ là tử vong.

Với thực lực Thật Khí Tam Vân viên mãn của Trịnh Thu hiện nay, muốn đánh bại Bạch Húc Húc còn chưa đạt đến cảnh giới Thật Khí, bất quá chỉ là cái búng tay mà thôi.

Điện thoại di động vang lên.

Bạch Húc Húc đứng bên cạnh, thuận miệng thúc giục các chuyên gia giải mã.

Thời gian thong thả trôi qua. Một chân của Bạch Húc Húc dường như đã bước vào Quỷ Môn Quan.

Một giọt chất lỏng màu lam từ đầu ngón tay rơi xuống đất.

- Khoảng vài phút nữa mới đến được. Mật thất bên dưới như thế nào rồi?

Cả người Trịnh Thu tràn ngập một nguồn năng lượng mênh mông. Loại sức mạnh này khiến cho y nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Nhưng bây giờ có được, y phải chịu một sự đả kích không nhỏ trong nội tâm.

- Đại ca.

- Động tác nhanh lên một chút.

Tạch tạch.

- Nhanh lên.

Bạch Húc Húc nhìn các chuyên gia đang giải mã. Khi một chuyên gia vươn ba ngón tay với y, Bạch Húc Húc lập tức gật đầu:

Cũng không ý thức được ở phía đối diện đang có một người nửa người nửa thi chờ mình.

- Khoảng ba phút nữa tụi em có thể mở ra được thêm một cánh cửa.

Là Tiêu Dương gọi đến. Lúc này Tiêu Dương đang lái xe đến, trâm giọng nói:

- Hết thảy đều thuận lợi.

- Tôi không thể nói rõ.

Giọng nói quá lớn khiến Bạch Húc Húc hoảng sợ, nghi hoặc hỏi:

Nếu người khác nói, Bạch Húc Húc đương nhiên sẽ giễu cợt. Nhưng Tiêu Dương là thần tượng mà cậu ta sùng bái, hiển nhiên sẽ phục tùng mệnh lệnh của hắn vô điều kiện, liền bước đến bên cạnh vài bước. Tiêu Dương chưa bao giờ quên cảm giác này. Phải nói, hắn rất am hiểu thuật tướng số và bói toán. Cảm giác với mọi chuyện cực kỳ mẫn cảm, chân mày theo bản năng lập tức cau lại. Tiêu Dương giơ tay trái ra, năm ngón tay nhanh chóng nhúc nhích, sau đó sắc mặt đại biến, bật thốt:

Nhanh như điện chớp.

Khi Bạch Húc Húc nói xong, Tiêu Dương đột nhiên cảm giác được một sự quỷ dị, mi mắt nhảy lên, một cảm giác bất an lướt qua.

Thậm chí đối mặt với Điện vương Thiên Bảo Sơn thần điện của đảo quốc, hắn cũng chưa từng có cảm giác như vậy.

Trước nay chưa từng có.

Càng đến gần tập đoàn Hắc Sơn, Tiêu Dương càng cảm thấy một cổ khí tức nguy hiểm đến cực điểm.

- Nhanh chóng rời đi.

Ngón tay trái của Tiêu Dương như bay múa, thần sắc càng lúc càng ngưng trọng, ngữ khí dồn dập:

- Không sai đâu. Mau rút lui đi. Mặc kệ bên trong có bao nhiêu người, toàn bộ lui lại.

Tiêu Dương vừa nói vừa nhấn mạnh ga, chiếc xe như mũi tên bắn khỏi dây cung.

- Đại ca, sao phải rời đi?

- Ok.

- Tôi càng đến gần chỗ của cậu, lại càng cảm giác được một cổ khí tức nguy hiểm cực độ. Cậu thử bước gần đến cửa đá vài bước thử?

Tiêu Dương nói:

- Mật thất dưới đất có che giấu cường giả sao?

Tiêu Dương cau mày, đồng thời khó hiểu:

- Nếu có cường giả, tại sao trước đó lại không thấy xuất hiện trong cuộc chiến?

Tiêu Dương nắm chặt tay lái, khuôn mặt mơ hồ có chút tái nhợt. Vừa rồi nhìn thì chỉ là tính toán đơn giản, nhưng lại hao tốn không ít lực tinh thân của Tiêu Dương.

- Cái gì cũng đừng hỏi, toàn bộ lui lại.

Hắn quyết đoán ra lệnh.

- Chỉ còn một phút nữa thì cánh cửa có thể mở ra.

Một chuyên gia giải mãi xoay người nói với Bạch Húc Húc.

Bạch Húc Húc sợ run lên, nhất thời hét lớn:

Không ai có dũng khí quay đầu nhìn lại, thậm chí còn hoài nghi truy kích đằng sau bọn họ là một con dã thú hồng hoang.

Mọi người chạy về phía trước, cứ mỗi lần băng qua một cửa đá lại nhanh chóng đóng cửa lại. Cứ như vậy mà ngăn cản Trịnh Thu truy kích. Lúc này, mọi người đã không còn nghi ngờ lời nói của Bạch Húc Húc, bởi vì ai nấy cũng đều cảm nhận được nguy cơ đang xâm nhập đến. Tiếng hít thở nặng nhọc đằng sau khiến người ta không rét mà run.

Âm! Âm! Âm!

- Nhanh lên, đóng cửa đá lại. Sắc mặt Bạch Húc Húc đại biến, lớn tiếng hét to:

- Không xong rồi.

Cánh cửa bỗng nhiên rung lên rất nhỏ.

Quả nhiên có chuyện.

Bạch Húc Húc giật mình, lập tức thúc giục, rống to:

- Rút lui.

Mặc dù cậu không biết cửa đá đối diện là ai, nhưng lời Tiêu Dương nói, cậu tuyệt đối không cãi lời.

- ĐI.

Mấy chuyên gia giải mã nhanh chóng chạy ra ngoài.

Âm ầm.

Cánh cửa đá mở ra, một cổ khí tức nguy hiểm lan tràn ra ngoài.

Âm.

Lúc này, cánh cửa đối diện, Trịnh Thu vẫn một mực chờ đợi, khuôn mặt tràn đầy lãnh ý, thân ảnh đột nhiên lóe lên, chưởng ấn từ từ đặt lên cánh cửa đá.

Bạch Húc Húc khoát tay nói.

- Toàn bộ nghe tôi, lập tức rời khỏi nơi này. Nhanh.

Mọi người cả kinh, quay đầu khó hiểu nhìn Bạch Húc Húc.

- Dừng tay.

- Thang máy, nhanh lên.

Bạch Húc Húc mang theo các chuyên gia giải mã vọt vào. Khi tất cả mọi người tiến vào thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại. Lúc này, cánh cửa đá cuối cùng đã mở ra. Xuyên qua khe hở của thang máy, sắc mặt mọi người đều trắng bệch.

- Người này... người này là quái vật gì vậy?

- Cơ thể màu lam, mắt màu đỏ.

- Không phải đang gặp quỷ chứ?

Lúc này, trong đầu tiểu chính thái Bạch Húc Húc chỉ còn một suy nghĩ như thế. Trong nháy mắt, cửa thang máy đã đóng lại hoàn toàn. Mọi người nhịn không được toát mồ hôi lạnh.

- Cũng may mà đi nhanh một bước.

Bạch Húc Húc vỗ ngực.

- Đại ca quả thật tính toán rất kỳ diệu.

Đinh.

Cửa thang máy một lần nữa mở ra, mọi người vội vàng xông ra ngoài.

- Chờ một chút. Đè nó lại, đừng cho nó đi xuống.

Bạch Húc Húc bước đến, đồng thời nhấn mạnh lên nút thang máy, ngăn không cho nó đi xuống lần nữa.

Bởi vì từ mật thất xuống bãi đậu xe cũng chỉ có một thông đạo này mà thôi.

Nút thang máy không ngừng chớp động. Bạch Húc Húc liều mạng ấn cháy cái nút, đồng thời xoay mặt hô to với hơn mười người đang canh giữ thang máy:

- Các người lập tức hộ tống chuyên gia giải mã ra ngoài. Còn nữa, mau xin trợ giúp.

Tất cả đều kinh ngạc, nhìn các chuyên gia giải mã đang sợ hãi đến chân như muốn nhữn ra, không ai là không nghỉ ngờ.

Âm.

Lúc này, phía dưới thang máy bất ngờ vang lên tiếng nổ.

Mặt đất dưới bãi đậu xe lay động kịch liệt. Một chuyên gia giải mã sợ quá ngồi phịch xuống đất.

- Nó đang công phá thang máy. Đúng là một con quái vật.

Bạch Húc Húc mắng to một tiếng, rồi rống lên với người bên cạnh:

- Các người đứng ngây ra đó làm gì, mau hành động đi chứ. Còn nữa, nhớ sơ tán mọi người bên ngoài, tránh cho mọi chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

Trong đầu Bạch Húc Húc thoáng qua hình ảnh con quái vật vừa nãy, trong lòng không rét mà run. Nếu con quái vật này xông ra ngoài, đúng là không biết có bao nhiêu thành viên sẽ chết.

Âm.

Lúc này, lại thêm một tiếng nổ vang lên.

Bạch Húc Húc vẫn nhấn chặt nút thang máy, vẻ mặt lo lắng, không ngừng nói thầm:

- Tao van mày, tao van mày đấy, lão đại thân mến, nếu mày là quái thú, tốt nhất là nên đến Mỹ. Ở Mỹ mới có siêu nhân.

