Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 466 - Chương 467: Huyễn Phú!

Chương 467: Huyễn phú! Chương 467: Huyễn phú!Chương 467: Huyễn phú!

Còn có ai keo kiệt hơn nữa không.

Ở Vũ Phong Quán, còn dắt theo bạn gái, tham dự tiệc sinh nhật của nữ thần Đạm Thai Diệc Dao, mà lại đi tay không, bộ dạng còn bình thản như vậy.

- Da mặt dày còn hơn bức tường.

Một vệ sĩ âm thâm khinh thường.

Lăng Ngư Ngạn nhìn Tiêu Dương, trong đầu bất giác hiện ra một cảnh đã từng xảy ra...

Trong lúc một người đàn ông đem con thú nhồi bông cực lớn tặng mình làm quà sinh nhật, còn trong tay hắn, chỉ là một con thú nhồi bông nhỏ tiện tay mua ven đường. Nhưng mình lại lựa chọn người sau. Có lúc, trái tim quan trọng hơn vật chất. Đương nhiên, không chỉ có tim của người tặng, mà còn tim của người nhận quà nữa.

Khuôn mặt Đạm Thai Diệc Dao vẫn nở nụ cười xinh đẹp như cũ, đôi môi đỏ thắm khẽ mở.

- Cảm ơn.

Tiêu Dương cười ôn hòa,

Chỉ trong vài câu đối thoại ngắn ngủi, Tiêu Dương đã từ chối Đạm Thai Diệc Dao hai lần. Không chỉ những vệ sĩ xung quanh, ngay cả trong mắt Liễu Hồng, trợ thủ tâm phúc của Đạm Thai Diệc Dao, cũng không kìm được bắn ra tia kinh ngạc. Ánh mắt cô bất giác dừng trên người Đạm Thai Diệc Dao, trong đầu lóe lên một nghỉ vấn, tiểu thư sẽ làm như thế nào?

- Nếu nể mặt, sau khi bữa tiệc kết thúc, có thể lưu lại một chút để bàn về cầm kỹ không?

Tiêu Dương mỉm cười nhìn Lăng Ngư Ngạn, từ chối lời mời của Đạm Thai Diệc Dao. Lúc này Đạm Thai Diệc Dao đưa ra lời mời này, Tiêu Dương nghĩ sẽ chẳng có ý gì tốt, cứ từ chối vẫn hơn.

Liễu Hồng đứng bên, ánh mắt có chút phức tạp nhìn người đàn ông không giống như những người bình thường trước mặt. Chợt cô cúi đầu nói nhỏ bên tai Đạm Thai Diệc Dao.

Tiêu Dương quay đầu nắm bàn tay Lăng Ngư Ngạn,

Một lời chúc mừng, cho dù là một câu phổ biến cũng là quà.

Đạm Thai Diệc Dao cũng thu lại tâm mắt, đồng thời cũng ngừng gảy đan. Tĩnh tâm khúc uyển chuyển du dương dừng lại. Vẻ mặt Đạm Thai Diệc Dao không chút thay đổi, bình thản nói,

Đạm Thai Diệc Dao cũng gật đầu, thu tâm mắt khỏi người Tiêu Dương, nói:

- Tiểu thư, đã đến giờ rồi.

- Ngại quá, đêm khuya, trai đơn gái chiếc rất dễ hiểu lâm. Hơn nữa, bạn gái tôi hay ghen lắm.

- Không cần.

Vô số ánh mắt hâm mộ lẫn đố ky.

Đạm Thai Diệc Dao vừa dứt lời, Tiêu Dương đã cảm thấy sàn nhà dưới chân mình dần dần hạ xuống...

- Chúng ta đi xuống thôi.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Mấy công tử lúc đầu còn bình tĩnh nói chuyện, giờ ai nấy đều không nén được thần sắc kích động. Điều này đủ để chứng tỏ địa vị của Đạm Thai Diệc Dao trong lòng họi Lúc tâng hai bắt đầu hạ xuống, bên dưới đã vang lên tiếng hoan hô vui mừng.

