Chương 463: Chú có một trăm cách!
Chương 463: Chú có một trăm cách!Chương 463: Chú có một trăm cách!
Một vị nữ thân duy nhất được toàn bộ mọi người ở Minh Châu công nhận, Đạm Đài Diệc Dao.
Truyền kỳ của cô ở Minh Châu được vô số người khen là giai thoại.
Cách cục đoàn thể bốn trường đại học bị cô một tay phá vỡ. Chỉ dùng thời gian ba năm, tập đoàn Thanh Phong do cô một tay sáng chế đã nhảy lên trở thành đoàn thể kinh tế chạm tay có thể bỏng ở Minh Châu. Hơn nữa, nó còn đang trong tiến trình phát triển nhanh chóng.
Nữ thần, nữ thần Trí Tuệ, xinh đẹp và trí tuệ cùng tôn tại.
Quan trọng nhất là đây là một vị nữ thần còn độc thân!
Nếu có được sự coi trọng của nữ thân Đạm Đài Diệc Dao, đừng nói là ít phấn đấu 30 năm, cho dù chết sớm 30 năm cũng có người nguyện ý.
Quán Vũ Phong vẫn luôn là nơi tụ tập của những chiếc xe sang trọng, Có điều, tối nay chỉ thấy xe xịn chứ không thấy người đẹp.
Những thanh niên nổi tiếng trong giới kinh doanh của Minh Châu đều tới, thậm chí có cả vài gã đẹp trai trẻ tuổi từ vùng khác chạy tới.
Tiêu Dương bước tới một bước rồi mở cửa xe.
Người cũng như tên, chim sa cá lặn.
Tối nay mình đại biểu quán cà phê Túy Vũ tới, trước cửa quán Vũ Phong tụ tập vô số xe sang trọng, dù sao thì mình cũng không thể để một người đẹp tới đây bằng cách đi nhờ xe được.
Tiêu Dương có hơi ngơ ngác.
Dưới ánh đèn bên ngoài quán Vũ Phong, có một bóng người đẹp trai dong dỏng đang yên lặng đứng đó. Người này đang mỉm cười dõi mắt nhìn về phía trước. Lúc này, có một chiếc xe Lamborghini màu đen chạy tới như tia chớp rồi ngừng bên người Tiêu Dương.
Môi đỏ răng trắng, đôi mắt không ngừng chớp động, khuôn mặt có chút khẩn trương.
Cả đám tới vì nữ thân Đạm Đài Diệc Dao cho nên không mang theo bạn gái tới.
Bộ dạ phục màu tím được làm riêng, dáng người xinh đẹp hoàn mỹ không chút tì vết, mỗi một tấc da thịt trắng nõn đều tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng làm cho người ta si mê.
Chiếc xe này là phúc lợi của tiểu đội trưởng của tiểu đội Thiên Tử Các.
Toàn trường chỉ có một ngoại lệ duy nhất.
Một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đưa ra, Tiêu Dương nắm bàn tay mêm mại không xương kia rồi nhẹ nhàng dùng sức, một bóng người xinh đẹp từ trong xe bước ra.
Trước mặt chính là quán Vũ Phong, mình chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ có thể có một ngày mình mặc bộ quần áo giống như một cô công chúa bước lên thảm đỏ nhu hòa ở nơi này.
Cửa sổ xe mở ra, trên ghế ngồi của tài xế, Bạch Húc Húc cười hắc hắc một tiếng rồi nháy mắt với Tiêu Dương.
Cho tới giờ phút này, Lăng Ngư Nhạn vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.
Mái tóc dài mêm mại xõa ngang vai như dòng nước chảy.
Chỗ giữa lông mày lộ ra vẻ ngoài nhu mì làm cho người ta có cảm giác muốn yêu thương ôm vào lòng. Chẳng qua, rất nhanh sau đó, bọn họ đã hồi thần lại rồi đi vào bên trong.
Lăng Ngư Nhạn thấy bộ dáng ngây ngô của hắn liên nhịn không được hé miệng cười khẽ.
