Chương 452: Hồ Uy!
Chương 452: Hồ Uy!Chương 452: Hồ Uy!
Cuộc so tài Tinh Anh tập hợp những mũi nhọn của thế hệ cảnh sát trẻ. Có thể nói đây là một trong những sự kiện được mong đợi nhất của mỗi thế hệ cảnh sát.
Ai cũng mỏi mắt mong chờ, mong mình có thể được xem trọng trong cuộc so tài này. Một khi được cao tầng vừa ý, bọn họ có thể gia nhập lực lượng đặc biệt. Đây chính là kỳ vọng lớn nhất của những người tham gia trận đấu.
Nhất là... Thiên Tử Các!
Nếu như có thể gia nhập vòng ngoài Thiên Tử Các, chắn chắn bọn họ ai cũng sẽ mừng như điên.
Hơn nữa, nếu như xông tới vòng cuối cùng trong cuộc so tài Tinh Anh, bọn họ sẽ được tham gia giao lưu giữa những tinh anh của bảy nước. Điều này càng làm cho bọn họ cảm thấy hưng phấn!
Địa điểm tổ chức cuộc so tài Tinh Anh lần này là quán Vũ Phong của Minh Châu!
Quán Vũ Phong là một trong những hội sở cao cấp nhất của Minh Châu, sản nghiệp của nó có liên quan rất rộng, là một trong những xí nghiệp lớn nhất của Minh Châu. Trên mặt nổi, Tổng giám đốc Tạ Chấn Vinh nắm giữ toàn bộ quyền sinh sát của quán Vũ Phong. Ở phía sau, thành viên ban giám đốc của quán Vũ Phong vẫn là một bí mật.
Tổ chức một buổi tiệc ở quán Vũ Phong chính là tượng trưng cho địa vị và tài sản ở Minh Châu.
Tạ Chấn Vinh khoát tay rồi nghiêm mặt nói:
Với người có ơn cứu mạng, đích thân nghênh đón không phải là chuyện gì đáng kể. Tạ Chấn Vinh cũng không thèm để ý tới ánh mắt của những người xung quanh. Rất nhanh, y đã dẫn Tiêu Dương vào bên trong quán Vũ Phong.
Tâm mắt của không ít người nhìn về phía cửa xe đang mở ra. Một người xuất hiện, đây là một thanh niên đẹp trai, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt ôn hòa nhìn về phía đám người Tạ Chấn Vinh, đi tới, cười một tiếng, hắn mở miệng nói:
Với Tạ Chấn Vinh, không gì có thể lớn hơn chuyện Tiêu Dương cứu cha mình.
Bởi vì từ sáng sớm, Tổng giám đốc Tạ Chấn Vinh của quán Vũ Phong đã dẫn theo một bộ phận thành viên nòng cốt đứng chờ ở cửa. Hơn nữa, y còn thả ra tin tức từ sớm: người mà y đang đợi lái một chiếc Chery QQ màu đỏ.
Tiêu Dương hơi giật mình một cái rồi gật đầu mở miệng nói:
Một chiếc Chery màu đỏ không có gì lạ ngừng ở bên ngoài bãi đỗ xe của quán Vũ Phong. Không nghi ngờ gì nữa, đây tuyệt đối là chiếc xe có đẳng cấp thấp nhất, giá rẻ nhất trong toàn bộ bãi đổ xe. Có điều, giờ phút này, xung quanh không có ai dùng ánh mắt khinh thường để nhìn nó.
- Tiêu huynh đệ, nghe nói gần đây... Cậu gặp không tí chuyện lặt vặt?
Rốt cuộc là ai?
Ánh mắt của những người này tràn đầy vẻ hâm mộ và sự nghi ngờ.
- Tiêu huynh đệ, không cần khách sáo.
Tạ Chấn Vinh nói:
- Giám đốc Tạ, làm phiền ông.
- Nếu có chuyện gì cần quán Vũ Phong giúp, cứ mở miệng, ở Minh Châu này, quán Vũ Phong vẫn có chút danh tiếng.
Tạ Chấn Vinh đột nhiên mở miệng hỏi.
- Có thể coi là vậy.
- Giám đốc Tạ.
Tiêu Dương mỉm cười chắp tay.
