Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 458 - Chương 459: Thân Tiên Cửu Thức!

Chương 459: Thân tiên cửu thức! Chương 459: Thân tiên cửu thức!Chương 459: Thân tiên cửu thức!

Ông trời không tác thành.

Cơn mưa lớn đột nhiên kéo đến nhanh chóng, dường như theo sát tiếng sấm ban nãy. Cho dù Dương Hoàn Nghị phản ứng nhanh nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Sau khi nước mưa dội xuống, hơi thở của phù chú kia lập tức biến mất giữa trời đất.

Chỉ chậm có một bước.

Bóng dáng Dương Hoàn Nghị thậm chí đã quên mất bước lên trước vài bước để tránh mưa mà dừng bước đứng thừ ra, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước...

Đôi mắt hiện lên tia ảo não, chỉ cần cho mình thêm một phút nữa thôi, chắc chắn sẽ tìm được tiểu chủ nhân. Nhưng ông trời dường như đối lập với mình, đột nhiên lại đổ cơn mưa lớn như vậy, khiến cho tung tích của tiểu chủ nhân đã biến mất trong cơn mưa này.

- Chẳng lẽ đây là ý trời sao?

Thần thái Dương Hoàn Nghị thấy hơi phiên muộn mất mát.

Tiêu Dương võ vai Dương Hoàn Nghị, cũng không thèm để ý đến toàn thân đã ướt nước mưa,

Dương Hoàn Nghị không đưa tay ra nhận ngọc bội mà trầm giọng nói.

Dương Hoàn Nghị nhìn vào mắt Tiêu Dương,

Tiêu Dương hiểu rõ ý Dương Hoàn Nghị, đưa ngọc bội trong túi ra cho Dương Hoàn Nghị.

- Còn miếng ngọc bội này...

- Không sai, việc đã đến nước này, chỉ đành dựa vào một bằng chứng cuối cùng để tìm tiểu chủ nhân!

Tiêu Dương suy nghĩ một lúc, cũng không thoái thác, bỏ ngọc bội vào lại túi mình.

- Không cần để tâm quá đâu, anh Dương. Chẳng phải anh đã biết được vị trí đại khái của con mồ côi của giáo sư sao? Chắc chắn là ở trong phạm vi này, chỉ cần cố gắng tìm kiếm, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm thấy thôi.

- Tiêu Dương, anh giữ giúp đi.

- Ngọc bội Âm dương Thiên Cơ?

Dương Hoàn Nghị hít sâu một hơi, gật mạnh đầu,

- Chỉ cần tìm ra người nào có miếng ngọc bội như thế này, cậu ta chắc chắn là tiểu chủ nhân. Huống hồ, phong ấn trí nhớ của tiểu chủ nhân đã được xóa bỏ. Cho dù đó là ký ức lúc ba tuổi, nhưng năm đó được phong lại, một khi được mở ra, chuyện năm đó sẽ xuất hiện trong đầu tiểu chủ nhân như vừa mới xảy ra không lâu vậy. Chắc chắn cậu ấy sẽ từ từ nhớ ra thân phận của mình.

Tiêu Dương dặn dò. Với thực lực của Dương Hoàn Nghị, dĩ nhiên không thể bảo vệ chu toàn cho con mồ côi của giáo sư.

- Trong trận Bát quái Âm dương ban nấy, Ngọc bội Âm dương Thiên Cơ có thể cảm ứng được hơi thở của tiểu chủ nhân, điều này chứng tỏ có một mảnh Ngọc bội Âm dương Thiên Cơ khác đang ở trên người tiểu chủ nhân.

- Tôi hiểu.

Trong lòng Dương Hoàn Nghị biết rõ, hiện tại có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội này, bản thân mình giờ đã khó bảo toàn, huống hồ là bảo vệ miếng ngọc bội này.

- Anh Dương, nếu như tìm được con mồ côi của giáo sư, phải thông báo cho tôi đầu tiên.

