Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 465 - Chương 466: Sinh Nhật Vui Vẻ!

Chương 466: Sinh nhật vui vẻ! Chương 466: Sinh nhật vui vẻ!Chương 466: Sinh nhật vui vẻ!

- Ồ! Full HD không che àI

- Khỉ thật! Bề ngoài nhìn cứ như tiểu bạch kiểm da non thịt mềm, trên thực tế, ngay cả tư cách làm tiểu bạch kiểm cũng chẳng có, hì hì, chú hai kia còn mạnh hơn cả hắn, đúng là gừng càng già càng cay!

- ỒI Chiêu này không tệ, có cá tính.

Tiêu Dương vừa cầm điện thoại, trong đầu không ngừng vang lên những lời bình luận. Vì lúc này đang ghi hình, dĩ nhiên hắn không tiện lên tiếng, có điều,'màn biểu diễn" của hai chú cháu này thực sự khiến Tiêu Dương mở rộng tâm mắt.

Chờ một lúc khá lâu, thấy trò này cũng nên kết thúc rồi, Tiêu Dương hơi hài lòng lưu lại đoạn video quý giá này. Có nó trong tay, Tiêu Dương không phải lo lắng ông trùm giải trí có gan báo thù hắn, nếu không, họ cũng phải trả một cái giá nào đó.

Tiếng hít thở nặng nê trong phòng bao riêng, Tiêu Dương mở cửa phòng bao riêng, rồi nhanh chóng đóng lại.

Mấy vệ sĩ bên ngoài thấy Tiêu Dương bình thường đi ra như không có việc gì, đều thoáng kinh ngạc.

Bọn họ đương nhiên biết mục đích thiếu gia mời Tiêu Dương đến phòng bao riêng. Nên bọn họ đã chuẩn bị sẵn để xông vào giữ Tiêu Dương bất cứ lúc nào. Nhưng, không ngờ, Tiêu Dương chẳng hề mất lấy một cọng tóc, ngay cả vẻ mặt cũng chẳng khác gì lúc vừa bước vào.

- Đi đâu rồi?

- Lăng Ngư Ngạn là ai?

Mấy vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ khó hiểu trong mắt đối phương.

- Có thấy Lăng Ngư Ngạn đâu không?

- Bạch tiên sinh nói, một tiếng sau các anh hãng vào, nhớ kỹ, sớm một chút hoặc muộn một chút, các anh đều bị phạt đấy. Tiện thể thay tôi chuyển lời với Bạch tiên sinh luôn, tôi rất thích màn biểu diễn của anh 1a.

Lăng Ngư Ngạn lần đầu tiên tham dự những bữa tiệc như thế nào, nếu như Bạch Văn Diệu không đột nhiên gây chuyện, tối nay chắc chắn Tiêu Dương sẽ không rời cô ấy nửa bước.

- Đúng rồi, người anh em.

Tiêu Dương hơi cau mày,

Lời vừa dứt, bóng dáng của Tiêu Dương đã đi thẳng đến cuối hành lang, không thèm quay lại nhìn nữa.

Tiêu Dương đột nhiên cười tủm tỉm vỗ vai một vệ sĩ bên cạnh.

Tiêu Dương không khỏi cau mày, đưa mắt nhìn xung quanh, căn bản không hề phát hiện bóng dáng của Lăng Ngư Ngạn, thuận miệng hỏi một gã đàn ông,

Người nọ thấy bộ dạng Tiêu Dương cứ như hung thần ác sát, run rẩy hỏi.

Lúc Tiêu Dương đẩy cánh cửa phòng bao riêng Tử Kinh ra đã là gần chín giờ tối. Bữa tiệc có lẽ cũng sắp chính thức bắt đầu. Nhưng tâm tình của Tiêu Dương không ở đây, bước nhanh đến vị trí của Lăng Ngư Ngạn ban nấy, nhưng đã chẳng thấy người đâu.

Tiêu Dương cố nén cơn kích động muốn đánh thằng nhãi này một trận lại. - Là cô gái đi vào cùng với tôi ấy.

- Anh là ai?

