Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 469 - Chương 470: Phẫn Nộ!

Chương 470: Phẫn nộ! Chương 470: Phẫn nộ!Chương 470: Phẫn nộ!

Tiếng võ tay nhiệt liệt như muốn thổi bay cả nóc nhà, rất lâu sau vẫn chưa thể yên tĩnh trở lại.'Sinh thân khúc" này đáng để họ vỗ tay khen ngợi lâu một chút, bày tỏ sự đồng cảm của mình.

Trong cái thế giới coi trọng vật chất này, rất ít khi xuất hiện một khúc nhạc có thể gột rửa linh hồn như vậy.

Không uổng công đến nhân gian, sáu chữ này đã vĩnh viễn khắc sâu trong lòng vài người.

- Sinh nhật vui vẻ!

Tiêu Dương đứng lên, mỉm cười với Đạm Đài Diệc Dao, xoay người đi về phía Lăng Ngư Ngạn, không thèm liếc nhìn Âu Phàn Dương đang đứng bất động như xác ướp kia lấy một cái. Nắm lấy tay Lăng Ngư Ngạn, hắn cất bước đi thẳng ra khỏi phòng bao riêng, không hề có ý định dừng lại nửa bước.

Tất cả mọi người đều không nén được ngạc nhiên.

Sau khi tỉnh lại từ ý cảnh của Sinh thần khúc, tất cả mọi người đều ý thức được một vấn đề. Đây chính là món quà mà Đạm Đài Diệc Dao thích nhất đêm nay.

Mọi người đều nghĩ vậy.

Khuôn mặt Liễu Hồng nở nụ cười chuyên nghiệp, lên tiếng nói.

Tiêu Dương xua tay, cười nhạt, ánh mắt như vô tình cố ý liếc nhìn Âu Phàn Dương, lãnh đạm nói:

Tiêu Dương xoay người lại, nghi hoặc nhìn cô.

- Không cần khách sáo.

- Xin dừng bước.

Không biết Tiêu Dương không thích ăn bánh kem béo, hay không thích nhìn thấy những thứ chướng mắt.

Nó không đại diện cho bất kỳ vật chất tài phú gì, nhưng nó là dòng nước thánh gột rửa tâm hồn.

- Tôi không thích ăn đồ béo.

Giọng Liễu Hồng.

Nếu đúng như lời đồn, có lẽ sẽ được nhảy chung với Đạm Đài Diệc Dao một bản. Cơ hội ngàn năm có một như vậy, nhìn tình huống này, có vẻ hắn muốn vứt bỏ nó? Mọi người đều nhìn theo bóng lưng Tiêu Dương bằng ánh mắt khó hiểu, khi Tiêu Dương mở cửa phòng bao riêng, một giọng nói vang lên.

- Nể mặt chúng tôi, ở lại ăn miếng bánh sinh nhật của tiểu thư đã chứ.

Sau khi bóng dáng Tiêu Dương biến mất sau cánh cửa, mọi ánh mắt đều dồn vào Âu Phàn Dương.

- Tiêu Dương, bữa tiệc vừa mới bắt đầu, sao đi vội như vậy?

Mặc dù không biết giữa Tiêu Dương và nhà họ Âu có ân oán gì, nhưng dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật của Đạm Đài Diệc Dao. Nhà họ Âu đã rơi vào thế hạ phong. Hành vi làm khó Tiêu Dương của Âu Phàn Dương thực sự đã bị đánh ngược lại rồi.

Một câu nhiều nghĩa.

Những người ở đây đều không phải kẻ ngu, đều hiểu ý Tiêu Dương.

Sắc mặt xanh mét của Âu Phàn Dương dần hòa hoãn lại. Ít nhất, lúc mình rời đi vẫn được Đạm Đài Diệc Dao giữ lại. Như vậy coi như vẫn chưa hoàn toàn đánh mất thể diện nhà họ Âu ở Bắc Kinh. - Xin dừng bước.

