Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 471 - Chương 472: Ngân Châm Bay Lượn!

Chương 472: Ngân châm bay lượn! Chương 472: Ngân châm bay lượn!Chương 472: Ngân châm bay lượn!

xx*k**% "

Khách sạn Hào Đình là khách sạn một sao cách trường Phục Đại hai trăm mét vê bên phải.

Buổi chiều trước cửa khách sạn cũng chẳng có người, cả khách sạn đều được tiểu đội Thiên Tử bao rồi, ngay cả nhân viên trong khách sạn cũng được cho nghỉ. Giờ trong khách sạn đều là người của tiểu đội Thiên Tử.

Trong căn phòng tổng thống xa hoa, cả người Hồ Uy mặc đồ đen, sát khí lẫm liệt nhìn chằm chằm về phía trước. Trong đôi mắt gã như có cơn xoắn ốc xoay tròn, giọng nói như thần thánh,

- Dương Hoàn Nghị, trả lời câu hỏi của tôi.

Phía trước, Dương Hoàn Nghị bị trói ngồi trên ghế, không thể nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, gương mặt không ngừng co rút, dường như đang chống đỡ công kích vô hình nào đó, khóe miệng chảy máu.

- Nói!

Âm thanh như sấm rền nổ vang,

Thét lên một tiếng điên cuồng, tay Dương Hoàn Nghị đang bị trói đột nhiên vùng được ra, một thanh dao găm sắc bén từ trong ống tay áo của anh ta vẽ qua lòng bàn tay.

Phụt một tiếng, máu tươi bắn ra.

Dương Hoàn Nghị lầm bầm ba chữ, bỗng nhiên, mắt đột nhiên trợn to, máu tươi hộc ra.

Khí thế như sét đánh không kịp bưng tai, cổ tay run lên, dao găm sắc bén cắm thẳng lên đùi Dương Hoàn Nghị.

Dương Hoàn Nghị cảm thấy cả người như đang giãy giụa trong một trận hồng thủy, ý thức dân dần bất ổn...

Đối với y mà nói, muốn giết chết Dương Hoàn Nghị quả thực đơn giản như bóp chết một con kiến. Nhưng con kiến này, thông qua phương thức này tạm thời đã chống lại thôi miên của mình.

- Con côi của giáo sư đang ở đâu?

Dương Hoàn Nghị không rên lấy nửa tiếng, đau đớn mãnh liệt khiến toàn thân không ngừng co rút, công kích như hồng thủy đang tàn phá trong đầu dần vơi đi một ít, tuy đau đớn, nhưng đã giúp đầu óc lại tỉnh táo một lần nữa.

- Tiểu... tiểu chủ nhân...

Âm!

Xoetl

Hồ Uy cười lạnh,

- AI

- Phí công vô ích thôi.

Đôi mắt Hồ Uy lóe lên tia khác thường, nhìn chằm chằm Dương Hoàn Nghị.

- Mày cho rằng dựa vào cách phản kháng này có thể ngăn cản được tao sao?

- Mày sắp chết rồi! Quả thực máu tươi trên bắp đùi đang rơi tí tách xuống mặt đất.

Khuôn mặt Hồ Uy nở nụ cười thắng lợi, mười ngón tay vẫn múa máy.

- Mày đã đâm mình bị thương, vết thương không ngừng chảy máu.......

- Anh thay tôi hoàn thành tâm nguyện... tâm nguyện của tôi là... là...

Hồ Uy đột nhiên đưa tay ra, mười ngón tay múa máy trước mặt Dương Hoàn Nghị, đồng thời âm thanh du dương vang lên bên tai.

Lúc này, một tiếng động đột nhiên vang lên, cả người Dương Hoàn Nghị đột nhiên chấn động, mắt mở to, sau lưng toát mồ hôi lạnh đầm đìa, đồng thời đôi mắt phẫn nộ nhìn Hồ Uy, sau đó liếc vê phía cánh cửa.

Cửa phòng tổng thống đột nhiên bị đá bay.

ÂmI!

Tách! Tách!

- Trước khi chết, hãy nói tao biết, tiểu chủ nhân của mày là ai, nó đang ở đâu. Tao sẽ thay mày hoàn thành tâm nguyện.

- Anh thay tôi hoàn thành tâm nguyện...

Dương Hoàn Nghị mấp máy môi...

Thần sắc Dương Hoàn Nghị đột nhiên hoảng hốt, tâm thần lập tức sững sờ.

Dương Hoàn Nghị nói theo Hồ Uy, âm thanh thì thào.

- Tôi sắp chết rồi, tôi sắp chết rồi...

Âm thanh này không ngừng vang lên trong lòng Dương Hoàn Nghị.

Hai thành viên của tiểu đội Thiên Tử đau đớn cuộn mình dưới đất, cánh cửa, bị hai người này đụng bay. Tuy nhiên, do bị người ta đá một đá bay đụng vào cửa.

Bước chân trầm ổn vang lên, Tiêu Dương mặt không đổi sắc xuất hiện ở cửa, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hồ Uy.

- Hèn hại

Mắt thấy sắp thành công lại bị người ta cắt ngang, mà kẻ cắt ngang lại là đối thủ mình thù địch, vẻ mặt Hồ Uy lập tức sầm xuống.

- Tiêu Dương, mày đừng nghĩ lần nào mày cũng gặp may.

- Thằng ranh, đây không phải chỗ để mày có thể xen vào chuyện của người khác.

Chiêu Tài Mậu thấy Tiêu Dương, trong lòng vô cùng giận dữ, không kìm được hét lớn.

Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh lùng,

- Thiên Tử Các làm việc không cho phép làm bị thương người vô tội. Tôi nghĩ cho dù là tiểu đội Thiên Tử cũng không ngoại lệ nhỉ!

Tiêu Dương lập tức vung kiếm, một luồng kiếm khí toát ra, tiếng nổ vang lên.

Xoetl

Thực lực của Bạch Húc Húc kém Hồ Uy nhiều, lúc này toàn thân run rẩy, hô hấp cũng khó khăn.

- Hôm nay, đừng có ai mơ đưa Dương Hoàn Nghị đi khỏi tay tao.

Đôi mắt Hồ Uy đằng đằng sát khí, Bỗng nhiên, Bạch Húc Húc cảm thấy có một luông hơi thở mạnh mẽ bao lấy mình, hai chân như bị rót nước, vô cùng nặng nề, cơ thể chấn động, ngước đầu lên nhìn chằm chằm Hồ Uy.

- Qua băng bó cầm máu cho Dương Hoàn Nghị.

Tiêu Dương bảo Bạch Húc Húc, Bạch Húc Húc vội bước nhanh sang.

- Đứng lại.

Mắt Hồ Uy lóe lên tia lạnh nhìn Tiêu Dương,

- Đây là chỗ của tao, nếu mày còn làm càn, mày có tin, không đợi đến ngày hẹn đánh cuộc của tao và mày thì mày đã phải rời khỏi Thiên Tử Các không.

Quả thực Hồ Uy muốn đối phó với Tiêu Dương, có điều cũng phải suy xét nhiều thứ. Hai bên đều là tiểu đội thuộc Thiên Tử Các, lại phụ trách cùng một nhiệm vụ, nếu lúc này xảy ra tranh chấp, há chẳng phải khiến vài thế lực ngâm xung quanh cười rụng răng sao. Hơn nữa, chỉ cần xui xẻo một chút, bản thân cũng không khỏi bị trách phạt nhẹ.

Đương nhiên, nếu Tiêu Dương "giận quá mất khôn" thì chuyện này không cần phải bàn!

Sát khí trên người Hồ Uy càng lúc càng mãnh liệt.

Trong căn phòng tổng thống yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của Bạch Húc Húc nhẹ nhàng đi về phía trước.

Bạch Húc Húc đi đến bên cạnh Tiêu Dương. Khi ánh mắt gã nhìn thấy vết thương trên đùi Dương Hoàn Nghị, không khỏi hít vài hơi lạnh.

- Đại ca.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, đám Bạch Húc Húc lúc này cũng xông vào. Có điều, sau lưng bọn họ cũng có vài người của tiểu đội Thiên Tử đuổi theo, đứng trước cửa, đợi Hồ Uy ra lệnh.

- Chẳng qua tôi chỉ mời anh ta về đây hỏi vài câu thôi, còn vết thương trên đùi anh ta hoàn toàn do anh ta tự gây ra.

Hồ Uy cười, chỉ vào Dương Hoàn Nghị.

- Bị thương người vô tội?

Bùm!

Bạch Húc Húc cảm thấy luồng hơi thở khủng bố trên người mình lập tức bị chặt đứt, hai chân mềm nhũn, ngồi bịch xuống đất, thở hổn hển, ánh mắt mang theo tia kiêng ky dày đặc nhìn chằm chằm Hồ Uy.

Thực lực của người này thực sự quá khủng bối

Ánh kiếm màu bạc lóe lên trước mặt mọi người. Ánh mắt Tiêu Dương hờ hững nhìn thoáng qua Dương Hoàn Nghị, chợt dịch chuyển sang Hồ Uy,

- Nếu tao nói nhất định phải dẫn người đi thì sao!

Hồ Uy cười giêu cợt, đôi mắt lóe lên ý lạnh, hét to.

- Mày còn chưa đủ tư cách!

Bịch! Bịch! BịchI

Bất ngờ không kịp đề phòng, Tiêu Dương lui vê sau mấy bước. Lúc này bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa và Uông Thắng đều ngã trên mặt đất, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt Tiêu Dương khẽ biến. Khuôn mặt Hồ Uy tươi cười,

- Nhìn thấy không? Đây là chênh lệch thực lực, tao muốn đối phó với người của mày, đơn giản như bóp chết con kiến thôi. Không ngại nói cho mày biết, chỉ cần tao dùng lực chấn động, tao có thể biến chúng thành kẻ ngốc ngay lập tức!

Tiêu Dương siết chặt chuôi kiếm!

- Tiêu Dương, nghe nói mày là một kẻ cực kỳ trọng tình nghĩa, tao muốn xem xem, mày có còn muốn đối nghịch với tao không. Mang Dương Hoàn Nghị đi, hay cầu xin tao, có lẽ, tao sẽ giúp đám anh em của mày tỉnh lại.

