Chương 478: Tha chết cho mày!
Chương 478: Tha chết cho mày!Chương 478: Tha chết cho mày!
Bản đồ càng hiện rõ, dưới ánh nhật nguyệt tương giao soi chiếu, bản đồ như một đóa hoa kỳ dị đang dần nở rộ, trên cánh hoa, có từng đường nét nhỏ dần dần hiện ra trước mắt.
- Cánh hoa Thiên thần, là dấu hiệu đại diện cho cơ quan của Thiên cơ phái. Số lượng cánh hoa càng nhiều, chứng tỏ cấp bậc càng cao.
Chú Lan ở bên lên tiếng nói.
- Giờ hiện ra chín cánh hoa, chính là đại diện cơ quan chí cao của Thiên cơ phái.
Bản đồ cánh hoa do tinh hoa nhật nguyệt sinh ra đang hiện giữa mặt đất, từ từ lan ra. Đột nhiên, những đường nét thanh mảnh trên cánh hóa bắt đầu vặn vẹo, như tia laser bắn lên đỉnh đầu.
Âm!
Một tiếng nổ.
Cả phòng thí nghiệm bắt đầu rung động.
Hai mắt Tào Duẫn mơ hồ tỏa sáng, nhấn mạnh từng chữ.
- Lần này, Hội trưởng Tào chắc chắn sẽ có được Ngọc tỷ truyền quốc.
Chiếc taxi gào thét, thắng gấp trước cửa trường Phục Đại trăm mét.
Đôi mắt cô gái bên cạnh cũng lập tức tỏa sáng.
xx*k**% "
- Các thế lực ở Minh Châu lần này, có vài người thực lực sàn sàn với ta. Đêm nay, tốt nhất có thể lấy được Ngọc tỷ truyên quốc trước bọn họ, sau đó tranh thủ đi suốt đêm trở về tổng bộ. Ta sẽ chính thức nhận con làm đồ đệ.
- Cơ quan cất giấu Ngọc tỷ truyền quốc đã được khởi động?
- Á Tư, con phải nhớ kỹ, cho dù là lúc nào cũng không nên khinh địch.
Vùi
Mắt Tiêu Dương sáng lên, trong lòng có sự kích động khó tả.
- Ngọc tỷ truyên quốc!
Khó có được cơ hội Phó hội trưởng Dị thuật hội nhìn trúng Thẩm Á Tư, Thẩm Ân Sơn quá cảm ơn. Có chỗ dựa lớn như Dị thuật hội, nhà họ Thẩm mình có thể an tâm hơn nhiều.
- Ngày mai là ngày giỗ của cha mẹ đứa con hoang kia, ta dám cam đoan, chắc chắn đêm nay nó sẽ trở lại Phục Đại. Thứ nhất, chuẩn bị cúng tế cha mẹ, thứ hai...
Tào Duẫn trực tiếp dẫn Thẩm Á Tư đến Minh Châu, chuẩn bị kết thúc chuyện này sẽ đưa cô ta rời đi. Dưới thế cục như vậy mà còn dám mang theo một cô gái yếu đuối, có thể thấy Tào Duẫn tuyệt đối tin vào thực lực của mình, ít nhất y tự tin hơn sự khiêm nhường ngoài miệng rất nhiều!
Giọng Tào Duẫn trâm ổn.
Cô gái bên cạnh Tào Duẫn, chính là Thẩm Á Tư của nhà họ Thẩm. Trong một cơ hội ngẫu nhiên, Tào Duẫn đã nhìn trúng nên muốn nhận cô làm đồ đệ. Sau khi Tào Duẫn nói rõ thân phận của mình, dĩ nhiên nhà họ Thẩm vô cùng vui mừng chấp nhận. Vốn nhà họ Thẩm vẫn còn đang sống trong bóng đen mà sát thủ "Trường bào" đem đến. Nhất là sau khi Mã Tĩnh Mỹ nói rõ quan hệ của Tiêu Dương với sát thủ "Trường bào” trước mặt Bình Sa Ngạn của Thần tiên môn, người của nhà họ Thẩm càng sợ sát thủ "Trường bào" báo thù.
Bóng dáng Tào Duẫn càng bước đến gần.
Thẩm Á Tư vội vàng gật đầu, bước vào phòng bảo vệ.
Dương Hoàn Nghị thu trận.
Ánh mắt Tào Duẫn nhìn lướt qua phòng bảo vệ còn sáng đèn, híp mắt trầm tư một lát, nghiêng mặt lãnh đạm nói.
