Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 461 - Chương 462: Khiếp Sợ!

Chương 462: Khiếp sợ! Chương 462: Khiếp sợ!Chương 462: Khiếp sợ!

Ba gã Các lão, kể cả tất cả những người quan sát toàn bộ mọi chuyện đều cảm thấy khiếp sợ vì một chưởng thần kỳ của Lam Hân Linh.

Lần đầu tiên sử dụng Thần Tiên Cửu Thức, hơn nữa còn trực tiếp sử dụng ra thức thứ năm Ngọc Đế Thiên Uy mà mình vừa tập được. Một chiêu này đánh ra, hiệu quả đạt được còn tốt hơn tưởng tượng của cô.

Phải biết là cô chỉ mới học được Thần Tiên Cửu Thức có một đêm, không ngờ lại có thể dùng một chưởng đánh bay Âu Tử Lôi.

Nếu bàn về độ hùng hậu của nội khí, Âu Tử Lôi trên cơ cô.

Không ngờ y lại bại dứt khoát tới vậy.

- Không thể nào!

Bên cạnh lôi đài, mắt của gã Âu Tử Lôi đang từ từ tỉnh táo lại chứa đầy vẻ khó tin, y nói lầm bầm trong miệng rồi ngước mắt nhìn bóng người đỏ chót trên lôi đài. Bóng người vốn tưởng hết sức quen thuộc kia đột nhiên trở nên vô cùng xa lạ. Cho tới nay, không phải mình vẫn luôn dễ dàng thắng Linh Nhi một bước ư?

Hết thảy mọi thứ đột nhiên thay đổi từ khi nào?

Âu Tử Lôi nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt chứa đầy vẻ thù hận.

Cơn tức trong đầu Âu Tử Lôi không còn cách nào khống chế. Đột nhiên, y ngửa đầu gầm thét một tiếng, quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chặp Tiêu Dương đang đứng bên cạnh, tức giận gầm thét:

Tất cả mọi người đều cảm thấy Âu Tử Lôi không cách nào tiếp nhận lần bại trận này. Nào ngờ, đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, quan trọng hơn, trong đầu Âu Tử Lôi lại nghĩ tới một người khác...

Là Tiêu Dương cướp đi hết thảy mọi thứ của mình.

Một bóng người vặn vẹo xuất hiện trong đầu Âu Tử Lôi.

Phần nhiều hơn là không hiểu ra sao.

Là hắn!

- Tao muốn giết mày!

Âu Tử Lôi cúi thấp đầu, gương mặt co quắp một cách dữ tợn. Nắm thật chặt quả đấm, gân xanh trên tay y đã nổi lên. Cả người y không ngừng run rẩy.

Là hắn!

Không sai, chính là Tiêu Dương! Từ khi hắn xuất hiện, hết thảy mọi thứ bên cạnh mình đã thay đổi! Nhất là Linh Nhi, muội ấy không bao giờ theo bên cạnh mình nữa, muội ấy toàn đi theo bên cạnh Tiêu Dương.

Cuộc tranh tài đã diễn ra hai ngày cho nên những người ở đây đều biết vị đội trưởng tiểu đội Lăng Thiên-Tiêu Dương này. Mặc dù có rất nhiều người không phục Tiêu Dương, thậm chí còn có không ít người nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù, thế nhưng, không có ai cho là Âu Tử Lôi có thể đối phó Tiêu Dương. Dù sao đi nữa, Tiêu Dương cũng là người dùng thực lực của mình để đạt được quyền lợi làm tiểu đội trưởng của Tiên Tử Các.

- Tiêu! Dương!

- Sát khí?

Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho mọi người giật mình. Anh bị Lam Hân Linh đánh bại, tự nhiên không có lý do lại tìm Tiêu Dương trút giận?

- Cản nó lại!

Cổ tay của Tiêu Dương hơi giơ lên...

Âu Tử Lôi đã hôn mê.

Hắn có thể cảm nhận rất rõ, lúc này Âu Tử Lôi đã xác xác thật thật động sát cơ với mình. Nếu như mình là kẻ tay trói gà không chặt, y tuyệt đối sẽ một kiếm chém mình thành hai khúc.

Trên đài cao, Âu Thái cảm thấy lòng bàn tay của mình đã chảy ra mồ hôi lạnh.

Lúc này, Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn sang.

Bởi vì Âu Thái biết rất rõ sự chênh lệch giữa Tiêu Dương và Âu Tử Lôi, có thể nói đây là cách biệt một trời một vực. Âu Tử Lôi dù có điên hơn nữa cũng không thể làm Tiêu Dương bị thương được. Ngược lại, vừa rồi Âu Tử Lôi toàn thân đầy sát khí, không chỉ có Tiêu Dương, đám người Âu Thái cũng cảm nhận được.

Nó đột nhiên nổi điên, mình phải ngăn cản ngay, hơn nữa, làm vậy là vì tốt cho nó.

Dù nói thế nào đi nữa thì Âu Tử Lôi cũng là cháu mình.

Một luồng ý lạnh thoáng qua trong đôi mắt.

Với thực lực cùng với tình trạng đang nổi điên của Âu Tử Lôi, có thể dễ dàng hàng phục y như vậy, thực lực của tên đang ông áo đen này tuyệt đối không kém. Đây cũng là chuyện bình thường, nếu không có thực lực nhất định, làm gì có chuyện y có thể cùng ba Các lão đứng trên đài cao quan sát cuộc chiến.

Trong nháy mắt vừa rồi, tim của mọi người đã nhảy lên cổ họng, có điều, còn chưa kịp suy đoán xem Tiêu Dương sẽ ứng phó Âu Tử Lôi đột nhiên nổi điên như thế nào, Âu Tử Lôi đã bị hàng phục.

Một khoảng khắc nguy hiểm.

Nghìn cân treo sợi tóc.

Người đàn ông áo đen từ trên đài cao nhảy xuống chặn Âu Tử Lôi lại. Ngay lập tức, y lắc mình chặn trước mặt Âu Tử Lôi rồi ra tay nhanh như gió. Đùng một cái, y dùng tay không đoạt lấy thanh kiếm trên tay Âu Tử Lôi rồi vỗ một chưởng vào phía sau Âu Tử Lôi.

Vèo!

Trên đài cao, Âu Thái gấp gáp hô lớn.

Nghênh chiến một người có sát khí với mình, mình sẽ ứng phó thế nào?

Nếu đổi lại là bản thân, mình cũng sẽ không nương tay.

Âu Thái có thể tưởng tưởng được, nếu như mình không kịp ngăn cản, kết quả của Âu Tử Lôi tuyệt đối sẽ rất thảm. Quan trọng hơn là Tiêu Dương còn là bên tự vệ, hắn chiếm "lý".

Cũng còn may.

Bàn tay vừa giơ lên của Tiêu Dương đã buông xuống một lần nữa, hờ hững liếc mắt nhìn về phía Âu Tử Lôi.

Không có bất cứ lời giải thích nào.

Trong chớp mắt vừa rồi, nếu Âu Tử Lôi thật sự xông lên, mặc dù Tiêu Dương sẽ không đánh gục y trước mặt mọi người, thế nhưng, hắn sẽ làm cho y bị trọng thương hoặc là phế võ công của y cũng không chừng.

- Hừ! Thật là một tên tiểu nhân không chịu thua.

Bên cạnh, Bạch Húc Húc lạnh lùng nhìn Âu Tử Lôi, mở miệng khinh thường không hề có chút kiêng ky nào.

Hắn?

- Hắn đã sớm biết mọi người sẽ hỏi con, con nói cho mọi người biết cũng chẳng sao cả.

Ngừng lại, Lam Hân Linh tiếp tục nói:

Lam Chấn Hoàn sững sờ, hai người còn lại chợt cười to mấy tiếng.

- Đây là lần đầu tiên con thấy có người chưa tới năm mươi đã tự xưng lão già.

Lam Hân Linh liếc mắt một cái rồi lẩm bẩm:

- Linh Nhi, thực lực của con tiến bộ rất lớn đói

Vừa thấy Lam Hân Linh đi vào, Âu Thái lập tức giơ ngón tay lên khen, không hề có chút ngăn cách nào vì chuyện cháu trai mình bị đánh bại.

Lam Hân Linh khiêm tốn cười một tiếng, cô nói:

- Bác Âu khen lầm.

Thẩm Thiên Vân lắc đầu rồi nghiêm nghị nói:

- Bác Âu của con tuyệt đối không có khen nhầm.

- Linh Nhi, con đừng trách mấy lão già bọn ta tò mò.

Lam Chấn Hoàn cười ha ha rồi nói:

- Bọn ta rất tò mò về một chưởng mà con vừa thi triển!

Trận chiến tiếp theo diễn ra ở ba ngày sau.

Trận chiến tiếp theo diễn ra ở ba ngày sau.

Sau trận chiến này, Lam Hân Linh đã trở thành ứng cử viên của top ba.

Một tràng tiếng võ tay vang lên.

Âu Tử Lôi được mang đi, trọng tài cũng tuyên bố Lam Hân Linh thắng lợi.

Mặc dù thằng nhóc này thỉnh thoảng có suy nghĩ như sinh vật đơn bào, thế nhưng, y có bối cảnh hùng hậu. Đường đường là cháu trai của Tổng tư lệnh Quân khu thủ đô-Bạch Thiên Mệnh, y có thể mở miệng không chút lưu tình khinh thường Âu Tử Lôi. Huống chi, người này còn muốn đối phó đại ca mình, tên này rõ ràng là đốt đèn lòng trong nhà vệ sinh... Tìm cứt mài

Ba người nhìn nhau.

Đôi mắt của Lam Hân Linh lóe lên vẻ gian xảo, cô nói:

- Không phải mọi người muốn biết một chưởng kia của con do ai truyền thụ hay sao?

- Tất nhiên.

- Có thể nói cho mọi người biết, có điều con có một điều kiện.

- Con bé này, lại dám nói điều kiện với cha mình.

Lam Chấn Hoàn cười khổ khoát tay, ông nói:

- Con nói đi.

Lam Hân Linh nghiêm túc nói:

- Con biết Hồ Uy của tiểu đội Thiên Tử và Tiêu Dương có một cuộc cá cược, điều kiện của con là nếu Tiêu Dương... Thua, ba người phải đảm bảo hắn không bị đám người Hồ Uy đuổi ra Thiên Tử Các.

Nghe vậy, ba người Lam Chấn Hoàn không nhịn được nhìn nhau...

- Linh Nhi, con phải biết là...

Lam Chấn Hoàn khổ sở nói:

- Mặc dù Thiên Tử Các có tám Các lão, thế nhưng cấp bậc của mọi người không giống nhau. Ba người bọn ta chỉ phụ trách những chuyện bình thường của Thiên Tử Các, trong tám Các lão, quyền lợi của ba người bọn ta là nhỏ nhất. Hồ Uy lại có Thái Tử làm chỗ dựa, cho dù bọn ta ra sức bảo vệ Tiêu Dương, sợ rằng...

- Con chỉ muốn mọi người cố hết sức.

Lam Hân Linh cắn chặt đôi môi mọng của mình. Đồng thời, cô cũng âm thầm hạ quyết tâm, cô thâm nghĩ: vì giúp anh thắng lợi, tôi nhất định sẽ cố gắng đánh bại thành viên ở dự bị doanh của tiểu đội Thiên Tử.

Nếu như Lam Hân Linh bộc lộ tài năng ở cuộc so tài Tinh Anh, nhất định cô sẽ là một thành viên của tiểu đội Tiêu Dương tham gia cuộc đấu.

- Tiêu Dương là một nhân tài hiếm có, bọn ta sẽ cố hết sức để giữ cậu ta lại.

Thẩm Thiên Vân nói bằng giọng không hề do dự.

Ông là người trải qua cuộc chiến ở Trường Thành cho nên biết rất rõ sự kinh khủng của Tiêu Dương!

Một tiếng Thanh Liên Kiếm Ca kia, đạo kiếm mang huyền ảo kia, dáng người phiêu dật kia.

Vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt

Lam Hân Linh gật đầu, cô dứt khoát mở miệng nói:

- Hắn cũng không bảo con giấu diếm mọi người, người truyền thụ Thần Tiên Cửu Thức cho con chính là Tiêu Dương!

- Tiêu Dương?

- Thần Tiên Cửu Thức?

Những tiếng hô khác nhau vang lên!

Người hô Tiêu Dương chính là Âu Thái. Thật ra thì trước khi Lam Hân Linh nói ra, hai người còn lại đã mơ hồ đoán được. Nhất là Lam Chấn Hoàn, bởi vì ông biết được bộ kiếm pháp thần kỳ kia của Lam Hân Linh có nguồn gốc từ chỗ Tiêu Dương, truyền thêm một bộ chưởng pháp cũng không phải là chuyện gì lạ.

Thế nhưng, bốn chữ Thần Tiên Cửu Thức lại như sấm bên tai chấn động màng nhĩ của Lam Chấn Hoàn.

Ông là người tập luyện cổ võ, cho nên có chút hiểu biết về những chuyện sâu xa của cổ võ.

Ông có nghe qua sự tích của Thần Tiên Cửu Thức. Thế nhưng, có nằm mơ ông cũng không ngờ là Thần Tiên Cửu Thức chỉ tôn tại trong truyền thuyết kia lại xuất hiện trên người con gái của mình.

Tiêu Dương!

Trong đầu ba người xuất hiện một hình bóng.

Hắn đột nhiên xuất hiện, hắn vô cùng tự tin.

Lai lịch bí ẩn.

Đi thủ đô một chuyến, tạo thành một Thần Y Tuyệt Thế.

Đi Nhật Bản một chuyến, lửa đốt thần điện Thiên Bảo Sơn thần thánh. Đủ loại thân kỳ.

Một người như thế, nếu không ở lại Thiên Tử Các, với Thiên Tử Các, đây là một tổn thất vô cùng to lớn!

Sắc mặt của ba người không kìm nổi vẻ nghiêm túc hơn, ba người nghĩ tới điều kiện vừa rồi của Lam Hân Linh.

Đây là một vấn đề không thể coi nhẹ.

Người tham gia trận đấu không phải là Tiêu Dương, với thực lực của đội ngũ này, có thể thắng tiểu đội toàn thiên tài đến từ dự bị doanh?

- Mặc dù thời gian rất ngắn, thế nhưng, trong khoảng thời gian này, chúng ta phải hung hãn rèn luyện đám người kia một lần để cho thực lực của bọn họ tăng lên nhanh hơn!

Lam Chấn Hoàn đưa ra đề nghị.

Hai người còn lại cũng gật đầu phụ họa.

Trong lòng của ba Các lão, địa vị của Tiêu Dương đã trở nên rất quan trọng.

Bàn về thân phận, ba người bọn họ có địa vị thấp nhất trong số tám Các lão. Trong tay mỗi Các lão nắm giữ một số tiểu đội Thiên Tử Các nhất định. Tiêu Dương đi ra từ chỗ ba người, dựa vào sự yêu nghiệt của Tiêu Dương, nếu một mực ở lại Thiên Tử Các, có lẽ có thể giúp địa vị của bọn họ nước lên thuyền lên.

Về công về tư, ba người đều phải trợ giúp Tiêu Dương hết mình.

Trời tối dân, quán Vũ Phong nguy nga lộng lẫy sáng lên ánh sáng mê người, tỏa ra hơi thở cao quý hấp dẫn lòng người. Nơi này không chỉ là một hội sở cao cấp, nó còn là một tiêu chí về phong cảnh xinh đẹp của Minh Châu.

Lúc này, bóng người của Tiêu Dương đang lẳng lặng đứng trong con phố bên cạnh quán Vũ Phong, thân thể mảnh khảnh của hắn đứng thẳng tắp, mặt mỉm cười nhìn về phía trước.

Người mà hắn đang chờ là cô bé lọ lem sẽ xuất hiện tối nay, không, hẳn là công chúa Bạch Tuyết.
Bình Luận (0)
Comment