Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 473 - Chương 474: Tới Cả Rồi!

Chương 474: Tới cả rồi! Chương 474: Tới cả rồi!Chương 474: Tới cả rồi!

Trong phòng bảo vệ, vẻ mặt Dương Hoàn Nghị trâm trọng.

Tiêu Dương hiểu.

Ngày mai không chỉ là ngày giỗ của Dương giáo sư, mà còn của cha anh ta.

Con mồ côi của giáo sư vẫn chưa tìm thấy.

- Tiểu chủ nhân đã khôi phục trí nhớ, những gì phong ấn trong đầu cậu ấy năm đó chắc chắn sẽ không mất đi. Nhưng cậu ấy vẫn chưa xuất hiện tìm tôi.

Dương Hoàn Nghị nhíu mày.

- Chắc chắn cậu ấy biết tôi đang tìm cậu ấy.

Tiêu Dương võ vai Dương Hoàn Nghị, giọng trầm ổn,

Uông Thắng nói.

Mình là đội trưởng đội bảo vệ Phục Đại, chắc chắn đã từng gặp con mồ côi của giáo sư, có điều chỉ không biết thân phận thôi.

Bạch Húc Húc như được tắm trong trận mưa xuân, phấn chấn hơn một chút nói.

Tiêu Dương giật mình. Nói như vậy, con mồ côi của giáo sư rất có thể ẩn nấp trong số bảo vệ.

- Cậu ấy căn bản không biết ai là bạn ai là địch, giờ chỉ cần chúng ta tìm thấy cậu ấy trước, nói rõ tất cả với cậu ấy.

Lam Chấn Hoàn trầm giọng nói.

- Nếu đổi lại là tôi, vừa mới biết thân thế của mình như thế, lựa chọn đầu tiên của tôi cũng là ẩn nấp.

Tiêu Dương càng thêm tò mò về con mồ côi của giáo sư. Hắn có dự cảm, người này rất thân thiết với mình...

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau hành động thôi!

Tiêu Dương châm chậm nói.

- Bảo vệ?

- Lam tiền bối, ông định đi...

- Tôi đã điều tra tư liệu của nhân viên trong tòa nhà tổng hợp Phục Đại, đa số là trung niên, tuy nhiên trong số gần ba mươi người tâm 20 tuổi, có hơn một nửa là bảo vệ rồi.

Tiêu Dương cảm thấy dường như Lam Chấn Hoàn có việc phải làm.

- Húc Húc nói đúng, giờ chúng ta phải nắm chắc thời gian tìm cho ra con mồ côi của giáo sư.

- Tiêu Dương, chuyện này giao cho cậu. Chúng ta chia nhau ra hành động.

Ngọc tỷ truyền quốc có phải sẽ xuất thế cùng với sự xuất hiện của con mồ côi của giáo sư?

Ngày mai vừa vặn mười lăm năm ngày xảy ra thảm án năm đó.

- Nếu không, một khi xảy ra đại chiến, cục diện rất khó thu dọn, sẽ tổn thương đến người vô tội.

Vẻ mặt Lam Chấn Hoàn nghiêm nghị.

Lam Chấn Hoàn rời đi không lâu, mười thành viên tiểu đội Thiên Tử được đưa đến. Hồ Uy không xuất hiện. Trong hoàn cảnh này, y xuất hiện nhìn thấy Tiêu Dương chẳng vui vẻ gì, Tiêu Dương cũng chẳng gây khó dễ, lấy ngân châm trên người họ ra, mấy người này như được đại xá vội vàng rời đi.

- Tìm hiệu trưởng Phục Đại, để ông ấy ra một thông báo.