- Ngọc tỷ truyên quốc chắc chắn ở đây, tuy nhiên, chủ nhân đã hạn chế thời gian của cơ quan, chưa đến giờ này, không cách nào mở nó được.
Hai người sóng vai bước đến trước cổng trường Phục Đại.
Trong đầu Tiêu Dương xuất hiện lên đồng hồ cát vừa mới xuất hiện, dựa theo tốc độ cát chảy trong bản đồ, đợi khi chảy xong, thời gian có lẽ là... tối mail
- Thời gian?
Dương Hoàn Nghị lập tức giải đáp.
- Á Tư, con ở đây đợi ta. Đừng chạy lung tung.
Lau mồ hôi trên trán, khẽ lắc đầu.
- Thế nào?
Tiêu Dương đi đến.
Bước chân Tào Duẫn bước về phía trước, liếc nhìn sân trường yên tĩnh lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên, trực tiếp đi vê phía giống như đám Tiêu Dương. Năm đó y từng tới phòng thí nghiệm kia. Hơn nữa, giờ phút này, với thực lực của y, sớm đã cảm nhận được phía phòng thí nghiệm có người!
Ánh sáng của Ngọc bội Âm dương Thiên cơ biến mất, sắc mặt Lâm Tiểu Thảo tái nhợt, tiện tay thu Ngọc bội Âm dương Thiên cơ, trong hầm lập tức khôi phục bình thường.
Một tiếng quát vang lên.
Trong tâng hâm phòng thí nghiệm, nhật nguyệt tương giao sáng chói, sau một hồi chấn động kịch liệt, trên trần nhà đột nhiên xuất hiện vết nứt, tiếng âm ầm vang lên, một đồng hồ cát như màn chiếu xuất hiện, giống như đang tính thời gian, cát trong bản đồ dần dần lưu chuyển...
Đúng mười lăm năm!
Chả trách, lúc đầu lại có câu sau mười lăm năm, con mồ côi của giáo sư sẽ quay lại, dùng Ngọc tỷ truyền quốc tự tay đâm đám người Tào Duân!
Sớm một ngày, cũng không thể tìm ra nó.
- Không hay rồi! Trịnh Thu đang đánh nhaul
Tiêu Dương đột nhiên biến sắc.
Tuy giờ Trịnh Thu không có thần trí, một thân tu vi không biết vận dụng thế nào nhưng, dù sao cũng là Thực khí tam vân đại viên mãn hàng thật giá thật. Lúc này, hắn có thể cảm nhận được, Trịnh Thu đang bị áp chế gắt gao.
- Người đến rất mạnh!
Vẻ mặt Tiêu Dương lập tức ngưng trọng.
- Tòa nhà này còn lối ra khác không? Có được gì?
Có được rồi?
Tiếng cười điên cuồng trong đêm tối, truyền đi vài dặm, trong tích tắc, khiến không ít người trong đêm tối bừng tỉnh, càng có không ít người chấn động tinh thần.
Chỉ một thoáng, công kích của Tào Duẫn càng hung hiểm hơn, y tuyệt đối không cho phép có người đem Ngọc tỷ truyền quốc đi trước mắt mình.
Hơn nữa đã có được Ngọc tỷ truyên quốc!
Quả nhiên đã có người vào phòng thí nghiệm trước mình...
- Rốt cuộc mày là ai?
Đây không phải lần đầu Tào Duẫn hỏi câu này, nhưng đối phương vẫn không trả lời y. Thuộc tính "phong” được thi triển, bóng người như cơn gió quấn lấy Tào Duẫn. Đều là Thực khí tam vân Đại viên mãn, một kẻ chỉ dựa vào thuốc để bộc phát như Trịnh Thu so với Tào Duẫn đã dừng ở Thực khí tam vân Đại viên mãn hơn mười năm, sắp cận kề đến giới hạn đột phá mà nói, thực lực không chỉ kém một cấp.
Tào Duẫn là Phó hội trưởng Dị Thuật, lúc này hai tay cầm song đao, múa máy như gió lốc điên cuồng. Dưới công kích dày đặc, trên người Trịnh Thu sớm đã đầy vết đao. Tuy nhiên, điều khiến Tào Duẫn buồn bực và khó hiểu nhất là, đối phương dường như căn bản không biết đau cứ nghênh đón công kích của mình, mặc cho đao cắt. Có lúc, chính kiểu đánh mạng đổi mạng này ép cho bản thân mình không thể không thối lui, tạm tránh mũi nhọn.
