Chương 465: Củi khô lửa bốc!
Chương 465: Củi khô lửa bốc!Chương 465: Củi khô lửa bốc!
Tiêu Dương tỏ vẻ được yêu mà sợ, vội vàng cầm ly rượu lên rồi nói:
- Sao dám để cho Bạch tiên sinh mời tôi, do tôi kính Bạch tiên sinh một ly mới đúng.
Bạch Cam Uy mỉm cười, dường như thoáng cái đã trở nên quen thân với Tiêu Dương. Hơn nữa, hai bên thể hiện ra bụng dạ cứ như không so do chuyện xích mích lúc trước, hành động, cử chỉ rất tự nhiên, phóng khoáng. Hai ly rượu chạm nhau trên không, vang lên một tiếng va chạm trong trẻo. Y nói:
- Đã như vậy, Bạch mỗ sẽ uống trước.
- Được.
Tiêu Dương cũng nhấp một hớp.
-ÀI.
Lúc này, Bạch Cam Uy cảm thấy khó chịu, giơ ly rượu lên, y nói:
Tiêu Dương, chẳng qua mi chỉ là một chướng ngại vật nhỏ bé không đáng kể trên con đường một bước lên mây của lão tử mà thôi.
- Rượu đúng là rượu ngon, nhất là rượu đã thêm Mê Nữ Hương. Chậc chậc, lần đầu tiên dùng thứ đồ chơi này, không ngờ nó phát huy tác dụng nhanh tới vậy.
Chỉ là một ly mà thôi, Bạch Cam Uy không để vào mắt. Mắt thấy Tiêu Dương uống ly rượu màu lúa mạch vàng kia, nụ cười trên khuôn mặt y tăng lên, sau đó từ từ chuyển sang lạnh lẽo. Con mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương, y nói thâm trong lòng một câu.
Tiêu Dương cười ha ha một tiếng, đột nhiên, sắc mặt hắn lập tức thay đổi hai tay đột nhiên ôm cổ họng mình, dường như hắn đã nhận ra có gì đó không đúng. Thế nhưng, còn chưa kịp nói ra chữ nào, Tiêu Dương đã trợn trắng mắt rồi cứng đờ, lảo đảo ngã trên ghế salon.
- Là tôi khác người, được, tình cảm sâu, uống cạn một ly! Tới!
Rốt cuộc cũng bắt được một cơ hội, một khi tiến hành thuận lợi, khoảng cách của mình với vị trí người cầm lái của công ty giải trí Thiên Vương sẽ tiến thêm một bước.
- Tục ngữ nói rất đúng, tình cảm cạn, nhấp môi một cái, tình cảm sâu, uống cạn một ly! Tôi và Tiêu lão đệ mới gặp mà như đã quen từ lâu, một ly này, nói thế nào cũng phải uống cạn!
Khuôn mặt của Bạch Cam Uy lộ vẻ đã nắm chắc thắng lợi, y đang rất mong chờ chuyện sắp diễn ra tiếp theo.
Một ly uống cạn!
Tiêu Dương chân chờ một lúc rồi nở nụ cười, giơ ly lên một lần nữa, nói:
- Rượu ngonl
Ý nghĩ của Bạch Cam Uy nhanh chóng xoay chuyển, động tác trong tay cũng không chậm. Tiêu Dương ngã xuống rất im hơi lặng tiếng, Bạch Văn Diệu trong phòng vệ sinh căn bản không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Không có tín hiệu của mình, nó sẽ không ra.
Mọi chuyện rất thuận lợi.
Nhanh chóng rót đầy ly rượu của mình, y liếc mắt nhìn về phía nhà vệ sinh một cái, sau đó nhanh chóng lấy ra lọ bột Mê Nữ Hương từ trong túi tiền rôi vẩy một ít vào trong bình rượu. Đôi mắt y mơ hồ lóe lên vẻ hưng phấn không kịp chờ đợi.
Anh cả sắp về hưu, Bạch Văn Diệu không thể kế vị, vị trí của y tất nhiên sẽ do em trai của y là mình nắm giữ.
