Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 474 - Chương 475: Bao Vây Đứa Con Mồ Côi!

Chương 475: Bao vây đứa con mồ côi! Chương 475: Bao vây đứa con mồ côi!Chương 475: Bao vây đứa con mồ côi!

Phục Đại đã là một ngôi nhà trong lòng Tiêu Dương.

Thân là người bảo vệ ngôi nhà này, dĩ nhiên hắn không cho phép ai tùy tiện giãm đạp nó.

Huống hồ, đứa con mồ côi của giáo sư trung tâm trận lốc xoáy này, rất có khả năng là một trong mấy người anh em bảo vệ của mình.

Chiều lúc tan học, Hiệu phó Tô Thắng đích thân thông báo một tin mà tất cả sinh viên Phục Đại không thể nào ngờ đến.

Cả trường nghỉ hai ngày!

Hơn nữa, không được ở lại trường, toàn bộ phải rời khỏi trường trước tám giờ tối nay.

Thông báo nghỉ kỳ lạ này vừa tung ra, lúc đầu mọi người còn tưởng là trò đùa ác của ai đấy. Sau đó Tô Thắng đích thông thông báo trên radio trường, cho dù trong lòng tất cả sinh viên vẫn còn nghi hoặc nhưng không thể không rời khỏi trường.

Không ít thế lực lẫn trong Phục Đại đều ngửi thấy mùi khác thường, lần lượt báo cáo với cấp trên.

Không có bất kỳ phát hiện gì.

Trên danh sách chỉ còn vài cái tên.

Ẩu đả dấy lên.

Trong tay Tiêu Dương cầm một danh sách khả nghi, từng người bị loại bỏ.

Trong đầu thỉnh thoảng lại xuất hiện mấy chữ: Con mồ côi của giáo sư, ngọc tỷ truyền quốc.

- Thằng cháu, có cần chú đây giúp đỡ không?

Lúc màn đêm buông xuống, sân trường Phục Đại lạnh tanh, xung quanh sân trường, càng lúc càng nhiều tâm mắt đang ép đến.

Tiêu Dương nhíu mày,

Đây là đêm trước đêm xảy ra thảm án mười lăm năm trước, rất nhiều người đã không chờ được mà hiện thân. Thậm chí ở nhiều góc không bắt mắt, người của những thế lực khác nhau đã đụng mặt nhau, lửa thù địch lóe lên không ít.

Những ánh mắt nhìn chằm chằm.

Con mồ côi của giáo sư dường như theo dòng người rời trường, hoàn toàn biến mất trong tâm mắt mọi người. Đám Bạch Húc Húc đều tập trung theo dõi vài mục tiêu, còn Tiêu Dương thì tọa trấn ở phòng bảo vệ Phục Đại.

- Chú Lan, chú chưa đi à?

Bên Tiêu Dương, đám Bạch Húc Húc đều truyền tin về.

Trong nháy mắt lời vừa ra khỏi miệng Tiêu Dương đã ý thức mình nói sai.

- Trong danh sách này sẽ có con mồ côi của giáo sư sao?

Một hơi hướm dung tục ép sát về phía Tiêu Dương, Tiêu Dương nghe thấy tiếng xoay người lại, ngoài cửa một bóng người bụng bự, râu mép lởm chởm, hai mắt nhỏ xíu, miệng đang ngậm cọng tăm, một tay cầm chai bia, tay kia cầm một túi đậu phộng đi đến.

Ngày mai chính là kỳ hạn mười lăm năm, mười lăm năm trước chú Lan đã thua một lần, lần này, chú lại thua sao?

Tiêu Dương ăn một hạt đậu phộng, thử dò xét.

Tiêu Dương nhìn thoáng qua tay trái của chú Lan, túi đậu phộng run rẩy theo bàn tay ông, rơi xuống đất.

Chú Lan lơ đểnh phẩy tay, ngửa đầu uống một ngụm bia lớn, sau đó vứt một hạt đậu phộng cho Tiêu Dương, mình thì vừa ăn đậu phộng, vừa cười nói.

Chú Lan đã ở Phục Đại mười lăm năm, dĩ nhiên ông hiểu rõ những người này.

Trước khi nhiệm vụ ngọc tỷ truyền quốc này hoàn thành, chắc chắn chú Lan sẽ không rời khỏi Phục Đại nửa bước. Chuyện này năm đó ông đánh cược với người kia, nhoáng cái đã mười lăm năm. Phục Đại đối với chú Lan mà nói, giống như một cái nhà tù không ai trông coi, nhưng bản thân lại không có lòng muốn Vượt ngục.

Tiêu Dương vô cùng đồng ý gật đầu.

Chú Lan tay run run nhận bản danh sách, còn vội vàng thanh minh.

- Chú thật sự không căng thẳng.

- Có gì đâu, chú đây quen rồi. Ở Phục Đại cũng tốt, ngày nào cũng được ở chung với những thiên tài, rồi còn có các cô bé hoa hậu giảng đường xinh đẹp ngây thơ dưỡng mắt, cuộc sống của chú tiêu sái nhường nào.

- Được rồi, chú Lan, chú bước qua đây xem này.

Tiêu Dương đưa danh sách cho chú Lan.

- Những người không bị gạch trong danh sách, chú nghĩ ai có khả năng là con mồ côi của giáo sư nhất?

- Chú Lan, ngày mai khá quan trọng đối với chú. Chú... không căng thẳng à?

- Chú đây bao nhiêu tuổi, có sóng gió gì mà chưa từng trải qua chứ.

Chú Lan cười khinh thường.

- Căng thẳng?

Sau khi chú Lan run rẩy cầm bản danh sách xem ra, lại bị ông ném thịch lên bàn. Chú Lan tiện tay đặt chai bia sang một bên, mắt mở to thêm vài phần, đảo qua từng cái tên trong danh sách, một lúc sau, mở miệng cười hì hì,

- Hóa ra là cậu ta! Chắc chắn là cậu tai

Tiêu Dương chấn động,

- Chú Lan, chú nghi ngờ ai?

- Với sự anh minh thần võ của chú mà còn cần phải nghi ngờ sao? Là khẳng định!

Chú Lan gỗ lên mọt cái tên trên bàn.

Tiêu Dương cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt lập tức trợn to cực điểm...

- Tiểu Thảo? Chú cho rằng... Tiểu Thảo là con mồ côi của giáo sư sao?

Với biểu hiện và ngôn ngữ của Lâm Tiểu Thảo lúc bình thường, không có chút gì có thể liên hệ với con mồ côi của giáo sư. Nếu quả thật như vậy thì sự di truyền đúng là không đáng tin chút nào!

Nhất là không thể nào tự tay giết kẻ thù.

Nói thật, Tiêu Dương cũng không muốn người anh em tốt nhất ở Phục Đại của mình là con mồ côi của giáo sư. Đây là một sự tồn tại vác trên mình huyết hải thâm thù, cậu ta còn sống ngày nào, e là trong lòng phải chịu khổ sở cùng cực ngày đó.

Lúc này, khoảng chừng năm sáu bảo vệ đi vê phía này, đều là mấy người Tiêu Dương tương đối thân, Lâm Tiểu Thảo, Tiểu Vũ, lão Phương ca... vừa cười vừa nói đang cất bước đi về phía này. Ánh mắt Tiêu Dương rơi trên người Lâm Tiểu Thảo, dường như muốn tìm Ngọc bội Âm dương thiên cơ trên người cậu ta.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Tiêu Dương nghiêng mặt sang, trong mắt không khỏi lóe lên tia kinh ngạc.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân rối loạn vang lên, mang theo tiếng cười nói vui vẻ.

Lâm Tiểu Thảo là người anh em tốt nhất của Tiêu Dương trong số bảo vệ Phục Đại. Chuyện của cậu ta, chắc chắn hắn phải để tâm.

- Thời gian trước, mấy thằng nhóc bảo vệ suốt ngày quấn lấy chú, trao đổi những thứ tâm đắc.

Còn thứ tâm đắc gì, chú Lan không cần nói rõ, chỉ cười bỉ ổi, trong vô cùng thô bỉ.

- Có điều, hai ngày nay, thằng nhóc Lâm Tiểu Thảo này lại có thái độ rất khác thường, không hề tới tìm chú, mỗi lần chú vô tình gặp nó, nó đều có khuôn mặt thâm trầm, giống như có chuyện gì đó, con mồ côi của giáo sư, không phải cậu ta thì là ai?

Tiêu Dương ngẫm nghĩ lại, hai ngày nay đúng là rất ít thấy bóng dáng Lâm Tiểu Thảo, đích xác là không giống với tính cách bình thường của cậu ấy. Nhất là hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nếu như bình thường, Lâm Tiểu Thảo chắc chắn là người đầu tiên chạy đến tìm mình nghe ngóng nguyên do sự việc. Còn hôm nay, mình trấn thủ ở phòng bảo vệ cả ngày, mà không thấy cậu ta tới, e là đã rời đi từ cửa sau rồi.

- Con mồ côi của giáo sư, thật sự là Tiểu Thảo sao?

Tiêu Dương lâm vào trầm tư, còn chú Lan thì bắt đầu uống bia.

Đèn trong phòng bảo vệ dường như sáng cả đêm, trước giờ sân trường Phục Đại chưa bao giờ vắng vẻ thế này, chẳng có một chút sinh khí. Ngoại trừ ánh đèn hành lang và phòng bảo vệ, xung quanh tối om. Dường như cả sân trường chỉ còn lại Tiêu Dương và chú Lan.

Đương nhiên, có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm bên ngoài trường Phục Đại, trong lòng Tiêu Dương biết rõ.

- Chú Lan, chú nói thử xem.

Vẻ mặt Tiêu Dương lập tức nghiêm túc hẳn.

- Chú nghe nói, hai ngày nay con mồ côi của giáo sư mới khôi phục được trí nhớ, trong danh sách này, chỉ có thằng nhóc này hai ngày nay là khác thường nhất.

Chú Lan rất khẳng định nói,

- Trừ thằng nhóc này ra còn ai nữa.

Ánh mắt Tiêu Dương mang theo nghi hoặc nhìn chú Lan.