Liễu Hồng sửng sờ, vẻ mặt lóe lên tia quái dị, một lúc sau mới mỉm cười nói.

Dưới ánh mắt của mọi người, Âu Phàn Dương cảm thấy mất tự nhiên. Khuôn mặt gã khẽ co giật, trở nên xanh mét, nhìn thoáng Tiêu Dương đã biến mất khỏi cửa, thầm hừ một tiếng rồi cũng cất bước ra khỏi cửa.

Đây là món quà duy nhất bị Đạm Đài Diệc Dao từ chối trước toàn trường, dường như muốn thể hiện điều gì đó.

Một bảo vệ thì đã sao? Bảo vệ thì không thể có được món quà quý giá hơn nhà giàu gấp trăm lần sao? Có một số thứ không thể đem tiền bạc ra để so sánh được.

- Chắc không phải đâu, tiếng đàn của Tiêu Dương có hay nhưng dù sao cũng chỉ là một bảo vệ. Đạm Đài Diệc Dao không cần phải đắc tội với nhà họ Âu vì hắn.

- Không phải Đạm Đài Diệc Dao muốn nói với nhà họ Âu, cô ấy đứng về phía Tiêu Dương chứ...

Trong lòng mọi người đều rõ, Nhà họ Âu có khúc mắc với Tiêu Dương, Đạm Đài Diệc Dao trả quà của thiếu gia Nhà họ Âu lúc này, có phải để bày tỏ thái độ của cô không?

Bữa tiệc này, dĩ nhiên mình không thể ở lại được nữa.

- Âu công tử phải rời đi, chắc chắn tiểu thư nhà chúng tôi sẽ không miễn cưỡng giữ lại. Có điều, tiểu thư nói, quà tối nay thiếu gia Nhà họ Âu tặng quá quý giá, tiểu thư không tiện nhận. Xin Âu công tử đem nó về.

Lời vừa dứt, toàn trường lập tức vang lên tiếng xôn xaol

Đạm Đài Diệc Dao từ chối món quà thiếu gia Nhà họ Âu từ Bắc Kinh tặng!

Vẫn là giọng nói của Liễu Hồng.

- Đạm Đài tiểu thư không cần giữ lại, thiếu gia nhà tôi tối nay có việc không tiện tới. Giờ tôi phải vội quay về báo cáo...

Âu Phàn Dương xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Liễu Hồng. Không đợi Liễu Hồng mở miệng, Âu Phàn Dương rất hào sảng mở miệng nói.

Tuy Âu Phàn Dương là tâm phúc của Âu Tử Lôi, không phải người thân trực thuộc nhà họ Âu nhưng thân ở trong một danh gia vọng tộc thủ đô, dĩ nhiên tầm mắt của anh ta khá cao, chẳng thèm coi mấy công tử Minh Châu này vào đâu.

- Đúng, không cần như vậy. Đạm Đài Diệc Dao là một thương nhân khôn khéo, chắc chắn sẽ không làm việc gì lỗ vốn đâu.

- Có lẽ quà của thiếu gia nhà họ Âu tặng quá đặc biệt, nhẫn kim cương mà. Nó đại diện cho tình yêu vĩnh hằng, bền chặt. Thiếu gia nhà họ Âu làm vậy, Đạm Đài Diệc Dao không khỏi cảm thấy quá tục tằng. Cô ấy sao có thể tâm thường như vậy chứ.

Sắc mặt Âu Phàn Dương xanh mét khó coi, cảm thấy cả khuôn mặt nóng bừng!

Nhục nhãit

Không sai, đối với anh ta mà nói, tối nay vốn nghĩ mọi chuyện rất tốt, giờ lại trở nên nhục nhã! Mình đã hiểu sai ý Liễu Hồng, vốn nghĩ đối phương muốn giữ mình lại, không ngờ đều do mình hiểu nhầm.

Ý của Đạm Đài Diệc Dao chẳng qua là bảo anh ta tiện thể đem quà về mà thôi.

Ngay cả quà cũng không tặng được, có thể thấy sau khi về, mình phải bị trách phạt như thế nào.

xxk*k** Cho dù bên trong xảy ra chuyện gì cũng không hề liên quan đến Tiêu Dương.

Vệ sĩ ngoài cửa nghe thấy âm thanh này, lập tức đẩy cửa bước vào.

Hai chú cháu đều cưỡi lên đầu vô số người, lần đầu tiên trong đời bị người ta cỡi, điều này thật khiến người ta đau lòng.

Vũ Phong Quán, hai tiếng hét chói tai vang lên kinh trời lở đất, dường như đủ để xuyên vàng vỡ đá. Trong tiếng hét, lộ ra sự oán hận và tuyệt vọng vô hạn.

kkk*«*& .......

Vạt áo tung bay, người bên cạnh ngưỡng mộ.

Tiếng hét chói tai nhanh chóng biến thành tiếng cười như chuông bạc.

- Ý cảnh của khúc Sinh thần khúc của anh đẹp quá, không uổng công đến nhân gian, khiến không ít người đột nhiên được khai sáng, có thể cảm ngộ được nhiều điều.

- Em hiểu sao về "không uổng công đến nhân gian”?

- Ừ... em cảm thấy, con người phải sống cho có ý nghĩa! Anh thấy sao?

Trước phố, hai người đồng thời dừng bước, Lăng Ngư Ngạn ngước lên nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương cười khẽ.

- Anh cảm thấy cuộc đời phải chia thành mấy giai đoạn, một trong số đó là... người không phong lưu uổng thời niên thiếu!

- AII

Một tiếng hét chói tai.

Trên đường, vương tử bế thốc công chúa xinh đẹp lên, chạy nhanh đi.

Trong thế giới của hai người, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Bóng dáng đi trên đường phố náo nhiệt bắt đầu thưa thớt dần, hai bóng người như đôi kim đồng ngọc nữ dắt tay nhau đi.

Vẻ mặt Tiêu Dương say mê, nhắm mắt cảm nhận từng cơn gió nhẹ thổi qua.

- Không khí bên ngoài thoải mái quá.

Hít thật sau một hơi.

Chậm rãi đi bộ trên đường, hưởng thụ chút yên tĩnh.

Lúc này, Tiêu Dương đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lăng Ngư Ngạn bước ra khỏi Vũ Phong Quán xa hoa tráng lệ.

- Ông chủ, có chuyện...

Giọng nói dừng lại ở đây.

Tròng mắt mấy vệ sĩ sắp lồi cả ra ngoài, nhìn chằm chằm một nửa hình ảnh khiến người ta chảy máu mũi này. Vì sao chỉ một nửa? Thông thường mà nói, hình ảnh khiến người ta chảy máu mũi là cảnh triên miên của một nam một nữ khỏa thân, nhưng giờ chỉ thấy nam, không thấy nữ đâu, đương nhiên chỉ còn một nửa rồi.

Một nửa này, thật kinh thiên động địa.

Bạch Cam Uy và Bạch Văn Diệu vừa mới tỉnh dậy, đã hét tướng lên, không hề phát giác lúc này còn mặt đối mặt với đối phương. Quả nhiên là chú cháu tình thâm! - Biến! Cút đi! Cút ngay cho ông đây!!!

Giọng Bạch Cam Uy gầm gừ vang vọng."Bịch" một tiếng, cửa phòng bao riêng đóng chặt. Mấy vệ sĩ nhìn nhau, vẻ mặt mơ hồ, rồi cùng lắc đầu.

Cuộc sống nhà giàu, người bình thường không thể hiểu được!

Quần áo gần như đã bị xé rách, miễn cưỡng mặc cũng là bộ đồ rách rưới, giống như ăn mày.

Hai người chưa từng phải chật vật, khốn khổ như vậy.

- Tiêu! Dương!!

Tiếng hai hàm răng nghiến chặt với nhau, trong giọng nói chói tai còn mang theo oán hận mãnh liệt.

Nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức băm vằm tên ác ma kia thành vạn mảnh.

Bạch Cam Uy hận!

Thứ nhất hận mình sơ ý như vậy, cuối cùng lại tự bê đá đập chân mình, thành ngữ đúng là không sail Thứ hai hận "Mê nữ hương”, sao dược lực lại mạnh đến thế, lúc này cu cảm thấy phía trước phía sau của mình đều đau âm ỉ. Thậm chí là trong quá trình dược lực phát tác, không hề có chút thần trí nào, nhưng sau khi thuốc hết tác dụng, quá trình hỗn loạn kia lại hiện rõ ràng trong đầu, không quảng đi được.

Bạch Văn Diệu hận!

Ngoại trừ hận Tiêu Dương, còn hận Bạch Cam Uy!

- Chú hai! Chú quá độc ác!

Đôi mắt Bạch Văn Diệu đỏ hồng nhìn chằm chằm Bạch Cam Uy. Y phục hai người đều rách tả tơi, như hai con gà chọi nhìn nhau.

- Văn Diệu, mày là thằng nguI

Bạch Cam Uy giận dữ rít lên. Không đợi Bạch Văn Diệu phát tác trách hỏi y, y đã giành trước rồi. Y nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Bạch Văn Diệu.

- Mày cho rằng tao hạ thuốc trong rượu của mày à?

Bạch Văn Diệu hơi ngẩn ra.

- Mày thử nghĩ đi, nếu Tiêu Dương có thể im lặng đổi rượu của nó và tao, lẽ nào nó không thể bỏ thuốc vào trong bình rượu!

- Ý chú hai là...

- Đây là kế ly gián của Tiêu Dương!

Bạch Cam Uy nghiến răng nghiến lợi tàn nhẫn nói.

- Hắn không chỉ hại hai chú cháu ta, còn muốn làm cho chúng ta trở mặt thành thù, đấu đá lẫn nhaul

Bạch Văn Diệu bừng tỉnh, nện rầm một đấm lên bàn, tức giận, đôi mắt đỏ ké.

- Thằng tàn nhẫn! Thù không đội trời chung này, tao nhất định phải báo!

- Không sail

Bạch Cam Uy thấy Bạch Văn Diệu tin mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này không phải là lúc để hai người cấu xé nhau, trong đầu Bạch Cam Uy lóe lên những sỉ nhục mà người bình thường không thể nào chấp nhận được kia, nắm chặt hai nắm tay.

- Những đau khổ tối nay chúng ta phải chịu, nhất định phải trả cho Tiêu Dương một trăm lân, một ngàn lần!

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Ánh mắt sắc bén của Bạch Cam Uy thoáng nhìn về phía cửa phòng bao riêng. Cửa phòng bao riêng lại được cẩn thận đẩy ra lần nữa, một bảo vệ xuất hiện, thấy quần áo hai người tả tơi, vẻ mặt không dám có chút biến hóa, vội lên tiếng giải thích mục đích mình gõ cửa,

- Ông chủ, Giám đốc Tạ của Vũ Phong Quán muốn gặp ông.

Bạch Cam Uy gật đầu, đột nhiên, như nghĩ ra gì đó, nghiêm mặt lên tiếng hỏi,

- Hắn rời đi từ khi nào?

- Hắn?

Sau khi vệ sĩ sửng sốt, mới hiểu ra Bạch Cam Uy đang nói Tiêu Dương, vội vàng nói.

- Hơn một tiếng trước.

Vệ sĩ định nói lại thôi, chân chừ một lúc, lại nói,

- Hắn... trước khi đi hắn nói...

- Nói gì?

Sắc mặt Bạch Cam Uy thêm âm trầm, trong lòng có dự cảm cực kỳ không hay.

- Hắn nói, rất thích màn biểu diễn của ông chủ.

Bịch! BịchI

Bóng dáng Bạch Cam Uy mặt xám như tro ngồi phịch xuống mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment