Chương 464: Tôi mời cậu một chén!
Chương 464: Tôi mời cậu một chén!Chương 464: Tôi mời cậu một chén!
Mắt Bạch Văn Diệu sáng lên, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía cặp đôi đẹp trai xinh gái đang trò chuyện vui vẻ kia, hận ý xuất phát từ tim. Y vội vàng hỏi:
- Chú hai, chú có cách gì?
Khóe miệng Bạch Cam Uy nhếch lên tạo thành nụ cười, nói:
- Trong gian phòng này chúng ta không thể đối phó y, vậy thì chúng ta sẽ làm cho y rời khỏi gian phòng này.
- Để hắn ra ngoài?
Bạch Văn Diệu sững sờ, bật thốt lên:
- Sao hắn đồng ý được?
- Chuyện này không do hắn.
- Vừa rồi nhiều người nhiều miệng, không tiện nói nhiều.
Bạch Văn Diệu ngẩn ra, đôi mắt y lập tức lộ ra hận ý.
Rất nhiều chuyện đều do nhị thúc một tay giải quyết.
- Văn Diệu, không phải con nói tên Tiêu Dương kia đánh rất giỏi sao?
Mắt Bạch Văn Diệu đầy vẻ khó hiểu, tất nhiên là y muốn báo mối thù đêm đó. Thế nhưng, giờ chú hai lại mang mình ra ngoài, sao mình có thể báo thù được.
- Đúng vậy, hơn nữa...
Bạch Cam Uy võ võ vai Bạch Văn Diệu ý bảo đi ra ngoài, đồng thời, y nhỏ giọng nói:
Ngôi sao đánh või
Có điều, từ nhỏ tới lớn, Bạch Văn Diệu rất tin tưởng vào năng lực làm việc của chú hai mình. Thủ đoạn làm việc của y có khi không chừa thủ đoạn, rất hợp với tâm tư của Bạch Văn Diệu. Cho nên, trong công ty giải trí Thiên Vương, quan hệ của Bạch Văn Diệu với chú hai còn tốt hơn cả quan hệ với cha mình.
- Văn Diệu, tối nay chú hai thay cháu giải quyết cơn tức này. Người của công ty giải trí Thiên Vương chúng ta không thể để cho một kẻ rễ cỏ bắt nạt mà không làm ra bất cứ phản kích nào.
Bạch Cam Uy cười mị nói:
- Dường như thân thể của y có năng lực chống cự chất thuốc...
Hai người mở cửa, đứng trên lối đi.
Mặc dù mặt quay về phía chú hai, thế nhưng Bạch Văn Diệu tuyệt đối không dám nói ra chuyện mình bỏ xuân dược vào rượu của Thủy Ngưng Quân.
Nắm chặt quả đấm, y gật đầu nói:
Bạch Văn Diệu ngừng lại, y trầm giọng nói:
- Uống rượu?
Ngừng lại, y nói tiếp:
- Ra ngoài mang theo vài tên hộ vệ tới, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Bạch Cam Uy khẽ mỉm cười, nói: Đương nhiên, cách mà Bạch Cam Uy dùng cao minh hơn Bạch Văn Diệu nhiều.
Thân phận của Thủy Ngưng Quân rất đặc biệt. Hơn nữa, trong đoạn thời gian tái xuất này, cô tạo thành cơn bão không nhỏ trên hai lĩnh vực ca hát và điện ảnh, đang đứng ở thời kỳ lên cao, là lá bài chủ cốt của công ty giải trí Thiên Vương. Dù chú hai có cưng chiều mình thế nào đi nữa cũng sẽ không tùy ý để mình là bậy với Thủy Ngưng Quân.
Quả nhiên, Tạ Chấn Vinh đáp ứng ngay.
Tạ Chấn Vinh và Bạch Cam Uy đúng là có gặp mặt vài lân, phần giao tình này với Bạch Cam Uy mà nói đã đầy đủ để Tạm Chấn Vinh giúp chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay này.
Bạch Cam Uy gọi điện thoại cho Tạ Chấn Vinh, tùy ý mượn cớ muốn tìm một thanh niên tài tuấn nói chuyện, hi vọng Tạ Chấn Vinh có thể an bài người hỗ trợ thông báo một tiếng.
