Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 460 - Chương 461: Ngọc Đế Thiên Uy!

Chương 461: Ngọc Đế Thiên Uy! Chương 461: Ngọc Đế Thiên Uy!Chương 461: Ngọc Đế Thiên Uy!

Âu Tử Lôi cũng không muốn giao đấu với Lam Hân Linh.

Đối với cái kết quả rút thăm này, y cảm thấy rất đáng tiếc.

Theo ý của y, y hi vọng mình và Lam Hân Linh đồng thời lên cấp, đồng thời tiến vào top 10, cùng nhau đi chiến đấu.

Y bái Lam Chấn Hoàn là thầy, gọi Lam Hân Linh là sư muội cũng không có gì sai. Hơn nữa, ở cùng nhau từ nhỏ tới lớn cho nên Âu Tử Lôi biết rất rõ thực lực của Lam Hân Hinh. Mặc dù thiên phú của Lam Hân Linh rất tốt, nhưng y cũng không kém, cho nên vẫn luôn giỏi hơn Lam Hân Linh một bậc.

Quyền cước không có mắt, Âu Tử Lôi vừa vào sân đã cho Lam Hân Linh một lời khuyên "chân thành".

- Nhận thua?

Lam Hân Linh nhíu mày. Cô từ từ giơ chuôi kiếm xinh đẹp trên tay lên rồi chỉ Âu Tử Lôi. Khuôn mặt không có chút biểu hiện dư thừa nào, cô nói:

- Âu Tử Lôi, ra tay đi.

Mặc dù Âu Tử Lôi nhiều lần bị thương trước mặt Tiêu Dương, thế nhưng không có nghĩa là thực lực của y rất kém cỏi. Trong thế hệ trẻ dưới hai mươi tuổi, thiên phú của Âu Tử Lôi thuộc top 10 những người xuất sắc nhất, chỉ có thể nói là tên Tiêu Dương này quá yêu nghiệt, quá biến thái mà thôi!

Có điều, Tiêu Dương đã chính miệng nói là mình sẽ không tham dự, không chỉ như thế, bây giờ việc Tiêu Dương phải làm là dùng thân phận người dẫn đầu dẫn dắt đội ngũ tham gia dự thi!

- Có lẽ Lam Hân Linh không phải là đối thủ của Âu Tử Lôi, nghe nói y đã đột phá tói Hư Khí Thất Vân. Lam Hân Linh vẫn là Hư Khí Lục Vân, hai người có chênh lệch một đoạn.

Dựa theo cách nói của Lam Chấn Hoàn, nếu như Tiêu Dương tham gia cuộc so tài tinh anh bảy nước lần này, lấy được hạng nhất chẳng phải là chuyện gì phí sức.

- Đối thủ của Lam Hân Linh lại là Âu Tử Lôi.

Tiêu Dương thờ ơ mỉm cười, nhìn hai người trên đài bằng ánh mắt không nghiêm túc.

Ai thắng ai thua, còn chưa biết đâu!

- Tiêu Dương, anh nói thử xem, liệu Linh Nhi có thể thắng Âu Tử Lôi không?

- Một là đồ đề đắc ý của Lam Các lão, một là con gái của ông ta, trận đấu này thật sự rất làm cho người †a mong đợi.

Từ khi Lam Hân Linh học được Thiếp Tâm Kiếm, cô chưa bao giờ biểu hiện ra trước mặt Âu Tử Lôi. Mặc dù so về cảnh giới, cô yếu hơn Âu Tử Lôi một bậc, thế nhưng sau khi trải qua buổi huấn luyện đặc biệt tối qua, Lam Hân Linh càng có lòng tin.

Thực lực của Tiêu Dương đã sớm vượt xa những người được gọi là thiên tài của thế hệ trẻ này.

Tiêu Dương lắc đầu nói:

Sau đoạn thời gian khổ luyện, thực lực và cảnh giới của hai người đã tăng vọt.

- Y nghĩ là mình hiểu rõ Linh Nhi, trên thực tế, y không hiểu gì về Linh Nhi cả. Lui lại một bước, cho dù Linh Nhi thật sự không phải là đối thủ của Âu Tử Lôi, cô ấy cũng sẽ dốc toàn lực liều mạng. Hai chữ 'Nhận thua' với Linh nhi chẳng khác nào là sỉ nhục cả! Tên Âu Tử Lôi kia vừa lên sàn đã tự cho là đúng nhắc nhở Linh Nhi, làm vậy chỉ càng làm cho Linh Nhi tức giận mà thôi! Bạch Khanh Thành nghe được lời bàn tán của những người xung quanh, nhịn không được lo lắng hỏi một câu.

- Kiêu binh tất bại, Âu Tử Lôi quá tự phụ, tự cho là mình có thể ổn thỏa thắng, hơn nữa còn giả bộ khuyên Linh Nhi nhận thua.

- Nhìn Linh Nhi múa kiếm đúng là chẳng khác gì được một bữa tiệc thị giác.

Hai người trên đài đã bắt đầu giao chiến!

- Đúng vậy.

Bạch Húc Húc không có chút lo lắng nào cho Lam Hân Linh, cười hắc hắc nhìn về hướng lôi đài.

- Nếu như nội khí của nó dây hơn một ít, sợ rằng Tử Lôi không phải là đối thủ của nó.

- Ha, chị Linh Nhi tức giận, Âu Tử Lôi thảm rồi.

Âu Thái trầm giọng mở miệng.

- Quả thật là vậy, về điểm này Linh Nhi vẫn kém Tử Lôi một chút.

Thẩm Thiên Vân than thở một tiếng. Hai người bên cạnh cũng hơi gật đầu.

Được Tiêu Dương dạy bảo một đêm, Bạch Khanh Thành đã lột xác, Bạch Húc Húc tin Lam Hân Linh cũng không kém hơn.

Lam Chấn Hoàn cũng gật đầu tán thành. Tâm mắt của ông không tự chủ được liếc mắt nhìn về phía Tiêu Dương, ánh mắt chứa đầy ẩn ý.

Ông biết chuyện Tiêu Dương truyền thụ kiếm pháp cho Lam Hân Linh, hơn nữa kiếm pháp đó rất cao thâm, điều này làm cho Lam Chấn Hoàn cảm thấy rất khiếp sợ.

Có điều, ông không ngờ được là chỉ trong thời gian ngắn, Lam Hân Linh lại có thể dùng kiếm ở một cấp độ khác.

Lam Hân Linh ra tay trước, ngay lập tức, Kiếm Vũ tung bay.

Mấy người có hơi kinh ngạc. Lúc này, kiếm pháp mà Lam Hân Linh dùng rất bình thường, chẳng qua, mỗi lần xuất kiếm, động tác rất tinh xảo. Nó làm cho người ta có cảm giác hai mắt tỏa sáng.

- Thiên phú của nó không kém hơn Tử Lôi, nếu không phải... Ô? Dường như kiếm pháp của nó đã tiến triển rất lớn.

Trên đài cao, Âu Thái tán thưởng một câu, liếc mắt nhìn xuống, cười nói:

Âu Tử Lôi dễ dàng tránh thoát kiếm chiêu của Lam Hân Linh, sắc mặt của y vẫn không có chút thay đổi nào.

Cùng sư môn, Âu Tử Lôi thật sự quá quen với kiếm pháp của Lam Hân Linh.

Âu Tử Lôi cũng có kiếm. Trong xã hội hiện đại, rất khó có thể luôn mang kiếm bên mình. Cho nên những người dùng kiếm như Lam Hân Linh phần lớn thời gian đều buộc nhuyễn kiếm quanh thắt lưng hoặc là mặc quần áo rộng thùng thình để che giấu, như vậy mới có thể rút kiếm ra bất cứ lúc nào.

Âu Tử Lôi vẫn chưa lấy kiếm ra, y vẫn đang cho Lam Hân Linh cơ hội.

Một mặt y muốn thể hiện lòng rộng lượng của mình, mặt khác, Âu Tử Lôi muốn tranh thủ chiếm trái tim của người đẹp.

Từ khi Tiêu Dương xuất hiện, khi Linh Nhi gia nhập tiểu đội Lăng Thiên, cô không tiếp tục hợp tác với y nữa, lúc bình thường càng rất ít nói chuyện với nhau. Hơn nữa tên Tiêu Dương kia ba lần bốn lượt làm nhục mình, Âu Tử Lôi từ sớm đã thầm thề nhất định phải cướp lại Linh Nhi từ chỗ Tiêu Dương!

- Kinh Tâm Kiếm!

Kiếm trong tay Lam Hân Linh chợt sáng lên, hơi thở lạnh lẽo từ mũi kiếm lan tràn ra không khí xung quanh.

Đây là kiếm chiêu độc môn của Lam Chấn Hoàn.