- Sự xuất hiện của đại ca là để trấn áp Tiểu đội Thiên Tử mài

Ngụy Thân Kim đĩnh đạc nói, từ ánh mắt có thể nhận ra. Có một sự phấn chấn khó diễn tả, đặc biệt là sau khi nghe Bạch Húc Húc nói lúc đầu Hồ Uy muốn biến đám bọn họ thành kẻ ngốc, ấn tượng của bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa đối với Tiểu đội Thiên Tử càng rơi sâu thêm ngàn trượng. Tiểu đội trung tâm vốn có địa vị thần thánh trong Thiên Tử Các, giờ trong mắt họ còn chẳng bằng tiểu đội Lăng Thiên luôn bị người ta bôi đen. Ít nhất, giờ phút này nếu cho tiểu đội Xích Hỏa hai lựa chọn, tiểu đội Thiên Tử và Tiểu đội Lăng Thiên, chắc chắn họ sẽ lựa chọn gia nhập Tiểu đội Lăng Thiên không chút do dự.

- Lần đầu tiên tôi thấy người của Tiểu đội Thiên Tử chịu thiệt như vậy đấy.

- Ngày mai nghỉ một ngày.

Nếu sinh viên Phục Đại bị cuốn vào tai ương này, Lam Chấn Hoàn cũng không gánh nổi trách nhiệm.

- Hừ, ai dám làm loạn ở Phục Đại, phải hỏi tôi trước đã.

Tiêu Dương siết chặt nắm đấm. Mình là đội trưởng đội bảo vệ Phục Đại, chuyên phụ trách an toàn của Phục Đại.

Phục Đại chắc chắn lại xảy ra một cơn mưa máu.

Lam Chấn Hoàn châm chậm nói.

- Trước tối nay, phải cho tất cả sinh viên rời khỏi Phục Đại.

Tất cả mọi người không ai biết được.

Bạch Húc Húc dõng dạc cười to nói.

- Bớt nổ đi!

Lúc này Tiêu Dương lấy miếng ngọc bội Âm dương thiên cơ trong túi ra, trầm giọng nói.

- Nhìn cho kỹ đi, trên người con mồ côi của giáo sư sẽ có miếng ngọc bối y chang thế này. Giờ chúng ta chia nhau ra đi tìm, mục tiêu là ký túc xá tổng hợp. Tuy nhiên, đừng khua chiêng gõ trống vạch áo cho người xem lưng.

Tiêu Dương nhìn chằm chằm Bạch Húc Húc. Có thể làm ra những chuyện này chỉ có công tử Bạch Húc Húc thôi.

Bạch Húc Húc hơi xấu hổ cười cười, vỗ ngực cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó mấy người liên rời đi.

Trong phòng bảo vệ chỉ còn lại Tiêu Dương và Dương Hoàn Nghị.

- Hắn tới rồi.

Giọng Dương Hoàn Nghị rất bình thản, trong sự bình thản này, Tiêu Dương ngửi thấy một mùi đặc biệt.

Đôi mày Diệp Tang khẽ nhướn lên.

Tiêu Dương trực tiếp hỏi.

- Tang Tang sư muội, có lẽ em biết giờ Tào Duẫn đang ở đâu?

Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, cất bước đi ra cổng trường, cua sang góc tường bên phải. Lúc này, một bóng dáng màu xanh nhạt đang đứng đấy. Một giọng nói cách vách tường vang lên.

- Anh muốn đối phó với Tào Duân?

Gã có thù, không thể báo, không cách nào báo, cũng không báo được!

Thực lực của kẻ thù quá mạnh, mạnh đến mức chỉ cần một hơi thở đã đủ khiến anh ta cảm thấy run rẩy từ tận linh hồn rồi.

Nắm chặt hai tay.

Tào Duẫn tới.

Tay Tiêu Dương đặt trên vai Dương Hoàn Nghị. Một cỗ nội khí thuần khiết được đưa vào, làm dịu lệ khí trong lòng Dương Hoàn Nghị.

- Cảm ơn.

Cơ thể Dương Hoàn Nghị có chút lảo đảo đứng dậy. Vết thương trên đùi vẫn đau nhức, tuy nhiên, đối với Dương Hoàn Nghị mà nói, dĩ nhiên có thể chịu đựng được. Lúc này anh ta đã khôi phục vẻ mặt bình thường, mở miệng nói khẽ.

