Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 445 - Chương 446: Dẫn Dắt Rời Đi

Chương 446: Dẫn dắt rời đi Chương 446: Dẫn dắt rời điChương 446: Dẫn dắt rời đi

Tiêu Dương nhìn Bạch Húc Húc kéo quần lên, khóe miệng không nhịn được run rẩy vài cái. Tiểu chính thái này khiến người ta phải bó miệng. Vừa mới bước từ Quỷ Môn Quan ra, nghĩ gì không nghĩ lại nghĩ đến trinh tiết của mình.

- Vừa rồi anh ta dọa em đến mức đái ra quần.

Bạch Húc Húc võ ngực, cảm giác da gà da vịt gì vẫn còn nổi đầy, không khỏi nhìn về phía trước.

Trịnh Thu cũng không nghĩ đến nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim. Sau khi bị một chiêu của Tiêu Dương bức lui, thân ảnh đứng thẳng phía trước ba thước, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương, huyết sắc nồng đậm đến cực điểm, yết hầu không ngừng phát ra tiếng trầm đục, như muốn phát tiết sát ý trong lòng.

- Là hắn. Tiêu Dương.

Trịnh Thu nghiến răng, ánh mắt màu đỏ thoáng mơ hồ, nhìn không ra là khuôn mặt của ai.

- Con quái vật này từ đâu xuất hiện vậy?

Lúc này Tiêu Dương mới quay lại nhìn Trịnh Thu. Cả người của y đều màu lam, kể cả khuôn mặt, Tiêu Dương nhất thời không nhận ra là ai.

- Trịnh Thư?

- Đúng là rất giống. Mà tại sao Trịnh Thu đột nhiên lại biến thành quái vật như thế? Hơn nữa thực lực còn rất kinh khủng.

- Cái gì? Quái thú biết nói tiếng người?

Bạch Húc Húc ngây người, nhìn chăm chú phía trước, sau đó mở to miệng, khiếp sợ nói:

- Tiêu Dương, đêm nay mày sẽ phải trả giá cho những gì mà đã làm.

- Chẳng lẽ...

- Là từ mật thất dưới đất chui lên.

Thần sắc Tiêu Dương cũng xẹt qua một tia ngưng trọng.

Trịnh Thu rít gào.

Bạch Húc Húc hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước.

- Sao, là Trịnh Thu?

- Là do uống nửa viên thuốc bán thành phẩm trong phòng thí nghiệm?

Tiêu Dương định nhãn nhìn một chút thân ảnh đằng trước, cảm giác có chút quen mặt. Chỉ một lát sau, đồng tử co rụt lại:

Tiêu Dương có chút líu lưỡi.

Lúc này, một loại áp lực vô hình bao trùm lại. Hơn nữa, loại khí thế này lại mang theo tính chất của hung thú, khiến người khác phải nổi da gà.

Tiêu Dương giật mình:

- Mày nhìn đủ chưa?

- Thật không biết anh ta đã dùng kỳ tích gì để sống sót. Ánh mắt lợi hại của Trịnh Thu bắn ra hàn quang đỏ như máu.

- Không phải Hoàng Phi Ưng có nói, cho dù là thành phẩm, tỷ lệ tử vong cũng đến chín thành. Bây giờ chỉ có bán thành phẩm, Trịnh Thu nuốt vào, dĩ nhiên...

- Mau chạy đi.

Vừa nãy Hoàng Phi Ưng có nhắc đến chuyện còn sót lại nửa viên thuốc bán thành phẩm, sợ Trịnh Thu mang ra ngoài, tiết lộ số liệu. Vạn lần không nghĩ đến, viên thuốc đó lại bị Trịnh Thu nuốt vào, biến thành trạng thái quái dị như vậy.

Sai một ly, liền có khả năng sẽ bị đánh trúng tim.

Điện quang vặn ẹo, ngực của Tiêu Dương giống như co rút lại, mạnh mẽ lui về phía sau, đồng thời cước bộ linh hoạt, thuận thế xoay người. Hai đạo thân ảnh một lần nữa đứng vững. Cổ Hải cúi đầu nhìn mảnh áo trước ngực bị xé, nhưng cũng may là không bị thương.

Tiêu Dương trong nháy mắt ném Bạch Húc Húc về phía cổng bãi đậu xe. Trong một khắc này, đầu ngón tay của Trịnh Thu đã chạm vào phần áo trước ngực của Tiêu Dương.

Tiêu Dương nhìn chằm chằm cơ thể Trịnh Thu, đột nhiên sợ run lên, giống như hiểu rõ được trạng thái tình huống cơ thể của Trịnh Thu lúc này:

- Cho dù chết, tao cũng sẽ nghiên xương cốt của mày thành tro bụi.

Vù.