Bạch Cam Uy cười lạnh rồi nói:
Bạch Văn Diệu đã sớm không kịp chờ đợi, y nhanh chân đi tới. Thấy Tiêu Dương đang ngã trên ghế sa lon, y lập tức cười to vài tiếng. Không áp chế nổi hưng phấn trong lòng, y vung quả đấm lên rồi nói:
- Văn Diệu, cháu muốn làm gì?
- Văn Diệu, ra đi.
- Đương nhiên là trước hết đánh hắn một trận để xả cơn tức!
Xoay mặt lại, y mỉm cười kêu một câu:
Bạch Cam Ủy ngừng lại, y nói:
- Động thủ là hành động của người hạ cấp, cháu đường đường là thiếu gia của giải trí Thiên Vương, còn cân làm những chuyện nặng nhọc này ư? Muốn đánh, cũng phải để đám hộ vệ bên ngoài ra tay. Có điều...
Bạch Cam Uy cười cười xua tay, nói:
Cửa phòng vệ sinh lập tức mở ra.
Bạch Cam Uy thấy Bạch Văn Diệu trực tiếp đi về phía Tiêu Dương cho nên cản lại.
- Làm gì?
Mắt Bạch Cam Uy đằng đẳng sát khí, nắm chặt quả đấm, nói:
- Chú hai, đúng là chú có biện pháp!
Bạch Văn Diệu đã nghe hết đoạn đối thoại của Bạch Cam Uy và Tiêu Dương vừa rồi.
- Không ngờ hắn còn suy nghĩ viển vông muốn xưng huynh gọi đệ với chú hai, đúng là một tên ngốc.
- Thuốc của chú có dược tính rất mạnh, chỉ là một tên Tiêu Dương, sao có thể ngăn cản được!
- Từ đầu tới cuối cũng chỉ làm cho Tiêu Dương chịu chút đau khổ da thịt mà thôi, quá tiện nghi cho hắn.
- Chẳng lẽ chú hai có cách tốt hơn?
Mắt Bạch Văn Diệu sáng lên, y rất tin tưởng vị nhị thúc này.
- Tất nhiên.
Bạch Cam Uy tự tin mỉm cười, y nói:
- Có điều, trước đó... Nào, Văn Diệu, hai chú cháu chùng ta trước hết hãy ăn mừng thắng lợi tối nay.
Bạch Cam Uy giơ ly rượu lên. Mê Nữ Hương-thứ y cho Tiêu Dương uống chính là một loại dâm dược. Bây giờ Tiêu Dương hôn mê bất tỉnh, Bạch Cam Uy lo thuốc phát tác sớm, kế hoạch của mình không kịp tiến hành.
Bạch Văn Diệu không nghi ngờ gì, trực tiếp câm chai rượu lên. Chai rượu chạm với ly rượu của Bạch Cam Uy một cái, sau đó y vô cùng hào khí ngửa đầu lên điên cuông uống mấy hớp. Cười ha ha một tiếng, y nói:
- Thật con mẹ nó sảng khoái!
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
- Không phải lên cơn sốt, bị vậy là vì vừa rôi mày uống một ly rượu mà thôi. - Chẳng lẽ đột nhiên lên cơn sốt vào lúc này.
Bạch Cam Uy đưa tay sở trán mình, y nói:
- Tại sao có thể như vậy?
Bạch Cam Uy rất kỳ quái, Tiêu Dương uống Mê Nữ Hương lập tức hôn mê, tại sao tới giờ Bạch Văn Diệu vẫn chưa có chút dấu hiệu hôn mê nào? Bạch Cam Uy chợt thấy đầu mình nặng tru, y cảm thấy tâm mắt của mình dường như đã hơi mơ hồ, thân thể không tự chủ được lảo đảo một cái. Bạch Cam Uy cảm thấy thân thể mình bắt đầu nóng lên...
Bạch Cam Uy mỉm cười đảo mắt nhìn về phía Tiêu Dương đang ngồi trên ghế salon, hơi khoát tay, y nói:
- Đừng nóng, trước hết hãy chờ cho Mê Nữ Hương trong cơ thể hắn hoàn toàn bùng nổ. Đến lúc đó, hắn bị mất thần trí, không có chỗ phát tiết, chúng ta chỉ cần an bài cho hắn một đối tượng...