- Tôi sẽ không tự biết lượng sức mình mà đi báo thù đâu. Tôi còn phải tìm tiểu chủ nhân, hoàn thành trách nhiệm của mình.

Nhìn bóng dáng Dương Hoàn Nghị biến mất, Tiêu Dương đứng tại chỗ, trâm tư một lúc.

Cõng trên lưng huyết hải thâm thù! Nhưng gã vẫn phải thực hiện trọng trách quan trọng hơn, bảo vệ tiểu chủ nhân.

Trong mắt Dương Hoàn Nghị lóe lên một tia sát khí rồi nhanh chóng biến mất, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt, rồi từ từ mở ra.

- Tào Duẫn?

Đồng tử Tiêu Dương khẽ co giật, trong đầu xuất hiện một cái tên, thốt lên.

- Hắn?

Người này rất quan trọng.

- Cho dù anh và em liên thủ, cũng chưa chắc đã đấu lại Tào Duẫn.

- Vậy thì anh càng muốn gặp đại nhân vật của Dị thuật hội này.

Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên tia sáng.

Diệp Tang không nói gì nhìn Tiêu Dương.

Biết rõ không thể địch nỗi còn muốn đi gặp... rốt cuộc là có ý gì.

Diệp Tang lắc đầu,

- Súng bắn chim đầu đàn, giờ các thế lực Minh Châu đang giằng co, đang nằm ở một trạng thái cân bằng vi diệu, tuyệt đối không phải thời cơ tốt để ra tay. Lỡ như làm vỡ cân bằng, loạn thế cục, bất lợi nhất...

Diệp Tang nhìn Tiêu Dương,

- Là những người đại diện phía quan chức các anh.

- Em đến là để nói cho anh một tin.

Lúc này trong đôi mắt lạnh nhạt của Diệp Tang lóe lên vẻ khó che giấu,

- Họ, có người đến. - Gia tộc Hộ long?

Có thể khiến một sát thủ gần như bị tê liệt này lộ ra ánh mắt chờ mong, chỉ có thể là người của thế gia Hộ Long!

Mạch Kiếm Tôn, xuất thân thế gia Hộ Long, nhưng lại bị hủy trong tay thế gia Hộ Long.

- Cho tới giờ, xuất phát từ bí mật của mạch Kiếm Tôn, chúng ta không thể ra tay giết bất kỳ người nào của thế gia Hộ Long, nhưng lần này thì khác!

Tiêu Dương có thể cảm nhận được tâm trạng phấn chấn sâu trong lòng Diệp Tang.

- Thế cục Minh Châu hỗn loạn, cho dù người của thế gia Hộ Long sống hay chết ở đây cũng sẽ chẳng ai nghi ngờ một mạch Kiếm Tôn đã biến mất trăm năm nay.

- Là môn phái nào?

Tiêu Dương đột ngột hỏi.

Ánh mắt Diệp Tang mang theo ý tứ hàm xúc liếc nhìn Tiêu Dương,

- Thần tiên môn!

Trong mắt Tiêu Dương lóe lên tia sáng lạnh.

Sự xuất hiện của Thần tiên môn, rất trùng hợp, là chuyện mình làm trên Trường Thành bị... bại lộ sao?

Nhưng chuyện trên trường thành, ngoại trừ mình, chỉ có Thẩm Thiên Vân biết.

Lão bán đứng mình?

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã bị chính bản thân dập tắt.

Trên Trường Thành, Thẩm Thiên Vân đã đích thân ra tay giết không ít người của Thần tiên môn, nếu lão nói ra mình chẳng lẽ không sợ mình cắn lại? Huống hồ, theo những gì Tiêu Dương hiểu về Thẩm Thiên Vân, lão không phải người như vậy.