Khi Bắc Kinh truyên ra chuyện Tiêu Dương chữa khỏi bệnh của Quân Thiết Anh ngay trước con mắt của mọi người, rất nhiều người còn cười giễu cợt, coi chuyện này là giả hoặc đây chỉ là thủ thuật che mắt người khác. Thế nhưng, khi chuyện Tiêu Dương đập biển hiệu Y Học Hán ở Osaka Nhật Bản, giới Trung Y cả nước đã hoàn toàn sôi sục.
Hắn không nghi ngờ lời nói của Tạ Chấn Vinh. Quán Vũ Phong là một trong những hội sở cao cấp thần bí nhất của Minh Châu, cho dù là tài sản hay địa vị đều không hề thấp. Hơn nữa, hôm nay, quán Vũ Phong còn toàn quyền phụ trách cuộc so tài Tinh Anh, từ đó có thể thấy được năng lực phía sau không hề tâm thường. Trước đó, phía sau tập đoàn Hắc Sơn là tổ chức khủng bố Huyết Dạ. Ở Minh Châu, thực lực và địa vị của quán Vũ Phong còn lớn hơn tập đoàn Hắc Sơn, sợ rằng phía sau của nó cũng không hề đơn giản.
Bây giờ, thấy được Tiêu Dương, tất nhiên Tuyết Minh Thành sẽ có vẻ mừng như điên, sắc mặt vô cùng cung kính, vẻ kích động trong mắt không thể giấu nổi.
Tiêu Dương từ từ gật đầu.
Nghe vậy, Tuyết Minh Thành không ngừng gật đầu, nói:
- Tuyết y sư, Hồng lão tiên sinh có khỏe không.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, hắn nói:
- Cảm ơn ý tốt của ông.
Chuyện Trung Y của Viêm Hoàng và Y Học Hán của Nhật Bản tranh đấu không phải là chuyện một sớm một chiều. Hơn nữa, gần đây Nhật Bản còn cố ý đưa Y Học Hán xin liệt vào di sản văn hóa thế giới, chuyện này làm cho giới Trung Y của Viêm Hoàng vô cùng tức giận. Tiêu Dương xuất hiện giống hệt như một liều thuốc trợ tim rót vào giới Trung Y Viêm Hoàng. Trong đoạn thời gian này, Trung Y vốn như ao tù nước đọng nhờ vào chuyện này đã có dấu hiệu hồi phục. Lòng tin của dân chúng với Trung Y cũng từ từ được đề cao.
Hết thảy mọi chuyện, đều vì một người...
Thần y tuyệt thế, Tiêu Dương!
Lúc này, phía đối diện có mấy bóng người đi tới, cả đám đều mặt trường bào thời Đường, nhìn rất có phong cách cổ. Người cầm đầu là người quen cũ của Tiêu Dương, thầy thuốc của Diệu Thủ Đường-Tuyết Minh Thành.
Danh hiệu Thần Y Tuyệt Thế của Tiêu Dương đã sớm truyền khắp giới Trung Y của Viêm Hoàng.
- Tiêu thần y.
Tuyết Minh Thành bước tới chào đón, khi ánh mắt nhìn thấy Tiêu Dương, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng cung kính. Hơi khom người, giọng nói mang theo vẻ sùng kính, y nói:
- Lão sư đang bên trong. Tôi mang mấy đệ tử của Diệu Thủ Đường ra ngoài lấy ít thuốc còn thiếu.
Sau khi nói chuyện mấy câu, Tuyết Minh Thành lòng đầy kích động mang đoàn người nhanh chóng rời khỏi.
Tiêu Dương và Tạ Chấn Vinh tiếp tục đi tới phía trước. - Tiêu huynh đệ, bây giờ cậu đã là danh nhân không hơn không kém.
Tạ Chấn Vinh cười ha ha một tiếng rồi nói:
- Tất nhiên, với y thuật của Tiêu huynh đệ, cậu hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Thần Y Tuyệt Thế.
Tiêu Dương khiêm tốn một tiếng, hắn nói:
- Người đời khen nhầm mà thôi.
Tạ Chấn Vinh xua tay nói:
- Lại là hắn!
Khi hắn và Tạ Chấn Vinh xuất hiện đã thu hút sự chú ý của không ít người, nhất là bên phía Thiên Tử Các. Có không ít người nhận ra tên tiểu đội trưởng "Lăng Thiên" này, ánh mắt của họ mơ hồ mang theo vài phần thù địch.
Tiêu Dương gật đầu.
- Người có thể tới chỗ này đều là tinh anh của hệ thống cảnh sát, ai cũng là đối tượng được chú trọng bồi dưỡng, tất nhiên là không hi vọng bọn họ gặp chuyện không may sau này.
Tạ Chấn Vinh nói:
- Bên trái là lôi đài chiến đấu của Thiên Tử Các, bên phải là chỗ thi đấu của những cảnh sát hình sự bình thường. Bình thường đều là cảnh sát hình sự so tài xong, Thiên Tử Các mới bắt đầu. Hôm nay, Các lão tự ra lệnh, hai bên thi đấu cùng lúc. Trong quá trình thi đấu, cảnh sát hình sự bình thường có thể qua bên cạnh theo dõi. Mục đích là để bọn họ biết được trên đời này còn có một số người có năng lực đặc thù mạnh mẽ vô cùng. Điều này có thể giúp bọn họ cảnh giác xử lý khi gặp loại chuyện này trong quá trình phá án.
- Lầu mấy?
Tiêu Dương hỏi một tiếng, sau đó hắn thấy Tạ Chấn Vinh bấm nút '-2".
- Tầng ngầm dưới đất?
Tiêu Dương hơi giật mình, khóe miệng không nhịn được hơi co lại. Hiện giờ tâng ngầm bí mật dưới đất không đáng giá, chỉ cần là nơi hơi quan trọng một chút đều có thứ đồ chơi này.
Có điều, tâng ngâm dưới lòng đất của quán Vũ Phong làm cho Tiêu Dương giật mình.
Nơi này rất rộng, trang trí rất thoải mái, dù là ánh sáng hay thông gió đều rất hoàn thiện. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, căn bản không có ai nghĩ đây là tâng hai dưới mặt đất. Đi tới phía trước một lúc, xuất hiện một quảng trường trống trải. Bố trí ở chỗ này có vài phần giống với trụ sở dưới lòng đất trong căn biệt thự hắn từng tới khi tham gia nghi thức gia nhập Thiên Tử Các.
Quảng trường chia làm hai phần, ở giữa được ngăn bằng một lớp vải dây, hai bên đã xây dựng mấy cái lôi đài tỷ võ. Lúc này, ở xung quanh mỗi cái lôi đài đã tụ tập không ít nhân viên cảnh sát tham gia dự thi. Ai ai cũng nhao nhao muốn thử. Bọn họ làm nóng người, đưa trạng thái của mình tới mức tốt nhất để chuẩn bị cho cuộc chiến ở cuộc so tài Tinh Anh diễn ra ba năm một lần!
Nhất là cuộc đấu tinh nhuệ của những thành viên dưới 20 tuổi của Thiên Tử Các. Bởi vì bị giới hạn tuổi tác, cho nên với rất nhiều người, cả đời bọn họ chỉ có một cơ hội dự thi. Vì vậy bọn họ muốn mình bỗng nhiên nổi tiếng, hạc đứng trong bầy gà.
Công tác chuẩn bị được tiến hành hừng hực khí thế.
Tạ Chấn Vinh thấy Tiêu Dương không kiêu không căng, vẫn bình tĩnh như thường cho nên càng thêm tán thưởng trong lòng. Đưa tay ra hiệu Tiêu Dương đi qua bên trái, đi thêm một lúc, hai người bước vào thang máy.
- Bên này...
Tiêu Dương cười khẽ lắc đầu. Với hắn, chuyện này không thể coi là công lao vĩ đại gì. Cho dù là cứu người hay phá quán, hắn đều làm theo ý mình chứ không phải vì biểu dương tên tuổi, được vạn người sùng kính.
- Gia phụ có thể gặp được cậu lúc bệnh tình nguy kịch càng là may mắn của Tạ gia!
Tạ Chấn Vinh than thở một câu:
- Tiêu huynh đệ không cần khiêm tốn. Hiện tại ai mà không biết người mà cậu đánh bại chính là kẻ giỏi châm cứu nhất của Y Học Hán ở Osaka Nhật Bản, người được gọi là Đệ Nhất Thân Châm-đại sư Deguchi Kazuki. Hơn nữa tôi cũng xem qua video kia, chậc chậc, Tiêu huynh đệ, lần này quán Vũ Phong tổ chức cuộc so tài Tinh Anh, có thể mời được một thầy thuốc giỏi như cậu, thật đúng là vinh hạnh của Tạ mỗ.
- Hừ! Thật hy vọng lát nữa gặp phải hắn, như vậy có thể giáo huấn hắn thật tốt một lần.
Những giọng nói thảo luận lưa thưa vang lên, Tiêu Dương chỉ cười trừ, ánh mắt vẫn nhìn phía trước. Một đám thầy thuốc mặc trường bào nhanh chóng đi tới. Người dẫn đầu là Nghiêm Hồng Tịch. Tóc ông đã đầy muối tiêu, thế nhưng sắc mặt lại rất cung kính.
- Lão sư.
Trung Y đệ nhất đại sư của Diệu Thủ Đường bái Tiêu Dương là thây cũng không phải là bí mật gì. Huống chi, đứng phía sau Nghiêm Hồng Tịch đều là đệ tử Trung Y do Diệu Thủ Đường bồi dưỡng. Vì vậy, khi thấy Tiêu Dương, ánh mắt của họ vô cùng nóng bỏng.
- Tiêu huynh đệ, mọi người cứ nói chuyện, tôi đi xử lý vài chuyện.
Sau khi Tạ Chấn Vinh rời khỏi, Tiêu Dương bước tới hai bước, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, hỏi:
- Nghiêm lão tiên sinh, Khí Vận Châm có tiến triển gì không?
Nghiêm Hồng Tịch nghe vậy lập tức kích động nói:
- Mời lão sư chỉ bảo.
Tiêu Dương mỉm cười khoát tay nói:
- Qua bên kia nói.
Có thể được Tiêu Dương chỉ bảo thêm lần nữa, sắc mặt của Nghiêm Hồng Tịch cứ như nhặt được chí bảo, vội vàng theo Tiêu Dương qua một bên. Đám đệ tử của Diệu Thủ Đường nhìn nhau chần chờ, sau khi được Tiêu Dương cho phép, bọn họ lập tức mừng như điên đi theo phía sau.
Tiêu Dương cũng không keo kiệt giữ lại y thuật của mình. Theo hắn, chuyện phát huy Trung Y không thể nào chỉ dựa vào sức của một mình hắn được. Nếu những người này đều có lòng muốn học, mình đương nhiên sẽ cam tâm tình nguyện truyền dạy.
Trên quảng trường dưới mặt đất, tất cả mọi người đều đang bận rộn làm nóng người, tích cực chuẩn bị chiến đấu. Thời gian từ từ trôi qua, người vào sân càng ngày càng nhiều, ai cũng đã vê vị trí của người đó.
Trong một xó xỉnh khác, tất cả những thành viên của Diệu Thủ Đường đang như một học sinh ngoan ngãn nghe Tiêu Dương giảng bài. Dù sao thì cuộc so tài vẫn chưa bắt đầu, chẳng có chuyện gì để họ làm cả. Có thể được nghe Thần Y Tuyệt Thế truyền thụ y thuật là một cơ hội rất khó có được.
Đột nhiên, một hồi tiếng động xôn xao vang lên.
Trên toàn bộ quảng trường, có không ít người rối rít dời mắt về phía lối vào, nhất là đám người Thiên Tử Các. Con mắt của bọn họ trợn tròn, cả người trở nên kích động ngay lập tức.
- Người cùng sóng vai với ba đại Các lão cùng đi vào...
- Là Hồ Uy! Một trong Thất Sát Tinh bên người Thái Tử, thực lực vô cùng kinh khủng!
- Lại là y! Sao y lại tới hiện trường của cuộc so tài tinh anh...
- Thành viên nồng cốt của tiểu đội Thiên Tử! Nếu như được y nhìn trúng đưa vào tiểu đội Thiên Tử, đây chẳng khác nào là một bước lên trời.
Tất cả mọi người đều rất kích động nắm chặt quả đấm, Hồ Uy xuất hiện làm cho máu bọn họ như sôi trào lên, cả đám vô cùng phấn chấn.