Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 446 - Chương 447: Bất Tử

Chương 447: Bất tử Chương 447: Bất tửChương 447: Bất tử

Thanh âm Trịnh Thu trâm thấp, ẩn chứa sát khí vô tận.

Trong lòng y đã sớm nhận định một sự thật, hết thảy những tao ngộ của y đều là do Tiêu Dương ban cho.

Không giết Tiêu Dương, chết không nhắm mắt.

Gió thổi mãnh liệt. Hai thân ảnh đứng đối mặt nhau, cũng không vội ra tay. Nửa giờ trước toàn lực gia tốc, thực lực của hai người đều có tiêu hao nhất định. Cả hai đều muốn khôi phục một chút để tăng thêm phần thắng.

Tiêu Dương nhẹ nhàng mở bàn tay, vài giọt nước rơi xuống.

- Mưa à?

Trên đỉnh núi, mưa phùn theo gió núi bắt đầu rơi xuống. Ánh mắt hai người không dám chớp, cứ nhìn chằm chằm đối phương. Bất cứ một cử động rất nhỏ nào cũng có thể phát động trùng kích lôi đình.

Nhờ trời mưa, ý thức của Trịnh Thu cũng dần tỉnh lại đôi chút, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập hàn ý nhìn chằm chằm phía trước.

Trịnh Thu không kêm chế được sát ý trong lòng. Hòn đá dưới chân bị dẫm nát bấy. Thân ảnh như ưng bay thẳng, trong chớp mắt liền phủ xuống trước người Tiêu Dương.

Nước mưa xuyên qua người Tiêu Dương, thân ảnh từ từ tiêu tán.

Đùng.

Hưu.

Y đã biến thành một con quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nếu ngay cả ý thức cuối cùng cũng không còn, như vậy, y chẳng khác nào một con dã thú.

- Cũng có vài phân may mắn đấy.

Mưa càng lúc càng lớn, hai bóng người vẫn đứng thẳng. Một cỗ khí tức tràn ngập, vô hình ngăn cản nước mưa bên ngoài.

- Chỉ là tàn ảnh.

Nước mưa bao phủ bầu trời. Khí tức trên đỉnh núi lạnh như băng.

Lúc này, Trịnh Thu đã tỉnh táo hơn nhiều so với khi còn ở bãi đậu xe. Mặc dù ánh mắt vẫn phát ra sát ý, nhưng dường như đã có ý thức chống lại sự ăn mòn của chất lỏng màu lam trong cơ thể.

Hai tay huy động, phát ra thanh âm phá không chói tai, chỉ một chút nữa thôi là rơi xuống ngực Tiêu Dương.

Tiêu Dương lạnh nhạt nói:

Bỗng nhiên một tiếng sấm chớp vang lên.

- Vận khí hay thực lực, rất nhanh anh sẽ biết thôi.

Trịnh Thu rống lên một tiếng, sát khí càng đậm hơn. Nhưng y biết, tàn ảnh này Tiêu Dương biến ảo ra trong lúc ngàn cân treo sợi tóc. Nếu không, hắn căn bản không có khả năng lừa gạt y.

Trịnh Thu nhìn chằm chằm Tiêu Dương xuất hiện cách đó ba thước.

Bịch bịch bịch. Mặc dù Trịnh Thu vẫn chưa thể khống chế được sức mạnh đột nhiên tăng vọt như vậy, nhưng vẫn có uy thế hủy thiên diệt địa.

Trong đầu Trịnh Thu chỉ có suy nghĩ bầm thây Tiêu Dương thành vạn đoạn.

Ánh mắt Trịnh Thu lóe lên quang mang ác liệt, phất tay. Một trận cuồng phong trong khoảnh khắc nhấc lên vô số hòn đá trên đỉnh núi. Loạn thạch phá không mà đến, tựa như lưu tinh lóe lên ánh sáng rét lạnh.

Tia lửa bắn ra. Làn gió Trịnh Thu phát ra đang gào thét đột nhiên trở nên ôn hòa, biến thành một cái võng gió, trong khoảnh khắc co rút lại, chẳng khác nào ngàn cánh tay ma quỷ công kích Tiêu Dương.

- Hừ.

- Tuyệt mật phong võng.

- Cho dù thân pháp của mày có tốt đến đâu, cũng không có khả năng tránh né được công kích không một khe hở này.

Nhìn xu thế sét đánh không kịp bưng tai, Trịnh Thu cười lạnh:

Thực lực của Trịnh Thu lúc này đã có thể thi triển công kích với uy lực cực lớn.

Kiếm quang càng lúc càng gần.

Song chưởng Trịnh Thu đột nhiên lóe lên. Gió lạnh xuất hiện, bằng mắt thường có thể thấy được, nghênh đón kiếm quang dồn dập.