Mạng đổi mạng mà nói, Tào Duẫn cảm thấy mạng mình quý giá hơn bất kỳ ai.
May mà y không đổi, có đổi y cũng đổi không nỗi. Cho dù bây giờ có bị lủng ngực thì Trịnh Thu vẫn ở trạng thái sống, nói về liều mạng, Tào Duẫn còn lâu mới bằng Trịnh Thu. Nhưng, nếu so về thực lực thì y cao hơn Trịnh Thu rất nhiều, sau vài hiệp, Trịnh Thu đã bị y công kích ép đến rất sát cầu thang.
Đột nhiên, trong đêm tối, một tiếng cười điên cuồng vang lên.
- Haha! Cuối cùng cũng chiếm được rồi! Cuối cùng cũng chiếm được rồi!
Giọng nói phát ra từ trong phòng thí nghiệm của giáo sư.
Lúc này, đôi mắt Tào Duẫn lóe lên tinh quang!
Lúc này, trong lòng Tào Duẫn cũng thầm khiếp sợ.
Lâm Tiểu Thảo không thể nào ngờ, bên ngoài chính là kẻ thù giết cha giết mẹ mình, Tào Duẫn!
- Người đến rốt cuộc là ai? Ngay cả Tiểu Thu cũng không thể ứng phó được?
Chú Lan trả lời không cần nghĩ ngợi. Có thể nói ông nắm từng ngóc ngách của Phục Đại như lòng bàn tay.
- Chỉ có một lối ra, những nơi khác đều bị khóa kín rồi.
Với thực lực của Trịnh Thu, chắc chắn có thể quấn lấy đối phương một lúc, hẳn đối phương đến vì con mồ côi của giáo sư và Ngọc tỷ truyền quốc, chuyện cấp bách bây giờ, là để đám Lâm Tiểu Thảo rời đi trước.
Không cần nghĩ cũng biết!
Vèo!
Trước hành lang, một bóng người bịt mặt cầm một cái bao trong tay, thân ảnh như chim yến lao đi. Giống như một làn khói lóe lên rồi biến mất.
- Tiểu Thu, xong rồi, cậu ngăn cản mấy người này, gặp ở chỗ cũ.
Thân ảnh vội vã dặn dò một câu, trong giọng nói khó che giấu được sự kích động, tay nhấc bao, như sao băng phóng tới bức tường của Phục Đại.
- Muốn chạy?
Tào Duẫn đột nhiên rú lên một tiếng sắc bén.
Vù! Vùi Vùi
Dường như có ba đầu sáu tay, chỉ trong tích tắc, trên hai tay đã xuất hiện hai trường đao sắc bén. Dưới bốn thanh đao chém loạn, bóng dáng Trịnh Thu lui nhanh tránh đao. Lúc này, Tào Duẫn xoay người lao đi, đuổi theo bóng người rời đi trước đó, trong nháy mắt đã biến mất.
Lúc này, ba bóng người lập tức từ trong một góc khác cất bước đi ra.
Sắc mặt Lâm Tiểu Thảo tràn đầy sát khí, vẫn không cam lòng!
Trước khi bước ra, chú Lan là người đầu tiên nhận ra, kẻ đến là Tào Duẫn!
Đời này kiếp này là kẻ thù không đội trời chung!
Thực lực của Tào Duẫn khiến tất cả mọi người ở đây phải kinh hãi run sợ.
Nếu nhiều người cùng bước ra như vậy, chỉ cân sơ suất sẽ bị Tào Duẫn giết từng người một. Cho nên, Tiêu Dương liền nghĩ ra một kế, đó là dụ Tào Duẫn đi ra chỗ khác.
Đây là tâm lý chiến đơn giản nhất, e là trong lòng Tào Duẫn cũng nghi ngờ Ngọc tỷ truyền quốc trong tay người nọ không phải thật thì y vẫn đuổi theo. Vì lỡ như là thật, chẳng phải mình chờ mười lăm năm mà vẫn một lần nữa để vuột mất Ngọc tỷ truyền quốc hay sao?
Tuyệt đối không cho phép!
- Tiểu Thảo, ba người hãy rời Phục Đại trước!
Chú Lan thúc giục.
- Chú Lan, còn chú?
Lâm Tiểu Thảo nhíu mày.
Thân ảnh chú Lan hơi nghiêng sang, đi được vài bước, cảm thán nói.
- Chú đã ở đây mười mấy năm rồi, sẽ không rời khỏi nơi này. Mọi người đừng khuyên chú nữa.
- Ừ,
Lâm Tiểu Thảo gật đầu, nói với Dương Hoàn Nghị và Trịnh Thu,
- Chúng ta đi.
Động tác không hề chậm, nhanh chóng biến mất khỏi bức tường bên ngoài.
Chú Lan xoay người, u oán hừ một tiếng,
- Thằng khỉ, đúng là không thèm khuyên một tiếng.
Nhanh!
Nhanh! Nhanh!
Lúc này, Tiêu Dương đã phát tuy tốc độ của mình đến cực điểm. Lúc nhìn thấy Tào Duẫn, hắn mới hiểu rõ lời Tang Tang sư muội, cho dù mình và cô ấy liên thủ, đối phó với Tào Duẫn cũng chưa chắc thắng!
Đương nhiên, đó là căn cứ vào trường hợp không có gì đặc biệt.
Trên thực tế, Tiêu Dương vẫn còn một chỗ dựa vô cùng đáng sợ.
Có điều, chỗ dựa này khi chưa đến mức cần thiết thì chưa thể sự dụng.
Đó chính là mầm lửa nhỏ quái dị trong cơ thể mình.
Trong chuyến hành trình đến Đảo quốc, Tiêu Dương đã cảm nhận được sự lợi hại của mầm lửa nhỏ quái dị trong cơ thể mình. Đệ nhất thân tướng Đảo quốc, không phải lúc đó cũng có thực lực trên mình sao? Kết quả chẳng phải bị mầm lửa nhỏ thiêu thành tro bụi à.
- Mẹ kiếp! Vào thời khắc mấu chốt lại trốn đâu mất.
Tiêu Dương thâm mắng một tiếng, nhanh chóng lao về phía trước. Nội tức sớm đã di chuyển khắp người một lần nữa, đáng tiếc vẫn không tìm thấy sự tồn tại của mầm lửa nhỏ.
Luồng hơi thở ác liệt kia đang càng lúc càng đến gân.
Không chỉ thế, lúc này, Tiêu Dương đã cố gắng bay về phía rất ít người, hơn nữa hơi nằm ở ngoại ô, nhưng trừ Tào Duẫn, còn có vài thế lực ẩn ở Minh Châu đang lộ khỏi mặt nước, chỉ vì tiếng hét điên cuồng của Tiêu Dương ban nãy...'Có được rồi! Cuối cùng đã có được rồi!
Tất cả mọi người đều đến vì Ngọc tỷ truyền quốc, giờ bị cậu lấy đi trước, vậy thì phải làm sao chứ!
Vùi
Đao quang phía sau như cầu vồng bổ tới.
Thân ảnh Tiêu Dương đã không thể tiến lên phía trước, mà phải lách qua để né đòn tấn công của Tào Duẫn.
"Đúng là thuộc tính "đao" kinh khủng." Tiêu Dương thầm kinh hãi Đây chính là thuộc tính lực công kích của Tào Duẫn mà ban nãy chú Lan nói với hắn.
Công kích lại tới, Tiêu Dương vội tránh!
Chỉ trong chốc lát, quả thật chẳng thể bỏ chạy nữa.
Bóng dáng trốn tránh của Tiêu Dương trong mắt Tào Duẫn, càng có vẻ vô cùng "chật vật". Có điều, trong mắt Tào Duẫn lúc này cảm thấy khá bất ngờ, khó có kẻ có thể tránh né được loạt công kích của mình mà không hề bị thương!
- Tào Duãn! Ông đừng khinh người quá đáng.
Một giọng nói âm ầm vang lên trong đêm tối.
Tào Duẫn nhăn trán, khóe miệng nở nụ cười khinh thường,
- Mày muốn hấp dẫn những kẻ truy đuổi đến đây thực sự chẳng biết vì lý do gì. Có điều lão phu chỉ cần Ngọc tỷ truyền quốc, há rãnh rỗi để đùa với đám vây công kia?
Mười lăm năm trước đã điên cuồng bao vây tấn công mình còn có thể ngăn cản được, huống hồ, bây giờ thực lực của mình đã mạnh hơn nhiều rồi!
- Giao Ngọc tỷ truyền quốc ra đây!
Tào Duẫn sẵng giọng, như đao phong sắc bén,
- Có thể, tao tha chết cho mày!