Bạch Văn Diệu ngẩn ra, y nói:
- Vậy không phải quá tiện nghi cho hắn ư?
- Tiện nghi?
Bạch Cam Uy cười ha ha một tiếng rồi nói:
- Nếu như chú tìm cho hắn một người đàn ông thì sao? Trong tình trạng này, chỉ cần có một cái lỗ, cây gậy đều sẽ nhét vào.
Mắt Bạch Văn Diệu sáng lên, y lập tức hưng phấn tới mức không thể kiềm chế. Cười một cách không kiêng ky, y nói:
- Đến lúc đó, cháu sẽ quay lại video trận đại chiến của hắn và người đàn ông kia... Ha ha! Tiêu Dương, tao muốn mày từ nay về sao dù đi bộ cũng không thể ngẩng đầu lên được! Đúng rồi, nhị thúc, chúng ta đi đâu tìm một người đàn ông?
Bạch Văn Diệu không kịp chờ đợi hỏi.
- Nhị thúc, vừa rồi chú nói có biện pháp tốt hơn?
Bạch Cam Uy không tự chủ nở nụ cười, y hồn nhiên không phát giác được trong cơ thể mình lúc này có một dòng khí ấm áp đang chạy khắp nơi...
Mọi chuyện rất thuận lợi, phần thắng đã nắm chắc, chuyện tiếp theo càng làm cho người ta mong đợi.
Bạch Cam Uy thầm cười lạnh, y nói thâm: đợi một lúc nữa mi sẽ càng sung sướng hơn.
Thù hận tích tụ trong lòng nhiều ngày qua rốt cuộc cũng có thể báo trong đêm nay. Đêm nay, mình muốn đối phó hắn thế nào cũng được.
Hai chú cháu lập tức giật mình, hai người lập tức quay sang, con ngươi lập tức trợn to hơn vài phần.
- Mày...
Vào giờ phút này, Tiêu Dương đang bình yên ngôi trên ghế salon mỉm cười nhìn chú cháu hai người.
- Tại sao mày không bị gì?
Bạch Văn Diệu giật mình la lên.
- Bạch Văn Diệu, chẳng lẽ mày là thằng ngu à? Tao đích thân tới Hồng Môn Yến, chẳng lẽ không có chút chuẩn bị nào.
Bạch Cam Uy cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nóng. Lòng y có một dự cảm không tốt, y hoảng sợ nhìn Tiêu Dương, tâm mắt từ từ dời tới ly rượu đặt trước người hắn... - Bạch tiên sinh đúng là người thông minh.
Tiêu Dương cười ha ha rồi nói:
- Chắc là vừa rồi Bạch tiên sinh không chú ý tới, khi tôi vừa ngồi xuống ghế, tôi đã tráo hai ly rượu trước mặt chúng ta cho nhau.
Với tốc độ của Tiêu Dương, sao Bạch Cam Uy có thể phát hiện được.
Sắc mặt của Bạch Cam Uy đột nhiên thay đổi, y liên tục lui ra sau vài bước. Một thoáng này, y cảm thấy thân thể mình nóng hơn, phần thân dưới mơ hồ có chút kích động. Hơn nữa, loại kích động này càng ngày càng nồng.
- Văn Diệu! Ra ngoài! Ra ngoài maul
Tất nhiên là Bạch Cam Uy không phải đang lo lắng an nguy của Bạch Văn Diệu. Bạch Văn Diệu cũng uống Mê Nữ Hương, hai người sử dụng Mê Nữ Hương ở cùng một chỗ, chuyện này chẳng khác gì củi khô bốc lửa cả, đụng một cái sẽ bốc cháy! Như vậy, danh tiếng của mình cũng sẽ bị hủy!
Có thể nói đây chính là bê đá đập chân mình!
Nhất thời, Bạch Văn Diệu hơi sững sờ, y nói:
- Chú hai... Chú sao vậy...
- Đi maul
Bạch Cam Uy rống to.
Bạch Văn Diệu giật mình một cái rồi lập tức xoay người chạy tới cửa.
Vèol
Sao Tiêu Dương có thể để Bạch Văn Diệu ra khỏi căn phòng này được. Bóng người chợt lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Bạch Văn Diệu, hắn mỉm cười nói:
- Bạch Văn Diệu, mày đi vội thế làm gì, chú hai của mày đang rất cân mày đó.
Không nói còn tốt, Tiêu Dương vừa mở miệng, Bạch Văn Diệu lập tức cảm thấy rợn tóc gáy. Sau khi lạnh run, thấy Tiêu Dương cười như ác ma, y lập tức dùng hết sức rống to với bên ngoài:
- Cứu mạng! Người đâu ! Cứu mạng!
Y chợt nhớ tới những lời chú hai từng nói: chỉ cần có cái lỗ, cây gậy sẽ chọc vào. Nhớ tới câu này, y lập tức cảm thấy kinh hãi!
Đáng tiếc, hiệu quả cách âm của quán Vũ Phong rất tốt, người bên ngoài căn bản không thể nghe được.
- Phế vật! Bọn mày đều là đám phế vật!
Bạch Văn Diệu điên loạn gầm thét. Thấy chú hai đã ngã trên ghế salon, hơn nữa đang không ngừng xé quần áo của mình, sự kinh hoàng trong lòng Bạch Văn Diệu càng tăng lên.
- Đừng... Đừng mài
Y không muốn bị chú hai mình đè!
- Tao liều mạng với mày!
Khóe mắt Bạch Văn Diệu quét về phía chai rượu. Gầm to một tiếng, y vọt tới chỗ Tiêu Dương.
Thế nhưng, vừa mới bước hai bước, trong nháy mắt, y đột nhiên cảm thấy thân thể mình không còn sức lực, chai rượu trong tay trợt xuống rồi loảng xoảng bể tan tành. Cùng lúc, Bạch Văn Diệu cảm thấy thân thể mình bắt đầu nóng lên. Y uống Mê Nữ Hương còn nhiều hơn Bạch Cam Uy.
- Sao lại...
Sắc mặt của Bạch Văn Diệu đã rất tái nhợt.
Tiêu Dương thủ ở cửa, cười gian nhìn Bạch Văn Diệu rồi nói:
- Yên tâm đi, một lúc nữa mày sẽ không khó chịu nữa. Các người là tình đầu ý hợp, củi khô lửa bốc, tuyệt đối chỉ cần chạm một cái là cháy.
- Tại sao lại như vậy?
Bạch Văn Diệu hơi khó tin. Trước đó chú hai trúng thuốc là vì Tiêu Dương đổi hai ly rượu, mà mình thì mình trực tiếp uống chai rượu kia...
- Mi là thằng ngu, tới giờ vẫn không rõ?
Tiêu Dương kiên nhẫn giải thích:
- Đương nhiên là chú hai của mày muốn thân thiết với mày.
Bạch Văn Diệu liêu tục lui ra sau, đôi mắt xuất hiện vẻ oán hận. Mặc dù y là nhị thế tổ, thế nhưng y cũng không ngốc, lúc này y đã biết được nguyên nhân bên trong!
Chú hai đặt bẫy toán mình luôn!
- AIII
Bạch Văn Diệu còn sót lại chút thần trí cuối cùng. Giờ phút này, sau lưng đột nhiên có một cánh tay có lực ôm thật chặt mình, chuyện này làm cho tâm thần của Bạch Văn Diệu tan vỡ trong nháy mắt!
Người ôm mình là một gã đàn ông!
- Đừng! ! Đừng mà...
Bạch Văn Diệu tuyệt vọng la hét.
Khuôn mặt của Tiêu Dương xuất hiện nụ cười, bình tĩnh lấy di động trong túi ra rồi lâm bâầm lầu bầu nói:
- Không biết hiệu quả quay chụp của cái điện thoại này thế nào... Oa! Quả nhiên là củi khô lửa bốc!
Tiêu Dương một bên cầm điện thoại di động, một bên thưởng thức cuộc đại chiến kinh thiên động địa này.