Màn xuất hiện giữa sương mù hương thơm mông lung của Đạm Thai Diệc Dao hôm nay, dường như khiến cho người ta nhìn thấy tiên nữ đang tấu khúc nhạt tiên giữa mây mù nhè nhẹ trôi, xinh đẹp vô cùng.

Tiêu Dương ngẩn ra,

- Để mọi người đợi lâu rồi.

- Tầng hai của phòng bao riêng còn có thiết kế thế này à?

- Không sao, không sao.

Đám đông lập tức lắc đầu xua tay, lên tiếng phụ họa.

Giọng nói của Đạm Thai Diệc Dao vang lên.

- Chả trách khu vực bên dưới của tầng hai không hề có ai, chắc hẳn mọi người đều biết rõ chuyện này.

Ác ma tĩnh tâm khúc du dương vang lên lại một lần nữa. Toàn trường cũng lập tức yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng.

Có một vài ánh mắt dừng trên người Tiêu Dương và Lăng Ngư Ngạn, thấy hai người nắm chặt tay đứng cạnh nhau. Tia đố ky trong mắt liên nhạt đi không ít. Trước mặt nữ thần hắn đã nắm tay một cô gái khác, điều này chứng tỏ, người đàn ông trông có vẻ được đối xử đặc biệt này đã rút khỏi hàng ngũ cạnh tranh bọn họ.

Khúc đàn dừng lại, trong lòng mọi người cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết.

Nữ thân mà mọi người chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện rồi!

Xung quanh đặt vài lư hương ba chân, đậm màu sắc cổ đại.

Đột nhiên, tường đỏ xung quanh dâng lên, các bảo vệ bên cạnh Đạm Thai Diệc Dao xếp thành hai hàng, như những trợ thủ đắc lực che chở cho nữ thần trong lòng họ. Bóng dáng màu xanh bình yên ngồi trước đàn cổ.

Một căn phòng lớn như vậy hạ xuống, khi cách mặt đất khoảng tâm 1m thì dừng lại.

- Có đợi lâu hơn nữa cũng không sao.

Tâm mắt của Tiêu Dương nhìn xung quanh, không khỏi bĩu môi nói thâm,

- Có cần điên cuồng như vậy không?

Hắn cảm nhận được sự ái mộ Đạm Thai Diệc Dao của những người bên dưới, thậm chí đã đến mức điên cuồng. Thời khắc Đạm Thai Diệc Dao xuất hiện, thậm chí hiện trường đã sắp mất khống chế.

- Thời xưa có Chu U Vương đốt Phong Hỏa đài đùa các chư hầu, đàn ông các anh có đôi lúc điên cuồng vì phụ nữ như vậy đấy, có gì đặc biệt đâu.

Vẻ mặt Lăng Ngư Ngạn điềm tĩnh nói, đồng thời hơi sùng bái nhìn Đạm Thai Diệc Dao,

- Trên thực tế, nữ thân như Đạm Thai Diệc Dao, không chỉ có đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng cảm thấy thích.

Tiêu Dương thấy dáng vẻ Lăng Ngư Ngạn như vậy, không khỏi sững sờ, có chút chua xót nói,

Đủ các món quà được chuẩn bị chu đáo thể hiện sự giàu có của mấy chàng công tử nhà giàu.

Vì số người tham gia buổi tiệc tối nay chí ít cũng hai ba trăm người, mỗi người một món quà, Đạm Thai Diệc Dao nhận quà cũng chẳng kịp nhìn rồi. Mắt sẽ rất dễ bị mệt, cho nên, khi tặng quà, phải tặng sớm một chút, lúc đó Đạm Thai Diệc Dao còn vui vẻ, chứ để đến cuối mới tặng thì sẽ giảm tác dụng.

Kẻ sau tiếp người trước.

Sau khi Phó chủ tịch thành phố người có địa vị cao nhất trong chốn quan trường có mặt ở đây tặng một bức tranh chữ bày tỏ tâm ý, các thanh niên tài tuấn trong phòng bao riêng bắt đầu tranh nhau đem quà của mình dâng lên trước mặt Đạm Thai Diệc Dao.

- Phó chủ tịch thành phố Vương Tâm Vinh tặng một bức tranh đời Đường, chúc Đạm Thai Diệc Dao tiểu thư xinh nhật vui vẻ, trẻ mãi không già.

Tuy rằng khả năng là giả rất lớn, nhưng... lỡ như là thật thì sao? E là tỷ lệ một phần vạn, nhưng nếu trở thành sự thật, mình không chuẩn bị quà kỹ lưỡng, chẳng phải tối nay phải ôm tiếc nuối sao? Tất cả những thanh niên tài tuấn ở đây, thậm chí có không ít người gánh vác sứ mạng gia tộc, đêu muốn có được nữ thần Đạm Thai Diệc Dao vào túi.

Một trong những tiết mục được mong chờ trong tiệc sinh nhật tối nay, đó là tặng quà.

Đây là thời khắc để các hotboy nhà giàu phô trương tài sản.

Đây chính là thời khắc bày tỏ tâm ý của bản thân.

Đây là thời khắc lấy lòng nữ thần!

Hơn nữa, có vài tin tức được truyền ra, món quà nào khiến Đạm Thai Diệc Dao thấy thích nhất tối nay, cô sẽ nhảy cùng người tặng quà một bản.

Điều này đủ để khiến nhiều người điên cuồng!

Đừng nói là nhảy cùng, ngay cả cái bắt tay theo phép lịch sự, cũng chưa từng thấy Đạm Thai Diệc Dao bắt tay với bất kỳ chàng trai nào ở Minh Châu.

Tiên nữ ở tít trên cao, tối nay sẽ nhảy cùng người ta?

Cho dù rất nhiều người hoài nghi tính chân thật của chuyện này, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến nhiệt tình chuẩn bị quà của họ.

Sau khi nói vài câu đơn giản, Đạm Thai Diệc Dao liếc mắt nhìn Liễu Hồng đứng cạnh.

Mối quan hệ của Đạm Thai Diệc Dao ở Minh Châu rất tốt. Cho dù Tiêu Dương có "không thuận mắt" thì đây cũng là sự thật.

Tiêu Dương mỉm cười khẽ vuốt tóc Lăng Ngư Ngạn.

- Em mãi mãi là người của anh.

Lăng Ngư Ngạn nhếch miệng cười, quay đầu lại nghiêm túc nhìn Tiêu Dương.

- Xem ra Đạm Thai Diệc Dao sắp trở thành tình địch của anh rồi.

Viêm Hoàng trước nay không thiếu người có tiền, có điều chênh lệch giữa giàu và nghèo quá lớn.

- Công tử Uông Hiểu Phong tập đoàn vệ sĩ Phi Ưng tặng một san hồ ngàn năm.

Chiếc hộp mở ra, lúc khối san hô đẹp đế trong suốt lấp lánh xuất hiện, toàn trường vang lên tiếng kinh ngạc.

Lời khen không dứt.

- San hô biển sâu ngàn năm, cho dù là giá cả hay tính mỹ quan, đều tuyệt vời!

- Đẹp quá.

Đặc biệt là khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt Đạm Thai Diệc Dao khẽ nở nụ cười thì càng thêm kích động. Xem ra, cuối cùng cũng có một món quà hấp dẫn được nữ thần rồi.

Công tử Uông, người tặng món quà này trong mắt đầy ý cười, sau khi Liễu Hồng bước ra nhận quà, gã liền ngẩng cao đầu xoay người đi, giống như con gà chọi giành chiến thắng bước xuống vậy.

Trước mắt, nhìn biểu hiện của nữ thân, món quà mình tặng quả thật đã có thể khiến cô động lòng rồi.

- Cô ấy thích san hô biển sâu ngàn năm này à?

Tiêu Dương đứng một bên nắm tay Lăng Ngư Ngạn lúc này cũng đang nhìn Đạm Thai Diệc Dao. Lúc san hô biển sâu ngàn năm xuất hiện, hắn cảm thấy tâm thần của Đạm Thai Diệc Dao có chút dao động.

- Công tử Triệu Vĩ tập đoàn bất động sản Phong Tín tặng một tòa biệt thự xa hoa ở bờ sông Hoàng Kim Minh Châu.

