Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 472 - Chương 473: Tao Cũng Không Dễ Chọc!

Chương 473: Tao cũng không dễ chọc! Chương 473: Tao cũng không dễ chọc!Chương 473: Tao cũng không dễ chọc!

Hình ảnh như dừng lại.

Ngân châm bay lượn đầy trời, vị trí cao thấp không giống nhau, ánh sáng màu bạc lóe lên trước mắt mọi người.

Tinh thân của mọi người đều dồn lên trên chân của Tiêu Dương, đợi hắn bước bước thứ ba, sau đó Hồ Uy thuận lý thành chương biến tất cả những người Tiêu Dương dẫn theo thành tên ngốc, dồn hắn vào chỗ bất nghĩa.

Nào ngờ, trong hoàn cảnh này, Tiêu Dương lại lựa chọn phản kích, hơn nữa, phản kích của hắn dường như không nhằm vào Hồ Uy, mà nhằm vào mười thành viên tiểu đội Thiên Tử bên cạnh Hồ Uy.

Vụt! Âm thanh xé không gian vang lên bên tai, mọi người bất giác căng thẳng.

- Cẩn...

Hồ Uy vừa định hét "cẩn thận", bên tai vang lên tiếng ngân châm đâm vào cơ thể "phập phập”.

- AI

- Mày làm gì bọn họi

Trong lòng Hồ Uy, tính mệnh của tiểu đội mình dĩ nhiên quý giá hơn đám phế vật đang hôn mê kia.

Khắp nơi đều là tiếng kêu rên.

Lúc này, sắc mặt Hồ Uy vô cùng âm trầm, ánh mắt không nén được lửa giận. Nhưng y không dám manh động, Tiêu Dương có dũng khí bước tiếp về phía trước, điều này có thể chứng minh một vấn đề, nếu mình dám đối phó với đám anh em của hắn thì tính mạng của mười mấy thành viên tiểu đội Thiên Tử bên cạnh mình khó mà bảo toàn.

Sắc mặt mười mấy thành viên tiểu đội Thiên Tử bên cạnh Hồ Uy vô cùng đau đớn, kêu lên ôm chặt lấy đầu mình. Lúc này, cả đầu bọn họ như muốn nổ tung, ngã thịch xuống mặt đất, đau đớn giãy giụa trên mặt đất...

Chỉ đành phải nhịn!

- Đau quái

Một mạng đổi một mạng, đối với y quá thiệt thòi.

Cảnh này khiến người ta sởn hết da gài

Tiếng kêu thảm thiết gần như đồng thời vang lên.

Tiêu Dương hờ hững, khuôn mặt không chút thay đổi, bước thứ ba đã bước xuống, từng bước rồi từng bước, đi đến trước mặt Dương Hoàn Nghị, tay phải vung kiếm, cắt hết dây thừng cột trên người Dương Hoàn Nghi.

Gậy ông đập lưng ông!

Hồ Uy kinh hãi, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Dương, hét lên.

Đây là đòn đáp lễ Tiêu Dương dành cho Hồ Uy.

Huống hồ, nếu những người này chết hết, dù lân này mình có hoàn thành nhiệm vụ thì cái giá phải trả quá lớn. Trở vê sao báo cáo lại đây?

Hồ Uy siết chặt nắm đấm, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Đòn phản kích này của Tiêu Dương thật sự làm y khó lòng phòng bị. Giờ mình đã thành ném chuột sợ vỡ bình.

Tiêu Dương băng bó vết thương cho Dương Hoàn Nghị, vừa hờ hững nói,

Lúc này Tiêu Dương đã tra kiếm vào vỏ, nhanh chóng phong bế huyệt vị quanh đùi Dương Hoàn Nghị, sau đó rút dao găm ra.

Giọng Tiêu Dương không nhanh không chậm giải thích, tiếng kêu rên trong phòng càng thêm mãnh liệt.

Tiếng kêu la đau đớn khiến người ta lạnh run, thậm chí lúc này đã có không ít lời cầu xin vang lên.

Lúc này Tiêu Dương đã băng bó xong cho Dương Hoàn Nghị, sau đó trực tiếp xoay người, cõng anh ta đi.

Hồ Uy đi hai bước ngồi xổm xuống, giữ một thành viên tiểu đội Thiên Tử đang không ngừng lăn lộn trên mặt đất, kiểm tra một lúc, không kiểm tra được điều gì. Thậm chí ngân châm cũng biến mất không thấy đâu, chỉ để lại cho những thành viên tiểu đội Thiên Tử này những cơn đau đớn mãnh liệt.

Đấn lúc đó, ngân châm ra rồi, người cũng trở thành người chết!

Sắc mặt Hồ Uy âm trầm đến cực điểm.

- Mày có một tiếng, một tiếng sau, ngân châm sẽ chạy lên Bạch hội huyệt ở trên đầu. Yên tâm đi, đến lúc đó nó sẽ phá đầu tự ra ngoài.