Ánh mắt Hồ Uy xoáy lấy Tiêu Dương. Theo như lời y, Tiêu Dương còn chưa có tư cách đấu với yl

- Hồ Uy, mày đừng quên, họ cũng là người của Thiên Tử Các, mày dám ra tay đối phó với họ, không sợ bị trách phạt hay sao?

Lúc này Tiêu Dương cố nén lửa giận trong lòng.

- Trách phạt?

Hồ Uy cười nhạo, miệt thị nói.

- Mày nghĩ cấp trên sẽ xử phạt tao vì cái đám ngu ngốc này? Mày không đánh giá bọn chúng quá cao đấy chứ? Huống hồ, là bọn mày đến cản trở tao hoàn thành nhiệm vụ. Tao ngộ thương tụi mày, vô tội!

- Hồ Uy!

Lúc này Bạch Húc Húc đột nhiên hét to một tiếng.

Hồ Uy xoay mặt sang.

- Mẹ mày!

Bạch Húc Húc chửi một tiếng.

Hồ Uy ngẩn ra, đột nhiên giận dữ,

- Thằng ranh, mày vừa nói gì?

Bạch Húc Húc khoát tay.

- Không có gì, chỉ muốn chửi mày thôi, mày làm gì cứ làm đi.

Bạch Húc Húc chỉ muốn chửi một câu. Gã nhìn thấy Hồ Uy không vừa mắt, nên chửi thêm câu nữa cũng lười.

Sắc mặt Hồ Uy âm trầm.

Nếu Bạch Húc Húc là một trong bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa, lúc này e là Hồ Uy đã biến anh ta thành thằng ngốc rồi! Nhưng ở đây người mà y kiêng ky không dám động đến chính là Bạch Húc Húc! Y đến từ thủ đô, biết rõ sức mạnh của Bạch gia ở thủ đô! Nếu mình biến Bạch Húc Húc thành thằng ngốc, đừng nói là ở lại Thiên Tử Các, có thể giữ được mạng hay không còn khó nói!

- Hừi

Hồ Uy đành phát tiết cơn giận lên Tiêu Dương, sẵng giọng nói,

- Đem theo người của mày, cút ra khỏi khách sạn! Nếu không...

Tiêu Dương nhăn trán, kiếm quang trong tay run lên.

- Nếu không thì sao? - Kể cả mày cũng bị biến thành kẻ ngốc!

Hồ Uy đưa tay ra cao ngạo nhìn Tiêu Dương.

- Tiêu Dương, cậu đừng để ý đến tôi.

Lúc này môi Dương Hoàn Nghị trắng bệch, dĩ nhiên do mất quá nhiều máu, giọng nói hơi yếu, thì thào nói.

- Nếu như tôi không ra được khỏi đây... vậy thì... đành nhờ cậu.

Tiêu Dương hiểu ý Dương Hoàn Nghị!

Đôi mắt lóe lên tia tức giận.

ĐII

Như vậy Dương Hoàn Nghị lành ít dữ nhiều, bản thân mình cũng rơi vào cảnh bất nghĩa.

Không đi, cũng vậy, đám anh em tiểu đội Xích Hỏa rơi vào nguy hiểm!

- Hồ Uy! Mày đưa cho tao lựa chọn hay lắm!

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồ Uy.

Áo đen của Hồ Uy bay phần phật, không chút yếu thế nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Bỗng nhiên, trước mắt Hồ Uy, Tiêu Dương khẽ động, không lui ra sau, mà từ từ đi về phía trước, bước về phía Dương Hoàn Nghị.

Hồ Uy cười lạnh.

- Vậy lựa chọn của mày là để chúng biến thành kẻ ngốc hết, tao cho mày toại nguyện.

Dường như Hồ Uy quyết tâm gây áp lực tâm lý lớn cho Tiêu Dương,

- Mày dám bước thêm ba bước, chúng theo bước chân của mày, biến thành kẻ ngốc hết

Hồ Uy nói được, làm được!

Tiêu Dương bước lên trước một bước!

Lúc này Bạch Húc Húc vô cùng căng thẳng nhìn Tiêu Dương, trong lòng khẩn trương.

Hai bước!

Trong phòng tổng thống, trừ Hồ Uy, còn có mười mấy thành viên tiểu đội Thiên Tử. Lúc này, ánh mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm chân Tiêu Dương, thấy Tiêu Dương bước hai bước, khóe miệng lộ ra nụ cười mong chờ...

Chân nhấc lên...

Tay Hồ Uy châm chậm giơ lên cao, chuẩn bị ra tay.

Bỗng nhiên!

Lúc bước chân của Tiêu Dương dừng trước mắt của mọi người, cổ tay Tiêu Dương cũng lóe lên như tia chớp, trong phút chốc, quang mang màu trắng bạc như mưa hoa lê bay khắp nơi!

Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!

Ngân châm!

Ngân châm bay lượn mang theo ánh sáng sắc bén, xé nát không gian lao thẳng đến.
Bình Luận (0)
Comment