Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 452 - Chương 453: Đụng Phải Tôi, Cô Đúng Là Xui Xẻo!

Chương 453: Đụng phải tôi, cô đúng là xui xẻo! Chương 453: Đụng phải tôi, cô đúng là xui xẻo!Chương 453: Đụng phải tôi, cô đúng là xui xẻo!

Những tiếng thảo luận nhỏ kèm theo sự kích động khó có thể che giấu vang lên, ánh mắt của tất cả mọi người trở nên hơi tập trung hơn.

Thành viên nòng cốt của tiểu đội Thiên Tử, một trong Thất Sát Tinh bên người Thái Tử-Hồ Uy!

Lúc này, Tiêu Dương cũng quay đầu nhìn sang. Hắn thấy bên cạnh ba tên Các lão bao gồm Lam Chấn Hoàn có một thanh niên mặc quần áo đen đang sóng vai bước tới phía trước. Người này ước chừng hai sáu hai bảy tuổi, dáng người cao ngất, gương mặt gầy gò, đôi mắt đen như mực vô cùng thâm thúy. Dường như trong đôi mắt này có một lực hút làm cho người ta không tự chủ được nhìn y...

- Lợi hại!

Tiêu Dương lập tức khôi phục bình thường trở lại, nhịn không được than thâm một câu.

Hồ Uy có thể thu hút nhiều ánh mắt như vậy, ngoại trừ thân phận đặc thù của mình ra, còn có một nguyên nhân khác, nguyên nhân này chắc chắn có liên quan tới thuộc tính của y. Tiêu Dương có thể cảm nhận được, đôi mắt lóe lên những tia sáng của y ẩn chứa một luồng lực lượng kỳ lạ, nó có thể ảnh hưởng tới tâm thần của người khác.

Đây chắc chắn không phải là thuộc tính bình thường.

- Kẻ bên người Thái Tử, một trong Thất Sát?

Đôi mắt này có tác dụng thôi miên.

- Muốn dựa vào đôi mắt có thuộc tính thôi miên để đối phó tôi?

Tiêu Dương không nhịn được thầm nghĩ. Lúc này, hắn cảm thấy có một ánh mắt hết sức sắc bén đang tập trung trên người mình, vì vậy lại nhìn qua theo bản năng một lần nữa. Thì ra là đôi mắt đen thăm thúy kia đang nhìn mình.

Vẻ kinh dị xẹt qua đôi mắt Hồ Uy, có điều, nó biến mất không còn tung tích rất nhanh. Không tiếp tục nhìn Tiêu Dương nữa, y tiếp tục cùng ba đại Các lão đi tới đài cao.

Cùng cảnh giới, thực lực của Hồ Uy-kẻ được Thiên Tử Các chú trọng bồi dưỡng mạnh hơn gấp mười lần kẻ chiến đấu dựa vào bản năng như Trịnh Thu.

Thuộc tính thôi miên của Hồ Uy có chút giống với thuộc tính tinh thần của Chiêu Tài Mậu thuộc tiểu đội Thiên Tử Các mà Tiêu Dương từng đối phó. Có điều, nếu xét về uy lực, hai bên khác nhau một trời một vực.

Tiêu Dương hờ hững tự nói. Thảo nào Vạn Pháp huynh nói thực lực của Thiên Tử Các rất hùng hậu. Y chỉ là một trong Thất Sát thôi, không ngờ lại có thực lực mạnh tới vậy.

Vẻ khinh thường lóe lên trong đôi mắt Tiêu Dương, liếc mắt nhìn Hồ Uy đang đi lên đài cao, đôi mắt hắn mơ hồ lóe lên ý lạnh. Vừa rồi, hai người âm thâm đấu nhau một chiêu, tất nhiên, Hồ Uy không có được chỗ tốt gì, chỉ có thể không công mà về.

- Vị được đồn đãi là đội trưởng tiểu đội Thiên Tử, người vô cùng thần kỳ kia rốt cuộc là có thực lực gì?

Chân Khí Tam Vân đại viên mãn!

Tâm thần của Tiêu Dương hơi căng thẳng, trong nháy mắt, đôi mắt hắn một lần nữa trở nên trong suốt. Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn hồn nhiên không sợ nhìn thẳng vào đôi mắt của Hồ Uy rồi không nhúc nhích.

Tiêu Dương lạnh lùng nói một câu trong lòng.

Như một cái lỗ đen không đáy, như một vòng xoáy làm cho người ta bị hút vào. Hắn không sợ bất cứ khiêu chiến nào.

Thế nhưng, Tiêu Dương đâu phải người hiền lành ai cũng có thể bắt nạt. Hôm nay Hồ Uy có hành động khiêu khích, hắn có thể đoán được là do đâu, ngoài việc hắn thành lập tiểu đội Lăng Thiên ra không thể nào có nguyên nhân khác được. Trong mắt của đám người cao ngạo này, điều này chẳng khác gì khiêu chiến quyền uy của bọn họ cả.

- Có năng lực gì, cứ phóng tới.

Tiêu Dương tập trung ý chí, không tiếp tục để ý bên kia nữa. Thay vào đó, hắn mang người của Diệu Thủ Dường sang một bên rồi tiếp tục truyền thụ y thuật.

Y biết cơ hội để Tiêu Dương đích thân chỉ bảo không nhiều, cho nên y nắm rất chặt cơ hội này.

- Lão đạiI

- Lão sư, tôi có một vấn đề còn không rõ.

Tiêu Dương ngẩn người rồi quay đầu lại, ngoại trừ Bạch Húc Húc và Uông Thắng ra, có hai anh em Tế Tế Lạp và Lâm Hạ, có cả đôi Thiên Mã Song Hùng Lý Bái Thiên và Chu Mạt. Người ở quán cà phê Túy Vũ tới gần hết, Tiêu Dương còn chưa mở lời, đám người Lý Bái Thiên đã tản ra hai bên...

Hổ xuống đồng bằng, chưa chắc chó có thể bắt nạt. Thực lực của Hồ Uy kém xa so với thời kỳ mạnh nhất của mình, chỉ có không ngừng chiến đấu đột phá, mình mới có thể nhanh chóng khôi phục thực lực.

Ba người đua sắc, trăm hoa đua nởi

Hai mắt tỏa sáng.

Tiêu Dương mới bước ra một bước đã ngừng lại.

Lúc này, Nghiêm Hồng Tịch ở bên cạnh lên tiếng hỏi.

- Tiêu Dương!

- Mỹ naml

- Sư phó!

- Nói.

Tiêu Dương không cần quay đầu lại cũng biết là thằng nhóc Bạch Húc Húc mang theo đám người Uông Thắng đi tới. Có điều, đội hình vừa tới này ngoài tưởng tượng của Tiêu Dương.

- Đại cal

Khoảng nửa canh giờ sau, tiếng la có âm lượng lớn vang lên sau lưng.

Ba bóng người xinh đẹp mang theo ba phong cách khác nhau đập vào mắt Tiêu Dương làm cho đôi mắt hắn chợt có hơi đờ đẫn.

Với Tiêu Dương, loại uy lực này mạnh hơn ánh mắt khiêu khích của Hồ Uy trước đó nhiều.

Bên trái là bóng người mềm mại, yểu điệu, nhỏ nhắn, trên khuôn mặt thuần khiết lộ ra một nụ cười dịu dàng. Dưới lông mi hẹp dài, ánh sáng chợt lóe lên trong con ngươi trong suốt, cả người toát lên vẻ chim sa cá lặng, đây chính là Lăng Ngư Nhạn.

Bên phải, phía trên giày cao gót là một cặp đùi đẹp làm cho người ta hít thở không thông. Đồng phục giáo sư màu đỏ bao quanh dáng người lồi lõm. Mái tóc đen nhánh phủ trên bả vai, dáng vẻ vô cùng phòng khoáng xinh đẹp. Không thể là ai khác, đây chính là giáo sư xinh đẹp của nhà họ Bạch, Bạch Tố Tâm.

Người đứng giữa tất nhiên là Bạch Khanh Thành. Khuôn mặt, nụ cười có thể khuynh thành. Mái tóc của cô đã được buộc lại, khuôn mặt vô cùng có khí khái anh hùng. Cô mặc bộ quần áo rộng thùng thình màu trắng đai đen, hiển nhiên là vì cuộc đấu sắp tới.

Bạch Khanh Thành là đại biểu xuất chiến của đại đội cảnh sát hình sự khu Dương Phổ.

