Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 455 - Chương 456: Giải Trừ Phù Chú Phong Ấn!

Chương 456: Giải trừ phù chú phong ấn! Chương 456: Giải trừ phù chú phong ấn!Chương 456: Giải trừ phù chú phong ấn!

Trong tiểu đội Lăng Thiên chỉ có Lam Hân Linh tham gia Thi đấu tinh anh lần này. Về mặt tuổi tác, đương nhiên Bạch Húc Húc cũng phù hợp. Nhưng vì ngại thuộc tính đặc biệt, Bạch Húc Húc không mặt mũi nào lộ diện trong Thi đấu tinh anh bảy nước. Cái màn kinh thiên kia không ít người có thể chịu đựng được.

Bạch Khanh Thành và Lam Hân Linh thuận lợi vượt qua những vòng đấu loại, tiến thẳng vào top 100 người mạnh nhất.

Vòng loại kết thúc cũng là lúc mặt trời lặn. Tiêu Dương chờ cả đám người lần lượt rời khỏi quảng trường dưới lòng đất, ăn tối tại Vũ Phong Quán theo lời mời của Tạ Chấn Vinh rồi mới đi thẳng đến quán cafe Túy Vũ.

Cả đường đi vui vẻ.

- Chị cả, hôm nay chị đúng là thế như chẻ tre, không ai có thể cản được!

Bạch Húc Húc nịnh hót.

Trong mắt Bạch Khanh Thành không nén được lóe lên một tia nghi hoặc. Hôm nay ba đối thủ của mình đều không yếu, nhưng mình có thể dễ dàng đá xuống lôi đài. Điều này đã giúp mình có thể lọt vào TOP 10.

- Còn cả Linh Nhi, kiếm pháp múa quá đẹp.

- Mỹ nam, em cũng muốn được đặc huấn!

Tiêu Dương ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt chợt trở nên trịnh trọng,

Nghe vậy, trên mặt hai cô gái đều lộ vẻ vui mừng, cùng gật đầu.

Tiêu Dương trầm ngâm, nhìn hai cô gái tham gia thi đấu.

Lâm Hạ mở miệng.

Bạch Tố Tâm không kìm được khen ngợi. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cả nhóm trên căn bản đều trở nên thân thiết hơn vì có mối quan hệ với Tiêu Dương bắc cầu.

- Các cô đương nhiêu đều cần phải được đặc huấn, nhưng trước lúc đó, đừng quên nhiệm vụ mà tôi giao.

- Thế này đi, tối nay tôi đặc huấn thêm cho các cô một chút.

- Với thực lực của Linh Nhi, muốn vào được TOP 10 căn bản không thành vấn đề. Có điều, muốn đoạt giải quán quân còn tương đối khó.

Giọng Tế Tế Lạp hét lớn.

Uông Thắng đột ngột nói.

Giờ cả hai đều hiểu rõ thực lực cao thâm của Tiêu Dương.

- Bị giết...

- Sư phụ, xung quanh Phục Đại thực sự có không ít thế lực thần bí, bọn con sẽ tiếp tục để ý quan sát.

- Đúng rồi, khi thi đấu hôm nay, em có nhận được một vài tin tức, có một vài nhân vật quan trọng của các thế lực xung quanh Phục Đại đồng thời đều đã bị giết rồi.

Lăng Phong đang bận rộn trong phòng làm việc ngạc nhiên đứng lên. Trở lại quán cafe Túy Vũ, Tiêu Dương sắp xếp cho hai cô gái lên sân thượng chờ mình. Đám Bạch Húc Húc lần lượt xuất phát đến khu vực quanh Phục Đại. Tiêu Dương kéo bàn tay mêm mại không xương của Lăng Ngư Ngạn vào thẳng văn phòng.

Tiêu Dương đột nhiên hỏi.

Thời điểm con mồ côi của giáo sư xuất hiện càng ngày càng gần, vũng nước này cũng cần được quấy đục hơn rồi.

Lăng Phong mỉm cười mở miệng, ánh mắt khi nhìn Tiêu Dương, không nén được tia cảm kích.

Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên. Hắn biết, Diệp Tang đã bắt đầu hành động rồi.

Lăng Phong võ đầu, như nhớ ra chuyện gì đó, lập tức đứng lên, mau chóng bước đến trước bàn làm việc lấy một tấm thiếp đỏ mạ vàng, bên trên có in một cánh hoa rất cao quý.

- Đúng rồi!

Chính hắn đã thay đổi vận mệnh cả nhà mình. Giờ mẹ mình cũng được đón sang đây ở, không còn gì để buồn phiền nữa rồi.

Xem ai có thể đục nước béo cò.

Lăng Ngư Ngạn gật đầu, đôi mắt xinh đẹp trong suốt nhìn Tiêu Dương,

- Em muốn dùng hết sức mình để giúp anh.

- Trong khoảng thời gian này em gái tôi luôn cố gắng học kiến thức của mảng này.

- Tiêu Dương?

- Ngư Nhạn, khoảng thời gian gần đây em vẫn giúp đỡ quán cafe Túy Vũ à?

Ba người tán dóc một lúc.

Tiêu Dương và Lăng Ngư Ngạn sóng vai đi đến ngồi xuống sofa trong phòng làm việc.

Lăng Phong đưa tấm thiếp cho Tiêu Dương.

- Hôm nay Phó tổng giám đốc Tập đoàn Thanh Phong đích thân đưa thư mời đến, đặc biệt mời cậu tối mai tham gia bữa tiệc tổ chức ở Vũ Phong Quán.

Tiêu Dương nghi hoặc nhận tấm thiếp mời. Tập đoàn Thanh Phong tổ chức tiệc ở Vũ Phong Quán, mời mình đến làm gì?

- Tính chất của bữa tiệc là gì?

Tiêu Dương hỏi.

- Là bữa tiệc sinh nhật của Đạm Thai Diệc Dao.

Lăng Phong sững ra một chút, nói:

- Buổi tối ngày mai có không ít những ông lớn trong giới thương mại chính trị của Minh Châu đều đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của nữ thần Minh Châu này.

Lăng Phong nhìn Tiêu Dương, khẽ siết nắm tay, nói:

- Em... được à?

Trong lòng không biết phải làm sao.

Với thân phận của cô, chưa từng tham gia những bữa tiệc có đẳng cấp cao như vậy. Giờ nghe thấy Tiêu Dương muốn mình đi cùng, lập tức khẽ cắn môi, vẻ mặt hơi do dự... Lăng Ngư Ngạn sửng sốt, trong mắt lóe lên tia bất an.

- Em?

- Tối mai em đi cùng anh nhé.

Tiêu Dương rơi vào trầm tư.

Giao tình giữa mình với Đạm Thai Diệc Dao chẳng qua chỉ dừng ở vài lần gặp mặt. Tiêu Dương đương nhiên sẽ không nghĩ rằng Đạm Thai Diệc Dao thích nhan sắc của mình nên mới mời mình đến. Là nữ thân ở tít trên cao, chắc chắn cô ta không háo sắc như vậy.

- Tập đoàn Thanh Phong...

Tiêu Dương khẽ nhăn trán, như nghĩ thông suốt điều gì đó, khóe miệng mỉm cười:

- Xem ra... Đạm Thai Diệc Dao đã biết được gì đó rồi.

- Tiêu Dương, ngày mai không phải ở Vũ Phong Quán cũng tổ chức Thi đấu tinh anh Top 100 sao? Buổi tối có thể tiện thể ghé sang bữa tiệc sinh nhật của Đạm Thai Diệc Dao mà.

Lăng Ngư Ngạn đề nghị.

- Được.

Tiêu Dương cũng không do dự nữa, mỉm cười nói với Lăng Ngư Ngạn.

Lăng Phong nói.

- Bởi vậy, vì sự phát triển của cafe Túy Vũ, tham gia bữa tiệc này rất có lợi.

Mặc dù so với sản nghiệp khổng lồ của Vũ Phong Quán, đây chỉ như chín trâu mất một cọng lông, nhưng tuyệt đối cũng là một món tài sản cực lớn!

Nói như vậy, để báo đáp ơn cứu cha của Tiêu Dương, Tạ Chấn Vinh không chỉ để mình làm giám đốc quán cafe Túy Vũ mà còn có ý trực tiếp tặng cả quán cafe Túy Vũ này cho mình.

Tiêu Dương không nén được kinh ngạc.

- Cafe Túy Vũ được mời, đây là cơ hội cực tốt để phát triển. Đúng rồi, Tiêu Dương, còn một chuyện vô cùng quan trọng. Thời gian trước khi cậu không ở Minh Châu, quán cafe nhận được một thông báo, là do giám đốc Tạ Chấn Vinh đích thân đưa xuống. Quán cafe Túy Vũ đã không còn trực thuộc sản nghiệp của Vũ Phong Quán nữa, giờ nó chỉ thuộc về cá nhân cậu.

Lăng Ngư Ngạn khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn cầm vạt áo, khó khăn che giấu sự bất an trong lòng.

Tiêu Dương mỉm cười nắm tay Lăng Ngư Ngạn.

- Anh nói em được là em được.

Nhìn ánh mắt cổ vũ của Tiêu Dương, trong lòng Lăng Ngư Ngạn dâng lên xúc động. Cô bất giác gật đầu, đôi mắt nhướng lên, khẽ cười,

- Vậy thì, để em làm cô bé Lọ Lem một tối vậy.

Đôi mắt Tiêu Dương sáng như sao, nhìn Lăng Ngư Ngạn.

- Không chỉ làm cô bé Lọ Lem một tối, anh sẽ khiến em mãi mãi là công chúa Bạch Tuyết.

Bốn mắt nhìn nhau.

- Khụ khụ. Mấy tiếng ho khan cắt đứt không khí dịu dàng này.

Lăng Phong khoát tay vô tội nói,

- Đừng trách tôi không biết điều, hai người trước mặt tôi nói những lời ngọt ngào này, thật sự khiến tôi không chịu nổi mài

Lăng Phong làm bộ toàn thân đang nổi da gà.

- Anh...

Sắc mặt Lăng Ngư Ngạn đỏ bừng, liếc Lăng Phong một cái. Sau khi Lăng Phong cười ha hả, liền vội vàng dậm chân ra khỏi phòng làm việc.

- Nếu Ngư Nhạn đã đồng ý tham gia bữa tiệc ngày mai, vậy thì bảo người đi đặt cho cô ấy một bộ đồ dạ hội với tốc độ nhanh nhất đi.

Tiêu Dương dặn dò. Hắn rất hiểu Lăng Ngư Ngạn, trang phục dạ hội cao quý, chắc chắn cô ấy sẽ không mua.

- Em rể chu đáo quá.

Lăng Phong cười khẽ, trong lòng cảm thấy vui mừng,

- Yên tâm, cứ để tôi. Lần đầu tiên em gái tôi xuất hiện trong bữa tiệc của giới thượng lưu Minh Châu, chắc chắn phải chấn động toàn trường, tỏa ra hào quang riêng của con bé rồi.

Tiêu Dương không có thời gian đưa Lăng Ngư Ngạn đi mua đồ. Vì trong lúc đang nói chuyện, điện thoại của hắn rung lên. Dương Hoàn Nghị gửi tin nhắn đến. Tin nhắn ngắn gọn, nói muốn gặp mặt Tiêu Dương ở Phục Đại.

Rời khỏi cafe Túy Vũ đã khoảng chín giờ tối. Tiêu Dương lái xe về thẳng Phục Đại. Sau khi xuống xe liền mượn bóng đêm đi đến thẳng một con đường nhỏ, cất bước đi đến một đình nghỉ mát bên hồ sen, đó là nơi hắn đã hẹn với Dương Hoàn Nghị.

Nhưng, lúc Tiêu Dương đền gần đình nghỉ mát, lại chẳng thấy bóng ai.

- Không có ở đây?

Tiêu Dương khẽ nhăn mặt bước vào trong đình nghỉ mát, đứng ở cạnh một cây trụ, châm chậm nhắm mắt, cảm nhận được không ít hơi thở rất khẽ lộ ra xung quanh hồ sen.

- Đúng là âm hồn bất tán.

Tiêu Dương cau mày thầm nói. Thật sự có rất nhiều thế lực tập trung xung quanh Phục Đại. Chỉ cần có chút gió lay cỏ, cũng thu hút sự chú ý của không ít người có ý đồ.

- Dương Hoàn Nghị bị bắt rồi?

Trong lòng Tiêu Dương không khỏi giật mình, một lúc sau, mới chậm chậm lắc đầu,

- Có lẽ không phải, nếu như vậy, chắc chắn những người mai phục quanh đây sẽ không còn thủ ở đây như vậy... Có lẽ, Dương Hoàn Nghị cảm thấy nơi này không bình thường nên rời đi rồi.

Tiêu Dương lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Dương Hoàn Nghị. Màn hình điện thoại phản chiếu lên cây cột, có mấy nét chữ không quá bắt mắt...

- Dãy lầu giảng đường ba, sân thượng.

Vẻ mặt Tiêu Dương không chút biến đổi mà chỉ như sau khi đem điện thoại ra nghịch liền bỏ nhanh vào túi. Tay hắn như vô tình quẹt lên cột, xóa dòng chữ đi, sau đó đi qua đi lại vài bước trong đình nghỉ mát, làm như đợi người, chừng mười phút sau, mới không nén được tiếng thở dài, xoay người rời đi. Trong bóng tối, không ít ánh mắt nhìn nhau...

- Đuổi theo hắn!

Có tiếng nói khẽ vang lên.

Sau khi Tiêu Dương rời đi, vài bóng đen yên lặng đi sát theo sau, Tiêu Dương đi thẳng đến cổng Phục Đại, sau đó đến một nơi tối tăm, bước chân đột nhiên tăng tốc.

- Đuổi theo!

Mấy bóng dáng phía sau vừa đuổi đến gần, đột nhiên bịch vài tiếng, toàn bộ đều ngã trên mặt đất.

- Quyên cước như mèo ba chân.

Tiêu Dương lắc đầu, bóng dáng nhẹ như làn khói lao nhanh về phía trước, nhảy qua tường không kinh động đến bất kỳ ai, đi đến địa điểm Dương Hoàn Nghị hẹn.

Vừa mới lên đến sân thượng, bóng dáng Dương Hoàn Nghị đã hiện ra trước mắt Tiêu Dương.

- Để anh chờ lâu rồi.

Tiêu Dương cười khẽ, bước lên phía trước.

Dương Hoàn Nghị lắc đầu,

- Không sao.

- Có phát hiện gì không?

Tiêu Dương đi thẳng vào vấn đề.

- Tối nay là thời điểm có thể giải trừ phù chú phong ấn trong đầu con mồ côi của giáo sư.

Dương Hoàn Nghị nghiêm mặt nhìn Tiêu Dương, trầm giọng nói,

- Tôi muốn anh hỗ trợ, chỉ cần tiểu chủ nhân ở xung quanh Phục Đại, chắc chắn tôi có thể cảm nhận được vị trí của cậu ấy.

- Được!

Mắt Tiêu Dương sáng lên, gật đầu,

- Tôi nghĩa bất dung từ!

†r
Bình Luận (0)
Comment