Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 449 - Chương 450: Bảo Vệ Cổng Thiếp Thân Thi Vương

Chương 450: Bảo vệ cổng thiếp thân thi vương Chương 450: Bảo vệ cổng thiếp thân thi vươngChương 450: Bảo vệ cổng thiếp thân thi vương

Trong lòng bàn tay của Lâm Tiểu Thảo có một cái túi nhỏ, bên trong thẩm thấu một mùi vị rất kỳ lạ.

- Nó đã dừng lại.

Tiểu Vũ nhìn chằm chằm về phía trước, nhất thời kinh ngạc, nhìn Trịnh Thu mà không khỏi thừ người ra. Một lát sau liên quay sang hỏi Lâm Tiểu Thảo:

- Anh Tiểu Thảo, dường như nó... nhìn trúng thứ trên tay của anh.

Màn đêm quá tối, cho đến giờ phút này, cả hai đều không nhìn thấy hai luông sáng phía trước không phải là của dã thú mà là của người.

- Nói nhảm.

Giọng nói của Lâm Tiểu Thảo thoáng run run, cảm giác lòng bàn tay đổ đây mồ hôi. Nguy cơ vừa nãy khiến cho cậu ta cảm thấy mình chỉ còn cách Quỷ Môn Quan vài bước. Cũng may là trong khoảnh khắc đó đã lấy ra được bao thuốc có chứa "phương thuốc kỳ diệu" dùng để trộm chó.

- Nếu nói cái khiến cho nó hứng thú, sợ rằng chỉ có cái thứ trên tay tôi thôi.

Trịnh Thu vừa mới bước lên, Lâm Tiểu Thảo bước lên hai bước, chắn trước mặt Trịnh Thu, ôn hòa nói:

Tiểu Vũ cả người đổ mồ hôi lạnh, vội vàng lui về sau vài bước, run run nói:

Nghe tiếng kinh hô, Trịnh Thu đột nhiên giương mắt nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, dường như muốn giết chết sinh vật trước mặt.

Trịnh Thu hít hít vài cái, ánh mắt một lần nữa rơi xuống người Lâm Tiểu Thảo.

Lúc này, Tiểu Vũ run rẩy lấy ra một cái đèn pin rọi vào phía trước, sau đó không khỏi kinh hô lên, đèn pin rơi xuống đất, lắp bắp nói:

Sắc mặt Tiểu Vũ có chút tái nhợt:

Lâm Tiểu Thảo nhẹ chùi mồ hôi trên trán. Sau khi nhìn thấy luồng ánh sáng màu đỏ đằng trước không nhúc nhích, trong lòng có chút thả lỏng, khuôn mặt vẫn mỉm cười, trấn an "dã thú”:

- Anh Tiểu Thảo, cẩn thận một chút.

- Nó... nó... nó không phải dã thú, là người. Là người hay quỷ vậy?

- Ngoan nào, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích. Nếu không sẽ không được ăn.

- Đừng lộn xộn nhé. Thứ này còn ngon hơn thịt vụn kia nhiều.

- Anh đây quản nó là người hay ma.

- Dừng lại.

Lâm Tiểu Thảo bĩu môi:

- Yên tâm đi, với kinh nghiệm nhiều năm trộm chó của anh, không sợ con chó nào hung mãnh, chỉ sợ nó không ăn thuốc của anh thôi. Chỉ cần nó ăn, nó sẽ không trốn khỏi lòng bàn tay của anh.

- Nhưng nó không phải chó, mà là...

- Lâm huynh, cái này...

Đột nhiên dừng lại. Vốn hắn nhìn thấy Trịnh Thu lao nhanh xuống, hai người phía trước sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng vạn lần không ngờ tới, lúc này Trịnh Thu đang ôn nhu đứng trước người Lâm Tiểu Thảo. Tiêu Dương nghỉ hoặc nhìn phía trước. Lúc này, Lâm Tiểu Thảo không chút hoang mang móc cái gì từ trong túi ra, đen như bùn, còn Trịnh Thu thì nhìn nó cứ như nhìn thấy vàng, ánh mắt chớp động, không chờ đợi được mà ra tay chộp lấy cái thứ trong tay Lâm Tiểu Thảo bỏ vào miệng.

Lúc này, một thanh âm phá không vang lên, kiếm quang phóng tới. Là Tiêu Dương:

- Đây chính là bí quyết trộm chó nhiều năm của tôi.

- Cậu nhìn ánh mắt của nó đi, có khác gì của một con chó không? Yên tâm đi, nó không hung dữ nổi đâu.

- Đúng vậy.

Tiêu Dương cổ quái nhìn Lâm Tiểu Thảo.

- Trộm chó?

- Cẩn thận...

Cảnh tượng này khiến Tiêu Dương há hốc mồm, lập tức tiến lên hỏi:

- Tiểu Thảo, anh cho y ăn cái gì vậy?

Lâm Tiểu Thảo có chút xấu hổ nói:

Tiêu Dương trợn mắt nhìn Lâm Tiểu Thảo:

- Lần này không cần Tiêu ca ra tay, tôi vẫn có thể chế phục được nó.

Nhìn thấy Tiêu Dương, trong lòng Lâm Tiểu Thảo càng thêm an tâm, cười nói:

- Tiêu ca, anh đến rồi sao?

Ánh mắt Lâm Tiểu Thảo không che giấu được một tia đắc ý:

- Sau khi phương pháp này được nghiên cứu thành công, chưa từng có con chó mực lớn nào thoát khỏi bàn tay của tôi. Chỉ cân cho nó ăn thứ này, nó sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời tôi nói, so với mê hồn dược còn hay hơn nhiều.

Tiêu Dương có chút líu lưỡi:

- Làm từ thành phần nào vậy?

Lâm Tiểu Thảo có chút xấu hổ, ngại ngùng cười nói:

- Đây có thể là do thiên phú dị bẩm của tôi. ...

Hai người bên cạnh không lên tiếng.

- Tiểu Thảo, anh nói, sau khi anh cho y ăn thứ này, y sẽ nghe theo lời anh nói?

Tiêu Dương nghi hoặc nhìn cái thứ Trịnh Thu đang ăn.

Bởi vì, Lâm Tiểu Thảo đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng.

Mặc dù Trịnh Thu không phải là chó, nhưng ý thức của y đã hoàn toàn biến mất, trạng thái hiện tại chẳng khác nào một con chó.

Tiêu Dương có chút dở khóc dở cười. Hắn vất vả như vậy, cuối cùng lại không bằng một túi thức ăn dành cho chó. Xem ra, phương diện huấn luyện chó của Lâm Tiểu Thảo có thiên phú hơn hẳn người thường.

Trịnh Thu quả nhiên ngoan ngoãn đứng một bên. ...

- Đứng lại, đừng lộn xộn. Bằng không sẽ không có đồ ăn ngon cho mày.

Lâm Tiểu Thảo bị Trịnh Thu cầm lấy cánh tay như vậy, liền đẩy tay y ra, khẽ quát: Tiêu Dương thuận miệng hỏi.

Khụ. Lâm Tiểu Thảo ho hẹ một tiếng, xấu hổ nói:

- Tôi đến Minh Châu lâu như vậy rồi còn chưa đi trộm chó, tay hơi ngứa. Vừa lúc nghe tin người chủ vườn trái cây phía trên là người ác, hay thả chó cắn người. Nên tôi quyết định bắt trộm chó. Cái này gọi là một mũi tên bắn... hai con gà.

Khi Tiêu Dương vừa định lên tiếng, Trịnh Thu đã ăn xong cái thứ trong tay, giương mắt chăm chú nhìn Lâm Tiểu Thảo.

- Cẩn thận.

Tiêu Dương cảnh giác nói. Nhưng ngược lại, Trịnh Thu bước đến bên cạnh Lâm Tiểu Thảo, bắt lấy cánh tay của cậu ta, bắt đầu làm nũng, yết hầu phát ra tiếng hí hí. Nhưng hung quang trong mắt đã biến mất không còn, chỉ còn lại ánh mắt của cừu non.

Nhất là khi nhìn Lâm Tiểu Thảo, nhu thuận vô cùng.

Thế gian này thậm chí có thức ăn cho chó cổ quái như vậy sao?

Tiêu Dương kỳ lạ nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Thảo.

- Tại sao các người lại đến đây?

Tiểu Vũ chỉ vào cái túi bên cạnh, hiển nhiên là "thành quả” đêm nay của bọn họ.

- Đúng thế. Tiêu ca, vừa rồi con chó này chính là bị cái thức ăn cho chó đó câu dẫn. Vốn nó rất hung hãn, nhưng sau khi nhìn thấy cái thứ đó trên tay Thảo ca, liền không ngừng vẫy đuôi, còn thân hơn nhìn thấy chủ. Nhờ đó em mới có cơ hội đánh cho nó một gậy.

- Tuyệt đối nghe lời.

Lâm Tiểu Thảo vỗ ngực:

- Đương nhiên rồi.

- Tiểu Thảo, anh có biết y là ai không?

Tiêu Dương hỏi.

- Là ai?

- Trịnh Thu.

- Cái gì?

Cả Lâm Tiểu Thảo và Tiểu Vũ đều kinh ngạc. Tiểu Vũ vội vàng cầm đèn pin chiếu vào khuôn mặt Trịnh Thu. Trịnh Thu trước đây là sinh viên của Phục Đại, thường xuyên ra vào cổng trường. Hai người hiển nhiên là biết y.

- Đúng là có chút giống.

Lâm Tiểu Thảo kinh ngạc:

- Nhưng tại sao y lại biến thành...

Chữ chó suýt chút nữa thoát ra khỏi miệng.

- Quả báo thôi. Y đã ăn chính sản phẩm do mình điều chế ra, khiến cho y mất đi hoàn toàn lý trí, chẳng khác nào một thi thể biết đi.

Tiêu Dương giải thích một cách đơn giản: - Với trạng thái của y lúc này, cho dù chưa người nào giết được y, chưa đến một năm, năng lượng trong người y cũng sẽ bị tiêu hao hết, bản thân sẽ biến mất trong thiên địa. Nhưng điều mà tôi kiêng ky nhất chính là, trước khi y biến mất hoàn toàn sẽ làm xăng làm bậy. Bây giờ...

Nhìn thoáng qua Trịnh Thu đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lâm Tiểu Thảo, thật không biết có nên giết y không nữa.

Trịnh Thu thoạt nhìn vô cùng nhu thuận, nhưng y chỉ nghe lời Lâm Tiểu Thảo. Nếu có người hạ sát y, y đương nhiên sẽ phản kháng. Với thực lực của Trịnh Thu bây giờ, cộng với toàn thân không chỗ hiểm, muốn diệt sát y hoàn toàn mà không để y đào tẩu, Tiêu Dương cũng không có mười phần nắm chắc.

Nếu Trịnh Thu chạy thoát, sẽ không còn cơ hội chế phục y. Khi y phát điên lên, nhất định sẽ dẫn đến đại họa.

- Tiêu ca, anh yên tâm đi. Trịnh Thu, à, từ nay về sau gọi là Tiểu Thu đi. Chỉ cần Tiểu Thu còn ở bên cạnh em, mỗi ngày em sẽ cho y ăn thuốc trộm chó. Y khẳng định sẽ nhu thuận mà nghe lời em.

Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc:

- Cứ như vậy, Phục Đại chúng ta sẽ có thêm một bảo vệ cổng thực lực cường đại mà lại không tốn tiền công trả.

- Có thể làm cho y ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi.

Tiêu Dương đánh giá một lúc, nhìn thoáng qua màu đỏ trong mắt Trịnh Thu đã nhạt hơn, liền gật đầu.

- Nhưng...

Tiểu Vũ dùng đèn pin quét qua cả người Trịnh Thu, cau mày nói:

- Toàn thân Trịnh Thu bây giờ đều là màu lam, còn hai mắt thì màu đỏ. Ra ngoài sẽ hù chết người ta đó.

- Tôi có cách.

Lâm Tiểu Thảo nói.

Nửa tiếng sau, tại một con hẻm nhỏ trong nội thành Minh Châu. Lâm Tiểu Thảo một tay cầm một chén nước, một tay cầm bút lông, vẽ loạn trên người Trịnh Thu. Trịnh Thu từ màu lam chuyển thành màu đen.

- Đây là loại thuốc nước được đặc chế từ cây cỏ, có tác dụng giữ màu trong ba ngày.

Tiêu dương gật đầu:

- Chỉ cần ba ngày sau bôi lại cho y là không thành vấn đề.

Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc:

- Màu lam dọa người, nhưng màu đen thì không. Trên đời này người có da màu đen nhiều lắm. Cùng lắm là bị nhìn nhiều hơn thôi. Thế là bảo vệ cổng Phục Đại đã có thêm một bảo vệ cổng đen thui, uy phong lắm. Hahah...

- Còn có một vấn đề.

Tiểu Vũ chỉ vào tròng mắt của Trịnh Thu. Mặc dù màu đỏ đã mờ dần, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Suy nghĩ một chút, ánh mắt Tiểu Vũ sáng lên:

- Em cũng có cách rồi.

Vội vàng lao vào con hẻm nhỏ.

Trịnh Thu đã không còn ý thức, mặc cho hai người Lâm Tiểu Thảo muốn làm gì thì làm. Trịnh Thu chết cũng không nghĩ đến, người mà y muốn giết chết nhất là Tiêu Dương, kết quả y lại chết trước. Sau khi chết, thi thể lại đem ra làm vệ sĩ cho đám người Tiêu Dương.

- Xong rồi.

Sau một cái búng tay, dưới ngọn đèn đường, một thân ảnh mặc tây trang từ trong hẻm nhỏ hờ hững bước ra. Làn da màu đen, khuôn mặt cương nghị, đeo cặp mắt kính màu đen. Một bảo vệ cổng thiếp thân thi vương, khí phái mười phần, dẫn đến không ít ánh mắt quay đầu lại nhìn.
Bình Luận (0)
Comment