- Chính vì hắn có bản lĩnh dã man, cho nên chúng ta mới không cần trực tiếp đối đầu với hắn.
Chờ Bạch Văn Diệu rời khỏi, đôi mắt Bạch Cam Uy lóe lên nụ cười, y từ từ lấy ra một lọ thuốc bột rồi cười lạnh nói:
- Cho dù có chống cự được thuốc mê thông thường, chỉ cân nếm thử một chút Mê Nữ Hương-thứ đứng đầu trong việc làm cho người ta bị lạc mất tâm thần, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn bị trói.
Thật không hổ là mâm mống di truyền một nhà, ngay cả thủ đoạn đối phó người khác cũng giống nhau như đúc.
- Chú và quản lý Tạ của quán Phong Vũ có quen biết, có vài phần giao tình, đợi lát nữa chú sẽ nhờ y mời Tiêu Dương tới một căn phòng đặc biệt, mời tên này một ly rượu.
Bạch Cam Uy mỉm cười nói:
- Cháu chớ xuất hiện.
Bạch Văn Diệu nhướng mày hỏi.
Bạch Cam Uy cúp điện thoại, cười lạnh nói:
- Tiêu Dương, chuyện này không trách người khác được. Thiếu gia của giải trí Thiên Vương dù là một tên nhị thế tổ không nghề không nghiệp, thế nhưng y không phải là người mà mi có thể đắc tội.
Đôi mắt hơi lóe lên, y thấp giọng tự nói một câu:
- Bạch Văn Diệu, mặc dù mi là người thừa kế duy nhất của công ty giải trí Thiên Vương. Thế nhưng, nếu công ty giải trí Thiên Vương rơi vào tay mi, trước sau gì cũng sẽ suy bại, không bằng... Lần này, có lẽ sẽ là cơ hội để phế mi?!
Bạch Văn Diệu nghĩ thế nào cũng không ngờ được là mình còn đang vui vẻ chuẩn bị báo thù, không ngờ chú hai Bạch Cam Uy của mình ngay cả mình cũng tính toán vào. Sao Bạch Văn Diệu có thể nhìn thấy tâm tư của lão hồ ly này được.
Đầu của Bạch Cam Uy nhanh chóng chuyển động, độ cong trên khóe miệng càng ngày càng cao, ý cười trong đôi mắt càng ngày càng nồng, y tự nói:
- Video người thừa kế duy nhất của công ty giải trí Thiên Vương cùng một người đàn ông mây mưa với nhau được tung lên mạng. Sợ rằng Bạch Đình Uy sẽ không thể nào gánh nổi áp lực để giao công ty giải trí Thiên Vương lại cho đứa con trai hoang dâm vô độ của mình!
Rốt cuộc đã tới một cơ hội tốt.
Kế hoạch dần dần được hoàn thiện trong đầu Bạch Cam Uy. Y đáp ứng yêu cầu của Bạch Cam Uy đúng là vì giao tình, thế nhưng, tuyệt đối không phải vì giao tình mấy lần gặp mặt như lời của Bạch Cam Uy. Giao tình của y và Tiêu Dương sâu dày hơn giao tình với Bạch Cam Uy nhiều.
Tạ Chấn Vinh cũng không giấu giếm.
- Phó tổng giám đốc của công ty giải trí Thiên Vương, Bạch Cam Uy!
Tiêu Dương hỏi một câu.
- Là ai?
Trong vô hình, ánh mắt của mọi người khi nhìn vê phía Tiêu Dương đã khác đi, đủ loại cảm xúc đang xen lẫn vào nhau.
- Có người mời tôi qua gặp mặt?
Tiêu Dương cảm thấy hơi kỳ lạ, trong nháy mắt, hắn nghĩ tới cảm giác địch ý hắn cảm nhận được lúc trước.
Người tốt không tới, người tới không tốt.
Chẳng lẽ có người muốn bài Hồng Môn Yến cho mình ngay bên trong quán Vũ Phong?
Lúc này, càng ngày càng có nhiều ánh mắt kinh dị liếc nhìn về bên này, trong ánh mắt kinh dị kia bao hàm cả vẻ không thể tin được.
Những người bước vào nơi này ai mà không biết Tổng giám đốc Tạ Chấn Vinh của quán Vũ Phong?
