Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 456 - Chương 457: Tao Đúng Là Một Kẻ Không Biết Người Biết Ta!

Chương 457: Tao đúng là một kẻ không biết người biết ta! Chương 457: Tao đúng là một kẻ không biết người biết ta!Chương 457: Tao đúng là một kẻ không biết người biết ta!

Tiêu Dương lập tức đồng ý khiến Dương Hoàn Nghị vô cùng vui vẻ, vội vàng gật đầu.

- Tôi phải làm như thế nào?

Tiêu Dương hỏi.

Dương Hoàn Nghị trâm giọng nói,

- Thực ra, trên căn bản chẳng phải làm gì cả. Chỉ cần chờ vài ngày, phù chú trên người tiểu chủ nhân cũng sẽ tự động được giải trừ. Từ đó tôi cũng có thể cảm nhận được vị trí của phù chú, tìm được tiểu chủ nhân. Nhưng mấy ngày nay thế lực xung quanh Phục Đại càng ngày càng nhiều, còn có vẻ sắp không kìm chế được, muốn ra tay rồi. Tôi lo đến lúc đó không khống chế được thế cục. Nếu để tiểu chủ nhân rơi vào vòng xoáy thêm lần nữa, nhà họ Dương tôi sẽ có lỗi với chủ nhân!

- Cho nên anh muốn sớm tìm ra cậu ta để ngăn ngừa sự cố.

Tiêu Dương hiểu ý Dương Hoàn Nghị.

Cổ tay Dương Hoàn Nghị khẽ lật lại, ngọc bội lục bích trong suốt lóng lánh, hoàn chỉnh không sứt mẻ.

- Tôi không đủ sức.

Tìm kiếm con mồ côi của giáo sư, hắn vui vẻ giúp đỡ.

- Có điều...

- Cần làm gì, cứ nói.

- Chỉ cần tôi lấy Thiên Cơ âm dương làm mắt trận bày ra Trận Âm dương bát quái của Thiên Cơ môn, dùng Thiên Cơ âm dương làm môi giới cảm ứng, có thể điều khiển được phù chú trên người tiểu chủ nhân. Nếu tiểu chủ nhân ở xung quanh Phục Đại, chắc chắn tôi có thể tìm thấy tiểu chủ nhân thông qua giải trừ phù chú.

- Trong quá trình tôi bày trận, làm phiền anh câm ngọc bội, đưa nội lực thuân dương vào trong ngọc bội. Nhớ là trước khi trận pháp hoàn thành, không thể dừng truyền năng lượng vào trong.

- Tôi đã tu bổ xong Ngọc bội Thiên Cơ âm dương.

Huống hồ, bản thân mình cũng có giao tình với Dương Hoàn Nghi.

- Việc này không thể chậm trễ.

Dương Hoàn Nghị siết nhẹ trong lòng bàn tay, trâm giọng nói.

Tiêu Dương nhướng mày lãnh đạm nói,

- Duy trì năng lượng đưa vào ở mức này.

Dương Hoàn Nghị nhìn Tiêu Dương, chần chờ nói,

Tiêu Dương cảm nhận thử, mỉm cười gật đầu,

Dương Hoàn Nghị gật đầu.

Dương Hoàn Nghị giải thích đơn giản, đưa ngọc bội cho Tiêu Dương, hơn nữa còn làm mẫu.

Đồng thời, trên tay Dương Hoàn Nghị đột nhiên xuất hiện một lá cờ màu vàng đang bay vê một phía, đón gió bay phần phật, xuất hiện bên trái chỗ Tiêu Dương đứng.

- Phong khởi! Quá trình này thật sự phải tổn hao nội khí nhất định, một mình Dương Hoàn Nghị khó mà có thể hoàn thành. Tuy nhiên đối với Tiêu Dương mà nói, chẳng qua đó chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

- Cảm ơn.

- Vụ lung!

- Không thành vấn đề.

Mỗi một lá cờ tung ra dường như đều đủ để hô mưa gọi gió, khiến phong vân biến sắc.

- Tỉnh thần hiện!

- Vũ lạc!

Bóng dáng Dương Hoàn Nghị nhanh chóng lui ra sau vài bước, hai tay đột nhiên khua rất nhanh.