Ba cô gái đi chung với nhau vô cùng sặc sỡ lóa mắt, ngay lập tức đưa tới không ít tâm mắt.

- Đại ca, bọn tôi đặc biệt tới để cổ vũ cho đại tỷ!

Bạch Húc Húc cười hắc hắc.

- Ài, thật ra thì với thân phận của chị cả, muốn đạt được vị trí của cuộc tranh tài này chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, đáng tiếc là chị ấy không muốn dùng lực lượng của gia tộc.

Bạch Tố Tâm sốt ruột nói.

- Vậy phải làm sao đây, nếu gặp phải đối thủ mạnh, chị ấy sẽ bị thương, trên cái võ đài này, chẳng có ai là nương tay cả.

Bạch Húc Húc nhíu mày nói.

- Có điều, với tính cách của chị cả, không đấu đến phút cuối, chị ấy tuyệt đối không chủ động nhận thua.

Tiêu Dương trầm tư gật đầu.

Khi mọi người đang nói chuyện, ngay ở trên đài cao, có một giọng nói vang vọng lên.

Lam Chấn Hoàn bắt đầu thay mặt phía chính phủ lên tiếng, đám người tham gia trận đấu rối rít tập hợp, Bạch Khanh Thành cũng không ngoại lệ.

- Tố Tâm cô nương, tại sao cô lại cản không cho tôi ngăn cản đại tỷ?

Tiêu Dương không hiểu hỏi.

- Đâu phải anh không biết cái tính quật cường của chị ấy.

Bạch Tố Tâm hơi cau mày nói:

- Tham gia cuộc so tài Tinh Anh giữa bảy nước là khát vọng từ trước tới nay của chị ấy. Cho dù là đang bị thương, chị ấy cũng không muốn từ bỏ, vẫn muốn thử một lần!

Bạch Tố Tâm lắc đầu than thở một câu, con ngươi lập tức nhìn chằm chằm Tiêu Dương, cô nói:

- Chờ khi bắt đầu so tài, anh phải coi chừng chị cả, không được phép để chị cả bị thương.

Lúc này, Bạch Tế Tâm ở bên cạnh dùng mắt ra hiệu cho Tiêu Dương, Tiêu Dương mới định mở miệng lập tức ngậm miệng lại không nói.

- Vết thương không còn đáng ngại nữa.

Tiêu Dương còn chưa nói xong, Bạch Khanh Thành đã lắc đầu ngắt lời, sắc mặt ổn định, nói:

- Tôi không sao.

- Đại tỷ, vết thương của cô vẫn chưa khép lại hoàn toàn, lần so tài này, tốt nhất cô...

Tiêu Dương mỉm cười bước tới chào đón, sau đó tiện thể ôm ba cô gái mỗi người một cái. Ánh mắt dời sang Bạch Khanh Thành, chân mày đột nhiên nhíu lại, hắn nói:

Trên đài cao, sau khi Lam Chấn Hoàn nói này nói kia chừng mười phút, giọng nói vang vọng của ông vang lên:

- Được rồi, không nói lời ong tiếng ve nữa, hiện tại bắt đầu chính thức rút thăm! Hai người đấu với nhau, dùng rút thăm để sắp xếp thứ tự xuất chiến. Ở chỗ này, chúc mọi người có thể thắng lợi, lấy ra trạng thái tốt nhất của mình, thể hiện ra phong thái của ngành cảnh sát của Viêm Hoàng chúng ta.

- Rút thăm...

Tiêu Dương và Bạch Húc Húc nhìn nhau.

- Đại ca, anh nghĩ đến điều gì?

- Chắc là chuyện mà tôi nghĩ tới giống như chuyện mà cậu nghĩ đó.

Hai người ngâm hiểu rồi cười một tiếng, những người bên cạnh cảm thấy hơi mơ hồ, có chút không tìm thấy manh mỗi.

- Có điều, vấn đề bây giờ là... Làm sao biết được đối thủ đối ứng của chị cả là ai?

Bạch Húc Húc hỏi.

- Đứng ở đây làm sao biết được.

Tiêu Dương khoát tay lên vai Bạch Húc Húc, hắn nói:

- Tới phía trước xem một chút, mọi người cứ chờ ở đây.

