Chương 448: Hoàng hà chỉ thủy thiên thượng lai
Chương 448: Hoàng hà chỉ thủy thiên thượng laiChương 448: Hoàng hà chỉ thủy thiên thượng lai
Giữa làn mưa, hai đạo huyết hồng rét lạnh bắn thẳng vào bầu trời bao la.
Khuôn mặt dữ tợn đột nhiên ngửa đầu lên trời rít gào, sát khí tràn ngập bầu trời đêm. Một luồng năng lượng mênh mông như bài giang đảo hải nhất thời xuất hiện, khiến cho trời đất biến sắc, đất núi rung chuyển.
Rống.
Chẳng khác nào cự thú hồng hoang xuất thế.
Toàn thân bị lợi kiếm xuyên qua chấn động kịch liệt. Một tia ý thức còn lại bị đánh tan thành mây khói.
Một kiếm của sát thủ Thiên Huyễn, mặc dù vẫn chưa chấm dứt cuộc chiến, ngược lại còn kích thích sát khí trong người Trịnh Thu. Nhưng nó lại làm cho Trịnh Thu "chết" hoàn toàn. Trịnh Thu lúc này đã bị năng lượng màu lam chiếm cứ, chẳng khác nào dã thú không còn linh trí. Động tác phát ra chỉ dựa vào bản năng chỉ phối.
Rắc.
Hai tay màu lam như tia chớp bắt được mũi kiếm trước ngực, vặn thật mạnh.
Diệp Tang giật mình, ánh mắt hiện lên sự khiếp sợ. Cô chưa từng thấy người nào bị một kiếm xuyên tim còn có thể bộc phát năng lượng kinh khủng như vậy.
Trong tay không còn kiếm, cũng không kịp phòng thủ, ánh mắt Diệp Tang không khỏi mở to vài phần.
Diệp Tang thuận thế rút kiếm lui về phía sau. Không ngờ, lúc này Trịnh Thu đột nhiên rống lên, tay nắm chắc mũi kiếm sắc bén mà không hề cảm thấy đau đớn. Bàn tay chẳng khác nào sắt thép nắm chặt thanh kiếm, cho dù Diệp Tang phát lực cỡ nào vẫn không thể rút ra được.
Trong lúc Diệp Tang đang hoảng hốt, một tay khác của Trịnh Thu bất ngờ oanh kích. Mắt thấy muốn đánh trúng, tay phải Diệp Tang ngay lập tức buông lỏng chuôi kiếm, thân ảnh lui vê phía sau. Nhưng tốc độ của Trịnh Thu nhanh hơn cô rất nhiều. Trong nháy mắt đã đến gần...
Mũi kiếm trong tay Trịnh Thu vung mạnh, nương theo tiếng gió đâm tới mũi kiếm của Tiêu Dương.
Cả kinh, Diệp Tang vội vàng rời khỏi lồng ngực của Tiêu Dương. Khuôn mặt vốn lạnh lùng lúc này có chút ửng đó, làm bộ nhìn sang Trịnh Thu, không khỏi cau mày:
- Tang Tang sư muội, mau lui lại.
Lúc này, một thân ảnh như sao chổi rơi xuống bên cạnh Diệp Tang, thuận thế ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, phiêu dật trượt về sau mấy bước, tránh khỏi công kích của Trịnh Thu.
Kiếm thế của Tiêu Dương bị chếch đi. Cùng một lúc, cánh tay màu lam đánh ra, chưởng phong gào thét.
Tiêu Dương hét lớn, trường kiếm cấp tốc đâm thẳng về phía trước.
Vù! Vùi Vùi
- Bất tử? Không, anh ta đã chết rồi.
Nhe răng cười, Trịnh Thu đột nhiên phát lực, quang mang phát ra từ thân kiếm trong khoảnh khắc bị phá nát, đồng thời một luồng sức mạnh to lớn trùng kích Diệp Tang.
Tiêu Dương nhìn Trịnh Thu, lãnh đạm nói:
Một khắc này, Diệp Tang chỉ cảm thấy hơi thở nam tính của Tiêu Dương trong nháy mắt bao phủ toàn thân của cô. Tất cả nguy cơ đều biến mất không còn, ngay cả mưa gió cũng không cảm nhận được.
- Tại sao y lại có được cơ thể bất tử?
- Anh ta biến thành như vậy là do uống viên thuốc bán thành phẩm. Nguyên nhân cụ thể thì tôi không biết rõ lắm. Chỉ biết là những chuyện không thể giải thích trên đời này rất nhiều. Bây giờ chuyện chúng ta cần làm là tiêu diệt Trịnh Thu. Nếu không, với trạng thái của anh ta bây giờ, nhất định gặp người sẽ giết người. Minh Châu là một thành phố lớn, một khi để anh ta lọt vào nội thành, sợ rằng sẽ dẫn phát đại nạn.