- Vân tụi

Bầu trời đêm bắt đầu có chút quỷ dị, những đám mây đen lớn kéo đến tụ tập trên đỉnh đầu Tiêu Dương.

Theo đó, lại một lá cờ vàng tung ra.

Quát nhẹ một tiếng.

Tay Tiêu Dương như cầm một miếng bảo thạch xanh biếc. Ánh sáng huyền diệu không ngừng lưu động, xuyên qua bàn tay truyền vào trong cơ thể, tạo thành một vòng tuần hoàn, trở về lại trong ngọc bội.

Ánh sáng màu ngọc chói mắt như những vì sao lấp lánh trên trời cao.

Không cần nhắc nhở, Tiêu Dương lập tức chuyển nội khí vào Ngọc bội Thiên Cơ âm dương.

Năm lá cờ vàng lần lượt cắm xuống những vị trí xung quanh chỗ Tiêu Dương đứng, lá nào cũng nằm ở vị trí Thiên cơ. Nhìn thì rất loạn, nhưng lại lấy ngọc bội trong tay Tiêu Dương làm trung tâm, liên hệ với nhau, cảm ứng dao động khí tức của nhau.

Trong phạm vi xung quanh sân thượng tâm ba mét hình thành nên một không gian huyền diệu, gió thổi mưa tạt, sương mù gió bay, còn có cả những ngôi sao lấp lánh.

- Đó là...

Lúc này, không ít thế lực núp xung quanh Phục Đại đều cảm nhận được một hơi thở bất phàm, bất giác ngước đầu nhìn chằm chằm về phía sân thượng tòa giảng đường kia, đôi mắt mở to.

- Hơi thở kỳ quái quá.

- Chẳng lẽ có cường giả đột phá Thực khí tam vân đại viên mãn, tiến vào Hóa tượng cảnh nên dẫn đến hiện tượng lạ?

Không ít người đều suy đoán, có vài bóng dáng cũng bất giác bước đến gần. Có điều, trong lúc nhất thời không ai dám xông lên. Nếu thật sự có cường giả đột phá, mình xông lên đó, chẳng phải làm hỏng việc tốt của tiền bối cường giả sao. Như vậy mình có chín cái mạng cũng không đủ đền tội.

Trong bóng tối, có ba bóng dáng dừng lại.

Chính là đám Chiêu Tài Mậu ban ngày đã bị Tiêu Dương giáo huấn.

Trước kia, anh ta cảm thấy rất bất an. Nếu lần này không tìm được tiểu chủ nhân, e là cả đời này khó có cơ hội tìm thấy cậu ta. Huyết mạch duy nhất của chủ nhân chắc chắn phải gánh vác trọng trách xây dựng lại Thiên cơ môn!

Đôi mắt Dương Hoàn Nghị đột nhiên mở to, vui mừng như điên, không kìm được kích động trong lòng!

- Tìm thấy rồi! Trong đầu có một bức tranh Bát quái đang xoay tròn nối với tranh Bát quái bên ngoài. Một lát sau, tranh bát quái đang xoay tròn chậm rãi dừng lại, một vị trí trong đó lóe lên một điểm sáng!

Hai mắt Dương Hoàn Nghị nhắm nghiền, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, miệng lẩm bẩm.

"Hy vọng có thể thuận lợi tìm được con mồ côi của giáo sư." Tiêu Dương không dám phân tâm, trong lòng thầm nghĩ, vẫn liên tục đưa nội lực vào Ngọc bội Thiên Cơ âm dương.

- Cũng đến giờ rồi!

Miệng lẩm bẩm, rồi đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay gã đột nhiên đưa lên cao, giống như núi xanh xuyên qua mây. Bầu trời đêm đen tối như có một luồng ánh sáng bổ qua.

- Tụ thiên cơ chi thế, liễm bát quái chỉ huyền, tả vi âm nguyệt, hữu vi dương nhật, trận thành!

Hai lá cờ màu vàng cuối cùng bắn ra, lập tức như mở rộng ra vô hạn, biến không gian mà Tiêu Dương đang đứng chia ra làm hai bên, một bên là ánh mặt trời thiêu đốt, bên kia lại là trăng lạnh đuổi sao.

Đồng thời, Ngọc bội Thiên Cơ âm dương trong lòng bàn tay Tiêu Dương cũng phóng ra ánh sáng mạnh, ánh sáng màu ngọc lóe lên, một bức tranh Bát quái xuất hiện.

Ánh sáng bừng lên.

Trái âm phải dương.

Vù! Vùi Vùi

Mặc dù đang ở trong trận nhưng Tiêu Dương vẫn có thể cảm nhận được rất nhiều bóng dáng ở xung quanh đang tiến sát đến phía này. Hơn nữa, ở phía xa còn có một hơi thở có thực lực hùng hậu đang bay nhanh đến...

Đây là lần đầu tiên anh ta thi triển trận Bát quái âm dương, dĩ nhiên không ngờ sẽ gây ra động tĩnh lớn như vậy. Có điều, lúc này anh ta cũng chẳng thể suy xét điều gì khác, chỉ có nhanh chóng hoàn thành trận pháp, tìm được tiểu chủ nhân mới là quan trọng nhất. Dù sao, cho dù có người xông lên thì cũng chỉ mình mình có thể cảm nhận được vị trí đại khái của tiểu chủ nhân.

Anh ta hoàn toàn không để ý đến mọi thứ xung quanh.

Trên sân thượng, Dương Hoàn Nghị vẫn tập trung tinh thân chăm chú khống chế năm lá cờ vàng, miệng lẩm bẩm.

- Vâng!

- Mau đi thông báo cho Hồ lão đại, có phát hiện quan trọng ở Phục Đại.

Chiêu Tài Mậu thoáng nhìn về phía sân thượng, chần chừ một chút, xoay mặt trầm giọng nói,

- Tiểu chủ nhân quả nhiên đang ở trong Phục Đại.

Ánh mắt Dương Hoàn Nghị lóe lên, siết chặt nắm tay,

- Phía Đông Nam.

Gã giơ cánh tay ra, tiếng hét lớn vang lên!

- Phù chú Thiên Cơ... giải!!

Âm! Âm! Ầm!

Giữa bầu trời, ba tiếng đinh tai nhức óc vang lên.

Như tiếng chuông gõ vào tâm hồn.

Phịch! Sau khi làm xong tất cả, cả người Dương Hoàn Nghị như kiệt sức, hai chân mêm nhữn ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển, trong mắt khó giấu được tia kích động.

Tìm được rồi!

Cuối cùng đã tìm được rồi!

Trong sân trường Phục Đại, phía Đông naml

Cho dù vẫn chưa biết cụ thể là người nào, nhưng theo hướng này, cộng thêm hơi thở của Phù chú Thiên Cơ, muốn xác định là ai cũng tương đối dễ dàng.

Sau khi chậm rãi hít một hơi, Dương Hoàn Nghị lại đứng dậy. Ánh mắt gã nhìn về phía Tiêu Dương, trầm giọng nói,

- Giờ tôi đã cảm nhận được vị trí đại khái của tiểu chủ nhân, ở ngay trong Phục Đại! Hãy giữ cho trận pháp đừng loạn, tôi đi tìm tiểu chủ nhân.

- Không kịp nữa rồi!

Tiêu Dương quát nhẹ ngăn Dương Hoàn Nghị, nhanh chóng lên tiếng,

- Anh đã biết được vị trí đại khái của cậu ấy, chỉ cần tốn thêm chút thời gian nữa là có thể tìm ra cậu ấy. Giờ Âm dương bát quái trận thu hút sự chú ý của quá nhiều người, ở xung quanh đây có rất nhiều người tụ tập. Chỉ cân anh ra ngoài, chắc chắn sẽ rơi vào tâm mắt của họ.

Dương Hoàn Nghị cân nhắc một lúc, giương mắt gật mạnh đầu, sau khi nhắm mắt cảm nhận vị trí của tiểu chủ nhân, vội ghi nhớ trong lòng, sau đó chợt mở mắt lần nữa, gật đầu với Tiêu Dương.

- Đợi lát nữa trận pháp vừa thu, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.

Sau khi Tiêu Dương dứt lời, hai tay Dương Hoàn Nghị lại một lần nữa lắc lư.

- Ồ?

Ánh mắt Tiêu Dương đột nhiên nhìn về một bên.

Một luồng hơi thở cường đại đang ép đến rất nhanh.

Là Hồ Uy!

Lúc này, bóng dáng Hồ Uy đã lao đến sân thượng, ánh mắt như điện đang nhìn chăm chú về nơi bị gió mưa mây sương che phủ phía trước, trong mắt lóe lên tia sáng.

- Là trận pháp của Thiên Cơ môn!

Hồ Uy quát to, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, không nói thêm nửa lời, đưa mạnh cánh tay lên, bàn tay trở thành trảo, phóng ra một luồng lực hút. Một ống tuýp sắt trên ban công bị bẻ ra, rơi vào trong tay Hồ Uy.

Vụt!

Bóng côn trùng điệp xuất hiện giữa bầu trời.

"Âm" một tiếng nện mạnh lên trên trận Âm dương bát quái.

Với thực lực của Hồ Uy, muốn phá trận pháp Dương Hoàn Nghị bày bố quả thực dễ như trở bàn tay.

Thế như chẻ tre, đất lở ngói nát.

Nếu không có Tiêu Dương bảo vệ Dương Hoàn Nghị trước tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, e là anh ta không tránh khỏi bị thương nặng rồi.

- Là mày? Tất cả sương mù bị đánh tan, Hồ Uy nhìn thấy Tiêu Dương, đôi mắt sắc bén dừng trên ngọc bội Âm dương Thiên cơ trong tay Tiêu Dương, sẵng giọng cười,

- Quả nhiên lời đồn không sai, trong tay mày thực sự có ngọc bội giáo sư để lại năm đói

Tiêu Dương một tay đè vai Dương Hoàn Nghị, một cỗ sức mạnh hùng hậu được đưa vào trong cơ thể, sắc mặt tái nhợt của Dương Hoàn Nghị mới dần đỡ hơn.

- Hồ Uy, tao thấy mày cả ngày như âm hồn bất tán đi theo tao, có phải mày yêu thầm tao rồi không?

Tiêu Dương liếc mắt nhìn Hồ Uy, đồng thời chậm rãi bỏ ngọc bội vào trong túi mình.

Hồ Uy muốn có được ngọc bội, càng muốn tìm được bí mật của Ngọc tỷ truyền quốc và con trai mồ côi của giáo sư từ ngọc bội này. Nhưng hết lần này đến lần khác Tiêu Dương không để cho gã được như ý nguyện.

- Hừi

Khuôn mặt Hồ Uy lạnh như băng, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương càng dâng lên sát khí đậm đặc. Một lúc sau, ngực gã phập phồng một lát mới châm chậm thở ra một hơi,

- Mày đã tìm được con mồ côi của giáo sư?

Đôi mắt Dương Hoàn Nghị nhin thẳng Hồ Uy, nghe vậy liền đứng dậy.

- Chính là tôi.

Hồ Uy cười điên cuồng.

- Mày thật sự nghĩ tao là thằng ngu à? Còn cho rằng, với sức mạnh của Thiên Tử Các vẫn chưa điều tra được thân phận Dương Hoàn Nghị mày? Tao đúng là bội phục cả nhà mày. Mười lăm năm trước trung tâm hộ chủ, mười lăm năm sau vẫn trước sau như một!

- Hồ Uy, chẳng phải mày muốn có ngọc bội Âm dương Thiên cơ sao? Sao còn nói nhảm nhiều vậy?

Tiêu Dương giêu cợt nói.

Vẻ mặt Hồ Uy kiêu ngạo, lạnh nhạt nhìn Tiêu Dương,

- Mày phải tự biết người biết ta. Tao muốn lấy ngọc bội trên người mày, mày có thể cản được à?

Tiêu Dương híp mắt cười, bước chân đột nhiên bước chậm về phía Hồ Uy. Trong lúc bước chân vững vàng đi tới, giọng hắn cũng từ từ vang lên,

- Khéo quá, tao quả thật là kẻ không biết người biết ta.

- Mày có bản lĩnh thì lấy ngọc bội đi!
Bình Luận (0)
Comment