Vốn tưởng rằng Tạ Chấn Vinh tới gian phòng này là vì ăn mừng sinh nhật của Đạm Đài Diệc Dao, chẳng qua, hiện tại Đạm Đài Diệc Dao còn ở trên lầu chưa xuống. Không ngờ, Tạ Chấn Vinh lại đi thẳng tới trước mặt của kẻ gác cổng-người mà bọn họ cho rằng tới gần một chút sẽ làm thấp giá trị con người của mình xuống, sau đó cười vui vẻ nói chuyện với nhau.
Chuyện này làm cho không ít người mở rộng tâm mắt.
Phải biết, trong thời gian làm việc của quán Vũ Phong, trước giờ Tạ Chấn Vinh nói chuyện đều rất thận trọng. Sao y lại vui vẻ trò chuyện với tên gác cổng Phục Đại tới vậy?
Bạch Cam Uy cầm hai ly rượu, nhanh chóng mở bình rồi rót đầy hai ly rượu. Dưới con mắt càng ngày càng sáng của Bạch Văn Diệu, Bạch Cam Uy đổ một ít thuốc bộ vào một ly rượu.
- Văn Diệu, tránh cho Tiêu Dương sinh nghi, cháu trốn vào nhà vệ sinh trước đi.
Giọng nói như chém đinh chặt sắc của Bạch Cam Uy vang lên, không để lại bất cứ đường xoay sở nào. Mấy tên hộ vệ nhớ kỹ rồi vội vàng đi ra ngoài.
- Không có lệnh của tôi, dù nghe được bất cứ âm thanh gì cũng không được vào.
Bạch Văn Diệu vui vẻ mang theo vài tên hộ vệ tới, Bạch Cam Uy dặn dò mấy tên hộ vệ này trông coi bên ngoài.
Dù là sau khi xảy ra chuyện, Bạch Văn Diệu muốn truy cứu trách nhiệm, người mà y muốn báo thù cũng là Tiêu Dương! Mình hoàn toàn có thể nói là Bạch Văn Diệu không cẩn thận uống luôn rượu có thuốc vào.
- Giải trí Thiên Vương, họ Bạch?
Tiêu Dương suy tư chốc lát, rốt cuộc y cũng nhớ lại ba chữ Bạch Văn Diệu bị y ném vào góc xó. Y chỉ tiếp xúc với người của công ty giải trí Thiên Vương có một lần mà thôi. Có điều, lần tiếp xúc đó cũng không tốt đẹp gì.
- Tới kiếm chuyện? Khóe miệng của Tiêu Dương lộ ra nụ cười nghiên ngẫm. Đêm đó, nếu như Bạch Văn Diệu gây rối, sao mình có thể đánh y một trận được.
Lỗi trong chuyện này do y tự gánh.
- Tiêu Dương, cậu có va chạm với công ty giải trí Thiên Vương?
Mắt Tạ Chấn Vinh lóe lên vẻ nghi ngờ.
Với thân phận và vòng hoạt động của Tiêu Dương, hắn và công ty giải trí Thiên Vương làm thế nào cũng không thể liên quan với nhau được. Tạ Chấn Vinh nghĩ mãi cũng không rõ hai bên có xung đột lợi ích gì.
Tạ Chấn Vinh coi thường một vấn đề rất quan trọng, phụ nữ thì không phân biệt ranh giới, lại càng không phân biệt lĩnh vực.
Mâu thuẫn giữa Tiêu Dương và Bạch Văn Diệu có thể nói là vì người phụ nữ tên Thủy Ngưng Quân!
Tiêu Dương suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu cười nhạt, hỏi:
- Không có gì, quản lý Tạ, bọn họ ở đâu?
Tiêu Dương cũng muốn nhìn một chút xem người của công ty giải trí Thiên Vương muốn chơi chiêu gì.
- Tôi mang cậu tới.
- Nhạn Nhi, em tùy tiện ngồi ở đây một lúc nhé.
Tạ Chấn Vinh mang Tiêu Dương đi tới cạnh gian phòng riêng. Tiêu Dương khoát tay từ chối yêu cầu cùng vào của Tạ Chấn Vinh. Giải trí Thiên Vương tìm mình gây chuyện, nếu như Tạ Chấn Vinh tới, lo sợ năng lực của quán Vũ Phong, chưa chắc đối phương dám ra tay. Bởi vậy, còn phải chờ lần sau bọn chúng mới ra tay.