- Trạng thái này của Trịnh Thu chẳng khác nào thi thể biết đi. Vốn trước đó còn sót lại chút ý thức, nhưng sau khi bị một kiếm của cô đâm, chút ý thức đó cũng biến mất tăm.
Diệp Tang ngẩn ra.
Diệp Tang dựng thẳng tai lắng nghe, không khỏi giật mình, kinh ngạc thốt lên:
- Yên tâm đi, nếu đối phó với một lão hồ ly Thật Khí Tam Vân đại viên mãn, có lẽ tôi thật sự không thể địch nổi. Nhưng đối phó với một con dã thú có sức mạnh Thật Khí Tam Vân, tôi vẫn tự tin vô cùng.
- Cô không cảm thấy tim của anh ta không còn đập nữa sao?
Tiêu Dương vừa dứt lời, một cơn gió lốc cuồng bạo phô thiên cái địa đánh sâu vào.
Hô.
Có sức mạnh cường đại, nhưng lại không thể vận dụng ra ngoài đến mức tốt nhất. Điều này đối với Tiêu Dương mà nói là một ưu thế thật lớn.
- Tại sao lại như vậy?
Cô có thể cảm nhận được, hôm nay, khí tức trên người Trịnh Thu còn mạnh hơn Tiêu Dương. Nếu hai người liên thủ còn có cơ hội đánh thắng Trịnh Thu. Nhưng bây giờ Tiêu Dương lại bảo cô lui sang một bên?
Diệp Tang có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
Tiêu Dương thở ra một hơi:
- Tang Tang sư muội, cô lui sang một bên trước đi.
Tối nay nhất định phải giải quyết cho xong.
Tiêu Dương nắm chặt chuôi kiếm, nhẹ nhàng chỉ vào Tiêu Dương.
- Lui.
Tiêu Dương nhẹ nhàng đẩy Diệp Tang ra ngoài mấy thước, thân ảnh thon dài đột nhiên phóng lên, chẳng khác nào linh hầu nhảy lên núi, vô cùng linh hoạt tránh thoát được cơn lốc. Nhưng không đợi thân ảnh Tiêu Dương hạ xuống, thân ảnh màu lam đã như sắt thép phát ra thanh âm chói tai trong không khí, trong nháy mắt đã phóng đến trước ngực Tiêu Dương.
- Cẩn thận phía sau.
Khi Tiêu Dương còn chưa xoay người lại, bên tai đã truyên đến tiếng kêu của Diệp Tang.
Lúc này, Diệp Tang nắm chặt nắm tay, nhẹ nhàng di chuyển đến phía trước. Mặc dù Tiêu Dương bảo cô đứng sang một bên, nhưng nếu Tiêu Dương gặp nguy hiểm, cô cũng không thể đứng khoanh tay mà nhìn.
Tiêu Dương cũng không quay đầu lại, thân ảnh trong khoảnh khắc giống như say rượu nghiêng sang một bên.
Linh hoạt tránh né một kích của Trịnh Thu, Tiêu Dương giống như chiếc lá trong cơn bão táp, phiêu dật vô cùng, cứ trùng hợp mà tránh né công kích của Trịnh Thu.
- Quý phi say rượu.
Diệp Tang có chút thừ người nhìn Tiêu Dương. Lần đầu tiên cô nhìn thấy thân pháp Quý phi say rượu được thi triển một cách tinh diệu như vậy. Đây chính là một trong những bí quyết tối cao của Kiếm Tôn nhất mạch, cũng không phải người nào cũng có thể tập luyện. Cho dù là Diệp Tang, bất quá cũng chỉ luyện được hai thức của Quý phi say rượu. Mà Quý phi say rượu tổng cộng có đến mười tám thức. Tương truyền, nếu dung hợp mười tám thức này, tâm tùy ý động, bất cứ một công kích nào cũng không thể tấn công được.
Năm đó, Kiếm tiên Thanh Liên đã phát huy Kiếm Tôn nhất mạch đến trạng thái cường thịnh nhất.
Thanh Liên chính là thánh vật tôn quý nhất của Kiếm Tôn nhất mạch.
Chính là Thanh Liên.
Thanh Liên.
Diệp Tang vừa mới bước được nửa bước, nhất thời dừng lại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh sợ nhìn chằm chằm phía trên, trong lòng không kêm được phát ra sự sùng bái.
