Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 453 - Chương 454: Y Không Phải Bạn Cũ Của Tôi!

Chương 454: Y không phải bạn cũ của tôi! Chương 454: Y không phải bạn cũ của tôi!Chương 454: Y không phải bạn cũ của tôi!

Bạch Khanh Thành thận trọng gật đầu, đôi mắt đầy vẻ kiên định, quả đấm hơi nắm chặt. Mặc kệ đối thủ là ai, mình tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Huống chi, Bạch Khanh Thành rất có lòng tin với thực lực của mình, nếu không phải lần này bị thương ngoài ý muốn, cô càng không kiêng dè bất cứ đối thủ nào. Mục tiêu của cô là tiến vào top 10, chỉ có top 10 mới có tư cách tham gia cuộc so tài của tinh anh bảy nước.

Cô muốn chứng minh bản thân.

Lúc này, Bạch Húc Húc đã tới trước người gã cao to đen hôi kia, y bắt đầu cười ha hả bấu víu quan hệ:

- Anh đây xưng hô thế nào?

Tên nam tử cao lớn kia liếc mắt nhìn thằng nhóc Bạch Húc Húc, cứ như đã nhìn thấu tâm tư của tên này, cười xùy một tiếng rồi nói:

- Tiểu tử, cậu muốn để tôi nương tay phải không!

- Đúng là vậy.

Một giọng nói mang theo chút bối rối vang lên. Chợt bóng người của Tiêu Dương đã xuất hiện bên cạnh Hùng Nhất Trảm, hắn tiện tay vỗ phía sau Hùng Nhất Trảm một cái rồi nói:

- Anh là ai?

- Hùng Nhất Trảm tôi không phải là người thích đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần cô ta nhận thua, tôi sẽ không làm khó.

Hùng Nhất Trảm bị Tiêu Dương vỗ một cái cảm thấy có chút không thoải mái, y cau mày, nghỉ ngờ hỏi:

- Khỏi nhiều lời.

- Còn cậu là ai?

Bạch Húc Húc không ngừng gật đầu, y nói:

- Há, đây là anh tôi.

Nam tử cao to khoát tay chặn lại, y nói:

- Đó là chị tôi...

- Nghe danh đã lâu.

- Tôi là em của hắn.

- Ô kìa, thì ra là cảnh sát Hùng đại danh đỉnh đỉnh!

Bạch Húc Húc qua loa mấy vòng, sau khi Tiêu Dương dùng mắt ra hiệu sau, hai người kề vai sát cánh rời khỏi.

Bạch Húc Húc cười một tiếng.

Gấu Nhất Trảm tiếp tục cau mày hỏi.

Bạch Khanh Thành nghỉ ngờ liếc mắt nhìn hai người Bạch Húc Húc.

Bạch Húc Húc cười trả lời, y nói:

- Bốn lôi đài đồng thời tranh tài, dựa theo thứ tự, tôi là nhóm ra sân thứ hai.

Bạch Khanh Thành thấy hai người nói chuyện với Hùng Nhất Trảm rất hợp ý cho nên cảm thấy hơi kinh ngạc.

- Lão sư.

- Hai người quen Hùng Nhất Trảm?

Ánh lửa bắn loạn xạ, một bóng người dính lửa hét lên một cách thảm thiết, bóng người này bị ném quăng từ trên xuống rồi té rơi xuống mặt đất. Trong nháy mắt, người này lập tức đau đớn lăn lộn trên mặt đất, máu tươi chảy như dòng nước...

Một tiếng hét thảm vang lên!

Đám người Nghiêm Hồng Tịch đã ở nơi này sẵn sàng nghênh địch, bên này cũng là bốn lôi đài, sau khi phân công, đám y sư của Diệu Thủ Đường chia nhau tới từng lôi đài một.

- Hơi quen biết.

- Vậy trước hết hãy qua một bên nghỉ ngơi đi.

Bạch Khanh Thành đi ở phía trước, cho nên không phát hiện hai người phía sau nhìn nhau rồi cười một tiếng.