- Haha! Anh Tiêu, em đoán là anh vẫn ở đây!

Lâm Tiểu Thảo cười ha hả bước đến.

Vốn, mấy anh em bảo vệ này đều là người nơi khác, trường đột nhiên nghỉ, họ đều không có nơi để đi, nên tìm một khách sạn gần đây, lúc ra quán cóc uống rượu thì thấy phòng bảo vệ mở đèn, lên chạy đến.

- Vẫn là anh Tiêu làm việc trách nhiệm, lúc này còn ở đây. Lâm Tiểu Thảo cười hì hì bước đến.

- Chi bằng tối nay chúng ta đều ở đây trực với anh Tiêu, nhiêu người cho vui.

Cả đám đều phụ họa. Đối với họ mà nói, trực đêm là chuyện như cơm bữa, nếu có thêm nhiều người cùng tụ tập, uống chút bia ăn vài hạt đậu phộng thì càng sung sướng như tiên.

Hơn nữa cả đám còn thấy vị nữ tính đại sư chú Lan ở đây, nên nhiệt tình càng tăng vọt.

- Đi đi, các cậu khiêng một thùng bia về đây, tính vào sổ cho tôi.

Lâm Tiểu Thảo vô cùng hào sảng vung tay, đám tiểu Vũ ồ một tiếng, sau đó lập tức rời đi.

- Anh Tiêu, hỏi anh một chuyện.

Lâm Tiểu Thảo vô cùng tò mò hỏi.

- Vì sao tối nay trường nghỉ vậy?

Tiêu Dương hơi nghi ngờ, vô tình cố ý nhìn lướt qua chú Lan, có điều lúc này chú Lan chỉ lo uống bia, chẳng bày tỏ gì. Giống như tất cả những gì ban nãy là do một mình hắn đoán vậy...

- Ờ, có chút chuyện... ail

Ánh mắt Tiêu Dương đột nhiên nhìn vào sân trường, chỗ bụi hoa rậm rạp cách đó chừng hơn mười thước. Sau khi Tiêu Dương hét lên, có một bóng đen dần hiện ra, cả người mặc bộ đồ dạ hành bó sát màu đen, thậm chí trên đầu còn mang mặt nạ, chỉ chừa lại mắt và mũi, tuy bóng dáng ẩn nấp trong đêm tối, nhưng đôi mắt vẫn lấp lãnh có thần. Nghe thấy tiếng, thân hình lắc qua, đứng lên giữa đêm đen, nhìn Tiêu Dương, đột nhiên cất giọng khàn khàn nói,

- Giao ngọc bội Âm dương thiên cơ ra đây.

Tiêu Dương cảm thấy người trước mặt khá quen thuộc, nghe vậy, nhướn mày, bước chân về phía trước, đồng thời lên tiếng,

- Mày cũng muốn ngọc bội Âm dương thiên cơ?

Bỗng nhiên, sắc mặt Tiêu Dương biến đổi!

Lúc này, trong tay bóng đen trước mặt, đột nhiên xuất hiện một miếng ngọc bội lấp lánh.

Ngọc bội Âm dương thiên cơi

Gã ta...

Người này là con mồ côi của giáo sư!

Đôi mắt Tiêu Dương phát sáng.

Quả nhiên đi mòn gót giày tìm không thấy, chẳng tốn công phu lại tới tay. Người phân tán khắp nơi tìm thế nào cũng không tìm thấy con mồ côi của giáo sư, giờ, gã lại tự xuất hiện.

Đến vì Ngọc bội Âm dương thiên cơi

Dĩ nhiên, gã không thể nào vứt bỏ được huyết hải thâm thù của mình.

- Anh là ai?

Tiêu Dương vẫn hỏi để xác nhận lại.

- Dương TranhI

Đôi mắt Tiêu Dương không khỏi lóe lên tia sáng.

- Dương gia chỉ có một người con, dĩ nhiên là Tranh tranh thiết cốt! Chỉ mang một chữ "tranh", đây là tên của tiểu chủ nhân.

Trong đầu lại lóe lên câu nói Dương Hoàn Nghị nói với mình, con mồ côi của giáo sư, tên Dương Tranh!

Xoetl

Sâu trong sân Phục Đại, một bóng dáng nhanh chóng vọt đến, là Dương Hoàn Nghị.

Ánh mắt kích động nhìn bóng đen trước mặt, Dương Hoàn Nghị cảm thấy giọng mình run rẩy,

- Tiểu... tiểu chủ nhân! Có nhớ tôi không? Con của lão nô Dương gia, Dương Bính Thiện!

Xoet!l Xoet! Xoẹt! Xoetl

Giọng Dương Hoàn Nghị vừa dứt, bức tường xung quanh, đột nhiên, những thân ảnh như mưa xuân không có bất cứ báo hiệu gì mà cứ thế xuất hiện, chỉ trong nháy mắt, đã bao vây xung quanh con mồ côi của giáo sư, Dương Tranh.

Đồng thời, một giọng nói sắc bén vang lên.

- Đồ con hoang, cuối cùng mày cũng dám xuất hiện rồi!
Bình Luận (0)
Comment