Lúc này, mọi người trong bãi đậu xe đã chạy hết ra ngoài. Bạch Húc Húc càng nói, tiếng va chạm lại càng kịch liệt hơn. Bạch Húc Húc thậm chí mơ hồ cảm giác được, cửa thang máy này sẽ không chịu đựng nổi thêm vài cái nữa đâu.

- Mẹ cha ôi, hù con đến muốn xón đái ra quân rồi.

Ngón tay Bạch Húc Húc như muốn tê liệt, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía bãi đậu xe:

- Đại ca, đại ca, sao anh còn chưa đến vậy?

Hy vọng sống sót cuối cùng của Bạch Húc Húc đều ký thác trên người Tiêu Dương. Cho dù cậu có buông cái nút ra rồi bỏ chạy, với tốc độ của con quái vật đó, cậu còn chưa chạy kịp đã bị con quái vật giải quyết rồi.

Âm ầm.

Trong lúc Bạch Húc Húc đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên một tiếng vang rung trời, dường như ngay cả tòa nhà to lớn cũng phải giật mình. Bạch Húc Húc thoáng nhìn lại, sắc mặt nhất thời thay đổi.

Lúc này, trong thang máy bất ngờ có người đánh vỡ cửa thang máy rồi vọt ra. Hai mắt màu đỏ tràn ngập sát khí.

- Mẹ ơi.

Bạch Húc Húc quát to một tiếng, sau đó quay đầu chạy như điên.

- Hừ.

Trịnh Thu vận động xương cốt, ánh mắt bắn ra sát khí, thân ảnh như lưu tỉnh nhắm thẳng đằng sau Bạch Húc Húc.

- Cái gì? Trong giây phút chỉ mành treo chuông, Bạch Húc Húc dường như cảm giác được tử thân đang lướt qua mặt mình, khó khăn lắm mới tránh được một kích trí mạng. Nhưng lúc này, cậu còn chưa kịp đứng lên, phía sau đã xuất hiện một trận cuồng phong phô thiên cái địa lao đến.

- Mạnh như vậy sao?

Bạch Húc Húc tru lên một tiếng, đột nhiên xoay người, hai tay nhanh chóng tuột quần xuống.

Vàèo.

Một luồng nước tiểu bắn nhanh ra ngoài, trực tiếp bắn trúng mặt Trịnh Thu.

Lúc này mới thật sự là bị hù đến mức đái ra quần.

Mặc dù Trịnh Thu đã mất đi tri giác, nhưng vẫn cảm nhận được mùi hôi của nước tiểu. Y gầm lên lui về sau vài bước, ánh mắt càng tràn ngập sự phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào Bạch Húc Húc.

Bạch Húc Húc nổi cả da gà, không kịp đứng dậy, vội vàng chống tay lui về phía sau, thần sắc cảnh giác nhìn chằm chằm Trịnh Thu:

- Anh... anh đối phó tôi như thế nào cũng được, ngàn vạn lần đừng tổn thương nó.

Hai tròng mắt Trịnh Thu xẹt qua một hình ảnh. Ban đầu, y đúng là bị thua dưới nước tiểu của tên tiểu tử này.

Một đại sỉ nhục.

Rống lên một tiếng.

Hai tay màu xanh da trời của Trịnh Thu chắp lại, mang theo khí tức vô cùng quỷ dị, trảo phong vung mạnh lên.

- Đi tìm chết đi.

Mục tiêu Trịnh Thu công kích chính là phân dưới của Bạch Húc Húc.

- Đồ hèn hạ.

Bạch Húc Húc mở to mắt như muốn nứt ra, gào lên:

- Có bản lãnh thì đánh tao nè.

Trảo phong như ảo ảnh, phô thiên cái địa lao xuống.

- Xong rồi, xong hết rồi.

Cả người Bạch Húc Húc đều bị Trịnh Thu khóa chặt, căn bản không thể tránh né, tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống:

- Anh em, tao xin lỗi mày. Tao chưa kịp mang mày đi khai trai.

Bịch.

Điện quang chợt lóe, một tiếng va chạm kịch liệt vang lên.

Nền bãi đậu xe chấn động.

- Anh em, không nghĩ đến mày hy sinh cũng có thể hy sinh một cách hoành tráng như vậy.

Bên tai Bạch Húc Húc nghe được một tiếng va chạm kịch liệt, không nhịn được mà cảm thán một tiếng.

- Tiểu chính thái, cậu đang bày triển lãm à?

Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Bạch Húc Húc sợ run, hai mắt đột nhiên mở to, vừa vui mừng lẫn sợ hãi: - Đại ca.

Đứng bên cạnh Bạch Húc Húc là Tiêu Dương. Rốt cuộc trong thời khắc quan trọng nhất, hắn đã chạy đến kịp.

Bạch Húc Húc như cá chép bật dậy, vội vàng kéo quần, kích động nói:

- Đại ca, nếu anh đến muộn một chút, trinh tiết của em đã không còn.
Bình Luận (0)
Comment