Diệp Tang vô cùng nôn nóng. Trịnh Thu quả nhiên đã lao về phía trước, đoán chắc địa điểm mà Tiêu Dương sẽ rơi xuống, y liền nhe răng cười, yết hâu không ngừng gào thét.
Nhưng tình huống so với Diệp Tang đã tưởng tượng còn tốt hơn nhiều. Dù sao, sức mạnh của Trịnh Thu đã rất kinh khủng. Tiêu Dương tránh né được đã là tốt lắm rồi, đừng nói chi đến việc phản kích.
Âm ầm ầm.
Một ngọn núi nhỏ bị đoạn mấy thước, không ngừng rung động. Song chưởng Trịnh Thu điên cuồng oanh kích. Mỗi một chiêu đều như gió lốc lôi đình.
- Anh ta đang cố ý làm tiêu hao nội lực đối phương?
Im lặng một lát, hai mắt Diệp Tang đột nhiên sáng lên, dường như nhìn ra được ý đồ của Tiêu Dương, nhưng vẫn không nhịn được mà cau mày. Mặc dù Tiêu Dương có thể dễ dàng tránh né công kích, nhưng cứ như vậy mãi, chính bản thân hắn cũng không còn nội lực.
Mục tiêu của Tiêu Dương hiển nhiên không chỉ như thế.
Bỗng nhiên, thân ảnh của Tiêu Dương bị kêm hãm. Cuồng phong dưới thân bị thổi bay. Cơ thể của Tiêu Dương cũng bị quăng lên khoảng không. Trong tích tắc, Diệp Tang khiếp sợ nhìn phá trước, trong lòng có suy nghĩ muốn lao ra.
Nếu Trịnh Thu nhân cơ hội này tiếp tục ra đòn, không có chỗ mượn lực, thi triển thân pháp nhất định không thể khống chế được.
Có nguy hiểm.
Diệp Tang có thể nhìn ra được thế cục. Đã không còn nội lực, thân pháp cao thâm đến đâu cũng vô dụng.
- Nếu cứ như vậy, nội lực Tiêu Dương sẽ bị Trịnh Thu làm cho tiêu hao hết.
Yết hầu bắt đầu phát ra tiếng kêu trâm thấp của dã thú. Quang mang màu đó càng lóe sáng trong mắt.
Rống! Rống! Rống!
Diệp Tang nhìn chằm chằm phía trước. Trịnh Thu công kích dường như không biết mệt, nhanh như thiểm điện, mạnh mẽ như núi băng, xu thế như đất rung núi chuyển, điên cuồng đập xuống người Tiêu Dương.
- Sư tôn của Tiêu Dương nhất định là người của Kiếm Tôn nhất mạch. Mỗi một đệ tử của Kiếm Tôn nhất mạch, khi nhìn thấy Thanh Liên, trong đầu đều xuất hiện suy nghĩ sùng bái.
Hôm nay, dưới bầu trời đêm đây mưa, một đóa Thanh Liên đã xuất hiện.
- Đây là huyễn cảnh? Hay là...
Trong đầu Diệp Tang không tự chủ được mà xẹt qua bốn chữ Thanh Liên Kiếm Ca trong truyền thuyết.
Môi mở ra, thừ người nhìn chằm chằm phía trước.
Phút chốc, bên trong bầu trời đêm, đỉnh đầu Trịnh Thu xuất hiện một đóa Thanh Liên như tia chớp đánh xuống, lập tức phóng đại. Hơn nữa, ánh sáng từ Thanh Liên lan khắp xung quanh. Kiếm ý vạn trượng phát ra từ Thanh Liên, diễn hóa thành kiếm chiêu có uy lực kinh người.
Như ngân hà, như hàn tinh vạn trượng.
- Kiếm tiên bí điển, Thanh Liên Kiếm Ca.
Thanh âm khoan thai trong nháy mắt rung chuyển màng tai của Diệp Tang.
- Kiếm Tiên, Thanh Liên.
Diệp Tang ngẩng đầu lên nhìn cao. Trên bầu trời, một đạo bạch y, một đóa sen xanh phóng xuống. Ánh sáng phát ra từ mũi kiếm khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Một khắc này, thân ảnh trong tâm mắt Diệp Tang trở nên vô cùng cao lớn.
Trịnh Thu sớm đã mất đi ý thức, nhưng theo bản năng vẫn cảm nhận được một sự nguy hiểm, liền lui về phía sau vài bước. Nhưng lúc này đóa Thanh Liên đã buông xuống.
- Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy thiên thượng lai.