Tiêu Dương không muốn chờ, nếu chuyện chưa giải quyết tự tìm tới, vậy thì nhanh chóng giải quyết vẫn tốt hơn.
- Nếu có cần gì, cậu cứ gọi điện thoại cho tôi.
Trước khi đi, Tạ Chấn Vinh không quên dặn dò một câu. Y có thể nhìn ra được, Bạch Cam Uy của giải trí Thiên Vương tới không có ý tốt.
Tiêu Dương mở cửa gian phòng, mới vừa bước vào một bước, cửa lớn của gian phòng đã bị đám hộ vệ bên ngoài đóng lại.
Cách âm của phòng riêng trong quán Phong Vũ rất tốt, dù bên trong có la rách cổ họng, bên ngoài cũng không nghe được chút động tính nào.
Bạch Cam Uy muốn chính là loại hiệu quả này.
Thấy Tiêu Dương đi vào, Bạch Cam Uy mỉm cười đứng lên, y hơi có phong độ vươn tay ra rồi nói:
- Chắc hẳn cậu là Tiêu Dương, quả nhiên là hiên ngang khí khái, anh hùng xuất thiếu niên!
Đầu tiên là một câu nói ấm áp như gió xuân, tên nham hiểm này làm cho người ta không thể không phòng.
Tiêu Dương thâm khinh bỉ một chút, thế nhưng khuôn mặt lại treo nụ cười, đưa tay ra bắt tay với Bạch Cam Uy vài cái, sau đó ngồi xuống ghế salon dưới sự ra hiệu của Bạch Cam Uy.
- Chỉ có mình Bạch tiên sinh ư?
Tiêu Dương thờ ơ hỏi một câu.
Nụ cười của Bạch Cam Uy hơi ngừng. Một lúc sau, y thở dài nói:
- Thật ra thì lân này tôi không tới một mình. - Hả?
Tiêu Dương nhìn Bạch Cam Uy, khóe mắt đảo qua hướng nhà vệ sinh.
Người nấp trong gian phòng này sao có thể trốn thoát thần thức quan sát của Tiêu Dương được.
- Cậu biết tôi họ Bạch, chắc là biết thân phận của tôi rồi, đúng không.
Nói thật, khi Tiêu Dương gọi họ của y, lòng Bạch Cam Uy đã hơi trâm xuống. E sợ kế hoạch thất bại cho nên y nhanh trí đổi cách giải thích tạm bợ. Lại thở dài, y nói:
- Giải trí Thiên Vương hoạt động chủ yếu ở Hồng Kông, thế lực trong nội địa không lớn. Đáng tiếc, đứa cháu không có ý chí tiến thủ của tôi còn tới chỗ này gây họa.
- Cháu của Bạch tiên sinh là...
Tiêu Dương vô cùng "tò mò' hỏi.
Bạch Cam Uy ngẩng đầu lên rời nói:
- Nó tên là Bạch Văn Diệu!
Bạch Cam Uy nhìn chằm chằm Tiêu Dương, hi vọng có thể nhìn ra chút đầu mối từ chỗ Tiêu Dương. Có điều, một lúc sau y chỉ có thể âm thâm lắc đầu, khuôn mặt của Tiêu Dương không có chút thay đổi nào.
- Tôi biết, cháu tôi với cậu có chút mâu thuẫn.
Bạch Cam Uy lắc đầu nói:
- Cậu và quản lý Tạ có chút qua lại, tôi và quản lý Tạ cũng có chút giao tình. Cho nên mọi người nên giải quyết bằng biện pháp hòa bình, dĩ hòa vi quý. Cậu thấy thế nào?
Bạch Cam Uy là một người thông minh, từ khi Tiêu Dương vào phòng rồi hô một câu “Bạch tiên sinh”, y đã đoán được hắn có quen biết với Tạ Chấn Vinh.
- Có câu thế này, thêm một kẻ địch không bằng thêm một người bạn.
Tiêu Dương gõ nhẹ mặt bàn vài cái rồi cười mị nhìn Bạch Cam Uy, hắn nói:
- Huống chị, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, sao dám đối nghịch với Bạch tiên sinh.
- Tiêu lão đệ quá khách khí rồi.
Bạch Cam Uy cười cười, bưng ly rượu lên, y nói:
- Nào, tôi mời cậu một chén!
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