Ném ra một câu, Tiêu Dương và Bạch Húc Húc trực tiếp đi thẳng tới chỗ đám người đang rút thăm.

- Đại ca, chỗ của tôi có bao bã đậu, chỉ cần tìm được đối thủ của chị cả, nghĩ biện pháp để y nếm thử...

Bạch Húc Húc cười hắc hắc một tiếng.

Nghe vậy, Tiêu Dương dừng bước lại rồi xoay người nghiêm mặt nhìn Bạch Húc Húc, nói:

- Chuyện mà cậu nghĩ là đây?

Bạch Húc Húc ngẩn ra, mặt hơi đỏ lên, y nói:

- Chẳng lẽ ý của đại ca không phải là hạ thủ từ phía đối thủ của chị cả, để chị cả thuận lợi vượt qua kiểm tra...

Nghĩ tới đây, Bạch Húc Húc cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, tại sao mình lại nghĩ tới thủ đoạn thấp hèn thế này, thật sự là quá vô sỉ.

- Cậu đó...

Tiêu Dương lắc đầu than thở một tiếng, vỗ vai Bạch Húc Húc, trong tay hắn xuất hiện một thanh ngân châm màu bạc nhỏ dài, nói:

- Bã đậu ăn nhiều có hại cho sức khỏe, làm vậy không tốt lắm. Tôi chỉ cần dùng châm này thần không biết quỷ không hay châm cho tên đó một cái, bảo đảm y ra sân không phát huy được bao nhiêu sức lực. Cứ vậy, đại tỷ sẽ không phát hiện được có gì không ổn, mà chúng ta cũng có thể thuận lợi đạt được mục đích. Hắc hắc.

Bạch Húc Húc nhìn Tiêu Dương, cảm giác xấu hổ trước đó lập tức mất sạch.

- Mặc dù hơi vô sỉ một chút, thế nhưng tranh tài thế nào cũng có thắng bại, tôi không muốn đại tỷ bị thương trên lôi đài.

Tiêu Dương mỉm cười ôm vai Bạch Húc Húc đi tới phía trước, hắn nói tiếp:

- Tất nhiên, thực lực của đại tỷ vẫn không tệ, chỉ cân không gặp phải đối thủ quá mạnh mẽ, sẽ không có vấn đề gì lớn.

- Chị cả ở bên kia. Bạch Húc Húc chỉ trước mặt.

Hai người đi tới.

- Chị cả, chị rút được số mấy?

Bạch Húc Húc không kịp chờ đợi hỏi một câu.

Bạch Khanh Thành nghi ngờ nhìn hai người, sau đó cô giơ thẻ bài lên rồi nói:

- Số bảy.

- Đối thủ của chị số mấy?

- Mỗi mã số có hai thẻ bài, đối thủ của chị cũng là số bảy, xong vòng này, vòng sau tiếp tục rút thăm.

Bạch Khanh Thành kỳ quái không biết tại sao thằng nhóc lại đột nhiên quan tâm đối thủ của mình tới vậy.

- Hừ! Số bảy?

Lúc này, một tiếng cười khinh miệt vang lên:

- Thì ra đối thủ của tôi lại là một phụ nữ.

Một tên đàn ông lưng hùm vai gấu ở bên cạnh nghe được lời của Bạch Khanh Thành, y không nhịn được lắc đầu cười một tiếng:

- Đụng phải tôi, cô đúng là xui xẻo!

- Chậc chậc, vị đại ca này nhìn qua đúng là xương cốt kỳ lạ, thiên phú dị bẩm, xem ra nhất định sẽ làm cho cuộc so tài này trở nên rất sôi nổi!

Bạch Húc Húc cười ha hả đi tới.

Lúc này, sắc mặt của Bạch Khanh Thành hơi thay đổi.

- Đối thủ rất mạnh à?

Tiêu Dương thuận miệng hỏi một câu.

Bạch Khanh Thành khẽ cắn môi, cô nói:

- Thuộc top 20 lần trước!

Thuộc top 20 trong số gần nghìn người, tên này quả thật có thể liệt vào danh sách đối thủ mạnh.

- Hết sức là được.

Tiêu Dương mỉm cười vỗ vai Bạch Khanh Thành.
Bình Luận (0)
Comment