Tiêu Dương không biết, Thần tiên môn đúng là đến vì hắn, tuy nhiên, không phải từ miệng Thẩm Thiên Vân biết hắn đại khai sát giới trên Trường Thành. Vụ giết chóc trên Trường Thành, đã "giá họa" thành công cho sát thủ Trường Bào. Nhưng Tiêu Dương không thể nào ngờ được, Mã Tĩnh Mỹ đột nhiên phát điên, trước mặt người của Thần tiên môn nói mình là đệ tử của sát thủ Trường bào.

Thần tiên môn không tìm được sát thủ Trường bào, dĩ nhiên phải tìm đồ đệ hắn trước.

- Người Thần tiên môn đến có những ai?

Tiêu Dương thuận miệng hỏi.

- Cầm đầu là Bình Sa Ngạn, người này là con trai của trưởng lão Thần tiên môn Bình Thông Tiên.

- Bình Thông Tiên.

Tiêu Dương chậm rãi gật đầu, dường như có thể xác định lần này đối phương tới chắc chắn có liên quan đến mình, vì Thôi Đông và Mạc Cát chết ở thủ đô, đều là đệ tử của Bình Thông Tiên.

- Nguy rồi!

Khuôn mặt Tiêu Dương biến đổi, bóng người lao vụt lên trước, nắm lấy tay Diệp Tang, gấp gáp nói:

- Tang Tang sư muội, có thể giúp anh một việc không.

Thái độ đột nhiên của Tiêu Dương khiến Diệp Tang lộ ra vẻ nghi hoặc, cảm thấy lực giữ cánh tay mình càng lúc càng mạnh, bất giác gật đầu. - Thay anh bảo vệ Đại tiểu thư.

Tiêu Dương nhấn mạnh từng chữ.

- Quân Thiết Anh?

- Không sail

Tiêu Dương nghiêm túc nói.

- Từ giờ trở đi, trước khi mọi chuyện chấm dứt, không rời Đại tiểu thư một tấc.

Diệp Tang cau mày.

Một tấc không rời, chẳng phải nói, mình căn bản không thể tham gia thế cục hỗn loạn ở Minh Châu lần này sao.

- Tiêu Dương...

Diệp Tang chờ lâu như vậy mới có cơ hội ám sát thế gia Hộ Long, cô không muốn vụt mất như vậy.

- Em nghe anh nói trước đã.

Tiêu Dương nghiêm mặt nói.

- Anh biết trong lòng em muốn đối phó với thế gia Hộ Long, nhưng người của thế gia Hộ Long há phải kẻ đầu đường xó chợ. Bọn họ dám lựa chọn bước vào Minh Châu lúc này, chắc chắn đã có chuẩn bị trước. Em tùy tiện tấn công, chưa chắc đã có tác dụng. Chi bằng, ôm cây đợi thỏ.

- Ôm cây đợi thỏ?

Diệp Tang cau mày,

- Nhưng ở bên cạnh Quân Thiết Anh, làm sao có thể gặp người của thế gia Hộ Long.

- Đây chính là nguyên nhân anh nhờ em bảo vệ cô ấy.

Tiêu Dương trầm giọng nói,

- Lúc ở thủ đô, mục tiêu đầu tiên Thần tiên môn xuất hiện là để bắt Đại tiểu thư đi, đến giờ anh vẫn chưa hiểu vì sao. Có lẽ lân này chúng ta có thể nhân cơ hội này để hiểu rõ.

- Thần tiên môn muốn bắt Quân Thiết Anh?

Đôi mắt Diệp Tang lóe lên tia tò mò.

- Em cứ ở bên cô ấy, thứ nhất, có thể đảm bảo an toàn cho cô ấy. Thứ hai, để người Thần tiên môn tự dâng đến cửa, há chẳng phải tốt hơn em đi thích sát họ không!

Diệp Tang không do dự nữa, lập tức gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi, không chút dây dưa.

Nhìn bóng lưng Diệp Tang, Tiêu Dương phóng tâm mắt ra xa.

- Đều đến cả rồi! Đến đi! Xem xem trong số các người ai có thể làm loạn địa bàn của bổn trạng nguyên!
Bình Luận (0)
Comment