Là một y sư đặc biệt, Tiêu Dương không phải chỉ là kẻ đi ngang qua sân khấu. Sau khi để Bạch Húc Húc ở lại chỗ này, hắn trực tiếp trở lại hiện trường chiến đấu của những thành viên Thiên Tử Các dưới 20 tuổi. Dù sao thì phần lớn những cuộc tranh tài kịch liệt, xuất hiện vết thương khó có thể khống chế đều diễn ra bên này. Bởi vì, cho dù là Cổ Võ giả hay là Chúc Tính giả, khi triển khai thế công, lúc nghìn cân treo sợi tóc, ngay cả bản thân mình họ cũng khó có thể khống chế. Vì vậy, trước đó Tạ Chấn Vinh mới nói mỗi cuộc so tài Tinh Anh đều diễn ra rất thảm thiết.

- Em nói với y: một hồi nữa gặp chị, phải thức thời sớm rút lui, nếu không, chị cả sẽ hung hăng trừng trị y.

Bạch Khanh Thành liếc mắt đảo qua bốn cái lôi đài trước mặt, cô nói:

- Đại tỷ là số bảy, hẳn là chưa ra sân sớm đâu.

Lúc này, Tiêu Dương mở miệng nói:

Vèol

Bóng người của Tiêu Dương chợt lóe lên, bàn tay chợt vỗ, ngọn lửa trên người của người kia biến mất trong nháy mắt, cùng lúc, roẹt một tiếng, quần áo bị thiêu nát của người này bị trực tiếp kéo xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt bị đốt cháy đen.

Vèo! Vèo! Vèol

Cơ hồ trong chớp mắt, ánh sáng trắng lóe lên, những cây ngân châm lả rả rơi lên các huyệt vị của người bị thương.

- Xử lý chỗ bị đốt trọi, băng bó rồi rút ngân châm ra.

Sau khi xe nhẹ đường quen hoàn thành việc cứu chữa, sắc mặt của người kia cũng đã chuyển biến tốt không ít. Sau khi Tiêu Dương bảo Nghiêm Hồng Tịch một tiếng, hắn từ từ đứng lên, ánh mắt đảo qua các lôi đài còn lại.

Toàn cảnh của việc cứu chữa này lọt vào mắt của không ít người, vì vậy có không ít những tiếng than thâm vang lên.

- Không hỗ là người có danh hiệu thần y.

- Có Tiêu thân y kịp thời chữa trị, mọi người có thể yên tâm toàn lực ứng phó trận đấu, không cần sợ bị thương xong sẽ để lại hậu hoạn gì. - Lam Các lão, tôi nghĩ ông hiểu sai rồi.

- Cuộc so tài tinh anh luôn là sự chuẩn bị cho cuộc so tài giữa bảy nước, đây là võ đài rèn luyện cho những người trẻ tuổi của Thiên Tử Các, có không ít người dùng nó là mục tiêu phấn đấu! Sao có thể vì một câu nói của anh mà thay đổi quy định được.

Cơn giận xẹt qua đôi mắt Lam Chấn Hoàn, ông trầm giọng nói:

- Sao vậy được!

- Cuộc so tài giữa bảy nước lần này có hơi khác với lúc trước, Viêm Hoàng phải dùng hết toàn lực đoạt hạng nhất, cho nên, thí sinh dự thi không cần dùng cuộc so tài tinh anh của các người tới chọn, Thái Tử sẽ có an bài riêng.

Hồ Uy không thèm để ý tới sắc mặt của ba Các lão, tiếp tục lạnh lùng nói:

- Năm nay, trong số mười người được chọn ra để tham gia cuộc so tài tinh anh giữa bảy nước, lọt vào top ba chỉ là ý nghĩ viễn vông. Theo tôi được biết thì sau nước còn lại xuất hiện mấy thiên tài trẻ tuổi, hơn nữa, bọn họ còn lăm le vị trí thứ nhất của cuộc so tài giữa bảy nước. Xem ra...

Hồ Uy quét mắt nhìn phía dưới rồi lắc đầu nói:

- Lần này, sợ rằng Viêm Hoàng chúng ta sẽ bị đá ra khỏi hàng ngũ cạnh tranh.

Âu Thái cau mày nói:

- Nói vậy là quá nâng cao người khác hạ thấp chính mình đó.

- Bảo thủi

Với thân phận của Hồ Uy, trong Thiên Tử Các, y hoàn toàn không kiêng ky ba vị Các lão. Nói về thân phận, Thất Sát và ba đại Các lão luôn ngồi ngang hàng, phạm vi quyền lực của cả hai cũng khác nhau.

Y lạnh lùng nói:

- Thực lực thua kém người khác là sự thật không thể chối cãi. Tôi chỉ nói ra trước thời hạn mà thôi.

Hồ Uy lắc đầu cười lạnh một tiếng rồi từ từ nói:

- Lam Các lão, chẳng lẽ ông cho là tôi cần nhìn bọn họ ra tay mới có thể nhìn ra thực lực của họ?

- Hồ Uy, hiện giờ mới là bốn đội thi đấu đầu tiên, còn có mấy trăm người chưa lên sân, kết luận như vậy là quá sớm đó.

Nghe vậy, Lam Chấn Hoàn ở bên cạnh chợt ngẩn người, ánh mắt của ông thoáng qua vẻ không vui, ông nói:

- Thực lực tổng hợp của cuộc so tài Tinh Anh lần này còn không bằng lần trước.

Trên đài cao, đôi mắt đen nhánh của Hồ Uy không biết vô tình hay cố ý lại liếc về phía Tiêu Dương. Một lát sau, tầm mắt của y mới dời sang nơi khác. Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt, y từ từ lắc đầu rồi nói:

Hồ Uy lạnh lùng nói:

- Đây là mệnh lệnh của Thái Tử.

Trong nháy mắt khi vừa dứt lời, đôi mắt của Hồ Uy quét về phía Lam Chấn Hoàn.

Ngay lập tức, đôi mắt sâu thẳm như lỗ đen kia cứ như mang theo một lực lượng kỳ lạ, trong khoảnh khắc, nó làm cho tâm thần của Lam Chấn Hoàn nhanh chóng xoay tròn. Trong đôi mắt, bóng người của Hồ Uy đang không ngừng chuyển động, giọng nói của y trực tiếp xuyên vào nội tâm ông rồi âm ầm vang dội.

Trong khoảnh khắc, mặt ông trở nên đờ đẫn, ông gật đầu một cách chết lặng... Bai

Bỗng nhiên, một bàn tay vỗ lên vai Lam Chấn Hoàn.

Một luồng lực lượng hùng hậu tràn vào cơ thể, thông suốt tâm thần của ông.

Giống như người đang ngủ say bị tạt một chậu nước lạnh, ông rùng mình một cái, trong nháy mắt, ông đã tỉnh hồn lại.

Lam Chấn Hoàn lập tức ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Vừa rồi ông bị Hồ Uy im hơi lặng tiếng trực tiếp thôi miên, sắc mặt hơi khó chịu, ông nói:

- Hồ Uy, anh khinh người quá đáng rồi đó!

Hồ Uy liếc mắt nhìn về phía chủ nhân của cánh tay vừa giúp Lam Chấn Hoàn. Không thể là người khác, đó chính là Tiêu Dương, người vừa rồi còn đang ở phía dưới cứu người. Hồ Uy lạnh lẽo nói:

- Tôi còn chưa đi tìm anh, anh đã tự mình tới.

Quay mắt nhìn Lam Chấn Hoàn, y nói cứ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra:

- Chẳng qua tôi chỉ đùa với Lam Các lão chút thôi, có điều, những gì mà tôi vừa nói không có chữ nào là giả.

- Hừ! Quy định của cuộc so tài tinh anh, dù là Thái Tử cũng không được phép nói đổi là đổi

Lam Chấn Hoàn trâm giọng nói:

- Nếu như không có vị trí trong cuộc so tài giửa bảy nước, như vậy, những người đang cố gắng phía dưới chẳng phải là công dã tràng hay sao? Vậy thì cuộc so tài Tinh Anh có ý nghĩa gì nữa?

- Cuộc đấu thế này, tôi đề nghị trực tiếp hủy bỏ.

Hồ Uy trực tiếp khoát tay chặn lại.

- Anh...

- Lam Các lão, đừng có giận.

Hồ Uy bình tĩnh nói:

- Tôi nói rồi, cuộc so tài tinh anh bảy nước lần này khác với những lần trước, tuyệt đối không được sơ sẩy!

- Này, theo ý của anh thì người mà Thái Tử các anh phái ra nhất định sẽ thắng cuộc so tài giữa bảy nước?

Tiêu Dương không nhịn được bĩu môi lẩm bẩm một câu. Vừa rồi, ở phía dưới, hắn đã nghe được cuộc đối thoại giữa Lam Chấn Hoàn và Hồ Uy, cũng cảm thấy Hồ Uy sẽ dùng ra vài thủ đoạn, cho nên hắn theo bản năng tới gần. Khi Hồ Uy sử dụng thuộc tính thôi miên, hắn lập tức ra tay chặt dứt đòn thôi miên của y với Lam Chấn Hoàn.

- Nói nhảm.

Hồ Uy liếc mắt nhìn Tiêu Dương một cái rồi xùy cười:

- Tất nhiên, với thân phận của anh, chưa chắc biết được dự bị doanh của tiểu đội Thiên Tử.

Tiêu Dương hơi nheo mắt lại.

- Dự bị doanh là nơi trọng điểm chọn lựa thiên tài của tiểu đội Thiên Tử, người trong đó đều từ 20 tuổi trở xuống. Tiểu đội Thiên Tử chọn ra thiên tài trong cả nước. Nếu tính theo tỉ lệ, tiểu đội Thiên Tử lựa chọn thành viên ở dự bị doanh cao hơn rất nhiều so với những người thông qua cuộc khảo sát chính quy của Thiên Tử Các.

Lam Chấn Hoàn nói nhỏ bên tai Tiêu Dương, ông nói:

- Chỉ có người bị đào thải từ dự bị doanh mới có thể gia nhập tiểu đội bình thường của Thiên Tử Các.

- Tiểu đội Thiên Tử được xem là tiểu đội nòng cốt mạnh nhất của Thiên Tử Các. Thế nhưng, tiểu đội Thiên Tử đã sớm độc lập khỏi Thiên Tử Các, nó đã trở thành một ngành đặc biệt khác. Tất nhiên, trên danh nghĩa, tiểu đội Thiên Tử vẫn thuộc về Thiên Tử Các.

Lam Chấn Hoàn đơn giản nói vài câu, Tiêu Dương lại nghe tới hơi loạn. Suy nghĩ một lúc lâu, hắn mới xem như đã mơ màng hiểu ra.

Nói đơn giản, tiểu đội Thiên Tử thuộc về Thiên Tử Các, thế nhưng thực lực quá mạnh, cao tâng của Thiên Tử Các không có cách nào ra lệnh cho bọn họ. Bọn họ do tâng cao hơn quản lý, ví dụ như Thái Tử thần bí kia.

- Cho dù thế nào, cuộc so tài tinh anh lần này đã bắt đầu, quy củ tuyệt đối không thể thay đổi.

Lam Chấn Hoàn mở miệng nói.

Hồ Uy hơi lạnh mặt lại, hơi híp mắt lại. Một lúc sau, y lạnh lùng nói:

- Lam Các lão, hôm nay, cho dù ông từ chối tôi, phía trên cũng sẽ nhanh chóng hạ lệnh tới, chẳng lẽ, ông dám cãi lại lệnh cấp trên?

Sắc mặt của Lam Chấn Hoàn hơi thay đổi.

- Anh chỉ toàn dọa người.

Tiêu Dương không nhịn được xùy một tiếng rồi nói chen vào:

- Nếu phía trên có lệnh, vừa rồi anh còn dùng thủ đoạn như thế?

Mắt Hồ Uy lạnh lại, y nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

- Theo tôi nghĩ thì tên Thái Tử kia của các người đang gây chuyện vì việc tư, muốn thao túng cuộc so tài tinh anh lần này để đạt được mục đích không thể để ai biết thì cóI

- Anh dám bất kính với Thái Tử!

Một thoáng này, cả người Hồ Uy lập tức tỏa ra khí thế mạnh mẽ, y tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Dương!

Đám người Lam Chấn Hoàn lập tức rùng mình một cái, bước chân không nhịn được lui ra sau mấy bước.

Tiêu Dương vẫn đứng ngay chỗ cũ cứ như chân mọc rễ, cứ như hắn hồn nhiên không cảm nhận được địch ý của Hồ Uy vậy. Liếc mắt cười tủm tỉm nhìn Hồ Uy, hắn bĩu môi nói:

- Y không phải bạn cũ của tôi, tại sao tôi phải kính y?
Bình Luận (0)
Comment