Tuy là ý cảnh của kiếm rất đẹp, thế nhưng oai lực của nó lại làm cho người khác rùng mình.

- Thức thứ nhất của Thiếp Tâm Kiếm, Nhất Bái Thiên Địa Tình Định Sinh.

Lam Hân Linh nói thầm một câu.

Ánh kiếm nâng lên.

Âu Tử Lôi cảm thấy kinh hãi trong lòng. Trong phút chốc, y đã mất đi vẻ nắm chắc hoàn toàn mọi chuyện, lòng tin mười phần. Kiếm chiêu thay đổi trong lúc bất chợt kia làm cho người ta cảm thấy từng đợt từng đợt áp lực vô hình.

- Cái gì?

- Ngu xuẩn.

Tiêu Dương thản nhiên ném ra một câu.

Bên cạnh, Bạch Húc Húc lập tức có hứng thú, hỏi:

- Đại ca, anh nói tới lúc này rồi Âu Tử Lôi vẫn còn rất khinh địch? Thế nhưng, từ tình thế trên sân có thể thấy tình trạng của chị Linh Nhi đâu có lạc quan.

Tiêu Dương vẫn không trả lời, trên lôi đài, đột biến đã xảy ra.

Mũi kiếm thay đổi nhanh chóng.

Kiếm hoa lóa mắt bay lượn, đột nhiên, ánh kiếm lạnh giá kia đột biến một cách kỳ lạ. Vèo vèo vèo, ngay lập tức, nó làm cho người ta cảm thấy lóa mắt. Nhất là Âu Tử Lôi, thoáng cái, y cảm thấy bóng kiếm kia trở nên rất xa lạ.

- Đó là...

Tất cả mọi người đều kinh ngạc tới ngây người, ngay lập tức, họ ngửi được mùi vị không bình thường.

Khi vung kiếm, Âu Tử Lôi luôn bình tĩnh duy trì nụ cười với Lam Hân Linh.

Y muốn cho Lam Hân Linh biết mình tốt với cô ra sao.

Âu Tử Lôi vẫn không phản kích trở lại, y không nhanh không chậm thể hiện phong độ của mình.

Mặc dù thế công của Lam Hân Linh rất mạnh, thế nhưng từ đầu tới cuối vẫn không tạo cho Âu Tử Lôi chút uy hiếp nào.

Kinh Tâm Kiếm uy lực kinh người, thế nhưng, Âu Tử Lôi biết quá rõ về nó. Âu Tử Lôi có thể tùy tiện đoán được từng vị trí và góc độ xuất kiếm của Lam Hân Linh, từ đó làm ra phản kích.

Âu Tử Lôi không dám khinh thường, bóng người lui lại. Khi ánh kiếm của Lam Hân Linh ép tới gần, y lập tức rút kiếm huơ qua. Vài tiếng keng keng vang lên, kiếm và kiếm va chạm tạo thành những tiếng giòn vang.

Nó làm cho Âu Tử Lôi cảm thấy rất kinh hãi.

Không ngừng luống cuống tay chân, bóng người của y liên tục lui ra phía sau.

Phía dưới sàn đấu, có một tiếng nhắc nhở không biết là của ai vang lên. - Đến bên cạnh lôi đài rồi!

Trán Âu Tử Lôi chảy mồ hôi lạnh. Lam Hân Linh đột nhiên lột xác làm cho y cảm thấy hơi khó tin, vội vàng không kịp chuẩn bị. Vào giờ phút này, y đã không còn chỗ để lui lại. Hét lớn một tiếng, dựa vào nội khí hùng hậu hơn Lam Hân Linh, y gắng sức giơ kiếm lên đón đỡ, bóng người chợt nhảy lên một cái, vọt người bay qua đỉnh đầu Lam Hân Linh.

Tâm mắt hạ xuống, y thấy phía sau của Lam Hân Linh có sơ hở rất lớn!

- Linh Nhi sư muội, muội quá lơ là!

Âu Tử Lôi không khinh thường nữa, có điều, khuôn mặt của y lại xuất hiện nụ cười tự tin lúc trước.

Chỉ lo tấn công cho nên không phòng ngự.

Đáng tiếc cho một bộ kiếm pháp tốt!

Bóng người của Âu Tử Lôi hạ xuống nhanh như tia chớp, đồng thời, y thầm cảm thấy đáng tiếc trong lòng.

Cánh tay phải câm kiếm đang quơ ra ngoài, cần một ít thời gian để huy động nó, cơ hội thì chỉ xuất hiện trong chớp mắt. Lúc này, Âu Tử Lôi phải nắm bắt đoạn thời gian ánh kiếm của Lam Hân Linh chưa kịp quay về.

Không chút do dự, tay trái của y đột nhiên im hơi lặng tiếng ấn tới sau lưng Lam Hân Linh...

Một tíc tắc này, xung quanh lôi đài không ngừng vang lên những lời thì thầm.

- Kết thúc!

- Tử Lôi sắp thắng!

Trên đài cao, Âu Thái bật thốt lên.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Lam Chấn Hoàn cũng thầm lắc đầu, đôi ắt xẹt qua một tia tiếc nuối. Có bộ kiếm pháp thần kỳ kia, Linh Nhi hoàn toàn có cơ hội đánh bại Âu Tử Lôi. Đáng tiếc, kinh nghiệm chiến đấu của nó vẫn còn thiếu một chút, vì vậy mới bị Âu Tử Lôi tìm thấy cơ hội thế này.

- Một khi gần người, Linh Nhi không còn bất cứ ưu thế nào nữa.

Âm! Âm! Ầm!

Ba tiếng nổ.

Một bóng người bị trực tiếp đánh bay, bóng người này vạch ra một đường parabol trên không trung rồi rơi xuống. Thật may là trước khi rơi xuống đất, trên đài cao có một bóng người nhảy ra vững vàng tiếp lấy.

Trận đấu kết thúc.

Toàn trường yên lặng như tờ.

Ánh mắt mọi người tập trung lại, trên lôi đài là bóng người mềm mại dịu dàng toàn thân màu đỏ, bóng người này tạo cho mọi người một cảm giác vô cùng cường thế.

Mắt tất cả mọi người mở to tới mức tròn xoa, hình ảnh một màn kia không ngừng chiếu lại trong đầu...

Thế ngàn cân treo sợi tóc, Lam Hân Linh quăng kiếm quay đầu, chưởng phong như tia chớp đánh tới. Một chuỗi tiếng vang thật lớn vang lên. Tiếng đầu tiên là phòng vệ đòn đánh của Âu Tử Lôi. Tiếng vang thứ hai là tiếng động của một chưởng đánh vào điểm yếu trên người Âu Tử Lôi, làm cho y không còn cách nào để nhúc nhích. Tiếng vang thứ ba, trực tiếp đánh bay Âu Tử Lôi ra ngoài lôi đài.

Uy thế như sấm động! Hơn nữa, mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, gân như tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mặt có gì đó chợt lóe lên, Âu Tử Lôi đã té bay ra ngoài.

- Hồi Đầu Vọng Nguyệt?

Bạch Húc Húc kinh ngạc tới ngây người, mở miệng hỏi.

Tiêu Dương mỉm cười, nói:

- Là Ngọc Đế Thiên Uy!

Thần Tiên Cửu Thức, thức thứ năm, Ngọc Đế Thiên Uy!

Một thoáng trước đó, Âu Tử Lôi tự cho là mình đã tìm thấy sơ hở trong kiếm pháp của Lam Hân Linh cho nên đánh tới một chưởng. Nào ngờ đây lại là cái bẫy của Lam Hân Linh, thứ mà cô đang đợi chính là việc Âu Tử Lôi tự mình đưa tới cửa sau khi vọt người tránh thoát kiếm chiêu.

Thần tiên xuất hiện, ai dám tranh phong.

Đây là Ngọc Đế Thiên Uy!

Kỹ kinh toàn trường!

Trên đài cao, ba gã Các lão cũng cảm thấy khiếp sợ.

Phần lớn mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có gì đó lóe lên, thế nhưng ba gã Các lão lại nhìn thấy mọi chuyện rất rõ, nhất là một chưởng thần kỳ khi quay đầu lại của Lam Hân Linh.

- Đây là hành vi nhanh trí vô tình Linh Nhi hay là...

Lam Chấn Hoàn không nhịn được nghi ngờ hỏi.

Bởi vì ông biết cô con gái Lam Hân Linh của mình tiếp xúc rất ít với chưởng pháp.

Âu Thái cười khổ nói:

- Lão Lam, ông cảm thấy một chưởng thần kỳ như vậy có thể vô tình thi triển ra được ư?

- Linh Nhi, nhất định có kỳ ngộ.

Đôi mắt của Thẩm Thiên Vân lóe lên một tia sáng.
Bình Luận (0)
Comment