Dương Hoàn Nghị trầm ngâm một lát, giương mắt nói,

Điểm này, trong lòng hai người đều rõ.

- Anh cẩn thận một chút.

- Phía trước tuy chỉ có ba dãy lầu nhưng đều là dãy lầu ký túc xá...

Tiêu Dương thì đi thẳng sang một bên, quay trở về dãy ký túc xá nữ.

Dương Hoàn Nghị gật đầu, ánh mắt nhìn xuyên qua màn mưa trước mặt, đôi mày không kìm được nhíu chặt lại.

- Ngọc bội ở trong tay Tiêu Dương, nhưng ngay cả cấp trên của hắn còn không bắt hắn giao ra được ngọc bội, e là chúng ta muốn lấy cũng khó. Trong tình huống thế này, chưa tới lúc bất đắc dĩ, tốt nhất đừng động đến người của Thiên Tử Các.

- Làm sao bây giờ?

Sau khi hai bóng dáng hoàn toàn biến mất, trong màn mưa, ở chỗ tối tăm tất cả các phía, có vô số giọng nói khe khẽ vang lên. Nội dung các cuộc nói chuyện đại khái đều như nhau.

Trong mỗi dãy ký túc xá có trên trăm người ở, ba dãy cộng lại cũng là một con số lớn. Hơn nữa, ngọc bội trên người con mồ côi của giáo sư không thể để người ta dễ dàng nhìn thấy. Đặc biệt là sau khi cậu ta đã khôi phục được ký ức kia, e là cậu ta sẽ càng cố gắng che giấu thân phận của mình, đây cũng là một loại tự VỆ.

Khuôn mặt Dương Hoàn Nghị cương nghị.

- Mặc dù có rất nhiều thế lực vây quanh Phục Đại, nhưng rất nhiều kẻ không muốn làm con chim đầu đàn. Trước khi tiểu chủ nhân xuất hiện, chắc chắn bọn họ không dám manh động đâu.

Dương Hoàn Nghị không đi tìm ở ba tòa nhà kia trước, mà xoay người quay trở vê ký túc xá mình ở. Tuy là đêm mưa, nhưng chắc chắn không ít người đang theo dõi mình, đặc biệt là sau khi mở trận trên sân thượng gây ra động tính lớn như vậy.

- Trong ba dãy ký túc xá này, có hai dãy đều là sinh viên năm nhất. Còn dãy kia, là dãy ký túc xá tổng hợp, là nhân viên, bảo vệ của trường ở.

Nhiều người ngược lại sẽ phiên phức.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu.

- Tiêu Dương, cảm ơn tối nay anh đã ra tay tương trợ, tiếp theo tôi có thể tự tìm tung tích của tiểu chủ nhân, không cần làm phiền anh nữa.

- Mau báo cáo tình hình tối nay, còn nữa, phải theo dõi sát nhất cử nhất động của Dương Hoàn Nghị. Chắc chắn hắn biết được bí mật gì đó. Khi cần thiết, cứ bắt hắn trước, xem có thể biết được gì hay không.

Cơn mưa ào ào đổ xuống, sau khi Tiêu Dương quay về phòng bảo vệ thay quần áo xong cũng không ở lại, mà nhanh chóng ra ngoài, lái xe đến thẳng cafe Túy Vũ.

Vốn hắn có hẹn đặc huấn cho hai cô gái ở cafe Túy Vũ. Do đột ngột xảy ra chuyện của Dương Hoàn Nghị nên mới phải quay về trường. Từ trường đến cafe Túy Vũ chỉ mất vài phút. Tiêu Dương nhanh chóng xuất hiện trong quán cafe, lên thẳng tầng trên cùng. Ở đó tạm thời làm phòng ở cho mấy anh em Lý Bái Thiên. Lúc Tiêu Dương đẩy cửa bước vào, trong sảnh, hai bóng dáng xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông lập tức đập vào mắt.

Bóng dáng thướt tha, hai bộ đồ luyện công rộng rãi màu trắng cũng khó che giấu được dáng dấp mê người. Hình ảnh tươi đẹp này khiến người ta phải liên tưởng lung tung.

Ánh mắt Tiêu Dương khẽ dao động, nhìn xung quanh. Trong sảnh, những vật cứng, sofa đều được dời đi, trải một tấm thảm mềm, tạm thời trở thành phòng luyện công.

Lam Hân Linh thân tu cổ võ, thực lực dĩ nhiên cao hơn Bạch Khanh Thành nhiều. Cấp bậc tham gia thi đấu của hai người cũng khác nhau. Tuy hôm nay hai cô gái lân đầu gặp mặt nhưng vừa gặp đã như quen từ lâu. Giờ Lam Hân Linh không sử dụng nội lực, chỉ dùng kỹ xảo võ học để luyện với Bạch Khanh Thành. Tuy luyện như thế này không có tác dụng gì với Lam Hân Linh nhưng đối với Bạch Khanh Thành mà nói lại thu hoạch được không ít.

Lúc Tiêu Dương đẩy cửa bước vào, Lam Hân Linh vừa dùng chiêu "Kim xà tỏa hầu", bóng dáng linh hoạt quỷ dị như linh xà, ra tay như gió, bất giác đã ép sát Bạch Khanh Thành. Bạch Khanh Thành kinh ngạc, liên tục lui ra sau hai bước nhưng vẫn không né được chiêu khóa hầu này của Lam Hân Linh. Khi bàn tay trắng nõn của Lam Hân Linh đặt lên yết hâu của Bạch Khanh Thành, đã tuyên bố Bạch Khanh Thành lại thua thêm lần nữa.

Hai cô gái nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ nghi hoặc.

- Thần tiên cửu thức?

Tiêu Dương nhấn mạnh từng chữ.

- Thần tiên cửu thức!

Cô rất khát khao chiến thắng.

Tiêu Dương vừa dứt lời, Bạch Khanh Thành không kìm được hỏi ngay.

- Nếu như sức không được, vậy học chút kỹ xảo đi.

Một giọng nói đột ngột vang lên.

Hai cô gái quay mặt sang.

- Tiêu Dương, anh đến lúc nào vậy?

Cả hai cô đối chiêu quá chăm chú, căn bản không để ý Tiêu Dương đã đứng bên cạnh nửa ngày trời rồi.

Tiêu Dương sờ mũi, cảm giác không hề tồn tại này thật sự không tốt cho lắm, đặc biệt là trước mặt hai mỹ nhân thế này.

Cất bước tiến lên, Tiêu Dương mỉm cười nhìn Bạch Khanh Thành,

- Chị cả, Linh Nhi nói không sai, thể lực chính là khuyết điểm của chị. Nếu như không điều chỉnh một chút, trận đấu ngày mai chắc chắn sẽ gian hiểm vô cùng.

- Vậy phải điều chỉnh như thế nào?

Trong khoảng thời gian ngắn, mình muốn tăng mạnh về thể lực căn bản là chuyện không thể, hơn nữa còn làm tổn thương bản thân.

Quả thực, mình luôn bị thiếu sức lực. Bạch Khanh Thành sinh ra trong thế gia quân nhân, luyện tập vài quyền pháp trong quân dĩ nhiên không khó. Có điều, quyên pháp trong quân hầu hết phải kết hợp với thể lực lớn mới có thể phát huy được hết uy lực.

Bạch Khanh Thành vừa trâm tư vừa chầm chậm gật đầu. Lam Hân Linh chỉ điểm cho Bạch Khanh Thành.

- Quyền pháp trong quân của cô không tệ, nhưng đáng tiếc không đủ sức, còn thiếu chút lực lượng.

