Chương 458: Ông trời không tác thành!
Chương 458: Ông trời không tác thành!Chương 458: Ông trời không tác thành!
Đối mặt với khí thế ác liệt của Hồ Uy, Tiêu Dương không những không khuất phục mà còn ngang ngạnh hơn.
Trực tiếp khiêu khích, có bản lĩnh thì đến lấy đi.
Ngọc bội lục bích trong suốt lóe lên trước mắt Hồ Uy, rồi lập tức bị Tiêu Dương giữ trong lòng bàn tay. Đôi mắt sắc bén của Hồ Uy nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, như muốn tìm chút sợ hãi chột dạ trong mắt hắn.
Nhưng gã không nhìn ra.
Khuôn mặt Hồ Uy không giận mà cười.
- Mày đúng là không tự biết người biết ta. Hừ, mày cho rằng đắc tội với thái tử, mày còn đất dung thân ở Thiên Tử Các à?
Tiêu Dương nhướng mày mỉm cười, làm như không hề phát giác sát khí trong giọng điệu của Hồ Uy, lãnh đạm đáp.
- Nếu như Thiên Tử Các có kiểu tư quyền một tay che trời thì không ở nơi đó cũng chẳng sao!
Thấy Tiêu Dương như cứng đầu như vậy. Hồ Uy không nói thêm gì. Sau khi bắn ra khí thế, đôi mắt gã lạnh lẽo sắc bén, bóng dáng đứng trên chỗ cao ở sân thượng, đứng ở cao nhìn xuống bên dưới.
- Rượu mời rượu phạt?
Roetl
Giữa bầu trời lóe lên ánh sáng màu vàng. Bóng dáng Hồ Uy giống như mãnh hổ hạ sơn, đòn công kích nương theo tiếng xé gió từ trên lao xuống. Tiếng gió vù vù mang theo cánh tay bao đầy những mảnh vàng của Hồ Uy. Trong nháy mắt, cánh tay cứng như kim cương, thân binh cũng không cắt nổi, trong chớp mắt hung hãn bay đến trước mặt Tiêu Dương.
- Được, vậy mày chuẩn bị tâm lý cút đi là vừa!
Lời vừa dứt, bóng dáng hắn lập tức hóa thành một kẻ say. Hai chân trượt đi, lảo đà lảo đảo nhưng lại như vô tình trùng hợp tránh được đòn tấn công của cánh tay vàng kia.
Lúc đầu mình gia nhập Thiên Tử Các chỉ vì lời mời chân thành của Lam Chấn Hoàn và một vài chuyện xảy ra khi đó thúc đẩy. Nếu bắt Tiêu Dương ở Thiên Tử Các để mặc cho người ta bài bố, hắn tình nguyện hất tay rời đi.
Giữa lúc bóng dáng gần ép đến, Tiêu Dương đột nhiên cười ha hả.
Ánh mắt chứa sát khí của Hồ Uy cuối cùng đã bắn ra, khí thế mênh mông bay thẳng ra bao trùm phía trước.
Đây là tính cách của hắn.
- Rượu mời không uống thích uống rượu phạt.
Lúc này Dương Hoàn Nghị đứng sau Tiêu Dương không kìm được kinh hãi kêu lên, đôi mắt lóe lên tia lo lắng,
Tiêu Dương bước sang bên một bước, chặn khí thế đang ép xuống. Bằng không, Dương Hoàn Nghị ở sau chắc chắn sẽ không chịu được sức ép cường đại này.
- Kẻ thuộc tính kim tấn công kiên cố, chí dương chí cương. Phòng thủ cũng chặt chẽ như thành đồng vách sắt, là một trong những thuộc tính cực hiếm. Người có được thuộc tính này là đối thủ khó đối phó nhất.
- Chẳng phải đều là rượu sao? Tao muốn xem thử có phải rượu ngon hay không?
- Thuộc tính kim?
Bụp!
Cùng với tiếng gào thét điên cuồng, bóng dáng lảo đảo như say rượu của Tiêu Dương đột nhiên nhảy lên, thân nhẹ như yến, như chim hạc bay thẳng trời xanh, đồng thời lật người rơi xuống, chưởng phong cũng ép đến.
Sau một chiêu ban nãy, bóng dáng Tiêu Dương gần như hoàn toàn đứng trước mặt Hồ Uy, trông có vẻ như không còn chỗ để trốn nữa. Bóng dáng hắn đột nhiên như linh xà quấn thân, vù một cái đã xuất hiện sau lưng Hồ Uy, đồng thời giơ chân đá mạnh.
Tiếng gió nổi lên, quét khắp các góc sân thượng.
- Đúng là một cái mai rùal
Lời chưa dứt, cánh tay của Hồ Uy giống như hai thanh thép vàng quét ngang qua.
Thân phận của hai người ở Thiên Tử Các cách nhau một trời một vực!
Bóng dáng Hồ Uy đứng thẳng, lúc quay đầu lại, trong mắt dâng lên tia tức giận điên cuồng!
Tiêu Dương phì một tiếng, bĩu môi nói.
- Rượu ngonl
- Túy tửu phao bôi thích liên hoàn!
Bịch! Bịch! Bịch! BịchI
Giờ khắc này, phòng ngự vững chắc của thuộc tính Kim của Hồ Uy được thể hiện rõ. Cho dù bị Tiêu Dương đá bay mấy thước, nhưng khí tức của gã vẫn chẳng có chút biến hóa, càng không chút rối loạn. Có thể thấy căn bản không hề chịu chút thương tổn gì.
- Cầm oản kình hung túy xuy tiêu!
Khuỷu tay rắn chắc của Tiêu Dương đánh vào trước ngực Hồ Uy nhưng không thể tạo được chút thương tổn nào. Tuy nhiên, đối với Hồ Uy mà nói, trúng một chiêu của Tiêu Dương đã là sự sỉ nhục lớn lao rồi. Lúc này trong mắt lóe lên tia tức giận, bước chân giãm mạnh trên sàn nhà rắn chắc, cánh tay màu vàng đột nhiên vung mạnh ra, vù vù đánh về phía Tiêu Dương.
"Xoảng"”, âm thanh như kim loại va vào nhau.
Với xu thế như sét đánh ngang tai, một tay Tiêu Dương đặt lên cổ tay màu vàng của Hồ Uy. Bóng dáng hắn thuận thế rơi xuống từ không trung, xiêu vẹo như người say, khuỷu tay đánh mạnh lên ngực Hồ Uy.
Thực lực của hai người, mình là Thực khí tam vân đại viên mãn, rõ ràng là cao hơn thằng nhãi này. Không ngờ, hắn lại có thể dựa vào kỹ xảo võ học quỷ dị khó lường, chiếm thế thượng phong trong trận đấu này.
- Tiêu Dương, là do mày tự rước lấy đấy nhé!
Cánh tay màu vàng của Hồ Uy phát ra ánh sáng chói mắt. Trong vài hiệp ngắn ngủi mà hai người giao chiến, Hồ Uy đã hiểu rõ một sự thật, nói về kỹ xảo, mình không phải đối thủ của Tiêu Dương. Nhưng...
- Dưới thực lực trấn áp tuyệt đối, bất kỳ kỹ xảo gì cũng vô dụng mà thôi! Khí thế cả người Hồ Uy tăng vọtt
Lúc này, khuôn mặt thoải mái của Tiêu Dương đã được thu lại, thay bằng vẻ nghiêm túc. Tuy nhiên, trong đôi mắt hắn cũng dâng lên chiến ý, nhẹ nhàng di chuyển sang bên một bước, trầm giọng nói,
- Anh Dương, anh rời khỏi đây trước đi.
Lúc này Dương Hoàn Nghị căn bản không thể giúp đỡ được gì. Ở lại đây nếu trận chiến lan đến chỉ khiến mình thêm phân tâm. Dương Hoàn Nghị cũng hiểu nên gật đầu. Nhưng gã vừa mới đi được nửa bước liền ngừng lại, tâm mắt nhìn vê phía cầu thang, sau đó sửng ra.
Lúc này, Tiêu Dương và Hồ Uy đều nhìn sang...
- Em cũng vừa mới nghe thấy tin này, vừa hay gặp Tiêu Dương nên cùng anh ấy lên xem.
Dương Hoàn Nghị hơi giật mình, lập tức nói.
- Nghe nói tối nay có mưa sao băng mười năm khó gặp, chẳng phải tôi với mấy sinh viên đều lên đây xem sao? Dương Hoàn Nghị, cậu cũng ở đây à, các bạn tìm cậu khắp nơi, điện thoại cũng không gọi được.
Tô Tiểu San nói,
- Đương nhiên rồi.
Tiêu Dương sửng sốt.
- Đó chẳng phải Tiêu Dương và lớp trưởng sao?
- Đừng nói nhiều như vậy, mau tìm một vị trí tốt đi.
Những âm thanh bát nháo vang lên.
Đều là sinh viên năm ba khoa Lịch sử.
Trời đã khuya lại xuất hiện ở đây, và người dẫn họ đến là cô giáo Tô Tiểu San.
Tô Tiểu San giống như đóa hoa hồng đen trong đêm tối, phát ra sức hút đặc biệt của riêng cô.
Nhìn thấy Tiêu Dương, trong mắt Tô Tiểu San lóe lên tia sáng, đồng thời như thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt như vô tình như cố ý thoáng liếc nhìn Hồ Uy, lập tức đến trước mặt Tiêu Dương, mỉm cười nói,
- Tiêu Dương, anh cũng lên xem mưa sao băng à?
- Mưa sao băng?
- A, đã có người đến trước rồi à.
Ở cầu thang, từng bóng người xông lên.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiêu Dương không khỏi giật mình. Còn Hồ Uy sau khi nghe thấy tiếng bước chân nọ, sắc mặt trâm xuống, đôi mắt không cam tâm lướt qua Tiêu Dương. Hừ lạnh một tiếng, ánh sáng màu vàng trên hai tay đồng thời biến mất.
- Mọi người mau lên một chút
- Maul Maul
Phía cầu thang, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Anh ta đã mơ hồ đoán ra nguyên nhân Tô Tiểu San dẫn người vội vàng chạy lên sân thượng.
Căn bản chẳng có mưa sao băng gì cả mà vì muốn ngăn Tiêu Dương và Hồ Uy đánh nhau.
Hồ Uy là thuộc tính giả, Thiên Tử Các có quy định, thuộc tính giả tuyệt đối không được phép sử dụng năng lực đặc biệt trước mặt người bình thường. Hồ Uy là nhân vật nòng cốt của Thiên Tử Các, càng không thể vi ngạm quy tắc này.
Có điều Dương Hoàn Nghị không thể hiểu, vì sao Tô Tiểu San lại biết trên sân thượng có một trận chiến, hơn nữa còn cần cô dẫn người đến ngăn cản...
- Vị này là...
Tô Tiểu San mỉm cười nhìn vê phía Hồ Uy.
Ánh mắt Hồ Uy lạnh lùng, ngầm lóe lên tia không cam lòng. Nhìn chằm chằm Tiêu Dương, môi khẽ động vài cái, gã chợt vung tay, hừ lạnh một tiếng, sải bước rời khỏi ban công.
Dưới hoàn cảnh này, gã căn bản không dám ra tay.
Gã có thuộc tính thôi miên, đáng tiếc, tâm cảnh của Tiêu Dương quá mạnh, không chịu sự ảnh hưởng của gã.
Đợi sau khi Hồ Uy rời đi, Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn Tô Tiểu San, nghi ngờ hỏi,
- Ai bảo cô lên đây?
Tô Tiểu San lắc đầu,
- Tôi cũng chẳng biết. Tối nay khi tôi vừa định đến ký túc xá thăm mấy bạn sinh viên, thì đột nhiên có một người thân bí đưa cho tôi một tờ giấy, nói là rất gấp, bảo tôi dẫn một vài bạn sinh viên lên sân thượng tòa nhà này, nếu không các anh sẽ gặp nguy hiểm.
Nói đến đây, Tô Tiểu San cũng vô cùng nghỉ hoặc.
- Người thần bí?
Tiêu Dương nhíu mày trầm tư suy nghĩ,
- Chẳng lẽ là Tang Tang sư muội?
Nghĩ một lát, Tiêu Dương cũng chẳng suy nghĩ thêm nhiều nữa. Đợi lần sau gặp Tang Tang sư muội hỏi thử cô ấy là được. Nhưng đêm nay đám Tô Tiểu San đúng là đến rất kịp thời. Nếu không, mình và Hồ Uy chắc chắn sẽ xảy ra ác chiến.
Nói về thực lực, Tiêu Dương không hề tự tin có thể đánh bại được Hồ Uy, trừ phi...
Trong đầu Tiêu Dương lại hiện ra mầm lửa nhỏ màu xanh.
Cái thứ thần bí đó không chịu sự khống chế của mình. Nhưng cái mầm lửa nhỏ kỳ quái ấy lại ẩn nấp trong người mình. Nếu có thể làm rõ được bí mật này, chắc chắn thực lực của mình sẽ tăng vọt!
Roetl
ÂmIII
Giữa đêm tối, đột nhiên vang lên tiếng sấm.
- Trời sắp mưa à?
Trên sân tượng, đám sinh viên ồn ào thảo luận.
Lúc đầu bọn họ thật sự nghĩ rằng Tô Tiểu San dẫn họ lên xem mưa sao băng.
Nhưng giờ trời có thể đổ mưa, chỉ mưa sao băng là không có thôi.
- Trời sắp mưa rồi, mọi người mau về thôi.
Tô Tiểu San thúc giục.
- Nguy rồi! Lúc này, sắc mặt Dương Hoàn Nghị đại biến, bóng dáng như mũi tên bắn về phía cầu thang đi xuống khỏi sân thượng.
- Sao vậy?
- Có lẽ trời sắp mưa, áo quần cậu ấy còn chưa lấy vào.
Ánh mắt Tiêu Dương nhanh chóng nhìn xung quanh, quay sang nói với Tô Tiểu San,
- Cô mau dẫn sinh viên trở về ký túc xá đi, tôi đuổi theo Dương Hoàn Nghị.
Lời vừa dứt, bóng dáng Tiêu Dương cực nhanh, lao về phía cầu thang.
Lúc sắp đến lầu một, Tiêu Dương đuổi kịp Dương Hoàn Nghị.
- Xảy ra chuyện gì?
Tiêu Dương hỏi.
Thân ảnh Dương Hoàn Nghị vừa phóng về phía Đông Nam, vừa trầm giọng nói,
- Vừa nãy dù trận Bát quái âm dương Thiên Cơ bị phá, nhưng thông qua cảm ứng giữa ngọc bội và phù chú trước trận pháp tôi đã biết được vị trí đại khái của tiểu chủ nhân. Hơn nữa, hiện giờ dựa vào hơi thở phù chú tôi đã cảm ứng được vị trí cụ thể hơn của tiểu chủ nhân! Nhưng phù chú Thiên Cơ là trận pháp đặc biệt dùng trời đất làm vật dẫn, nếu trong khoảng thời gian này không tìm ra vị trí của tiểu chủ nhân mà lại đột nhiên xảy ra thay đổi thời tiết, chẳng hạn như trời mưa, hơi thở của phù chú chắc chắn sẽ nhạt đi, như vậy rất khó để tìm ra tiểu chủ nhân.
Sau khi nói liền một hơi, Dương Hoàn Nghị và Tiêu Dương đã đứng trước một tòa nhà...
Ràol!II
Lúc này, trên trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn!