Chương 476: Thay em báo thùi
Chương 476: Thay em báo thùiChương 476: Thay em báo thùi
Một tiếng "đồ con hoang" vô cùng chói tai.
Mấy bóng người nhẹ nhàng lao đến, một người phụ nữ mặc đồ xanh, trên đầu búi tóc gài trâm, tay cầm phất trần, mi dài mắt hiền, trông có vài phần như tiên cô tiên phong đạo cốt. Tuy nhiên, lúc này trong mắt bà ta lại bắn ra tia sáng lạnh sắc bén, nhìn chằm chằm đứa con mồ côi Dương Tranh trước mặt.
- Đồ con hoang, cậu biết ta là ai không?
Giọng nói hơi khàn khàn.
Tiếng thét chói tai ban nãy có lẽ cũng là do bà ta hét lên.
Mở miệng ngậm miệng đều là hai chữ "đồ con hoang”, lúc này Tiêu Dương không khỏi nhíu mày, có chút ác cảm với người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này. Vừa chuẩn bị lên tiếng, cánh tay hắn đã bị một người kéo lại.
Là chú Lan.
Lúc này, chú Lan lắc đầu với Tiêu Dương, nói nhỏ.
Cho nên, Thiên trù cung, cũng được người ta gọi là Thiên súc cung. Đương nhiên, điều này đã trở thành kiêng kị của Thiên trù cung, chưa từng ai dám gọi trước mặt các cô ấy như vậy.
Vì vậy, duyên phận của hai người đều không được hai phái xem trọng, hơn nữa còn cật lực phản đối. Lúc đầu thậm chí hai phái còn vì chuyện này mà động thủ. Có điều, vì Ngọc tỷ truyên quốc, Thiên cơ phái đã từng bị vây công phạm vi lớn, cuối cùng phải chịu thảm họa diệt phái.
Thời kỳ cường thịnh, thậm chí còn có giao tình với thế gia Hộ Long.
Thiên trù cung và Thiên cơ phái có thù oán.
Một môn phái có lịch sử truyền thừa lâu đời, đầu tiên được một ngự trù thiên tử sáng lập, lấy tên Thiên trù cung. Mà vị ngự trù thiên tử kia là phụ nữ. Không biết vì nguyên do gì, bà lập cung quy, phụ nữ Thiên trù cung cả đời không được lấy chồng, nếu không sẽ phải chịu cực hình theo cung quy.
- Mụ đàn bà đê tiện... giết chết mẹ tôi rồi!
- Đây là người của Thiên trù cung.
- Đương nhiên tôi nhớ rất rõ.
Một phái như vậy, toàn là phụ nữ, vậy mà cũng truyền thừa hết năm này sang năm khác.
Vẻ mặt Tiêu Dương hơi rung động.
Sở dĩ Tiêu Dương hiểu rõ Thiên trù cung như vậy là vì lúc nhận nhiệm vụ hắn đã xem qua tư liệu. Mẹ của con mồ côi của giáo sư, nữ sinh viên ở đại học Phục Đại kia, trên thực tế chính là đồ nhi của cung chủ Thiên †rù cung.
- Đồ con hoang, cậu dám mở miệng nói xằng! Hôm nay, bổn cung chủ đến để thanh trừ dư nghiệt còn sót lại của mười lăm năm trước! Khôi phục sự thánh khiết của Thiên trù cung.
Vì phụ nữ Thiên trù cung cả đời không được kết hôn, cho nên gần như mỗi người trong cung đều nuôi một con thú cưng, thông qua việc nuôi thú cưng để rèn luyện tính kiên nhẫn, xóa hết tạp niệm trong lòng.
Lời vừa dứt, phất trần trong tay người phụ nữ đã bay lên trước, trong tích tắc ép sát Dương Tranh.
Giọng Dương Tranh mặc đồ đen phía trước càng trầm thấp, giống như đang cố gắng che giấu giọng nói của mình.
Nghe vậy, phất trân trong tay người phụ nữ vung lên, đôi mắt sắc bén như mắt rắn, giận dữ quát:
Có thể thấy thực lực của Dương Tranh không thể xem thường.
- Trước rạng sáng ngày hôm nay, ai có thể lấy được thi thể Tào Duẫn kẻ thù của tôi, tôi sẽ hai tay dâng Ngọc tỷ truyền quốc cho người đó.
- Nhị cung chủ!
Cũng đều vì Ngọc tỷ truyên quốc trên người con mồ côi của giáo sư, tuyệt đối không thể để người khác cướp trước.
- Không ngờ thực lực tên con hoang này lại mạnh như vậy, tuyệt đối không thể buông tha cho gã, đuổi theol
Ngay lúc này, các thế lực vây quanh Dương Tranh cũng có hơn chục nhà, thấy người phụ nữ muốn ra tay cướp người trước, những người khác cũng ngo ngoe hành động.
Rất nhanh, trước mắt Tiêu Dương đã trống trơn, sân trường Phục Đại, dần trở về vẻ tĩnh mịch.
Đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có đầu mối mang tính đột phá, chẳng ai bằng lòng trơ mắt nhìn con mồ côi của giáo sư một lần nữa biến mất.
Lúc này, không chỉ người của Thiên trù cung, kể cả những thế lực đang bí mật ẩn nấp ở gần đó, cùng với những người ban nãy bao vây bóng đen Dương Tranh đều đuổi theo. Một loạt âm thanh xé gió vang lên.
Dương Tranh đột nhiên cười ha hả, sau khi đụng một chưởng với người phụ nữ, bóng đen lui nhanh về góc tối.
Một người phụ nữ còn lại chạy lên đỡ, vội hỏi.
- Người sao rồi?
Người phụ nữ lắc đầu, cố gắng áp chế cảm giác cuộn trào trong lòng, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Dương Tranh biến mất, vẻ mặt dữ tợn, lộ ra tia tàn nhãn,
Âm thanh như một cơn gió truyền tới, bóng dễ dàng chạy thoát khỏi bao nhiêu người đang bao vây.
Khuôn mặt lập tức toát lên vẻ kinh sợ.
Bước chân của người phụ nữ tay cầm phất trần đáp xuống, sau khi liên tục lui ra sau vài bước, thân thể mới đứng vững được.
Thịch! Thịch! Thịch!
- Rốt cuộc những người này là ai?
Lâm Tiểu Thảo đứng cạnh Tiêu Dương, thì thào hỏi.
Lúc này, Tiêu Dương quay sang, nhìn Lâm Tiểu Thảo, đôi mắt nhìn thẳng. Lâm Tiểu Thảo cảm thấy cả người không được tự nhiên, bất giác rùng mình.
- Anh... Tiêu, sao anh nhìn em chằm chằm vậy?
Tiêu Dương đột nhiên cười khẽ,
- Tiểu Thảo, chẳng lẽ đến giờ, cậu còn muốn lừa tôi?
Lời vừa dứt.
Đồng tử Lâm Tiểu Thảo đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Một lúc sau, dường như chột dạ thử dò xét.
Cậu đã cõng trên lưng mấy ngày, cuối cùng tối nay, trước mặt đại ca Tiêu Dương của mình, đã không còn kiêm chế được nữa.
Áp lực như núi trực tiếp đè lên lưng cậu.
Lâm Tiểu Thảo giương mắt nhìn Tiêu Dương, cuối cùng không kìm được khóc rống lên. Mấy ngày nay sâu trong lòng cậu ta đã phải chịu áp lực quá lớn! Từ một người bình thường đột nhiên biến thành một thiếu niên có thân phận đặc biệt trên lưng gánh theo huyết hải thâm thù, còn trở thành kẻ mà vô số thế lực khác khát khao.
- Nhưng mà anh Tiêu, em tình nguyện để tất cả những chuyện này không phải là thật!
- Có lẽ trong tiềm thức đã để cậu một lần nữa tiếp xúc mật thiết với thân thế của mình.
Tiêu Dương cảm thán.
Con mồ côi của giáo sư mà mình khổ công tìm kiếm chính là người anh em tốt của mình, Lâm Tiểu Thảo.
Cơ thể Lâm Tiểu Thảo khẽ run lên, trong chốc lát, hai đầu gối khụy xuống đất hai mắt, lệ đã tuôn trào.
- Em lớn lên ở nông thôn, có cha có mẹ, cuộc sống dù rất cực khổ nhưng chưa từng có ngày nào không vuil
Lâm Tiểu Thảo chống hai tay trên mặt đất, run rẩy.
- Em nằm mơ cũng không ngờ rằng, có một ngày, trong đầu mình lại tuôn ra những ký ức không nên thuộc về mình.
Lâm Tiểu Thảo liều mạng lắc đầu,
- Em điên cuông vứt bỏ chúng! Những thứ đó không thuộc về em! Đó không phải là trí nhớ của em. Nhưng nó càng ngày càng chân thực! Cha em, mẹ em, hóa ra chỉ là cha mẹ nuôi. Chả trách, lúc em chuẩn bị tìm việc họ cứ dặn dò, nhất định phải tìm việc nào ở gần Phục Đại.
- Em gọi điện vê cho họ, họ nói rõ sự thật cho em. Năm đó nhận nuôi em, cả hai người đã đồng ý sau này chắc chắn sẽ để em xuất hiện gân Phục Đại. Đàn ông nông thôn tuy nghèo nhưng trọng lời hứa, chuyện đã đồng ý chắc chắn phải làm cho bằng được.
- Cho nên cậu đã đến đây, không chỉ xuất hiện gân Phục Đại, mà còn ma xui quỷ khiến thế nào trở thành bảo vệ Phục Đại.
Lúc này, trong lòng Tiêu Dương gần như đã có thể khẳng định dự đoán của chú Lan.
Lâm Tiểu Thảo là con mồ côi của giáo sư, là Dương Tranh ba tuổi trong thảm án xảy ra năm đói
Người có thể ra lệnh cho cái tên Trịnh Thu như xác chết kia, trên đời này, chỉ có Lâm Tiểu Thảo!
Người đó là Trịnh Thu!
- Bóng đen Dương Tranh vừa mới xuất hiện bên nãy, cho tôi một cảm giác vô cùng quen thuộc, cho đến khi... ban nãy cậu ta đối đầu với người phụ nữ Thiên trù cung, tôi mới phát hiện... bàn tay cậu ta, đã hoàn toàn biến thành màu đen.
- Anh Tiêu, ý anh là...
Gào khóc một trận cũng là chuyện tốt. Ít nhất có thể khiến áp lực trong lòng cậu vơi đi.
Cánh tay trâm ổn của Tiêu Dương đặt lên vai Lâm Tiểu Thảo, không lên tiếng an ủi. Lúc sau, Lâm Tiểu Thảo từ gào khóc chuyển sang nghẹn ngào, từ từ dừng lại, hốc mắt đỏ hoe nhìn Tiêu Dương, vội vàng lau nước mắt.
- Anh Tiêu, khiến anh chê cười rồi.
- Tiểu Thảo, cậu rất khí phách rồi.
Tiêu Dương nghiêm mặt nói.
- Có người đàn ông nào chưa từng khóc? Cậu cứ việc khóc, còn có gặp thêm nhiều mưa gió đi chăng nữa, đã có đại ca đây chống cho cậu.
Một câu nói thể hiện sự quyết tâm.
Vốn chuyện này Tiêu Dương không chắc chắn phải nhúng tay vào, nhưng giờ lại dính líu đến người anh em tốt nhất Phục Đại của mình, Tiêu Dương càng không có lý do dừng tay. Giờ phút này, lập trường của Tiêu Dương đã kiên định là sẽ đứng về phía con trai mồ côi của giáo sư, Lâm Tiểu Thảo. Cho dù không có Ngọc tỷ truyền quốc, hắn cũng phải đứng ra che mưa che gió cho Lâm Tiểu Thảo.
Bởi vì Lâm Tiểu Thảo đã gọi hắn một tiếng "Anh Tiêu"!
Tiêu Dương giương mắt nhìn sang, lúc này đã không thấy bóng dáng Dương Hoàn Nghị đâu, xem ra ban nãy quá nôn nóng, nên cũng đuổi theo "Dương Tranh bóng đen" nọ rồi. Vậy những gì Lâm Tiểu Thảo nói chỉ có mình mình biết. Tuy Lâm Tiểu Thảo đã khôi phục trí nhớ, nhưng trí nhớ lúc này cũng chỉ giới hạn ở thân phận của bản thân, cùng với những hình ảnh khắc cốt ghi tâm... chẳng hạn... cái chết của mẹ...
- Gần như tất cả các thế lực đều bị Trịnh Thu dụ dỗ rời đi, chúng ta nên vào phòng bảo vệ nói chuyện trước.
Tiêu Dương đỡ Lâm Tiểu Thảo đứng dậy. Sau khi đi vào, Tiêu Dương gửi tin nhắn cho Dương Hoàn Nghị, rồi đem những chuyện liên quan đến mười lăm năm trước mà mình biết kể ra. Lúc này trong phòng bảo vệ còn có chú Lan. Chuyện năm đó, chú Lan còn biết nhiều hơn, thỉnh thoảng cũng chêm vào một hai câu. Dường như thảm ản năm đó đã tái diễn rõ ràng trước mắt Lâm Tiểu Thảo.
Một mối tình vui buồn lẫn lộn không được người đời tiếp nhận. Khi Thiên Tử Các ra mặt hòa giải, mẹ của Lâm Tiểu Thảo đã bị Tào Duẫn sát hại, trong nháy mắt đã khiến chuyện này không thể nào thay đổi được nữa. Ngay sau đó, di ngôn của giáo sư Dương làm dấy lên cơn lốc xoáy...
Trong lòng Lâm Tiểu Thảo sớm đã cuộn trào, móng tay không tự chủ đâm vào lòng bàn tay. Trong nháy mắt, máu tươi ứa ra nhưng hình như gã vẫn không hề phát giác, ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt đỏ ửng lên.
Huyết hải thâm thù!
Mười lầm năm, ngày mai chính là ngày tròn mười lăm năm!
- Em đã khiến cha mẹ ở dưới hoàng tuyền không thể nhắm mắt suốt mười lăm năm trời!
Lâm Tiểu Thảo thì thào nói, khuôn mặt co quắp.
- Em là một đứa bất hiếu! Là đứa bất hiếu!
Lâm Tiểu Thảo đưa tay lên, hung hăng đánh xuống mặt mình.
Bốp!
Một dấu tay in xuống còn dính vết máu, trên mặt lập tức để lại dấu năm ngón tay dính máu đỏ tươi.
Vô cùng kinh khủng, ẩn chứa sự không cam lòng của Lâm Tiểu Thảo.
Đột nhiên, Lâm Tiểu Thảo nhìn Tiêu Dương, thân người đột nhiên bật dậy. PhịichI
Hai gối quỳ mạnh xuống đất, quỳ rạp trước mặt Tiêu Dương.
Tiêu Dương cả kinh,
- Tiểu Thảo, cậu...
- Anh Tiêu, báo thù giúp eml
Lâm Tiểu Thảo dập trán mạnh xuống sàn nhà cứng rắn.
- Kiếp này Tiểu Thảo em cam tâm làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của đại cal Bộp!
Lại một tiếng dập đầu vang lên!