Bạch Khanh Thành không phải không thu hoạch được gì, mà bắt đầu rơi vào trầm tư. Việc cô phải làm hiện giờ đó là từ từ hoàn thiện thực lực bản thân dưới những chiêu ép người của những cao thủ như Lam Hân Linh.

Tiêu Dương trầm tư một lát, chợt mỉm cười nói,

- Thần tiên cửu thức đương nhiên không phải là pháp thuật tiên nhân, đây chỉ là chín thức võ công, có hiệu quả vô cùng thần kỳ! Một trăm năm trước, có một vị tiền bối võ lâm bị kẻ thù hãm hại, mất hết nội khí, không có hy vọng phục hồi. Vì báo thù, ông đã khổ công nghiên cứu võ học, cuối cùng đã sáng chế ra một bộ Thần tiên cửu thức người bình thường có thể sử dụng và có uy lực cực lớn! Cuối cùng, ông đã dựa vào Thần tiên cửu thức này, đích thân giết chết kẻ thù có thực lực cường đại. Từ đó danh tiếng Thần tiên cửu thức vang xa, trở thành bảo bối võ học mà rất nhiều người khao khát!

Một người bình thường phát huy được Thần tiên cửu thức đến cực điểm, có thể đánh bại được cả cường giả cá nội khí. Từ đó có thể thấy bộ võ học này không tâm thường.

Lúc này, không chỉ Bạch Khanh Thành, Lam Hân Linh đứng cạnh cũng không nén được mở to mắt, nghiêng tai lắng nghe.

- Đáng tiếc, sau khi vị tiền bối kia báo được thù, liền biến mất không chút tăm tích.

Tiêu Dương xuýt xoa.

- Vậy cậu...

Bạch Khanh Thành nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương lại cười,

- Tôi nhờ cơ duyên xảo hợp, đã học được Thần tiên cửu thức.

Lời vừa dứt, đôi mắt của hai cô gái đồng thời nóng lên.

Sự thần kỳ lợi hại của Thần tiên cửu thức, các cô đã nhận ra từ vài câu miêu tả ngắn ngủi của Tiêu Dương.

- Tối nay tôi muốn truyền thụ cho hai người Thần tiên cửu thức.

Tiêu Dương không hề thừa nước đục thả câu, trực tiếp mở miệng rồi bảo hai cô gái lui ra sau vài bước. Bóng dáng Tiêu Dương đứng thẳng tắp, giống như thanh thần thương bất động, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc chăm chú,

- Thần tiên cửu thức trông có vẻ đơn giản nhưng lại chứ vô số ảo diệu. Hai người phải ghi nhớ kỹ từng động tác của tôi. Hơn nữa, mỗi động tác đều có một khẩu quyết đối ứng. Chỉ cần loạn một chút, nặng có thể dẫn tới tâm mạch vỡ nát mà chết.

Hai cô gái liên tập trung tỉnh thần, đồng thời gật đầu.

- Được, để tôi biểu diễn một lần, trước khi được truyền khẩu quyết, hai người chỉ nhớ chiêu thức trong đầu, không được bắt chước.

Tiêu Dương dừng lại, ánh mắt nghiêm nghị mà bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, giọng nói từ từ vang lên...

- Thiên đình chi thần, Huyền kỳ cửu thức!

- Thức thứ nhất, Thường nga thiết dược. Lời vừa dứt bóng dáng Tiêu Dương cũng bắt đầu lắc lư, bóng dáng phiêu dật phát huy tinh túy của động tác đến mức cao nhất, hơn nữa còn cố ý thi triển với tốc độ chậm, cố gắng để hai cô gái có thể nhìn rõ hơn một chút.

- Thức thứ hai, Thất tiên trích tinh.

- Thức thứ ba, Thiên nữ chức nguyệt.

- Thức thứ tư, Nguyệt lão phủ cầm.

- Thức thứ năm, Ngọc đế thiên uy.
Bình Luận (0)
Comment