Tiếng leng keng giòn vang vang lên.

Thân ảnh Tiêu Dương rất nhanh chớp động, lợi kiếm rút ra khỏi vỏ. Ánh sáng chói mắt phát ra từ thân kiếm lóng lánh trong bóng đêm. Kiếm quang giống như lưỡi hái của tử thần đến từ U Minh giới, chém ngang nước mưa. Mũi kiếm sắc bén loạn vũ cuông đâm, trong khoảnh khắc chém nát loạn thạch.

Y không sợ Tiêu Dương phản kích, chỉ sợ người này sợ hãi mà tránh né. Một khi Tiêu Dương chính diện chiến đấu với y, y sẽ có cơ hội đánh chết Tiêu Dương.

Đối mặt với phản kích trong nháy mắt của Tiêu Dương, Trịnh Thu vẫn không kinh sợ, ngược lại còn lấy làm mừng.

Đá vụn xuyên khoảng không, mang tất cả lao về phía thân ảnh màu lam.

Gió lạnh rít qua. Mỗi một đạo phong nhận chẳng khác nào một thanh lợi kiếm tuyệt thế, chém sắt như chém bùn.

Thân ảnh Tiêu Dương cấp tốc lóe lên. Một tay cầm kiếm, tốc độ nhanh như thiểm điện, hóa giải công kích của Trịnh Thu. Nhưng nhất thời vẫn bị công kích ác liệt của Trịnh Thu đánh lui về phía sau.

Trong bầu trời đêm đây mưa, hai đạo thân ảnh đan vào nhau. Cây cối chung quanh không ngừng phát ra tiếng nổ mạnh.

Đất núi rung chuyển.

- Mẹ nó, không phải động đất chứ?

Lúc này, trên một con đường quốc lộ dưới chân núi, một chiếc xe máy rách nát không chịu nổi đang di chuyển. Một người ngồi phía sau không nhịn được kêu lên một tiếng.

- Phỏng chừng trời mưa lớn quá khiến cho đất đá trên núi lăn xuống. Sợ gì chứ? Bây giờ xã hội phát sinh không biết bao nhiêu chuyện như vậy rồi. Thảo! Ơ, tại sao mình lại gọi tên mình nhỉ? Thảo, phì phì...

- Hahah, Tiểu Thảo ca, không thể không nói, tên của anh quá bá đạo đi. Chậc chậc, Tiểu Thảo, Tiểu Thảo... nghe phong nhã quá. - Mẹ nó, Tiểu Vũ, nếu cậu còn đem cái tên tôi ra châm chọc như vậy, tôi sẽ ném cậu xuống xe, để cậu tự đi bộ vê.

Hắn chết là không thể nghi ngờ.

Khuôn mặt dữ tợn rốt cuộc cũng đã nở nụ cười. Y tin rằng, Tiêu Dương không thể tránh thoát khỏi công kích này.

Khí thế Trịnh Thu đột nhiên tăng vọt, đè ép xuống Tiêu Dương.

Điên cuồng rít gào, cuồng phong rống giận.

- Chết, chết, chết.

Nhìn Tiêu Dương từng bước một trốn tránh, tinh thân của Trịnh Thu lại bị kích động. Yết hầu phát ra tiếng kêu của dã thú. Màu đỏ trong mắt vốn đã nhạt hơn một chút nay lại có xu hướng đậm lên. Một cổ khí tức khiến người ta phải lạnh run tràn ngập ra ngoài.

- Trời mưa càng tốt. Đợi lát nữa chúng ta động thủ, sẽ không bị phát hiện.

- Tiểu Thảo ca...

- Cuối con đường này có một vườn trái cây. Người chủ có nuôi mấy con chó đen to lắm. Hắc hắc, cậu không biết, mùi của thịt chó làm say lòng người đến thế nào. Bởi vì cái gọi là thịt chó chấm mắm, tôi đây đứng cũng không vững nữa là.

- Cái gì? Anh muốn dẫn em đi trộm chó?

Âm ầm.

Chiếc xe máy xuyên qua làn mưa đêm, tốc độ quả thật chỉ nhanh hơn so với người đi bộ một chút.

Lúc này, trên đỉnh núi vẫn diễn ra cuộc chiến kịch liệt. Cuồng phong loạn vũ khắp nơi, nhấc lên đá vụn, cây cối xung quanh rất nhiều. Tiêu Dương cứ lui về phía sau, không gian hoạt động càng lúc càng ít, mắt thấy đã đến một góc chất.

Giống như chỉ còn cách một bước nữa, Tiêu Dương sẽ bị phong nhận đánh thành bột phấn.

Trong lúc Trịnh Thu không thể chờ đợi được mà muốn giết chết Tiêu Dương, Tiêu Dương lại khó khăn nhích lui về sau một bước.

- Tiểu Thảo ca, anh muốn dẫn em đi đâu vậy? Mưa ướt hết người rồi.

- Trừ ba tiếng sửa xe, với tốc độ của chiếc xe này mà nói thì rõ ràng nhanh hơn đi bộ nhiều.

Người trước cả giận nói:

- Nói hươu nói vượn.

- Từ trường học đến đây cũng chỉ có mấy chục cây số, nhưng anh chạy đến ba bốn tiếng đồng hồ. Tốc độ này của xe anh so với đi bộ cũng chẳng hơn bao nhiêu.

Im lặng một tiếng, người sau lên tiếng:

Ánh mắt màu đỏ trợn to đến cực điểm. Y muốn tận mắt nhìn thấy Tiêu Dương từng chút một bị giết chết.

Chỉ mành treo chuông.

Tiêu Dương vẫn một mực trốn tránh bỗng nhiên nhướng mắt, nhìn chằm chằm Trịnh Thu, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị.

Trịnh Thu không hiểu.

Bên tai truyên đến một thanh âm. - Quý phi say rượu, thiên thu giai nhân.

Vùi! Vù! Vùi Vùi! VùiI

Trong tâm mắt của Trịnh Thu vốn chỉ có một đạo thân ảnh, bất ngờ huyễn hóa thành mười thân ảnh, phân bố ở các phương vị bất đồng. Hơn nữa, khí tức của y cũng đồng thời xuất hiện bên trong mười thân ảnh bất đồng này.

Thiệt giả khó phân, thoáng cái mất đi mục tiêu công kích.

Trịnh Thu không khỏi ngẩn ra, nhìn chằm chằm phía trước.

Một khắc này, dị biến xuất hiện.

Mưa gió đầy trời đột nhiên trở nên quỷ dị, xẹt qua phía sau Trịnh Thu.

Vô thanh vô tức.

Tiêu Dương vẫn không chủ động công kích. Hơn nữa, hắn dụ Trịnh Thu công kích chính là để tạo ra cơ hội này.

Chính là để cho sát thủ mũi nhọn "Thiên Huyễn" có cơ hội ra tay tuyệt hảo.

Hai người truy đuổi nhau gần nửa tiếng, mặc dù không khiến người bình thường chú ý, nhưng lại lọt vào mắt không ít người tu hành.

Nhưng, thứ nhất, trong khoảng thời gian này Minh Châu tập hợp rất nhiều thế lực lớn. Mâu thuẫn trên giang hồ thường xuyên phát sinh. Thứ hai, khí thế trên người hai thân ảnh này quá mạnh, không người nào có dũng khí đến gần. Sự việc không liên quan đến mình, nếu bởi vì hiếu kỳ mà đến dò xét, cuối cùng táng mạng chẳng phải vô ích sao?

Nhưng Diệp Tang lại đến.

Ẩn núp trong bóng tối, tùy thời xuất động.

Tiêu Dương đã sớm biết Diệp Tang đã đến, liền thay cô tạo ra một cơ hội.

Hiện tại cơ hội đã đến.

Không động thì thôi, đã động thì phải là lôi đình vạn quân.

Thân ảnh giống như dung hợp vào nước mưa, vô thanh vô tức biến mất.

Nói thì chậm, nhưng diễn biến thì nhanh.

Kiếm quang một tấc như vũ trụ mênh mông, trong khoảnh khắc đốt sáng cả đỉnh núi.

Nhanh, nhanh, nhanh.

Trong lúc không kịp suy nghĩ, Trịnh Thu chỉ cảm thấy phía sau có một mũi nhọn lạnh thấu xương xuyên qua.

Hưu hưu!

Thân kiếm vô cùng sắc bén đâm xuyên qua trái tim Trịnh Thu, mũi kiếm lộ ra trước ngực.

Một kiếm của sát thủ kinh thiên.

Mạnh mẽ như Trịnh Thu lại bị một kiếm xuyên tim.

Ngũ hành phúc thủy kiếm!

Trong thời điểm nước mưa đầy trời, việc sử dụng Ngũ hành phúc thủy kiếm chẳng khác nào như cá gặp nước, uy lực tăng gấp bội. Trong làn mưa, một bóng hình xinh đẹp mặc thanh y từ từ xuất hiện, tay phải trắng nõn nắm chặt chuôi kiếm, mặt không thay đổi.

Giết người đối với cô mà nói chẳng khác nào như cơm bữa. Xác thực, cô giết người so với ăn cơm còn muốn nhiều hơn.

- Cẩn thận.

Khuôn mặt đang mỉm cười của Tiêu Dương bỗng nhiên co rút, bật thốt lên.

Phía trước, hai mắt Trịnh Thu bắn ra hai đạo
Bình Luận (0)
Comment