Nếu không, chỉ dựa vào mình cô ta, dù thiên phú làm ăn có tốt thế nào đi nữa cũng không thể kinh doanh tập đoàn Thanh Phong xuất sắc tới mức này chỉ trong thời gian ngắn được. Thậm chí, ngay cả vỏ bọc còn sót lại của tập đoàn Hắc Sơn-một trong những cự đầu của Minh Châu đã ngã xuống cũng bị tập đoàn Thanh Phong phách lối thu mua phần lớn cổ phần, trở thành cổ đông lớn.
- Thật đúng là hoa nhường nguyệt thẹn.
Thà tin là có còn hơn là không.
Tốt đẹp cứ như một giấc mộng vậy.
Dưới sự hướng dẫn của một vệ sĩ của quán Vũ Phong, Tiêu Dương và Lăng Ngư Nhạn mở ra cửa lớn của phòng riêng.
Đây là phòng riêng sang trọng nhất trong quán Vũ Phong. Toàn bộ phòng riêng cứ như tạo thành một căn nhà độc lập, có kết cấu hai tâng, mỗi tâng có độ rộng bằng nửa sân bóng đá. Bên trong được trang trí hết sức lộng lẫy, đồng thời, nó lại không tạo cho người khác cảm giác giàu mới nổi. Ngược lại, nó tạo cho người khác cảm giác rất thích hợp, thoải mái.
Trên đời này không có ai như Tiêu Dương, ở một buổi tiệc tối thế này lại mang bạn gái theo. Những thanh niên tới tham gia tiệc sinh nhật của Đạm Đài Diệc Dao tới nay đều là những người chưa lập gia đình, chỉ có mình hắn là mang theo bạn gái tới phòng riêng Tử Kinh trong quán Vũ Phong.
Tiêu Dương ngơ ngác nói một câu.
Có điều, chuyện làm cho người ta không hiểu là hành tung của Đạm Đài Diệc Dao luôn không cố định, cô rất ít xuất hiện ở các buổi tiệc tối. Với người khác phái, từ trước tời giờ cô đều không để ý tới bất cứ người đàn ông nào.
Một đóa hoa đẹp vừa cao quý vừa lạnh lùng.
Buổi tiệc sinh nhật khác thường lần này cứ như là một tân số nói cho những gã đẹp trai tài giỏi của Minh Châu là Đạm Đài Diệc Dao muốn chọn ý trung nhân cho mình. Mặc dù đây chỉ là một suy đoán, thế nhưng, phần lớn mọi người tin là thật, mọi người đều tới vì chuyện này.
Lăng Ngư Nhạn xuất hiện, có thể nói đây là một khung cảnh cực kỳ xinh đẹp ở trước cửa quán Vũ Phong. Tư thế xinh đẹp động lòng người của cô thu hút không ít ánh mắt, những ánh mắt này không thể nào che giấu được sự kinh diễm.
Ở Minh Châu, không có một gia tộc, xí nghiệp nào không muốn liên thủ với tập đoàn Thanh Phong đang không ngừng phát triển này, nếu có thể tài sắc đều được lại càng tốt hơn. Huống chi, có tin đồn là lai lịch của Đạm Đài Diệc Dao rất thần bí. Sợ rằng sau lưng cô ta còn có một lực lượng mạnh mẽ hơn đang thúc đẩy mọi thứ phát triển.
Đây không chỉ là chuyện ôm người đẹp về nhà, quan trọng hơn, nó có liên quan tới tiên đồ của mình.
Nếu là lúc trước, người phụ nữ xinh đẹp như thế chính là mục tiêu chinh phục của bọn họ. Thế nhưng, tối nay bọn họ tới nơi này chỉ có một mục đích duy nhất, đó là Đạm Đài Diệc Dao.
Âm nhạc cổ điện dịu dàng vang lên bên tai. Lúc này, ở phòng riêng tầng một có thể nói là dòng người phun trào. Dõi mắt nhìn qua, có thể thấy được đám người này tụm năm tụm ba đứng cùng nhau đang cầm ly rượu, thể hiện tư thế cao quý trao đổi với người bên cạnh. Loại hội nghị của xã hội cao tâng này là một cơ hội tốt để trao đổi hợp tác. Trai xinh gái đẹp xuất hiện thu hút không ít ánh mắt. Có điều, bởi vì Lăng Ngư Nhạn ôm tay Tiêu Dương đi vào, cho nên có một đám người đã mất đi ý định bắt chuyện.