Hồ Uy nhíu chặt mày, nhìn về phía Tiêu Dương.

- Cách giải cứu rất đơn giản, lấy ngân châm trong cơ thể ra là được.

Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên.

- Đương nhiên, Hồ đại nhân mày có thể tự thử xem có lấy được nó ra hay không.

Trán Dương Hoàn Nghị toát mồ hôi to như hạt đậu, mặt xanh lét, môi trắng bệch nhưng không hề rên lấy một câu.

- Ngân châm du huyệt, là sau khi ngân châm đâm vào huyệt vị đặc biệt sẽ tiến thẳng vào trong, sau đó chạy khắp các huyệt vị trên cơ thể, cả quá trình sẽ khiến người đó vô cùng đau đớn!

Mặt Hồ Uy lạnh băng nghe Tiêu Dương nói.

- Chiêu này gọi là "Ngân châm du huyệt!

- Tiêu Dương!

Giọng Hồ Uy lạnh băng,

- Mày không nên đùa với lửa!

- Đùa với lửa?

Tiêu Dương mỉm cười,

- Lửa tao đùa rồi, có điều mày yên tâm, chắc chắn tao sẽ không tự thiêu. Hồ đại nhân, tao nghĩ giờ tao cho mày một lựa chọn, hoặc mày biến mấy anh em của tao thành đồ ngốc, hoặc mày lập tức thức tỉnh họ!

Giọng Tiêu Dương to thêm vài phần.

Thần sắc Hồ Uy lạnh lẽo, thậm chí có tia sát khí thẩm thấu ra.

- Mày dám uy hiếp tao?

Vẻ mặt Hồ Uy trầm thấp.

- Chờ một chút. Tiêu Dương phất tay. Bạch Húc Húc ồ lên một tiếng, ánh mắt khinh thường liếc nhìn Hồ Uy, cáo mượn oai hổ ngênh ngang cất bước đi về phía trước, như con gà chọi chiến thắng ngẩng cao đầu rời đi.

- Húc Húc, chúng ta đi!

Lúc này, mí mắt bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa và Uông Thắng giật giật, từ từ tỉnh lại, vẻ mặt mơ hồ đứng dậy, nhìn mấy thành viên tiểu đội Thiên Tử đang đau đớn rên la, càng thêm ngạc nhiên. Tuy nhiên, giờ không phải là lúc để hỏi.

- Mày sẽ nhanh chóng được biết, thế nào là mày không dễ chọc!

- Chơi đi, năm anh em của tao, đổi mười người của mày, không thiệt nhỉ!

Hồ Uy nắm chặt tay. Lúc này, cả người y giống như một ngọn núi lửa muốn bùng nổ. Nhưng Tiêu Dương vân làm như không nhận ra, vẫn đốt lửa trên đó!

Ngực phập phồng kịch liệt, cả người run rẩy!

Tuy nhiên, y vẫn kìm chế không ra tay.

- Nhớ cho kỹ, tiểu đội Thiên Tử bọn mày tuy tôn quý cường đại, nhưng...

Tiêu Dương nhìn chằm chằm Hồ Uy, nhấn mạnh từng chữ,

- Tao cũng không dễ chọc!

Không dễ chọc.

Nếu trước đây Hồ Uy nghe thấy câu này, chắc chắn sẽ giễu cợt, nhưng giờ y đã tận mắt chứng kiến. Khuôn mặt co giật vài cái, bàn tay siết chặt nhẹ nhàng buông ra, đột nhiên mở miệng rống lớn một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Tiêu Dương giễu cợt quát lên.

- Mày cái gì mà mày, chẳng phải mạng đổi mạng thôi sao?

- Mày...

- Thằng khốn mày chả là cái khỉ gió gì trước mặt ông đây đâu!

Tiêu Dương đột nhiên không còn nho nhã, lạnh lùng tiêu sái như trước, mà trực tiếp mở miệng chửi lớn.

- Thu cái vẻ cao ngạo chó má của mày lại!

- Tiêu Dương, mày định cứ rời đi như vậy sao?

- Yên tâm, tạm thời bọn họ chưa chết được.

Tiêu Dương khoát tay,

- Nửa giờ sau, cho người đưa họ đến phòng bảo vệ Phục Đại.

Dứt lời, Tiêu Dương cất bước đi ra ngoài.

- Không được!

Hồ Uy giận dữ hét lên.

- Không được thì để họ đi gặp Diêm Vương đi!

Tiêu Dương bỗng quay đầu rít lên, tiếng hét như sấm rền. Trong tích tắc, ngay cả Hồ Uy cũng sững ra.

- Mẹ nó, mày nghĩ có mình mày mới có họng lớn à?

Tiêu Dương hét lên, trực tiếp xoay người biến mất ngoài cửa. Khi mấy người đi đến tâng một khách sạn Hào Đình, có vài bóng người vội vã xông vào.

- Lam tiên bối?

Tiêu Dương có chút bất ngờ nhìn Lam Chấn Hoàn.

- Đội trưởng, là tôi trước khi đến... thông báo cho Lam các lão...

Uông Thắng hơi xấu hổ nói.

Vẻ mặt Lam Chấn Hoàn lo lắng.

- Tiêu Dương, cậu kích động quá, sao cậu dám xung đột chính diện với Hồ Uy, chắc chắn cậu ta sẽ nhân cơ hội này làm khó...

Giọng Lam Chấn Hoàn dừng lại, ánh mắt rơi trên người Dương Hoàn Nghị trên lưng Tiêu Dương, vẻ mặt kinh ngạc,

- Đây là người các cậu muốn cứu?

Lam Chấn Hoàn tuyệt đối không thể ngờ Tiêu Dương có thể cứu người từ tay Hồ Uy. Địch ý của Hồ Uy đối với Tiêu Dương, trong lòng Lam Chấn Hoàn hiểu rõ. Vừa biết tin ông đã vội đích thân chạy đến, hy vọng có thể kịp thời ngăn cản xung đột của hai người. Không ngờ, khi tới Tiêu Dương đã đưa người đi.

- Cái này...

Lam Chấn Hoàn thử dò hỏi,

- Hồ Uy không ở trên kia à?

- Có.

Tiêu Dương gật đầu.

Lam Chấn Hoàn càng thêm khó hiểu.

Tiêu Dương cười mỉm,

- Có lẽ y nhận ra cách làm của mình sai, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền để tôi đưa người đi.

Lam Chấn Hoàn cùng Tiêu Dương rời khỏi khách sạn trở về Phục Đại, trên đường quay về, cuối cùng cũng biết được sự thật từ miệng Bạch Húc Húc. Đôi mắt ông không khỏi lóe lên tia khiếp sợ nhìn bóng lưng Tiêu Dương, một lúc sau mới cười khổ lắc đầu,

- Thằng nhóc này, đúng là không thể chịu thiệt được một chút. Có điều...

Lam Chấn Hoàn bất giác cười thầm.

- Thủ đoạn của thằng nhóc này đúng là muôn trùng dạng, quả là một bảo bối.

Đôi mắt nhìn Tiêu Dương của Lam Chấn Hoàn sáng lên.

Tiêu Dương cảm thấy sau lưng truyền đến một cơn gió lạnh, cả người run lên.

Trở về phòng bảo vệ, sau khi Tiêu Dương đến phòng trực, đặt Dương Hoàn Nghị xuống, châm cứu trị liệu một lượt, trạng thái tinh thân của Dương Hoàn Nghị dần tốt lên. Vết thương trên chân anh ta không quá nghiêm trọng, chịu thương tổn, là đả kích tinh thân từ Hồ Uy.

- Sao Hồ Uy lại muốn biết tung tích con côi của giáo sư?

Tiêu Dương hỏi.

- Đại ca, có lẽ anh không quên nhỉ. Bạch Húc Húc mở to hai mắt.

- Quên gì?

Tiêu Dương ngẩn ra.

- Ngày mai, ngày mai chính là mười lăm năm ngày giáo sư Dương chết!

Bạch Húc Húc nói,

- Theo di ngôn của giáo sư năm đó, ngày mai nếu con mồ côi của giáo sư vẫn còn trên đời, chắc chắn anh ta sẽ quay vê Phục Đại, lấy lại tất cả những gì thuộc về anh ta.

- Hiện tại Hồ Uy chẳng có chút manh mối gì, y lo tiểu đội Lăng Thiên chúng ta hoàn thành được nhiệm vụ trước mặt y, cho nên mới không từ thủ đoạn.

Uông Thắng nghiến răng nghiến lợi nói,

- Đúng là tên tiểu nhân hèn hại

Lúc này, ánh mắt Tiêu Dương rơi lên người Dương Hoàn Nghị, ánh mắt mang theo ý hỏi.

Dương Hoàn Nghị chân chừ một lúc.

- Yên tâm đi, đây đều là người nhà, có thể tin được.

Tiêu Dương trầm giọng mở miệng. Hắn biết rõ băn khoăn của Dương Hoàn Nghị là gì.

- Ba tòa nhà, tôi đã lục soát hai tòa nhà, vẫn chưa thấy bóng dáng tiểu chủ nhân.

Dương Hoàn Nghị lắc đầu nói.

- Chỉ còn một khả năng cuối cùng, tiểu chủ nhân ẩn nấp trong tòa nhà cuối, trong tòa tổng hợp.

- Tòa nhà tổng hợp!

Tiêu Dương trầm tư một lúc, trầm giọng nói.

- Được, như vậy phạm vi lục soát có thể thu nhỏ rất nhiều. Tòa nhà tổng hợp là nơi hỗn tạp nhất của trường, tuổi tác không đồng nhất, chỉ cần tìm một người tương đối trẻ tuổi, chắc chắn có thể tìm ra con mồ côi của giáo sư.

- Đêm nay, trước đêm nay, chắc chắn phải tìm được!

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment