Chương 469: Không uổng công đến nhân gian!
Chương 469: Không uổng công đến nhân gian!Chương 469: Không uổng công đến nhân gian!
- Thiên tuyệt chứng?
Lăng Ngư Ngạn chưa bao giờ nghe thấy từ này.
- Thiên tuyệt chứng, tên như nghĩa, là trời muốn tuyệt người!
Tiêu Dương nghiêm nghị nói.
- Đây là một chứng bệnh cực kỳ hiếm thấy. Người mắc bệnh này gân như chắc chắn phải chết! Nghe đồn có một thánh thủ y học đã từng khổ tâm nghiên cứu Thiên tuyệt chứng, cuối cùng đã nghĩ ra một phương thuốc có thể chữa được Thiên tuyệt chứng, nhưng chín loại thuốc dẫn kia đều vô cùng quý giá, căn bản khó có thể sưu tập đủ.
- Trong đó bao gồm... Thiên tuyết nhị, Kỳ dị thảo và Thần hỏa thạch?
Lăng Ngư Ngạn mở to hai mắt, dường như nghĩ đến điều gì đó. Ánh mắt cô bất giác nhìn về phía Đạm Đài Diệc Dao.
- Người mắc bệnh này không phải Đạm Đài Diệc Dao.
Khuôn mặt Tam kiệt Minh Châu lúc này đều không kìm được vui mừng, nếu thật sự có thể được nhảy cùng với nữ thân một điệu, vậy sẽ càng thêm hoàn mỹ.
- Tiêu Dương, giờ ở đây chỉ còn một mình anh là chưa tặng quà cho Đạm Đài tiểu thư.
- Cảm ơn.
Khi Đạm Đài Diệc Dao xoay người trở về ngồi khoanh chân trước đàn cổ, tâm mắt của không ít người đều lần lượt dịch chuyển, rơi xuống một người.
Ba món quà này, Đạm Đài Diệc Dao đích thân bước lên trước nhận, nhất thời khiến cho Tam kiệt Minh Châu cảm thấy vui mừng, nhìn Đạm Đài Diệc Dao đầy vẻ được ưu ái mà sợ hãi. Nhìn bàn tay như ngọc bích đưa ra của Đạm Đài Diệc Dao, vẻ mặt bọn họ đều hơi sửng sờ.
Một vài người bên dưới cũng vô cùng mong chờ.
Tiêu Dương đoán được ý Lăng Ngư Ngạn, lắc đầu nói.
Giọng Âu Phàn Dương vang lên rất đúng lúc.
Ba thanh niên tài tuấn này đều là những người kiệt xuất ở Minh Châu. Hơn nữa ai cũng có bản lĩnh riêng, không phải dạng ăn chơi trác táng. Lúc này dưới sức hút của Đạm Đài Diệc Dao, ai nấy cũng đều ngây ngẩn.
- Trên người cô ấy không hề mắc chứng bệnh này... hoặc căn bản chả có ai mắc bệnh này cả. Đây chỉ là suy đoán của anh thôi.
Trong đầu ba người đều có tính toán.
Vừa rồi quả thật Tiêu Dương chỉ muốn trì hoãn thời gian. Hắn thật sự không chuẩn bị quà gì cả, có điều, để Lăng Ngư Ngạn đi cùng mình không bị châm chọc chế nhạo cùng với mình, nên hắn mới bị Âu Phàn Dương "khích tướng" đồng ý tặng một món quà.
Toàn trường chỉ có ba người có thể khiến Đạm Đài Diệc Dao đích thân nhận quà, còn nói lời cảm ơn.
Đối diện với kẻ muốn tát vào mặt mình, có người lựa chọn né tránh. Còn Tiêu Dương, hắn thuộc loại sẽ tát thẳng vào mặt đối phương trước. Anh ta không thể chờ thêm được nữa.
Trong trường hợp thế này, có đối tượng bị chế nhạo để vui vẻ một chút cũng không tệ.
- Lễ nào Tiêu Dương định đàn một khúc tặng Đạm Đài Diệc Dao?
Nghe thấy lời này của Tiêu Dương, một vài người không khỏi sửng sốt, đầu óc không kịp xoay chuyển.
Điều này rất đúng ý Tiêu Dương.
Tiêu Dương lạnh nhạt xoay mặt hỏi Đạm Đài Diệc Dao.
Đàn cổ tràn ngập hương thơm mát, xung quanh còn được trang trí đẹp như tiên cảnh, khiến bóng dáng Tiêu Dương lại toát ra thêm chút hơi hướm phiêu dật hào hiệp.
- Đạm Đài tiểu thư, có thể cho mượn đàn chút không?
Mình sắp hoàn thành nhiệm vụ thiếu gia dặn dò rồi.
Âu Phàn Dương cười lạnh.
- Hừ! Đợi xem lát nữa mày xấu mặt thế nào.
Mượn đàn?
Không chuẩn bị quà tặng vật chất, vậy thì chỉ có tặng Đạm Đài Diệc Dao một khúc đàn. Còn giá trị của khúc đàn này, sau khi đánh xong dĩ nhiên có thể nhận ra.
Đôi mắt Đạm Đài Diệc Dao thoáng nhìn Tiêu Dương. Một lúc sau, áo the khẽ động, dáng người yêu kiêu đứng dậy, bước lên trước hai bước, ra hiệu Tiêu Dương có thể tùy ý dùng đàn.
Tiêu Dương mỉm cười nắm tay Lăng Ngư Ngạn vỗ về, rồi buông tay cất bước đi lên trước.
Không tặng quà, còn mượn đồ à...
Tiếng cười nhạo liên tục vang lên.
Đánh đàn tặng quà, chẳng lẽ một khúc đàn của hắn có thể đáng giá ngàn vàng.
Có người dường như đã phản ứng lại, giêu cợt nói.
Hắn dám lựa chọn đánh đàn!
Âu Phàn Dương đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Cho dù lát nữa Tiêu Dương đàn thế nào, chỉ cần anh ta khởi xướng, tự nhiên sẽ có một đám điên cuồng hùa theo ý anh ta, đến lúc đó, sẽ khiến hắn phải xấu hổi
Khuôn mặt Âu Phàn Dương toát ý cười. Có thể hoàn thành được nhiệm vụ này, phần thưởng của thiếu gia chắc chắn không ít. Tối nay đúng là gặp may!
Tiêu Dương ngồi khoanh chân, đưa tay khẽ vuốt dây đàn, trượt qua từng sợi từng sợi dây, như đang cảm nhận gì đó, hai mắt từ từ nhắm lại. Một lát sau, khi ngón tay tiếp xúc sợi dây cuối cùng, tâm thần Tiêu Dương hoàn toàn bình tĩnh trở lại, đôi mắt mở to, sáng như sao trời, nghiêng mặt nói với Đạm Đài Diệc Dao.
- Tùy hứng đánh một tặng Sinh thần khúc, xin đừng chê cười.
- Sinh thần khúc gì chứ, tôi thấy anh đàn lung tung thì cói
Đã có người không kìm được gây rối.
- Đúng vậy, làm bộ cao thâm lắm ấy, phì!
- Cút xuống đi, món quà này của anh chỉ làm ô uế tai nữ thần Đạm Đài thôi.
Tiếng đàn vang lên.
Hai tay Tiêu Dương đánh đàn, một khúc Sinh thân từ từ vang lên. Toàn trường vô cùng yên tĩnh.
Cô rất mong chờ "Sinh thân khúc" Tiêu Dương định đàn.
Trên người người đàn ông này quả thật có rất nhiều bí mật.
Đạm Đài Diệc Dao không thể không thừa nhận, một khúc này cao minh hơn rất nhiều so với Ác ma tĩnh tâm khúc của cô ban nãy.
Trong một thoáng ngắn ngủi, bàn tay Tiêu Dương tiếp xúc thân mật với dây đàn, hơn nữa còn dùng một góc độ quỷ dị vẽ một đường xéo, như rồng bay phượng múa, đằng sau khí thế mênh mông, ẩn giấu sự tinh tế quỷ dị.
Một tiếng đàn gào thét vang lên, lập tức trải khắp toàn trường.
Như sấm sét vang trời, như phạn âm tĩnh tâm, như tiên âm an thần.
Lập tức vang lên, chưa tới một giây ngắn ngủi đã biến mất.
Nhưng trong một giây ngắn ngủi này, toàn trường đã hoàn toàn yên lặng. Những âm thanh rầm rì lúc này đã lạnh ngắt như tờ, im lặng đến cực điểm.
Hiệu quả của một âm!
- Kinh tâm ngưng thần khúc!
Lúc này, đôi mắt Đạm Đài Diệc Dao lộ ra vẻ kinh ngạc, mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Giờ khắc này, cô mới thực sự mong chờ tiếng đàn của Tiêu Dương.
- Tương truyền Kinh tâm ngưng thần khúc, một khúc chỉ có một âm, nhưng phải đồng thời dao động bảy sợi dây đàn phát ra, một khúc một âm, vô cùng dứt khoát, có hiệu quả không thể nào tưởng tượng được. Một khúc kinh tâm, một âm an thần, người nghe Kinh tâm ngưng thần khúc này, tâm thần có thể lập tức trở lại bình tĩnh.
Tưng!
Chẳng lẽ hắn bị mọi người nói cho thẹn quá hóa giận, nên phải phát tiết lên những sợi dây đàn này sao?
Gần như có thể đoán được, đập mạnh như vậy, e rằng dây đàn sắp đứt hết cả rồi.
Lúc này, không ít người đã mở to mắt, những tiếng kêu kinh ngạc đã sắp phát ra khỏi cổ họng.
Tiêu Dương khẽ nhíu mày, ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng, đưa tay ra, giống như trên trời cao có thứ gì đó hung hăng đánh mạnh xuống dây đàn...
Những tiếng phụ họa không ngừng vang lên, như muốn Tiêu Dương lập tức cảm thấy xấu hổ.
Khi những âm điệu đầu tiên vang lên bên tai, khuôn mặt không ít người đã dần lộ ra vẻ si mê, trước mắt dường như xuất hiện một sơn cốc đẹp đẽ. Trong sơn cốc, chim hót hoa thơm, tràn ngập hơi thở tươi mát.
Những cánh hoa đủ các màu sắc phủ kín sơn cốc, bên hồ nước không gợn sóng, một bóng dáng anh tuấn đang đứng đó, ánh mắt nhìn về phía đối diện hồ nước. Đối diện, một cô gái yểu điệu đang nhảy múa trong gió.
Mặt trời cứ mọc rồi lặn, ngày qua ngày, thời gian như dòng nước trôi êm ái.
Tuấn nam mỹ nữ cứ cách hồ nước nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà gặp vào một ngày nào đó.
Đó là do nguyệt lão an bài, tạo ra tiếng sét tình yêu.
Tiếng đàn đến đây là dừng, dường như khúc này đã dùng tình yêu viết nên điệu nhạc, khiến người ta sỉ mê say đắm, chìm trong khúc nhạc đó. Thậm chí ngay cả Âu Phàn Dương lúc đầu muốn làm khó Tiêu Dương, lúc này cũng sửng sờ bất động.
Tiếng hô hấp cẩn thận, ai nấy đều không muốn phá vỡ ý cảnh thần thánh này.
Bức tranh vẽ ra trước mặt, chẳng qua chỉ là cảnh tượng trong lòng mỗi người. Mỗi người khi nghe thấy tiếng đàn này, trong đầu đều hiện ra cảnh tượng không giống nhau nhưng chủ đề thì như nhau, đều là một nam một nữ không hẹn mà gặp...
Có tình yêu tuyệt đẹp trong sơn cốc, có tương tri gắn bó trong lúc nghèo khó, có mối tình không hẹn mà gặp lãng mạn...
Đời có trăm ngàn người, cũng có trăm ngàn mối tình say đắm.
Và tất cả đều là trái tim yêu nhau, được trả lại một kết cục đẹp đẽ...
Kết tinh của tình yêu!
Một Sinh thần khúc, ý cảnh bắt đầu từ một tình yêu đẹp, sau đó dẫn dắt đến quá trình một đứa bé được sinh ra. Đó chính là hình ảnh đẹp nhất trên đời, một tính mạng được sinh raI
Tiếng đàn đột nhiên sắc bén, mang theo sự thê lương, còn cả sự kiên cường.
Mười tháng mang thai, một lần sinh nở.
Đằng sau mỗi đứa trẻ được sinh ra đều được bao phủ bởi ánh sáng tình thân đẹp đẽ.
Lúc này, trong đầu mọi người bất giác đều đặt mình vào đó, đều nhớ về mình, nhớ đến cha mẹ mình...
Quên mất đây là một khúc nhạc, quên mất mình đang ở đâu, trong đầu chỉ tràn ngập một cảm giác biết ơn chưa bao giờ có.
Cảm ơn cha mẹ.
Đây mới là tinh túy của "Sinh thân khúc".
Nó không cao quý, ngược lại, nó rất bình thường. Mỗi một khúc điệu của nó đều có liên quan chặt chế đến chúng sinh, ý tứ nó muốn lột tả vô cùng mộc mạc, đó là tình yêu.
Là thứ tình cảm vô tư nhất trên đời.
Tiếng đàn dần dần đi đến hồi kết, một cái kết du dương.
Cả phòng bao riêng, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng ngừng lại.
Thần thái mọi người không giống nhau, có kích động, có cảm động, có rơi lệ...
Nếu đây là một cuộc thi đấu, căn bản không cần ai phải đưa ra lời nhận xét mà đã có kết quả rồi.
- Khúc nhạc này chỉ trên trời mới có.
Giọng Đạm Đài Diệc Dao thì thâm vang lên.
- Hiểu được khúc này, không uổng công đến nhân gian.
Đôi mắt Tiêu Dương sáng như sao trời, thâm thúy như biển cả, khuôn mặt chứa ý cười, nhìn về phía Đạm Đài Diệc Dao. Thấy lúc này nơi khóe mắt Đạm Đài Diệc Dao cũng có một giọt nước trong suốt, có điều, rất nhanh chóng đã bị cô gạt đi.
Đạm Đài Diệc Dao là nữ thần mãi tít trên cao mà cũng như vậy khiến Tiêu Dương cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Với tâm cảnh của cô ta, hẳn không dễ dàng chịu ảnh hưởng của khúc nhạc này như vậy.
- Không uổng công đến nhân gian.
- Không uổng công đến nhân gian. Sáu chữ này của Tiêu Dương như tiếng sét đánh vào lòng tất cả mọi người. Mọi người đều không nén được tự hỏi lòng, mình đến nhân gian chuyến này, có uổng không?
Tư lự, trách vấn, suy tư thâm sâu.
Một "Sinh thân khúc", như dòng suối chảy, tưới mát tâm hồn mọi người một lần.
Nếu hiểu được khúc này, không uổng công đến nhân gian. Muốn hiểu được khúc này, phải hiểu được tình yêu trước.
Đến nhân gian một chuyến không dễ, cho dù là vì mình, vì cha mẹ mình, cũng không thể uổng phí chuyến đi này.
Yên lặng trong chốc lát, trong phòng bao riêng, tiếng vỗ tay vang lên như sấm!