Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 478 - Chương 479: Một Cái Bô Dẫn Đến Vụ Huyết Án!

Chương 479: Một cái bô dẫn đến vụ huyết án! Chương 479: Một cái bô dẫn đến vụ huyết án!Chương 479: Một cái bô dẫn đến vụ huyết án!

- Lão già, có phải gió cắt lưỡi ông rồi không, sao giọng điệu lại man dại thế.

Thấy Tào Duẫn không tiếp tục công kích, Tiêu Dương cũng dừng lại, giễu cợt Tào Duẫn, trong đôi mắt kia không che giấu được sự phẫn nộ cực lớn.

- Ông là một lão già ngu si. Nếu đổi lại là ông, thứ ông cực khổ mới có được, ông có dễ dàng giao cho người khác không?

Khuôn mặt Tào Duẫn cười dữ tợn, mảnh dao trên cánh tay lóe lên ánh sáng lạnh vô cùng sắc bén.

Thuộc tính "đao phiến", ngoài cả người cứng rắn như sắt, đao phiến có thể bắn ra từ bất cứ chỗ nào trên cơ thể, người khác khó lòng phòng bị được. Năng lực công kích này vô cùng kinh khủng, thực sự khiến người khác phải rùng mình.

- Đã như vậy, giết mày thì đã sao chứ.

Tào Duẫn phiêu nhiên đi về phía trước, tiến về phía Tiêu Dương.

Ánh mắt Tiêu Dương đột nhiên lộ ra ý cười.

Leng kengl

Một mũi đao từ sau lưng Tào Duẫn đột nhiên mọc lên như măng xuân, lập tức công kích Tiêu Dương.

Đột nhiên kiếm quang lóe lên như sao chổi, nhanh đến khó tin.

Quỷ di.

Không một bóng người.

- Nếu lão bị thằng nhãi ranh như mày ám toán, chẳng phải đã sống uổng phí mấy chục năm sao.

- Giết tôi? Ông đã thử hỏi những người sau lưng ông chưa?

- Mẹ kiếp!

Vụt!

Nghe vậy, trong lòng Tào Duẫn chấn động, đột nhiên xoay người lại.

Tiếng nổ trong trẻo vang lên.

Tuy nhiên, lúc này trong mắt Tào Duẫn không thể che giấu tia giận dữ.

Tiêu Dương không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào giết chết Tào Duẫn, thậm chí trong nháy mắt ban nãy, hắn hoàn toàn có cơ hội bỏ chạy nhưng vẫn lựa chọn tấn công sau lưng Tào Duẫn.

Chuyện đã đến nước này mà thằng nhóc này còn dám ám toán mình, đúng là tìm đường chết mà.

Tiêu Dương vội vàng thối lui, bóng dáng lập tức tránh đi. Hai chưởng của Tào Duẫn đánh xuống như tia chớp, khuôn mặt lộ vẻ lạnh lùng.

Cho dù Tiêu Dương che mặt, nhưng từ giọng nói mà đoán, trong mắt Tào Duẫn, Tiêu Dương chỉ là một thằng con nít ranh.

Trong lòng Tiêu Dương gào thét,'Đến đây! Đến đây! Đến đông một chút!"

Bóng dáng Tiêu Dương mềm dẻo chuyển động, giống như say rượu phất phơ giữa bầu trời. Nhìn bóng người có vẻ cực kỳ chật vật tránh né mũi dao, xung quanh có không ít tâm mắt càng lúc càng ép đến, trong đó có không ít hơi thở quen thuộc. - Đi chết đi

Đối Tiêu Dương đến nói, Tào Duẫn khó đối phó hơn hắn tưởng tượng. Thuộc tính đao phiến quỷ dị có thể công có thể thủ, khiến người ta khó lòng phòng bị, giống như một con nhím vậy, cho dù cuộn mình không nhúc nhích nhưng cũng chẳng có ai có thể làm gì được y.

Trong đêm tối, tiếng hét phẫn nộ của Tiêu Dương xông thẳng trời xanh, như sấm sét cuồn cuộn, có thể thấy âm thanh này truyền đi được rất xa.

Trong mắt Tào Duẫn lóe lên sát khí, giờy không chỉ muốn có Ngọc tỷ truyền quốc, mà còn muốn mạng của Tiêu Dương.

- Ông muốn lấy, vậy thì lấy đi.

Tiêu Dương càng mắng, ý cười sắc bén trên khuôn mặt Tào Duẫn càng đậm. Cá lớn nuốt cá bé, một người ngay cả kiến thức căn bản cũng không biết, mà có thể kiên trì dây dưa với mình lâu như vậy, đúng là một kỳ tích.

- Đừng khinh người quá đáng! Đồ vô sỉ! Thứ ông đây cực khổ mới có được, ông lại không hề biết liêm sỉ đòi cướp đi! Ông là đồ tiểu nhân hèn hại!

Tiêu Dương không kịp suy nghĩ, một đợt công kích nữa của Tào Duẫn lại đánh tới. Trường đao công kích từ hai hóa thành bốn, từ bốn hóa thành tám, tám thanh đao sắc bén múa máy, khí thế mênh mông cực điểm, trong nháy mắt ép chặt lấy Tiêu Dương.

Ánh đao càng mạnh hơn.

Tào Duẫn muốn nhanh chóng giải quyết hắn.

- Tào Duẫn!

- Hồ Uy Thiên Tử Các, Nhị cung chủ Thiên trù cung... ngoài ra còn có, còn có mấy hơi thở không hề yếu.

Tiêu Dương nhảy lên, ánh đao của Tào Duẫn càng nhanh, tốc độ né tránh của hắn càng nhanh, tuy nhiên Tào Duẫn có thể cảm nhận được rõ, hô hấp của Tiêu Dương đã bắt đầu nặng nề. Công kích với cường độ như vậy, hắn cũng sắp tiêu hao hết sức lực rồi.

Tiết tấu tấn công của Tào Duẫn càng lúc càng nhanh. Y không muốn Ngọc tỷ truyền quốc sắp đến tay còn bị người khác chia mất chén canh, càng không muốn dây dưa với những đối thủ thực lực không yếu này, tốt nhất là phải nhanh chóng giải quyết kẻ trước mặt.

Roet! Roẹt! Roẹtl

Giọng của Tiêu Dương dường như rất không cam lòng, nổi giận đùng đùng, bóng người vặn vẹo quỷ dị giữa không trung. Sau khi tránh được một đao truy sát, Tiêu Dương đột nhiên vứt cái túi trong tay về phía ngược lại với Tào Duẫn.

Vèo! Vèo! Vèol

Trong đêm tối, từ bốn phương tám hướng, từng đạo bóng người như đột nhiên xuất hiện, bay vèo đến, mục tiêu, chính là cái túi màu đen đang bay cực nhanh kia. Đây là cơ hội duy nhất của họ! Cơ hội duy nhất để cướp Ngọc tỷ truyền quốc khỏi tay Tào Duẫn.

- Châu chấu đá xel

Đôi mắt Tào Duẫn sắc bén như dao, bóng người lao ngược ra sau. Tuy nhiên, tốc độ bay của cái túi cực nhanh, lúc này những người đuổi theo đã ở gần cái túi hơn Tào Duẫn.

Dễ như trở bàn tay. Khuôn mặt người nọ lộ ra thần sắc vui mừng. Nào ngờ, chính lúc này, cánh tay Tào Duẫn đột nhiên vươn ra, trong nháy mắt, vô số phi đao xé nát trời đêm.

Phập!

Phi đao như lá liễu trực tiếp cắm thẳng lên yết hầu người nọ. Không chỉ có vậy, còn có vô số phi đao khác tấn công những người đang ở gần cái túi nhất, trừ một số người có thể chật vật né tránh, một số người khác lập tức trúng phi đao ngã xuống.

Không thể ngăn cản, không thể kháng cự!

Giống như một chiếc xe tăng đang lao thẳng về phía vô số binh sĩ đang cầm vũ khí lạnh trong tay, căn bản không cùng một đẳng cấp.

Đấu đá hỗn loạn.

Thân lao đến đâu, vô số mảnh đao sắc bén như măng mọc sau mưa vụt ra, ánh đao sắc bén lóe lên, hoàn toàn che hết diện mạo vốn có của Tào Duẫn. Thứ mọi người phải đối mặt, là vô số ánh đao.

Vùi! Vùi! Vùi

Bóng dáng Tào Duẫn bất ngờ lao thẳng về phía đám đông đang tấn công, đồng thời, đao quang màu bạc sáng ngọc quanh người cũng dũng mãnh phóng ra.

- Chúng ta cùng xông lên, lão hai tay khó địch lại bốn tay!

- 0a 0a 0a 0a 0a 0a 0a 0â 0â 0â 0a...

Cuối cùng chẳng biết là tiếng nước nào, Tiêu Dương nghe không hiểu, có điều, có thể nhìn rõ.

Những người phía trước đều rất điên cuồng, như phát điên xông về phía Tào Duẫn, đủ các loại vũ khí công kích, thậm chí còn có tiếng súng vang lên giữa đêm tối.

- Hừ! Đúng là không biết tự lượng sức mình!

Tào Duẫn cười cuồng ngạo, ánh mắt nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra.

- Hôm nay cho các người thấy, thế nào gọi là sức mạnh tuyệt đối không thể nào địch nổi.

Một tiếng gầm vang lên!

Hựt

- Đúng! Thực lực của lão tuy mạnh, nhưng chắc chắn cũng đến lúc phải kiệt sức.

- Xông lên, cướp lại đồ thôi!

Thấy Tào Duẫn đã lấy được túi đồ, Tiêu Dương vẫn đứng yên tại chỗ cũ, chỉ có ánh mắt nhìn Tào Duẫn có chút cổ quái.

- Mười lăm năm! Mười lăm năm rồi! Haha! Lão phu đã không uổng công chờ đợi! Không uổng công chờ đợi!

Thân ảnh Tào Duẫn như núi chuyển dời, khí thế mênh mông như cuồng phong quét đến, không ai dám đến gân, một tay bắt được túi đồ đang bay thành một đường hoàn mỹ giữa bầu trời, khuôn mặt nở nụ cười điên cuồng, giữ chặt túi đồ trong tay không át được sự kích động.

- Hahal

Lúc này, Tào Duẫn không dùng bất kỳ kỹ xảo gì, chỉ dùng biện pháp trực tiếp nhất, âm ầm xông đến, tất cả những người đụng phải ánh đao của y, không chết cũng bị thương.

- Quá kinh khủng! Ở phía xa, đôi mắt Tiêu Dương có chút sửng sờ, không khỏi hít một hơi lạnh.

- Nếu về lực công kích mạnh, e lão là người mạnh nhất trong số những kẻ mình từng gặp.

- Càng kinh khủng hơn là, lực phòng ngự của lão còn ghê gớm hơn cả lực công kích.

Tiêu Dương hơi nhăn mày.

- Đúng là kẻ địch khó đối phó.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc Tiêu Dương còn đang suy nghĩ, Tào Duẫn đã phá tan vòng vây trùng trùng, cười ha hả rời đi. Vì có những khí thế có thực lực không hề yếu đã ép đến sát, Tào Duẫn cũng không muốn dây dưa nữa.

- Đuổi theo!

Cho dù bị thương nghiêm trọng, nhưng mệnh lệnh đưa ra, vẫn không ít người chật vật đuổi theo.

Tiêu Dương cảm thấy có chút kinh hãi, đồng thời cũng cảm khái. Hắn có thể tưởng tượng được mức độ máu tanh của trận chiến tranh đoạt mười lăm năm trước! Tối nay, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi Tào Duẫn đã giết hơn hai chục người, máu thịt khắp nơi. Tuy nhiên, đây chỉ là mới bắt đầu.

- Tranh đoạt chính thức, trận đại chiến thực sự là vào tối mai.

Tiêu Dương đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Tào Duân biến mất, nhẹ nhàng tự nói,'Tiểu Thảo, cậu yên tâm, cho dù kẻ địch mạnh cỡ nào, anh cũng sẽ báo thù thành công cho cậu."

"Đây là lời hứa của anh đối với người anh em."

Tiêu Dương đột nhiên ngửa mặt lên trời, hét lớn một tiếng.

- Đồ đã bị Tào Duẫn hội phó Dị thuật hội cướp đi rồi! Lão đang chạy về phía đông nam!

Tiếng hét truyên đi khắp bốn phương tám hướng.

- Tôi không tin dưới truy kích điên cuồng như vậy, tới tối mai, ông vẫn có thể duy trì trạng thái tốt nhất.

Tiêu Dương cười hì hì, nhìn thoáng qua màn máu tanh kinh hoàng bên kia, không kìm được lắc đầu.

- Một cái bô dẫn đến một trận huyết án!

Nếu những người đã chết biết thứ mình liều mạng để giành được thực ra chỉ là một cái bô Tiêu Dương thuận tay lấy trong phòng thí nghiệm, e là hận đến mức không thể từ địa ngục chui lên bóp chết Tiêu Dương để giải hận.

Đương nhiên, sau khi một người biết được mình bị lừa, vẻ mặt càng thêm đặc sắc.

Tào Duẫn!

Cả Minh Châu gần như đều biết mình có được Ngọc tỷ truyền quốc, thời khắc này y đã trở thành đối tượng truy kích của mọi người. Nhưng Tào Duẫn không để ý. Lão đã chuẩn bị trước tâm lý.

- Bất kỳ ai có được nó đều sẽ trở thành đối tượng truy sát vây công của vô số người.

Tạm thời vứt hết truy đuổi sau lưng, lúc này Tào Duẫn dừng trong một rừng cây, trên khuôn mặt nở nụ cười thắng lợi, cầm túi đồ trong tay lên.

- Mười lăm năm trước, chẳng phải lão phu cũng bị bao vây như thế sao? Cuối cùng cũng vẫn bình yên thoát thân thôi. Đừng nói, hiện giờ đã chiếm được nó rồi! Chỉ cần có nó, dù bị người trong thiên hạ đuổi giết thì đã làm sao? Chỉ cần giải được bí mật của nó, trong thiên hạ còn ai có thể là đối thủ của taI

Trong lúc nhất thời, Tào Duẫn tràn ngập khí thết

Vô cùng cẩn thận mở túi đồ giống như vật chí bảo, trước khi mở ra, Tào Duẫn còn thổi lòng bàn tay, vô cùng yêu thương hôn lên túi đồ, thầm cầu khẩn,

- Chúc ta may mắn.

- Nếu có thể lập tức biết được cơ mật của Ngọc tỷ truyền quốc, như vậy cả Minh Châu chỉ có thể cúi đầu gọi ta là thân!

Tào Duẫn không thể nén được kích động trong lòng, vội vàng mở túi đồ ra...

Một mùi hôi xộc lên mũi.

Tào Duẫn lập tức nhín thở, đôi mắt trợn to.

Trong rừng cây, một sự im lặng chết chóc.

Tào Duẫn cảm thấy đầu mình trống rỗng.

- Sao... sao có thể như vậy...

Tào Duẫn hoàn toàn chưa từ bỏ ý định, cố chịu mùi hôi thối, cầm cái bô lên, lắc lắc, còn nhìn vào trong, y muốn xác định, Ngọc tỷ truyền quốc có được giấu bên trong không.

Kết quả không cần nói cũng biết.

"Tại sao có thể như vậy!"

Trong đầu Tào Duẫn hiện lên bóng dáng che mặt nọ...

Âm!

Trong lòng như cuộn trào.

Suýt chút nữa không kìm được đã hộc ra ngụm máu.

Trong mắt sát khí đằng đằng, sắc mặt giận dữ cuốn cả rừng cây.

Một tiếng rít giận dữ vang lên trong lòng,'Tao nhất định phải giết mày! Tao phải băm mày thành ngàn mảnh!!!"
Bình Luận (0)
Comment