Nói xong, thân ảnh Trịnh Thu như tia chớp bắn ngược lên.

Tiêu Dương đã nhìn ra được trạng thái nửa người nửa thi của Trịnh Thu.

- Nếu tôi là anh, chi bằng đâm đầu chết cho rồi.

Tiêu Dương lãnh đạm cười:

Giọng nói Trịnh Thu lạnh lùng đến cực điểm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.

- Tốc độ không tệ, không hổ danh là thuộc tính giả Phong, hành động như gió.

Sau khi tống Bạch Húc Húc rời khỏi, Tiêu Dương không còn bất cứ bận tâm gì, ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm Trịnh Thu:

- Nhưng muốn giết tôi, chỉ bằng một tên nửa người nửa thi như anh?

Rắc.

Ánh mắt Trịnh Thu tràn ngập lửa hận, hai tay nắm chặc.

Nửa người nửa thi.

Điều này đối với Trịnh Thu mà nói, chẳng khác nào đụng vào chỗ đau.

Tiếng dã thú gầm rú lên.

Song chưởng Trịnh Thu đột nhiên phát ra, cánh tay đong đưa, một trận cuồng phong gào thét quét ngang bãi đậu xe. Thậm chí trong không khí còn phát ra tiếng xé gió, như biển gầm nghiêng trời lệch đất lao thẳng về phía Tiêu Dương.

Đôi mắt càng lúc càng đỏ bừng, từng bước một ăn mòn ý thức của Trịnh Thu, khiến cho hận ý của Trịnh Thu càng thêm nhiều hơn. Một tia lý trí còn sót lại bất giác cũng bị lửa giận cắn nuốt.

Rít gào, rống giận.

- Ra đây. - Đi ra đây.

Y biết, Tiêu Dương không có khả năng chết dễ dàng như vậy.

Ánh mắt Trịnh Thu nhìn chằm chằm vào một chỗ.

- Nếu là một viên thuốc hoàn chỉnh, đồng thời hoàn thiện thêm một số điểm, thế giới này chẳng phải sẽ rối loạn sao?

Vù vù vù.

Thân hình như bão táp suối chảy, lắc lư chợt biến chợt hiện.

Lúc này, Trịnh Thu hận không lập tức giết chết Tiêu Dương. Y không muốn Tiêu Dương tiếp tục trốn tránh như vậy.

- Đi tìm chết đi.

Hai mắt Trịnh Thu bắn ra hàn mang lợi hại, xuyên thấu không khí. Song chưởng ngay lập tức huy động, xe cộ chung quanh liền bị luông sức mạnh này cuốn tung lên.

Bịch bịch bịch.

Âm ầm.

Sau khi liên tục đánh ra, hỏa quang bắn ra bốn phía, xe hơi mang theo tia lửa rơi xuống loảng xoảng. Nhưng không có tia lửa nào bắn trúng Trịnh Thu nửa phần.

Thân ảnh Tiêu Dương rất nhanh tránh né, trong đầu nhớ lại lời nói của Hoàng Phi Ưng trước đó:

- Thật là một kế hoạch tạo thần dị thường.

Một cổ sức mạnh cường đại khiến người ta hít thở không thông.

Với thực lực của Tiêu Dương, hiển nhiên là không thể chống đỡ, thân ảnh đột nhiên biến đi, tàn ảnh trải rộng bốn phía, dùng thân pháp huyền diệu tránh thoát khỏi công kích như dời sông lấp biển kia.

Sức mạnh Thật Khí Tam Vân đại viên mãn quả thật kinh khủng.

Trong tích tắc, Tiêu Dương giống như con thuyền đặt mình giữa biển cả, tùy thời có thể bị nuốt chửng.

Ý thức cuối cùng mất đi, Trịnh Thu hoàn toàn biến thành một con dã thú, dựa vào bản năng của một con thú mà sinh tồn.

Âm! Âm! Ầm!

Không nhìn thấy Tiêu Dương, song chưởng Trịnh Thu điên cuồng huy động. Bãi đậu xe bị tàn phá, phát ra tiếng nổ mạnh.

- Đúng là một tên gia hỏa khủng bố.

Tiêu Dương núp trong bóng tối, không khỏi mắng một câu. Hắn nhìn ra được ý thức của Trịnh Thu đang dần tiêu tán. Hơn nữa, mặc dù y nắm giữ sức mạnh cường đại, nhưng kỹ xảo sử dụng và mức độ nắm chắc sức mạnh này vẫn còn rất kém.

Vừa nhìn thấy cừu nhân, Trịnh Thu liền hận không thể bộc phát toàn bộ sức mạnh trên người để bầm Tiêu Dương thành vạn đoạn.

Cho nên, khi Trịnh Thu khí thế hùng hổ dọa người, Tiêu Dương dứt khoát lựa chọn chiến thuật du đấu. Huống hồ, hắn phát hiện, ý thức của Trịnh Thu yếu đến mức đáng thương. Tiêu Dương đang núp phía sau một cột đá cách Trịnh Thu không xa, nhưng y vẫn không phát hiện.

- Ra đây, ra đây. Tiếng nổ mạnh mang theo tiếng rống giận của Trịnh Thu.

Ánh mắt Trịnh Thu đỏ bừng, thở hổn hển, màu đỏ trong mắt càng đậm hơn.

Âm! Ầm! Âm!.

Tòa nhà cũng bị rung chuyển.

- Năng lực phá hoại của tên này thật sự quá mạnh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng tòa nhà này sẽ bị hắn làm hỏng.

Đầu óc Tiêu Dương rất nhanh chuyển động. Chỉ một lát sau, hắn xuất hiện, trong tay cầm lợi kiếm, đâm thẳng phía sau Trịnh Thu.

Trịnh Thu cười lạnh:

- Rốt cuộc mày đã chịu ra đây chịu chết rồi sao?

- Mạn thiên bạo vũ.

Một mảng lớn bọt nước mang theo đá vụn bao trùm Tiêu Dương. Đồng thời, khí cơ Trịnh Thu một mực khóa chặt Tiêu Dương, không cho phép Tiêu Dương biến mất khỏi mắt mình.

- Hắn nhất định phải chết.

Leng keng! Leng keng! Leng keng!

Lợi kiếm trong tay Tiêu Dương vung lên, kiếm quang và giọt nước va chạm, phát ra tiếng kim loại giòn vang. Hơn nữa, thân ảnh Tiêu Dương bị đánh lui về phía sau.

Bịch bịch bịch...

Chân chạm đất, cuống quýt lui về phía sau hơn mười bước, mũi kiếm cắm sâu vào mặt đất, khó khăn lắm mới ngừng lại được.

Khóe miệng Tiêu Dương xuất hiện một vết máu:

- Bây giờ, quả thật anh đã có thực lực để giết tôi. Đáng tiếc, hẹn gặp lại sau.

Tiêu Dương bỗng nhiên quay đầu chạy ra khỏi bãi đậu xe. Trong khoảnh khắc xoay mặt, khóe miệng nhấch lên.

Cho dù thực lực của Trịnh Thu có mạnh cũng không có khả năng một chiêu làm Tiêu Dương bị thương. Lúc này, Tiêu Dương chỉ muốn dụ Trịnh Thu ra ngoài.

Nếu tòa nhà này bị Trịnh Thu phá hủy, sợ rằng sẽ tạo thành thương vong và tổn thất không ít.

Hơn nữa, Trịnh Thu hôm nay đã sắp mất đi lý trí. Nếu đột nhiên nổi điên trong một khu phố sầm uất, kiếp nạn lại càng nhiều hơn.

Y quyết tâm muốn giết chết Tiêu Dương, tuyệt đối sẽ không lo lắng nhiều.

Quả nhiên, khi Tiêu Dương chạy ra ngoài, Trịnh Thu rít gào lên:

- Mày trốn không thoát đâu.

Đôi mắt đỏ bừng, thân ảnh như tia chớp xuất hiện ngay cổng bãi đậu xe.

Y gắt gao khóa trụ khí tức của Tiêu Dương, thân ảnh không hề dừng lại, bay thẳng đến một nơi.

Tốc độ cực nhanh. Trong bóng đêm, cho dù có người nhìn thấy, cũng chỉ cảm thấy hai mắt của mình nhoáng lên một cái, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy.

Tiêu Dương dụ Trịnh Thu đến một nơi tương đối hẻo lánh. Lúc này, tốc độ thi triển của hắn vô cùng nhuần nhuyễn.

Trịnh Thu vốn là thuộc tính giả Phong. Với tốc độ và sức mạnh như hiện tại, so với Tiêu Dương không hề thua kém, như hình với bóng truy kích Tiêu Dương, thỉnh thoảng còn chém ra công kích.

Dưới ánh đèn đường chiếu xuống, dường như có một cơn lốc cuốn hết mọi thứ trên đường. Ngẫu nhiên có người nhìn thấy, một gốc cây đột ngột bị nhổ tận gốc mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Vùi! Vùi Vùi

Thân ảnh Tiêu Dương như lưu tinh, không ngừng biến ảo quỹ tích, tránh né công kích của Trịnh Thu.

Một trước một sau.

Ước chừng nửa tiếng sau, hai đạo thân ảnh cơ hồ không có nửa điểm chênh lệch thời gian cùng đứng trên đỉnh núi:

- Tiêu Dương, anh đúng là đuổi theo không bỏ.

Tiêu Dương quay đầu lại nói.

- Đêm nay, mày phải chết.
Bình Luận (0)
Comment