Sau khi cùng Lăng Ngư Nhạn đi tới một chỗ không dễ thấy, tâm mắt của đám người trong gian phòng này cũng thu hồi lại, mỗi người trò chuyện với nhau. Thỉnh thoảng còn có không ít người dùng ánh mắt khác thường nhìn sang nơi này, sau đó họ bắt đầu thì thâm thảo luận.
- Thật không biết là thằng ngu từ đâu tới, tối nay là lúc để khoe khoang bạn gái hay sao?
Giọng nói này mang theo vẻ giễu cọt:
- Hắn chính là đối thủ bị loại bỏ đầu tiên trong gian phòng này.
- Tôi biết lai lịch của hắn, gác cổng Phục Đại-Tiêu Dương. Lúc này danh tiếng của y đang rất lớn, nghe nói y thuật của y rất giỏi, chữa khỏi hai chân bị liệt của tam tiểu thư Quân gia. Chậc chậc, thảo nào lại có một nữ học sinh thuần khiết tới vậy bị hắn lừa tới làm bạn gái.
Vị chua trong giọng nói suýt chút nữa đã làm cho răng rơi xuống.
- Hừ, y thuật? Y thuật cao minh có tác dụng gì. Trước giờ trên dời này không hề thiếu người tài giỏi, những người này không phải sống bám vào tiền của chúng ta hay sao.
Chân mày của hắn hơi nhíu lại rồi lỏng ra. Trong chớp mắt vừa rồi, hắn cảm nhận được địch ý rất mạnh, dường như có một ánh mắt mang theo địch ý đang nhìn hắn chằm chằm. Đáng tiếc, quá nhiều người, Tiêu Dương xoay mặt qua nhìn cũng không phát hiện điều gì.
- Không có gì.
Tiêu Dương lắc đầu nói:
Lăng Ngư Nhạn hỏi.
- Sao vậy?
Chợt, Tiêu Dương đột nhiên quay mặt sang bên trái.
- Thứ người như vậy đứng chung một chỗ với chúng ta, đúng là quá hạ thấp giá trị con người của chúng 1a.
Tiêu Dương mang theo một cô bạn gái tới, hơn nữa còn thể hiện tình yêu trước mặt mọi người không chút kiêng ky. Ngay lập tức, điều này tạo thành sự tức giận của không ít người. Hơn nữa, mọi người xung quanh đều cố ý vô ý tránh xa chỗ này một chút làm cho đôi đẹp trai xinh gái này trở nên rất đặc biệt.
Lúc đầu, Lăng Ngư Nhạn còn có hơi không tự nhiên, có điều, cô dần dần bị lây nhiễn vẻ ổn định thản nhiên của Tiêu Dương cho nên cũng dần dần buông lỏng tinh thần. Nụ cười bắt đầu nở rộ trên khuôn mặt má lúm đồng tiền của cô, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh. Có hơi hưng phấn, cô nói bằng giọng chỉ có mình Tiêu Dương mới nghe được:
- Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy nhiều danh nhân tới vậy, anh xem, Phó thị trưởng cũng tới. Mặt mũi của Đạm Đài Diệc Dao thật lớn.
Tiêu Dương cười nói:
- Nếu như em thích, tiệc sinh nhật sang năm của em anh sẽ mời phó thị trưởng tới.
Lăng Ngư Nhạn khẽ gắt một tiếng rồi liếc mắt nhìn Tiêu Dương, nói:
- Anh muốn dọa chết em ư?
Tiêu Dương cười ha ha một tiếng.
- Sao nữ thần Đạm Đài Diệc Dao lại mời một người giữ cửa tới tham dự buổi tiệc chứ. Toàn trường lập tức xuất hiện thêm không ít người ăn không được nho thì nói là nho còn xanh.
Có điều, nho đã đưa tới miệng, Lăng Ngư Nhạn cũng không tiện từ chối, đôi môi hơi hé ra, cô nhấm nháp một chút.
Má Lăng Ngư Nhạn ửng hồng. Lần đầu tiên xuất hiện ở loại trường hợp này, dưới con mắt mọi người, cô cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Tiêu Dương không để ý tới những lời bàn tán của đám người xung quanh, mỉm cười hái một trái nho rồi tự tay đưa tới miệng Lăng Ngư Nhạn. Không hay không biết, Tiêu Dương đã thay đổi cách xưng hô với Lăng Ngư Nhạn.
- Nhạn Nhi, ăn nho đi.
Tiêu Dương cũng không suy nghĩ nhiều.
Tối nay tới tham gia buổi tiệc đều vì Lăng Phong khuyên, y cho là việc này có lợi cho sự phát triển của quán Túy Vũ. Tiêu Dương cũng không muốn giống như lần trước cùng Bạch Tố Tâm tới quán Vũ Phong, đem mọi chuyện phát triển thành việc không vui. Tất nhiên, lỗi lần trước do Thiệu Lâm Phong tự mình gánh, tự nhiên lại xông vào họng súng của tên sứ giả hộ hoa Tiêu Dương làm gì không biết.
Có điều, Lăng Phong không ngờ được là Tiêu Dương tới đây căn bản không hề trao đổi với bất cứ ai. Hắn xem đây là nơi để mình và Lăng Ngư Nhạn lời ngon tiếng ngọt với nhau.
- Là hắn! Lại là hắn!
Một bên khác, một khuôn mặt co quắp vặn vẹo đang rũ thấp đầu, mái tóc che phủ một phần gương mặt. Cả người run rẩy, y không tự chủ được nắm chặt quả đấm rồi tự thì thào:
- Đi mòn gót giày tìm không thấy, bổn công tử vừa mới định tìm mi tính sổ, mi đã tự mình đưa tới cửa!
- Văn Diệu, cháu sao vậy?
Bên cạnh, có một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen cảm thấy kỳ quái vì sắc mặt của Bạch Văn Diệu lúc này nên hỏi. Vỗ vỗ vai một cái, theo y biết, mặc dù Bạch Văn Diệu là một con nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp, thế nhưng, tên này không phải là người dễ thay đổi tâm trạng như vậy.
Con độc nhất của tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Vương, Bạch Văn Diệu!
Một đêm trước khi Thủy Ngưng Quân rời khỏi Minh Châu, Tiêu Dương cùng cô tới tham dự tiệc tối do Bạch Văn Diệu tổ chức. Kết quả là ở trên vũ hội, Tiêu Dương diễn một màn "ngôi sao võ thuật" xinh đẹp toàn trường.
Bạch Văn Diệu coi đây là sỉ nhục lớn nhất đời y!
Có điều, sau đêm đó, Bạch Văn Diệu bị cha mình gọi đi gấp, cho tới buổi tiệc sinh nhật của Đạm Đài Diệc Dao tối nay, y mới một lân nữa đi tới Minh Châu.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn!
Bây giờ kẻ thù gặp mặt, tất nhiên là sẽ hết sức đỏ mắt.
Người đàn ông này nghe Bạch Văn Diệu kể đại khái sự việc xong không nhịn được hơi cau mày lại, đôi mắt mơ hồ lóe lên vẻ tức giận, y nói:
- Tên Tiêu Dương này quá không biết phải trái rồi đó.
- Hừ! Con sẽ làm cho hắn hối hận vạn phần.
Bạch Văn Diệu nghiến răng nghiến lợi nói.
- Thế nhưng tối nay là buổi tiệc tối do Đạm Dài Diệc Dao tổ chức, chúng ta không thể tùy tiện lên tìm phiền toái được.
Người đàn ông trung niên lắc đầu một cái rồi nói:
- Vì một nhân vật nhỏ, lỡ mất Đạm Đài Diệc Dao, đây là chuyện lỗ vốn.
Mắt Bạch Văn Diệu thoáng qua vẻ không cam lòng, y nói:
- Chú hai, chẳng lẽ cứ vậy để tên này tự do tự tại trước mặt con? Con nuốt không trôi cơn tức này!
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Bạch Văn Diệu chính là em trai của tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Vương-Bạch Đình Uy, Bạch Cam Uy!
Nghe vậy, Bạch Cam Uy cúi đầu trầm tư một hồi. Một lát sau, khẽ mỉm cười nhìn Bạch Văn Diệu một cái, khẽ nhấp rượu vang trong ly, y nói:
- Chú có trăm cách có thể đối phó một nhân vật nhỏ như vậy!