- Tổng giám đốc Tiết Nhất Sơn công ty Ý Động tặng Đạm Thai Diệc Dao một cặp ngọc Lưu ly ngàn năm.

- Đại diện Vũ Phong Quán tặng Đạm Thai Diệc Dao một pho tượng "Bối điêu phượng hoàng" làm quà sinh nhật.

xkkkx

xkkkx

- Từ kỳ trân dị bảo, khu nhà cao cấp, cho tới một số người muốn nổi bật, chuẩn bị không ít những món quà đặc biệt, hy vọng có thể thông qua sự nổi bật này để giành được sự chú ý của nữ thần, kết quả chỉ nhận được sự chê cười của những người bên dưới thôi.

Tiêu Dương nhìn tiết mục "tặng quà" nóng bỏng này, không kìm được lắc đầu cảm thán.

Ngay lúc này, Tiêu Dương vẫn chưa phát giác, trong đám đông, có một ánh mắt luôn đặt trên người hắn. Một thanh niên gương mặt anh tuấn, góc chân mày gần trán có một vết sẹo mờ mờ, không quá rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Sau khi nhìn Tiêu Dương, trầm tư một lát, sau đó khuôn mặt gã chợt nở nụ cười.

- Đúng là điên cuồng!

Lúc này Lăng Ngư Ngạn cũng không kìm được cảm thán.

- Nhạn nhi, em có thích món quà nào không?

Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn Lăng Ngư Ngạn.

Lăng Ngư Ngạn ngẩn ra, không hiểu ý Tiêu Dương.

Tiêu Dương cười hì hì,

- Dù sao tối nay Đạm Thai Diệc Dao cũng nhận nhiều quà như vậy, bảo cô ấy tặng cũng ta bớt một món cũng không quá đáng nhỉ.

Bản thân không tặng quà thì thôi đi, giờ còn muốn lấy quà của người khác. Da mặt dày quá thể.

- Tiêu Dương, anh cảm thấy Đạm Thai tiểu thư thích món quà nào nhất?

Ánh mắt Lăng Ngư Ngạn liếc nhìn đống quà chói mắt, trong mắt lóe lên tia ngưỡng mộ. Chuyện này, cho dù là bất cứ ai cũng đều cảm thấy ngưỡng mộ.

- Tiền tài, Đạm Thai Diệc Dao không quá để ý, mấy đồ chơi nho nhỏ, cô ta cũng không thích lắm.

Tiêu Dương nghĩ một lát, nói,

- Nhưng, dường như cô ta có hứng thú với mấy thứ kỳ trân dị bảo, chẳng hạn như san hô biển sâu ngàn năm. - Chẳng lẽ Đạm Thai Diệc Dao thích sưu tâm?

Trong đầu Tiêu Dương không khỏi lóe lên suy nghĩ này, nhưng nhanh chóng tự lắc đầu. Nếu thích sưu tầm, hầu hết khi nhận được những món quà có giá trị sưu tâm, thậm chí là những thứ có giá trị cao hơn san hô biển sâu ngàn năm nữa, trong mắt Đạm Thai Diệc Dao, cũng không chút dao động.

Tiết mục tặng quà dường như đã sắp đến hồi cao trào, trong phòng bao riêng đã không ít người dâng lên những món quà mình tỉ mỉ chuẩn bị.

Dần dần, tiêu điểm của toàn trường rơi trên ba người đứng đầu.

Là ba vị công tử có địa vị và thực lực nhất Minh Châu, được xưng là Tam kiệt Minh Châu! Là ba người cuối cùng, họ sẽ tặng quà gì cho nữ thần Đạm Thai Diệc Dao?

Lúc này, sau khi lại có một vị công tử tặng Đạm Thai Diệc Dao một căn hộ cao cấp, người thanh niên có vết sẹo mờ mờ trên trán nhẹ nhàng tự tin bước về phía trước, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hơi dừng trước mặt Tiêu Dương, mỉm cười nhìn Đạm Thai Diệc Dao,

- Âu Phàn Dương hộ vệ nhà họ Âu ở Bắc Kinh, đại diện cho thiếu gia nhà tôi tặng quà sinh nhật cho Đạm Thai Diệc Dao tiểu thư.
Bình Luận (0)
Comment