Muốn bày tỏ điều gì? Bày tỏ thiện ý với mình sao? Hay là muốn thông qua Lăng Ngư Ngạn để biết được điều gì?

Đó chính là lãnh địa riêng của Đạm Thai Diệc Dao.

- Hắn định làm gì?

- Đạm Thai Diệc Dao mời cô ấy lên tâng hai của phòng bao riêng rồi?

Người phụ nữ của mình ở trên đó, lẽ nào mình không có quyền lên tìm cô ấy sao?

Sau khi hỏi thêm vài người, cuối cùng Tiêu Dương cũng biết Lăng Ngư Ngạn đang ở đâu.

- Tiên sinh, tiểu thư của chúng tôi sắp ra rồi, xin chờ thêm chút nữa.

Quả nhiên, Tiêu Dương mới vừa đi lên cầu thang vài bước, phía trước đã xuất hiện hai người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng mặc đồ vest màu xanh, một trong hai người đưa tay cản Tiêu Dương,

- Vị tiên sinh này, xin dừng bước.

Tiêu Dương nhíu mày, khó hiểu, ngước đầu nhìn lên tâng hai. Lúc này, e rằng trừ tâm phúc của Đạm Thai Diệc Dao, không có mấy vị khách, bao gồm cả Phó chủ tịch thành phố đang hấp dẫn ánh mắt của không ít người kia, cũng không được mời lên phòng bao riêng tâng hai.

- Hắn... đang định lên lâu hai à?

- Đợi xem chuyện cười đi. Ở Minh Châu không biết có bao nhiêu thanh niên tuấn tú vốn ỷ mình có chút quyền thế muốn tiếp cận Đạm Thai Diệc Dao. Kết quả đều bị vệ sĩ của Đạm Thai Diệc Dao đuổi đi không ngoại lệ. Vệ sĩ bên cạnh Đạm Thai Diệc Dao vô cùng lợi hại.

Tiêu Dương giống như không hề nghe thấy lời bình luận của mọi người, lúc này đã cất bước đi lên cầu thang.

Nhưng, cô ta lại mời Lăng Ngư Ngạn lên đó.

Tiêu Dương đứng trầm tư một chút, giương mắt nhìn về phía cầu thang đi lên lầu hai, không chút do dự, bước nhanh về phía trước. Không ít ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn theo bóng dáng đang di chuyển của Tiêu Dương.

Ngày đó ở Hà Hoa đình, mình đã xém bị cô ta lợi dụng rồi.

Với loại phụ nữ thông minh như Đạm Thai Diệc Dao, Tiêu Dương luôn giữ thái độ đứng từ xa nhìn lại. Đối với người khác cô ta là nữ thần, nhưng trong lòng Tiêu Dương, người phụ nữ này chẳng qua chỉ là một người thông minh có bề ngoài xinh đẹp mà thôi. Hắn không thích qua lại với phụ nữ quá thông minh, đặc biệt là loại phụ nữ không biết khi nào thì sẽ đâm mình một dao sau lưng như thế này.

Đối với những kẻ liêu lĩnh muốn xông vào này, đây không phải lần đầu tiên họ xử lý.

Nghe vậy, Tiêu Dương hơi nhăn trán, chậm rãi nhướn mắt, nhìn lên tâng hai, bỗng nhiên, cất cao giọng, giọng nói truyền thẳng lên lầu hai.

- Đạm Thai Diệc Dao, nếu như cô muốn dò xét thử thực lực của tôi, thì tôi cũng không ngại xông vào một phen đâu.

Phía dưới vang lên tiếng xôn xao, không ai ngờ Tiêu Dương dám "bất kính" với Đạm Thai Diệc Dao như vậy. Dĩ nhiên lúc này bên dưới đã có không ít người xoa xoa nắm đấm, muốn thay nữ thân dạy bảo tên này một trận. Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lẽo, chắp tay đứng đó.

Lúc này, một cô gái trông khá trưởng thành mặc y phục đỏ xuất hiện trước đầu thang lầu hai, khuôn mặt lạnh lùng hơi đỏ, giống như quả đào chín, đôi mắt phượng long lanh, quét xuống bên dưới,

- Để anh ta lên.

Nói xong, trực tiếp xoay người trở về.

Tất cả mọi người bên dưới đều ngây dại.

Một vệ sĩ không kìm được khẽ quát một tiếng.

- Thằng ranh, nói chuyện cẩn thận một chút.

- Đạm Thai Diệc Dao, chẳng lẽ trong mắt cô, tôi là ác ma à?

Tiêu Dương mỉm cười nhìn Đạm Thai Diệc Dao,

- Khúc này được xưng là dù ác ma tàn ác nhất nghe xong, tâm thần cũng trở nên bình tĩnh, mất hết lệ khí, trở nên vô cùng nghe lời.

- Ác ma tĩnh tâm khúc?

Khuôn mặt như bức tượng điêu khắc không có chút tì vết, lúc này đang như cười như không, như động như không. Tiếng đàn độc đáo, khiến người ta không thể không dừng chân ngước nhìn.

- Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.

Sau khi Tiêu Dương thì thào, ánh mắt lóe lên một tia sáng, đôi mắt nhanh chóng khôi phục lại sự trong sáng, tự nói.

- Đáng tiếc, giai nhân tuy tốt, nhưng không bằng người vợ Tào Khang của mình.

Tiêu Dương híp mắt cười đi tiếp sang bên cạnh, vì Lăng Ngư Ngạn đang ngồi trên ghế, ngẩn ra nghe Đạm Thai Diệc Dao đánh đàn.

Khi Tiêu Dương đặt một tay lên vai, Lăng Ngư Ngạn mới giật mình quay đầu lại. Thấy là Tiêu Dương, lúc này cô mới hơi xấu hổ đứng dậy.

- Tiêu Dương, em chưa được anh đồng ý đã...

Tiêu Dương cười lắc đầu,

- Có thể nghe Đạm Thai Diệc Dao đàn một khúc Ác ma tĩnh tâm khúc là phúc khí mà người khác tu tám đời chưa chắc đã được đấy!

Tiêu Dương liếc mắt nhìn, lúc này, trước mặt, là một bóng dáng xinh đẹp khiến người ta khó hít thở, những ngón tay như ngọc nhẹ nhàng gảy đàn cổ. Trên cổ tay, ống tay áo mày xanh nhạt tung bay, quần áo xanh đỏ kết hợp, trang sức tinh xảo.

Tiêu Dương vẫn không thèm để ý đến những lời bình luận, sau khi hai gã vệ sĩ tránh ra, Tiêu Dương bước nhanh về phía trước. Đi vài bước là lên đến phòng bao riêng tầng hai. Thiết kế lâu hai không xa hoa rộng lớn như bên dưới, mà có chút hơi hớm thư hương. Gạch đỏ điêu khắc, màn xanh hoa bay, lại còn có tiếng đàn ưu nhã quanh quẩn giữa không gian.

- Liễu Hồng là trợ thủ đắc lực bên cạnh Đạm Thai Diệc Dao, lời của cô ta, dĩ nhiên chính là mệnh lệnh của Đạm Thai Diệc Dao.

- Phì! Tên này là cái thá gì, thế này là thế nào chứ? Có lẽ là Liễu Hồng cho hắn lên đấy. - Nữ thần lại để hắn lên sao?

Đôi mắt xinh đẹp của Đạm Thai Diệc Dao không chút kiêng ky nhìn Tiêu Dương, đối mắt nhau. Một lát sau, cô cười thản nhiên, nụ cười như hoa lê, để lộ má lúm đồng tiền. Tuy Tiêu Dương rất đề phòng nhưng lúc này tâm thần cũng bất giác thất thủ trong vài giây ngắn ngủi, vội cắn đầu lưỡi để giữ sự tỉnh táo.

Người phụ nữ này trong mắt Tiêu Dương còn nguy hiểm hơn Hồ Uy!

Cô ta có một loại sức hút độc đáo, mang theo năng lực thôi miên. Nếu phát huy Ác ma tĩnh tâm khúc này đến cực điểm, quả thực còn khủng bố hơn cả thuộc tính thôi miên của Hồ Uy.

Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp Đạm Thai Diệc Dao, Tiêu Dương đã cảm nhận được, cô ta chắc chắn không đơn giản là một cô gái tay trói gà không chặt. Đám vệ sĩ bên cạnh cô ta, thực lực kẻ nào kẻ nấy đều không yếu.

E rằng kẻ nắm giữ bối cảnh mạnh như vậy, có thể là...

"Thế gia Hộ long?" Trong đầu Tiêu Dương xuất hiện bốn chữ này. Mười tám Thế gia Hộ long, mình chỉ từng tiếp xúc với Thần tiên môn, còn cả mạch Kiếm tôn đã biến mất trăm năm. Còn hơn chục nhà kia, mình vẫn chưa từng gặp. Cho dù Đạm Thai Diệc Dao là người của Thế gia Hộ long, hắn cũng chẳng hề cảm thấy kỳ lạ.

- Chỉ một Ác ma tĩnh tâm khúc, sao có thể so được với ý cảnh cao thâm của khúc "Túy vũ địa ngục" của anh?

Đạm Thai Diệc Dao nhẹ giọng nói,

- Nếu có cơ hội, tôi muốn được bàn luận cầm nghệ cùng anh.

Tiêu Dương mỉm cười,

- Đáng tiếc tối nay không có cơ hội rồi, nếu không tại hạ cũng đang ngứa nghề.

Liễu Hồng đứng bên cạnh Đạm Thai Diệc Dao không khỏi nhướng mày. Câu nói kia của Đạm Thai Diệc Dao có ý mời chào rất rõ ràng. Thử nghĩ có người đàn ông nào ở Minh Châu có vinh dự được cùng nữ thần đánh đàn. Vậy mà người này lại không thèm nể tình. Liễu Hồng khẽ hừ một tiếng.

Cho dù vậy, Tiêu Dương cũng không thèm đồng ý.

Tiêu Dương âm thâm bĩu môi, nếu chuyện mình cùng nữ thần Đạm Thai Diệc Dao trong phòng bao riêng đánh đàn truyền ra ngoài, chẳng phải mình lập tức sẽ trở thành kẻ địch của đám thanh niên Minh Châu sao. Hơn nữa, mình cũng chẳng được lợi ích gì, mấy chuyện tốn sức mà chẳng được ích gì này, dĩ nhiên Tiêu Dương chẳng thèm làm.

Dường như Lăng Ngư Ngạn cảm thấy không khí có gì đó không đúng, nhưng vẫn chỉ im lặng đứng bên cạnh Tiêu Dương, không lên tiếng. Trong lòng cô cũng rất bình tĩnh, vì Tiêu đại ca luôn nắm chặt tay cô.

- Nghe nói chín giờ ba mươi buổi tiệc sinh nhật của Đạm Đài cô nương sẽ bắt đầu.

Tiêu Dương lập tức đổi chủ đề, cười ha hả, nhìn đồng hồ,

- Giờ cũng gần đến giờ rồi, cô mời rất nhiều người nổi tiếng của Minh Châu đến đây, có lẽ không nên vứt họ một bên cả buổi tối nhỉ.

Đôi mắt Đạm Thai Diệc Dao vẫn nhìn Tiêu Dương. Cô dụ dỗ Tiêu Dương lên đây dĩ nhiên là vì mục đích khác. Có điều, Tiêu Dương căn bản không đi theo ý định của cô ta, trong lúc nhất thời, kế hoạch của cô ta đã bị rối loạn.

Khuôn mặt tuyệt mỹ đột nhiên nở nụ cười mỉm. - Hóa ra... anh cũng biết hôm nay là sinh nhật tôi à?

-Á...

Tiêu Dương hơi xấu hổ bước lên trước một bước. Đối phương là thọ tỉnh, mình đứng đây lâu như vậy mà chẳng có chút bày tỏ gì. Hơi chắp tay, hắn hắng giọng.

- Chúc mừng sinh nhật.

Sinh nhật nữ thần, ngay cả quà cũng chẳng thèm chuẩn bị, chỉ nói bốn chữ như vậy là được rồi sao?

Trong phòng bao riêng tâng hai, vẻ mặt của không ít người đều trở nên cổ quái.
Bình Luận (0)
Comment